Gió Xuân Rực Lửa

Chương 47: 47: Người Nhà Tôi Tới Gặp Bạn Trai




Một khi đã xác định được hành trình, Lâm Sơ Thịnh cũng không còn xoắn xuýt nữa.

Cô hoàn thành xong luận văn của học kỳ, lại chỉnh sửa tài liệu ngôn ngữ ở Vân Nam rồi nộp cho giáo sư Du, sau đó chuẩn bị thu dọn hành lý.

Trước đây Quý Bắc Chu từng ở khu bảo hộ Khả Khả Tây Lý, nhưng hai năm nay đã chuyển đến khu bảo hộ Nhiệt Đới*, nghe nói có hổ hoang dã, voi Châu Phi, Lâm Sơ Thịnh chỉ thu dọn vài bộ quần áo mùa hè, rồi nghĩ khi trở về từ đấy sẽ về thẳng nhà luôn, nên cô gói hết quần áo mùa đông lại gửi về nhà.

Khu bảo hộ Nhiệt Đới*: tên đầy đủ là khu bảo hộ tự nhiên cấp quốc gia Tây Song Bản Nạp, khu bảo hộ tự nhiên rừng mưa Nhiệt Đới Tây Song Bản Nạp (trong truyện được gọi tắt là khu Nhiệt Đới và rừng mưa), nằm ở phía nam của tỉnh Vân Nam, nằm trong 3 huyện Cảnh Hồng, Mãnh Hải và Mãnh Lạp châu tự trị Tây Song Bản Nạp (Là châu tự trị của dân tộc Thái), giáp với Lào và Myanmar.

Trong truyện thì nơi Quý Bắc Chu làm việc là ở nước ngoài chứ không thuộc tỉnh Vân Nam.

Hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp còn đang trông ngóng con gái được nghỉ đông sẽ về nhà.

Kết quả người thì không thấy đâu, nhưng lại nhận được một bao quần áo.

**

Vào ngày xuất phát, Ôn Bác lái xe đến đón cô, Lâm Sơ Thịnh vừa mới mở cửa xe ra đã nghe được tiếng gọi ngọt ngào của một cô bé, “Chị ơi.”

Cô bé là con gái của Ôn Bác, tên là Ôn Văn, năm nay 5 tuổi.

“Chào Văn Văn.” Lâm Sơ Thịnh cười rồi ngồi vào trong xe, sau đó cô mới chào hỏi với người phụ nữ đang ngồi ở vị trí phó lái, “Chị dâu.”

Vợ của Ôn Bác tên là Diệp Lâm, tính cách rất tốt, Lâm Sơ Thịnh còn đi đến nhà ba người ăn ké cơm hai lần, tay nghề của chị ấy rất đỉnh, chẳng trách Ôn Bác lại bị chị ấy vỗ béo.

Sau khi lên máy bay, Ôn Văn ôm lấy quyển sách động vật có hình ảnh và pinyin, Ôn Bác đang đọc với cô bé, cô bé xem một cách hứng thú, Diệp Lâm lại ngồi thì thầm nói chuyện phiếm với Lâm Sơ Thịnh.

Ngay từ đầu chị ấy còn hỏi sau khi tốt nghiệp cô định làm gì, rồi cho cô một số nơi tìm việc, sau khi nói chuyện một lúc, chị ấy lại bắt đầu hỏi về chuyện bạn trai.

“Nghe nói lần trước đi Vân Nam, em và một người đội trưởng khá thân thiết với nhau.”

“Đàn anh đúng là cái gì cũng kể với chị mà.”

“Không phải anh ấy chủ động kể, mà là sau khi trở về có đưa cho chị xem tấm ảnh chụp leo núi, chị thấy hai người đứng cạnh nhau thân thiết thế nên mới hỏi thêm hai câu.” Diệp Lâm cười rồi lại gần chỗ cô, “Chàng trai kia cao ráo đẹp trai thật, nhìn đã thấy có cảm giác an toàn, có vẻ như khỏe hơn đàn anh của em nhiều.”

Lâm Sơ Thịnh cười mím môi, cũng chỉ là nhìn có vẻ thôi, thật ra…

Hình như anh ấy có hơi yếu.



Có người đi cùng, mấy người nói nói cười cười cả đường đi, cũng không thấy cô đơn chút nào.

Mấy người lại ăn cơm trưa ở chỗ quá cảnh sân bay Vân Nam, sau khi đến biên giới nước ngoài, có người chuyên trách tiếp đón họ, dẫn bọn cô đến đổi sang một chiếc phi cơ cỡ nhỏ.

Người điều khiển giải thích với mấy người: “Khu bảo hộ không có sân bay, muốn đi đến chỗ đó chỉ có thể ngồi loại phi cơ cỡ nhỏ này hoặc là máy bay trực thăng, gần đây có không ít người đến, còn có người của đài truyền hình mang đến nhiều thiết bị lắm, còn có vài người nổi tiếng nữa.”

“Thế lần này bọn tôi đến đây là không được lời rồi.” Ôn Bác cười nói với anh ta.

Nhìn từ chiếc phi cơ nhìn xuống, đã có thể thấy được phong cảnh Nhiệt đới, nhưng loại phi cơ cỡ nhỏ này không được ổn định giống như máy bay chở hành khách cỡ lớn kia, có lúc sẽ bị xóc nảy, Lâm Sơ Thịnh đã thấy không được dễ chịu lắm, nên cũng chẳng có hứng thú ngắm phong cảnh.

“Mọi người không phải là người của đài truyền hình, thế thì chắc được mời từ những người công tác trong khu bảo hộ này nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“Làm công việc này đúng là không dễ dàng…”

**

Lâm Sơ Thịnh chưa từng ngồi loại phi cơ cỡ nhỏ này, tốc độ lên xuống khá nhanh, đến khi xuống phi cơ, sắc mặt cô còn hơi trắng bệch.

Nơi này đã là rừng mưa nhiệt đới dày đặc, ít có dấu vết hoạt động của con người, trời quang đãng nắng chói chang, còn nghe phong thanh được tiếng gió thổi, hoàn toàn là một nơi xa lạ, Ôn Văn vô cùng hưng phấn, Lâm Sơ Thịnh lại thấy hơi thấp thỏm.

Đặc biệt là…

Sắp được gặp Quý Bắc Chu rồi.

Cô cũng chưa báo cho anh biết cô sẽ tới đây, cũng không biết sau gặp mặt anh sẽ có vẻ mặt nào.

Đến khi chiếc phi cơ dừng động cơ hình xoắn ốc lại, có một chiếc xe chạy từ phía xa tới, có hai nhân viên công tác đi xuống, một nam một nữ, ăn mặc đồng phục giống nhau, quần dài áo ngắn tay, ủng quân đội.

Hai người nhìn thấy bốn người đứng một hàng, bỗng thấy hơi kinh ngạc, nói chuyện ngắn với phi công hai câu, sau đó nhìn về phía bọn họ.

“Anh Ôn Bác là ai vậy ạ?”

“Là tôi.”

“Anh được đội viên Lý mời tới đúng không?” Đối phương đang xác định thân phận.

“Phải, là Lý Mặc.”

Ôn Bác bỗng nhiên lại gọi tên thật của Hắc Tử, Lâm Sơ Thịnh vẫn chưa phản ứng kịp, cô luôn thấy anh ta chạy theo Quý Bắc Chu, cũng không ngờ lại là một đội trưởng nhỏ.

“Đội viên Lý nói mời ba người, nhưng các anh lại thừa ra một người.”

“Không thể dẫn thêm người sao?” Ôn Bác cũng không ngờ nơi này lại nghiêm khắc như vậy.

“Muốn đi vào khu bảo hộ thì phải qua được kiểm tra nghiêm ngặt, chờ lát nữa còn phải mời mọi người phối hợp với chúng tôi để kiểm tra những vật dụng ở trong túi xách vali.” Nữ nhân viên công tác giải thích cho bọn họ, “Những người tới đây lần này đều là người nhà của nhân viên công tác ở đây, số lượng có giới hạn, nếu như không có trong danh sách được mời đến, chúng tôi cũng chỉ đành phải nói xin lỗi thôi.”

“Người nhà?” Ôn Bác nhíu mày, “Nhưng bọn tôi cũng tới đây cả rồi, cô ấy cũng quen đội trưởng Lý của bọn cô mà.”

“Quen biết cũng không được, đây là quy định, thật sự xin lỗi ạ.”

Nơi này là vùng đất của khu bảo hộ, có vùng rừng mưa nguyên sơ lớn, ngoại trừ những loại động vật hoang dã ra, còn có những loài động vật sắp tuyệt chủng có trong sách đỏ, vì để đề phòng kẻ trộm săn, nên cũng phải tiến hành kiểm tra nghiêm khắc với những nhân viên ở đây.

“Vậy…” Ôn Bác nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, khuôn mặt đầy vẻ khó xử.

Nếu đã tới đây rồi, Lâm Sơ Thịnh cũng không thể quay về được, cô đi tới trước mặt hai nhân viên công tác kia rồi khẽ nói, “Tôi cũng nhận được lời mời đến đây.”

“Của ai vậy ạ?” Nam nhân viên lấy bộ đàm, “Cô nói tên ra để bọn tôi kiểm tra một lát.”

“Là…” Lâm Sơ Thịnh cắn môi.

“Ai cơ?”

“Quý Bắc Chu.”

Hai nhân viên đều sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh lập tức trở nên cực kỳ không bình thường.

Ôn Bác lại vui vẻ, “Đàn em à, em giấu kỹ thật đấy.”

Ánh mắt trêu chọc kia giống như đang nói:

Anh biết rồi, hai ngươi có gì gì đó!

Bây giờ Lâm Sơ Thịnh đã hoàn toàn từ bỏ việc giải thích, bởi vì cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

“Đội… Đội viên Quý?” Nam nhân viên công tác bỗng nhiên lại nói lắp, “Cô là người nhà của anh ấy? Hai người có quan hệ gì vậy?”

Khuôn mặt của Lâm Sơ Thịnh lúc nãy vẫn còn hơi trắng bệch, lúc này thì nóng như sắp bốc hỏa.

Bọn họ hỏi thì nhất định phải nói ra được một lý do, nhưng quan hệ giữa hai người bọn họ lại tương đối không tiện nhắc, trong một lúc cũng không biết nên miêu tả như thế nào.

Lúc này nam nhân viên đã liên lạc được với đồng nghiệp để xác nhận lại thông tin, “… Đúng, có bốn người tới, có một cô gái nói cô ấy là người nhà của đội trưởng Quý, đội trưởng Quý có đăng ký cho ai không?”

“Có, đăng ký một người bạn gái!”

Máy bộ đàm không phải là điện thoại, những lời mà người kia nói trong bộ đàm, những người xung quanh nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Anh kia lại đánh giá Lâm Sơ Thịnh rồi hỏi một câu, “Cô thật sự là bạn gái của đội trưởng Quý à?”

Cũng đã đến nước này rồi, Lâm Sơ Thịnh cũng chỉ có thể căng da đầu lên để nói:

“Tôi tới gặp bạn trai.”

Anh kia trong nháy mắt đã trở nên rất vui vẻ, cầm bộ đàm áp giọng nói xuống, cố nén vẻ hưng phấn, “Tôi nói nhỏ cho anh biết nhá, bạn gái của đội viên Quý tới rồi, anh ấy như thế mà lại có bạn gái thật.”

Mọi người: “…”

Khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh nghẹn đến nỗi đỏ bừng:

Anh nói nhỏ thật à, cũng to tiếng quá rồi đấy!

Hơn nữa… Cái gì gọi là có bạn gái thật?

Còn phải kiểm tra túi xách vali, và tất cả đồ dùng cá nhân, kiểm tra cực kỳ kỹ càng, đủ để thấy được khu bảo hộ này xưa nay quản lý nghiêm khắc biết bao nhiêu, vali của Lâm Sơ Thịnh là do nữ nhân viên kia phụ trách kiểm tra.

Theo giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô thấy ánh mắt của cô gái này nhìn cô có hơi không bình thường.

Khi ngồi xe đến căn cứ của bảo hộ, dọc đường là phong cảnh rừng mưa, còn gặp rất nhiều loài động vật hoang dã.

Những loài động vật ở trong hoàn cảnh sinh thái tự nhiên không giống với những loài ở trong vườn bách thú, Ôn Văn vô cùng phấn khởi, cứ liên tục hỏi đây là con gì kia là con gì, Lâm Sơ Thịnh cũng bị hấp dẫn bởi cảnh vật xung quanh, cũng không để ý đến ánh mắt khác thường của cô nữ nhân viên công tác kia.



Nói đến chuyện sau khi Quý Bắc Chu được nghỉ phép sau đợt đi công tác kia, tất cả mọi người đều nghe nói anh đang quen bạn gái.

Hắc Tử lại thề thốt một hồi, gì mà tình cờ gặp gỡ ở trong núi, rồi lại anh hùng cứu mỹ nhân.

Mọi người vốn đã không tin anh có bạn gái, Hắc Tử lại miêu tả như trong tiểu thuyết, phim truyền hình như thế, mọi người càng không tin.

Hơn nữa người nào đó vẫn luôn nổi danh khó gần, lại còn khó tính không dễ chọc, sao lại có thể có người yêu rồi.

Trừ khi…

Cô gái này không nhìn thấy, hoặc là bị mỡ heo làm mờ mắt.

Cho nên lúc này, ánh mắt nam nhân viên lái xe kia vẫn luôn dừng ở trên người Lâm Sơ Thịnh.

Lúc nãy nói chuyện phiếm anh ta còn biết được, cô gái này còn là nghiên cứu sinh, thế thì chắc cũng không ngốc!

Vậy sao cứ phải nhảy vào trong hố lửa thế kia?

Hết chương 47.

Lời của tác giả:

Đây là một bộ truyện ngắn nên tình tiết sẽ diễn biến hơi nhanh, anh Bắc lại lên sàn rồi, hi hi…

Một nửa phần tóm tắt nội dung đã xuất hiện rồi, cảnh hai người nắm tay đi ngắm sao cũng không còn xa nữa ^_^



Đây là chiêu của tên đáng ghét kia, em gái Lâm hoàn toàn không giải thích được rồi.

Anh Bắc: Bạn gái tới tìm tôi rồi, vui quá.

Em gái Lâm: Xong rồi, hoàn toàn không giải thích nổi nữa rồi.