Gió Xuân Rực Lửa

Chương 48: 48: Thân Mật Em Đến Tôi Rất Vui




Xe đi vào sâu trong rừng mưa rậm rạp, gió thổi từng đợt hơi nóng, thỉnh thoảng còn thấy khỉ Macaca trèo trên đầu cành cây, cũng có khi sẽ thấy những con hươu chạy hấp tấp qua trước xe.

Lâm Sơ Thịnh nhìn lên bầu trời, rừng mưa tựa như tiếp giáp với chân trời, bọn họ ngồi lên xe lúc mặt trời lặn, những rải màu đầy trời, ánh dương xuyên qua rừng rậm, hâm nóng một tầng lá mỏng, tuy rằng ánh sáng vừa đủ, nhưng cũng không nhìn rõ những điều nguy hiểm và thần bí tiềm ẩn chỗ sâu trong rừng mưa.

“Bố ơi, đó là con khỉ đột phải không ạ?” Từ sau khi lên xe, cái miệng nhỏ của Ôn Văn chưa từng ngừng nói, cô bé cực kỳ hăng hái.

“Con kia hả…” Ôn Bác đâu biết rõ đó là loài nào, chỉ ậm ờ cho qua.

“Đó là vượn mực , là một trong những loài vượn tay dài có kích thước lớn nhất.” Nữ nhân viên kia giải thích cho mọi người.
“Cảm ơn cô.” Ôn Bác cười nói.

“Không có gì.”

“Cảm ơn hai người đã đến đón bọn tôi, ngồi lên xe cũng lâu rồi, mà quên mất chưa hỏi tên của hai người là gì nhỉ?” Ôn Bác nói.

“Tôi là Lư Tư Nam, anh ấy là Vu Bôn.”

“Tuổi cô cũng không lớn nhỉ, cô tới nơi này làm việc được bao lâu rồi?” Diệp Lâm mở lời hỏi.

“Chưa đến một năm.”



Bên này mọi người trò chuyện câu được câu không.



Còn ở bên kia

Trên cánh đồng hoang vu bao la rộng lớn, Quý Bắc Chu đang dựa người bên cạnh xe việt dã, đầu ngón tay bóp lấy điếu thuốc, hít một hơi dài, sau đó nhìn về khoảng bảy, tám người ở trước mặt, “Tiếp theo ai muốn bị kiểm điểm?”

Mấy người cúi đầu, không ai dám nói chuyện.

Đội viên Quý vốn đã rất nghiêm khắc, gần đây cũng không biết bị gì, ai cũng nói anh đi công tác nghỉ phép rồi quen được bạn gái, mọi người còn tưởng anh sẽ tốt tính lên một xíu, kết quả thì sao, càng đáng sợ hơn cả trước!

Thế nên cái tên khốn Hắc Tử đúng là toàn nói lung tung!

Mọi người thấy người đàn ông nào yêu đương mà cả ngày cứ vác khuôn mặt hầm hầm thế kia chưa, nhìn giống như bị người yêu đá luôn rồi ý.

Nhất là khi người của đài truyền hình đến đây, nếu ai mà bị anh bắt được một lỗi sai tí tẹo trong lúc làm việc, thì người đó xong luôn rồi.

“Sao đấy? Dám làm mà không dám nhận à? Đàn ông đàn ang thì mau đứng ra đừng đợi tôi điểm danh, chủ động lên.” Quý Bắc Chu cau mày, “Các cậu đều biết con người tôi không có kiên nhẫn đâu, tôi cho các cậu thêm ba giây suy nghĩ.”

Dưới cái nhìn chằm chằm đầy chết chóc của người nào đó, một nhóm đội viên đều thấy da đầu run hết lên, ngay lúc mọi người lo lắng bứt rứt không yên, điện thoại của Quý Bắc Chu bỗng vang lên, “A lô?”

“Đội trưởng, anh đang ở đâu đấy!” Giọng điệu của Hắc Tử mang vẻ phấn khích kích động.

“Có việc gì?”

“Vãi thật, có chuyện lớn rồi.”

“Thế à?” Giọng điệu của Quý Bắc Chu vẫn cứ nhạt nhẽo không để tâm.

“Chị dâu tới.”

“…”

“Anh có nghe không đấy, chị dâu đến rồi, Đại Bôn đi đón, em…”

Hắc Tử còn chưa dứt lời, đường dây bên kia đã bị cúp, khiến cho hắn cau mày lại, “Sóng vẫn khỏe mà? Sao lại cúp máy rồi?”

Một đám người đang đợi nghe dạy dỗ, thế nhưng Quý Bắc Chu chẳng nói chẳng rằng đã nhảy lên xe việt dã.

Cùng với tiếng động cơ ầm ầm, xe hất đuôi thành một đường cong đẹp mắt.

Khói bụi bụi đất chất lại sau bánh xe, bắn lên mặt của mọi người.

Để lại một nhóm người ngơ ngác nhìn nhau.

Sao lại chạy đi rồi?

Chẳng nói chẳng rằng gì, thế bọn họ phải làm gì bây giờ?

**

Nhóm người Lâm Sơ Thịnh đã đến căn cứ của khu bảo hộ, Vu Bôn giải thích với bọn cô, “Một lát nữa sau khi xuống xe, sẽ có người kiểm tra vali của mọi người nữa.”

“Nghiêm ngặt thật đấy.” Ôn Bác cười nói.

“Không có cách khác, đều là quy định cả.”

Nếu còn phải kiểm tra, bọn cô cũng có chuẩn bị tâm lý, khi xuống xe sẽ có người đang chờ bọn cô, nhưng lại không ngờ…

Nhiều người như vậy!

“Kiểm tra cần nhiều người như vậy à?” Thế này đúng là hơi dọa người khác thật.

“Cô Lâm, đàn anh Ôn…” Hắc Tử đi từ trong nhóm người kia ra, sau đó nhìn về những người đứng sau Ôn Bác, “Đây là chị dâu và con gái anh nhỉ.”

Diệp Lâm cười chào hỏi với hắn, còn cô bé thì lại gọi ba tiếng chào chú ạ đầy ngọt ngào.

“Lúc nãy tôi còn bận việc, không thể tự đến đón mọi người được, kiểm tra hành lý xong, tôi sẽ dẫn mọi người đến khu nhà ở ký túc.” Hắc Tử nói xong thì nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Cô đến đây mà không nói trước với đội trưởng tiếng nào hả?”

“Không nói.”

“Tôi biết rồi, cô muốn cho anh ấy một bất ngờ chứ gì!” Hắc Tử cười lên, hàm răng trắng có hơi lóa mắt.

“…”

Tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Sơ Thịnh chính là bạn gái của Quý Bắc Chu, cô hoàn toàn không giải thích rõ được.

“Đội trưởng dẫn mọi người ra ngoài tuần tra rồi, chắc sẽ về trước giờ cơm tối.”

Hắc Tử vừa dứt lời, nơi xa đã có tiếng động cơ xe truyền đến.

Mọi người quay đầu lại, Lâm Sơ Thịnh chỉ nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu xanh lục đang đến gần, đi đôi với tiếng phanh xe đầy gấp gáp, cửa xe vừa được mở, một đôi ủng quân đội màu đen đập vào trong mắt cô trước tiên, ống quần cũng được dắt gọn vào trong đôi ủng.

Thân hình Quý Bắc Chu cao lớn, tuy rằng mặc đồng phục giống nhau nhưng vẫn vô cùng nổi bật so với những người ở đây.

Đường nét lông mày và mắt sâu, để lộ ra vẻ hoang dã, ánh mắt anh vẫn luôn khóa chặt lấy cô.

Trái tim Lâm Sơ Thịnh bỗng nhiên đập nhanh không ngừng, hơi thở hơi nghẹn lại.

Anh bước tới gần, khóe miệng khẽ cong lên, chào hỏi với hai vợ chồng Ôn Bác xong, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cô, “Em đến rồi…”

Giọng nói trầm thấp giống như phát ra từ trong lồng ngực, khiến cho vành tai cô lại nóng như bị bỏng.

Lâm Sơ Thịnh khẽ gật đầu.

“Sao lại không nói trước với tôi một tiếng? Đã bảo là để tôi đến đón em mà.”

“Sợ làm lỡ công việc của anh.”

Sau khi kiểm tra hành lý xong, Quý Bắc Chu và Hắc Tử dẫn bọn cô đi đến khu nhà ở, anh vừa xách đồ, vừa hỏi cô có mệt hay không, giọng nói cực kỳ dịu dàng.

Mọi người sắp nhìn đến mức tròng mắt rơi ra rồi.

Hắc Tử lại làm mặt quỷ về phía mọi người:

Tôi không nói sai đúng không, đội trưởng có bạn gái, khi ở cùng với chị dâu thì vừa đáng ghét vừa thối tha.



Lâm Sơ Thịnh đi dưới ánh mắt quan sát cười cợt của mọi người, cuối cùng cũng đi đến khu nhà ở.

Cả nhà Ôn Bác ở chung một căn phòng, Lâm Sơ Thịnh thì ở trong một căn phòng đơn nhỏ, điều kiện nhà ở tốt hơn cô tưởng nhiều.

Cô tưởng rằng ngày thường Quý Bắc Chu chắc là phải màn trời chiếu đất, hoặc ở trong lều trại, không ngờ nơi này còn có một khu hai tầng, trong phòng cũng đầy đủ đồ, ven đường còn đi qua trạm phòng dịch vệ sinh, trung tâm cứu trợ khẩn cấp cho động vật hoang dã.

“Phía sau khu nhà ở chính là nơi huấn luyện động vật hoang dã, không có người đưa đi thì không được đi qua đó.” Quý Bắc Chu giúp cô đặt vali vào trong phòng.

Hắc Tử còn đang căng đầu căng óc nhìn vào phòng, kết quả cửa phòng lại đóng lại, ngăn cách tầm mắt của mọi người.

“Huấn luyện à?” Lâm Sơ Thịnh đánh giá quan sát căn phòng nhỏ này.

“Động vật được chữa trị trong thời gian dài, hoặc được giải cứu từ trong tay kẻ trộm săn, có một số con đã bị mất đi khả năng săn mồi tự nhiên, không thể trở về thiên nhiên một cách trực tiếp được, mà cần phải tiến hành huấn luyện.”

Lâm Sơ Thịnh vốn cho rằng công việc của anh cũng chỉ là phụ trách bảo vệ động vật hoang dã, không ngờ còn có những việc khác nữa.

“Nếu như em thấy hứng thú, lát nữa tôi dẫn em đi xung quanh xem.”

“Được.” Vừa mới tới rừng mưa nhiệt đới, cô đúng là thấy gì cũng tò mò.

Quý Bắc Chu cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp rồi đưa cho cô, “Uống nước đi.”

“Cảm ơn anh.”

Đi đường mệt mỏi, còn phải chuyển máy bay và xe ba lần, trong lúc đi đường, Lâm Sơ Thịnh cũng không dám uống nhiều nước, miệng khô lưỡi khô, cô cầm lấy chai nước anh đưa, uống được một nửa chai, mới để ý tới ánh mắt Quý Bắc Chu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, “Anh, anh nhìn tôi làm gì vậy?”

Quý Bắc Chu cúi đầu, anh đang cười, hơi thở nóng bỏng, “Thực ra tôi không ngờ em có thể tới…”

Đôi mắt anh có ý cười, tầm mắt như có gió nóng, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Lâm Sơ Thịnh càng khó khống chế được mình hơn.

Trái tim đập nhanh như sắp không cung cấp được máu, lòng bàn tay cô nóng lên, đầu ngón tay khẽ xiết, chai nước cũng bị cô bóp sắp biến dạng.

“Lâm Sơ Thịnh.”

“Hả?” Cô trả lời một tiếng theo bản năng.

“Bọn họ nói em tới gặp bạn trai.”

Cuối cùng cũng tới rồi, Lâm Sơ Thịnh căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay nóng hết lên, giọng nói hơi nhỏ nhẹ, “Thì là bởi vì anh nói tôi là bạn gái của anh, nên tôi mới…”

“Tôi chỉ đăng ký bạn gái, không đăng ký tên của em, là em tự thừa nhận.”

“Tôi…”

Lâm Sơ Thịnh chán nản, quá đáng ghét rồi!

Cô ngẩng đầu lên, vừa định trừng mắt nhìn anh, thì Quý Bắc Chu bỗng tiến lên trước một bước, sau đó giữ lấy phần gáy của cô, cô còn chưa phản ứng lại, cả người đã đụng vào trong lòng anh, trên trán chợt nóng lên…

Môi của anh khẽ hôn lên trán cô.

Môi anh hơi thô ráp, nhưng lại nóng bỏng khiến cô kinh ngạc.

“Em có thể đến, tôi rất vui.”

Cú đụng vào anh lúc nãy đã khiến cho nước khoáng chảy từ miệng chai ra, bắn lên quần áo của hai người, quần áo hơi ướt mang đến sự lạnh lẽo, nhưng trong lòng Lâm Sơ Thịnh lại bị tưới mà nóng cả lên.

Hết chương 48.

Lời của tác giả:

Tên chó đáng ghét lại ra tay rồi.

Em gái Lâm à, cô không chơi nổi đâu, thật đấy…

Anh Bắc: Đúng là tôi không đăng ký tên của cô ấy, tôi chỉ là bạn gái tôi sẽ tới, là cô ấy tự thừa nhận mà.

Em gái Lâm: 【Sắp điên rồi.】

Anh Bắc: 【Xoa đầu.】