Gió Xuân Rực Lửa

Chương 50: 50: Khác Giới Anh Ấy Được Rất Nhiều Người Thích




Đêm tối đầy sao trời, dường như gió ở rừng mưa cũng trở nên cực kỳ dịu dàng.

Khi đi từ mảnh đồng hoang vu nhỏ quay trở lại căn cứ, đã đến giờ cơm tối, Quý Bắc Chu bị lãnh đạo gọi đi, Lâm Sơ Thịnh được sắp xếp ngồi cùng bàn với cả nhà Ôn Bác.

Nhà ăn này là nhà ăn tập thể, nhưng hôm nay ngoại trừ bọn họ ra, cũng có người nhà của nhân viên công tác khác đến đây nữa, mọi người ghép mấy chiếc bàn lại, làm một buổi tiệc liên hoan nhỏ, mà Lâm Sơ Thịnh vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của hầu hết những người trong nhà ăn.

“Bố ơi, sao mọi người lại nhìn chúng ta thế ạ?” Ôn Văn không rõ lí do, vẫn cứ thấy ngại mãi, nên không ngừng dựa sát bên người Ôn Bác.

“Bọn họ không nhìn con, mà nhìn chị đấy.” Ôn Bác cười nói.

“Bởi vì chị xinh ạ?”

Lâm Sơ Thịnh bị cô bé chọc cười, ánh mắt nhìn lướt qua Hắc Tử ngồi bên cạnh, nên quay đầu chào hỏi.

“Chắc đội trưởng sẽ đến muộn hơn một lát, anh ấy bảo tôi tới để ý đến cô.”

“Tôi không cần người khác để ý đâu.” Lâm Sơ Thịnh cười khẽ, cô cũng đâu phải con nít chứ.

Hắc Tử chỉ cười lên một tiếng, ánh mắt nhìn quanh một vòng, “Không có đội trưởng trấn giữ, tôi mà cũng không ở đây, cô có tin đến lát nữa ăn cơm, nhóm nhãi ranh quanh này sẽ tới ‘cắn nuốt’ cô không.”

Lâm Sơ Thịnh gật đầu, “Đúng rồi, danh sách người nhà của anh đều dành cho nhà đàn anh rồi, thế người nhà của anh đâu?”

“Mẹ tôi qua đời rồi, bố tôi thì cơ thể không tốt, còn có một anh trai đi làm ăn ở nơi khác nữa, sắp đến tết rồi nên cũng bận rộn làm việc lấy lương, chẳng có thời gian đến đây.”

Lâm Sơ Thịnh khẽ đáp lại một tiếng, rồi chuyển sang chuyện khác, “Lãnh đạo của các anh tìm anh ấy có việc gì không? Sao cũng đi khá lâu rồi mà chưa quay lại vậy?”

“Cô nói đội trưởng hả, chắc gọi anh ấy đến sắp xếp công việc của mấy ngày tới, hôm nay cô cũng thấy rồi đấy, có người của đài truyền hình tới, một vài ngày nữa sẽ có người nổi tiếng tới đây, chắc là sắp xếp công tác tiếp đón rồi.”



Trong thời gian nói chuyện, cũng đã bắt đầu ăn cơm tối rồi, nhân viên công tác trong khu bảo hộ yêu cầu phải chờ lệnh 24 giờ, luôn luôn phải giữ tỉnh táo, cấm uống rượu.

Vì để cảm ơn lời mời của Hắc Tử, Ôn Bác cũng muốn kính hắn một ly, lấy nước thay rượu thì không đủ thành ý, nhà ăn cũng cung cấp rượu Cocktail có nồng độ cồn thấp, nhân viên công tác không thể uống, nhưng người nhà nhân viên có thể nếm thử.

“Người anh em Hắc Tử, cảm ơn cậu đã mời cả nhà tôi tới đây, con gái tôi vui lắm, ly này tôi kính cậu, sau này cậu có dịp đi Bắc Kinh, chi phí ăn uống ngủ nghỉ, tôi sẽ bao hết.”

“Anh cũng quá khách sáo rồi.”

Hắc Tử bị Ôn Bác lôi kéo đi kính rượu, bên cạnh Lâm Sơ Thịnh không có ai cả, nhóm người kia vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, cứ đùn đẩy lẫn nhau mãi, cuối cũng đá một người đại diện qua.

“Xin chào, chị còn nhớ tôi không?” Tuổi của anh chàng này cũng không lớn, bị nhóm đồng nghiệp kia đẩy đến đây, anh ấy vừa bực vừa tức.

“Vu Bôn?” Lâm Sơ Thịnh cười.

“Chị gọi tôi Đại Bôn là được, tôi đi theo đội trưởng đã hơn một năm rồi, đại diện nhóm đồng nghiệp bọn tôi đến đây để kính chị một ly, mong chị dâu có thời gian rảnh đến thị sát công tác.”

“…”

Lâm Sơ Thịnh chỉ cảm nhận được mặt cô lại nóng lên, thật sự không quen cái cách gọi này.

“Thật ra thì, lúc bọn tôi ở Vân Nam đã biết đến chị rồi, nghe nói chị còn bị nhóm trộm săn kia theo dõi…”

Vu Bôn muốn tìm đề tài để bắt chuyện, cũng chỉ có thể ra tay từ vụ ở Vân Nam thôi.

“Tôi cũng không biết vì sao bọn họ lại theo dõi tôi.”

Lúc ấy người dân cả thôn đều ồn ào lên vì chuyện này, cảnh sát cũng đến hỏi cô vài lần, nhưng không tiết lộ lý do với cô, cô cũng chưa từng hỏi Quý Bắc Chu.

“Chắc bởi vì khoảng thời gian đó chị hay đi chụp ảnh khắp nơi, bọn họ chột dạ, lo lắng sẽ bị chị chụp được, nên nửa đêm mới đến phòng chị lén trộm điện thoại.”

Chuyện này cũng đã qua một khoảng thời gian, hơn nữa cũng chẳng phải chuyện cơ mật gì.

“Bọn tôi đã để ý đến nhóm người kia lâu rồi, trước kia nhóm này hoạt động ở bên phía Indonesia, năm trước lại đến chỗ bọn tôi, suýt nữa đã giết được mấy con hổ hoang dã, sau đó bọn tôi nhận được tin bọn họ về nước, lúc ấy đội trưởng lại đang được nghỉ phép ở trong nước, nên đã được điều động đi bắt bọn họ.” Vu Bôn cười nói.

“Hành động lần trước kết thúc rồi, đáng lẽ anh ấy phải trở về với bọn tôi luôn, nhưng cứ đùn đẩy nói gì mà kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, lại chạy về trong thôn.”

“Thực ra anh ấy lo lắng nhóm người kia sẽ quay về để trả thù chị hoặc những người khác trong thôn.”

Lâm Sơ Thịnh hơi kinh ngạc, cô tưởng rằng cảnh sát lùng bắt khắp nơi, chuyện này cũng chỉ trở thành chuyện nhỏ thôi chứ.

Vu Bôn cười hì hì lên, “Nhìn vẻ mặt của chị chắc là chưa biết rồi, sau này có tin nhóm người kia chạy ra nước ngoài rồi, lúc này đội trưởng mới thở phào một hơi.”

“Anh ấy không nói cho chị, chắc cũng không muốn dọa bọn chị sợ thôi.”

“Nhìn thì thấy đội trưởng có đôi lúc hơi bá đạo, ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng thực ra tính anh ấy tốt lắm, nến không nhóm bọn tôi cũng sẽ không cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy.”

Lâm Sơ Thịnh gật đầu cười, mới vừa uống với Vu Bôn hai ngụm nhỏ, sau đó lại có những người khác chạy qua kính rượu tiếp.

Ly nước trong tay cô cũng không còn nhiều nước lắm, cái ly vừa mới hết nước, cũng không biết ai đổ rượu Cocktail vào ly của cô.

Lần trước uống rượu đã xảy ra chuyện, Lâm Sơ Thịnh không dám làm càn tiếp, cô đẩy ra nói không thể uống, nhưng mọi người lại nhiệt tình quá.

“Rượu này hầu như không có cồn đâu, chị uống một xíu xíu là được.”

Lâm Sơ Thịnh cô đơn một mình, muốn tìm Hắc Tử để cầu cứu, nhưng không biết Hắc Tử lại chạy đi đâu rồi, chỉ đành phải căng da đầu nhấp vài ngụm rượu Cocktail.

Gần như không nếm được mùi cồn, chỉ có mùi cam nhạt trộn với mùi nho, không ngờ lại rất ngon.

Đến khi Hắc Tử quay về, nhìn thấy Lâm Sơ Thịnh uống rượu xong rồi, hắn nóng này đến mức vỗ đùi đen đét.

Mẹ kiếp, chết tôi rồi! (EbookTruyen.Net)

Đội trưởng đã dặn đi dặn lại phải nhìn chằm chằm để ý đến chị dâu, nhất định không được để chị dâu uống rượu, tôi chỉ buồn tiểu đi vệ sinh một lát, thế mà cái đám nhãi ranh này lại muốn lật trời lên rồi.

“Đi đi, buổi tối các anh phải đi tuần tra đấy, còn không mau biến đi ăn cơm…”

Hắc Tử xua mọi người đi, đến lúc quay đầu lại nhìn Lâm Sơ Thịnh, lại thấy đau đầu không thôi.

Nếu mà để đội trưởng biết được, chắc hắn sẽ bị lột da mất.

“Cô Lâm, cô vẫn ổn chứ?” Hắc Tử nhíu mày.

“Vẫn ổn, nhưng thấy người hơi khó chịu.” Lâm Sơ Thịnh vẫn còn tỉnh táo, nhưng chỉ cảm nhận được cả người vừa nóng vừa thiếu nước, ước gì có thể hít khí lạnh để đỡ khó chịu.

“Tôi dẫn cô ra ngoài cho thoáng khí.” Hắc Tử nghĩ thầm, nếu chị dâu chưa say, sau khi rời khỏi đây thổi tan mùi rượu đi là được, hơn nữa đám nhãi ranh quanh đây cứ ngo ngoe rục rịch, không thể yên tâm nổi.

Hắc Tử có thể đoán được tâm tư của bọn họ, chẳng qua chỉ là muốn moi được lời nào từ trong miệng Lâm Sơ Thịnh, để biết quá trình yêu đương của hai người.

Dù sao Lâm Sơ Thịnh vẫn còn đi học, làm sao chơi nổi cái đám già dặn kinh nghiệm này.



Ra khỏi nhà ăn, Lâm Sơ Thịnh vốn tưởng rằng gió đêm sẽ mát rượi, nhưng gió này là gió đêm nhiệt đới, còn nóng như gió mùa hè, ướt nóng dính nhớp, không hề mang đến cảm giác thoải mái.

“Đi về phía trước sẽ có một chỗ khá mát mẻ, để tôi dẫn cô qua đó.” Hắc Tử dẫn cô đi về phía trước.

“Trước nhà ăn chính là nơi bàn công việc thường ngày, bên phải chính là khu ký túc nhà ở, chỗ bọn tôi được quy hoạch khá qua loa, mấy năm trước có người đến quyên tặng, chứ điều kiện trước kia còn khó khăn hơn.”

Lâm Sơ Thịnh vốn đã thấy cả người khô nóng, cơn gió nóng vừa thổi qua cô càng thấy phiền muộn hơn.

“Tôi dẫn cô đến chỗ bọn tôi hay làm việc.”

Lâm Sơ Thịnh là chị dâu tương lai mà, Hắc Tử nhất định phải chăm sóc cô ân cần.

Kết quả vừa mới rẽ sang đường khác, Hắc Tử như nhìn thấy quỷ, lập tức xoay người, đẩy Lâm Sơ Thịnh trở về, “Chúng ta vẫn nên quay về thôi, buổi tối ở bên ngoài vẫn rất nguy hiểm, không chừng sẽ có sư tử hổ gì đấy chạy vụt ra…”

Lâm Sơ Thịnh thấy dáng vẻ chân tay luống cuống của Hắc Tử, tuy đã bị hắn đẩy đi, nhưng cô vẫn quay đầu lại nhìn vài lần.

Ở dưới tòa làm việc, Quý Bắc Chu đang đứng cùng một cô gái.

Bên ngoài hành lang có ánh đèn, cũng chiếu rõ bóng của cô ấy, cô cũng biết cô gái này.

Chính là người đến đón cô ban ngày, tên là Lư Tư Nam.

Đồng nghiệp nói chuyện với nhau thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng sự bất thường của Hắc Tử lại làm cô sinh nghi, cô lại nhớ đến ánh mắt không bình thường của cô gái này khi nhìn cô, trong lòng cô cũng đã hiểu rõ.

Thực ra ở bữa tiệc trước khi Quý Thành Úc kết hôn, nhóm bạn thân của Triệu Thiến đều cứ dán mắt vào anh, Lâm Sơ Thịnh đã hiểu rằng…

Quý Bắc Chu được rất nhiều người thích.

Hết chương 50.

Lời của tác giả:

Nhắc nhở lần nữa: bộ truyện này không có bất gì tình tiết máu chó, hiểu lầm, tình địch, …

Anh Bắc: Không ngờ khát vọng sinh tồn của cô cũng lớn thật đấy.

Tôi: …