Đó là lúc nam sinh mở miệng, ngữ điệu ôn trầm, mang chút hồ nghi: “Ôn Tình?”
Ôn Tình nghe tiếng liền ngước mắt, tầm mắt hai người chạm nhau, há miệng thở dốc, nhẹ a một tiếng, xem như đáp lại.
Xuất phát từ tính cẩn thận, Tạ Chinh lại hỏi thêm một câu, “Em là… em gái nhà bên của Cố Chiến?”
Vì bị cô gái kịch liệt phản bác, anh cố tình ở phía trước “em gái” bỏ thêm hai chữ “nhà bên”.
Không ngờ, cô vẫn rất mẫn cảm với danh xưng “Em gái nhà bên” này.
Sắc mặt cô trầm xuống rõ rệt, lạnh lùng và cứng rắn: “Cố Chiến giới thiệu với anh về em như vậy sao?”
Đối mặt với cảm xúc đột ngột chuyển biến của cô, Tạ Chinh rốt cuộc cũng ý thức được cái gì đó.
Không chờ anh trả lời, Ôn Tình lại mở miệng: “Em không phải em gái của anh ấy.”
“Em với anh ấy cùng nhau lớn lên, là quan hệ thanh mai trúc mã!” Ngữ khí của cô kiên định lẫn tự hào.
Tạ Chinh: “……”
Anh nhất thời không thể phản bác, khoé miệng hơi giật giật không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trước mắt có thể xác định là, cô gái gọi là Ôn Tình trước mặt này quả thực chính là “em gái nhà bên” trong lời Cố Chiến nói.
Nhưng cô gái nhỏ lại không chấp nhận thận phận “em gái nhà bên” này.
Tạ Chinh nhớ tới kì nghỉ hè năm kia sau khi thi xong đại học, anh giúp bố tới Đông Thành bàn chuyện làm ăn, lần đầu tiên anh gặp Ôn Tình trong KTV.
Cô gái nhỏ búi tóc tròn củ tỏi, mặc váy dài ngồi ôm đầu gối ở hành lang. Trong tay cầm một lọ Coca vừa mới mở, vừa uống vừa khóc.
Bên cạnh trái phải cô còn có hai người bạn ngồi cùng, hỏi cô sao lại khóc.
Cô lau nước mắt, mếu máo, “Anh ấy nói anh ấy vẫn luôn coi tớ là em gái, em gái cái đầu anh……”
Tạ Chinh đi ngang qua các cô, bước chân chưa từng dừng. Chỉ âm thầm suy đoán, cô gái nhỏ tám phần là thất tình.
Sau đó khi anh đi đến chỗ rẽ, nghe thấy thanh âm bất đắc dĩ từ người bạn của cô, “Thất tình thì đi uống rượu, cậu ở đây giở trò điên rượu làm gì?”
Sau đó cô gái khóc nức nở trả lời, “Tớ cũng muốn uống rượu a, nhưng tớ đã thành niên đâu……”
Thanh âm bất đắc dĩ cùng phẫn uất lại vô cớ chọc trúng điểm mềm mại của Tạ Chinh, bước chân của anh hơi dừng, khóe miệng run rẩy một chút, ngoái đầu nhìn thoáng qua các cô.
Một cái liếc thoáng qua ấy, lại khiến anh nhớ kĩ cô gái nhỏ khóc đến hoa lê đái vũ, thương tiếc bộ dáng ngây thơ của cô.
Huống chi, sau đó anh lại được gặp cô thêm một lần.
Ấn tượng với cô đủ sâu đậm để dù cách hai năm, anh vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra cô như cũ.
—
Sau khi thu hồi suy nghĩ, Tạ Chinh đem bảng đổi sang tay khác, thuận thế nhận lấy vali của cô.
Thần sắc của anh nhàn nhạt, sơn thủy không hiện, áp xuống sự chấn động trong lòng đối với hai chữ “Duyên phận”.
Tiếng nói trầm thấp, “Anh là Tạ Chinh, là bạn cùng phòng của Cố Chiến.”
Đối mặt với lời tự giới thiệu nghiêm trang của nam sinh, Ôn Tình có vẻ hơi lúng túng.
Dúng khí phản bác xưng hô “em gái” vừa rồi không biết đã bay đâu mất, lúc này cô tựa như con chim nhỏ rụt vai, chỉ đưa một bàn tay tinh tế trắng trẻo ra: “Xin chào, em là Ôn Tình.”
Tạ Chinh bị thanh âm nhẹ nhàng của cô mê hoặc trong chợp mắt, tầm mắt theo cổ tay trắng nõn của cô gái chuyển qua đốt ngón tay cân xứng, bất tri bất giác mà đưa tay ra nắm lấy: “Xin chào….”
Giọng anh hơi khàn.
Bắt tay, Ôn Tình mỉm cười với nam sinh, nhìn qua ngoan ngoãn hơn rất nhiều, “Cảm ơn anh đã tới đón em.”
Cái tên “Tạ Chinh” này đảo quanh trong não cô.
Bỗng nhiên một ý nghĩ loé lên, Ôn Tình nhớ tới cái gì đó, ý cười trên mặt cứng lại một chút, cô nhìn về phía Tạ Chinh ánh mắt từ hồ nghi chuyển qua kinh ngạc.
Tạ Chinh ư! Chính là Tạ Chinh mà Lộ Huyên nhắc tới trước đó sao!!?
Khí chất giữa người thật và ảnh chụp thật sự là quá không giống nhau, khiến Ôn Tình không thể nhận ra trong chốc lát.
Ảnh chụp Tạ Chinh toàn thân đổ mồ hôi như mưa thật gợi cảm, ánh mắt đầy tính xâm lược, cho người ta cảm giác dã tính không kiềm chế được, giống một ánh mắt của hổ sói rình con mồi.
Về phần người thật……Ban đầu biểu tình uể oải vẻ mặt lười biếng, toàn thân tản ra hơi thở có chút tiều tuỵ, như là lá cây phơi hồi lâu dưới ánh mặt trời, mép lá cuốn lại vang lên tiếng kêu xơ xác.
Sau khi lấy lại tinh thần, bộ dáng dịu dàng lại nghiêm nghị, tựa như gốc cây tùng bách mọc lên từ vùng núi cao lạnh lẽo. Nhìn ôn hòa giữ lễ, nhưng vẫn tạo ra khoảng cách.
Nói ngắn lại, Tạ Chinh gây cho người ta rất nhiều cảm nhận.
Người như vậy nếu gia nhập giới giải trí nhất định sẽ rất linh hoạt, tiền đồ bảo đảm xán lạn. Thật đáng tiếc lại chạy đi học y….
—
Ra khỏi sân bay, khi đến bãi đậu xe lộ thiên, Ôn Tình nhận được điện thoại từ bà Trương.
Vali của cô đang ở trong tay Tạ Chinh, trên người chỉ có một chiếc túi đơn đeo vai, cho nên Ôn Tình cơ hồ nhận điện thoại của bà Trương chỉ trong giây lát.
Tốc độ cực nhanh, khiến bà Trương ở đầu dây bên kia bất ngờ, “Hôm nay nhận điện thoại nhanh vậy, vừa đi vừa chơi à?”
Ôn Tình tay khác quạt gió, chậm rì rì đi theo nam sinh, cách xa anh cả một đoạn.
Thanh âm yếu ớt, “Không có ạ, con mới ra sân bay, đang đi ……”
Bà Trương miệng lưỡi linh hoạt: “Tiểu Cố đón con?”
Ôn Tình nhìn thấy một chiếc xe Lincoln màu đen đỗ lại trước mặt Tạ Chinh, đè thấp thanh âm căm giận nói với bà Trương: “Không có đâu, anh ấy phóng cho con bồ câu!”
Bà Trương im lặng một lát, vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, “Mạt Mạt à, con gái đáng thương…… con nói xem con vì nó mà chạy tới học y ở Tây Thành có đáng không?”
Ôn Tình mím miệng không lên tiếng, thất thần mà đi về phía trước, thiếu chút nữa đụng phải Tạ Chinh đang chờ ở xa.
“Trong xe có hơi nóng, trước tiên cứ bật điều hoà để hạ nhiệt độ, chúng ta đợi một chút rối lên xe.” Tạ Chinh đè thấp đề-xi-ben giải thích, bởi vì để ý tới Ôn Tình đang nhận điện thoại.
Ôn Tình gật gật đầu, sau đó nói với bà Trương ở đầu bên kia: “Mẹ, con cúp máy trước đây. Mẹ đừng lo, ở bên này con vừa đáp xuống đã có người đón rồi.”
Bà Trương: “Đi đi, ra ngoài nhớ đề cao cảnh giác chú ý an toàn, mở to mắt ra mà……”
“Con biết rồi……” Ôn Tình dở khóc dở cười, có hơi mất kiên nhẫn.
Tạ Chinh ở bên cạnh nghe, liền nghĩ tới cuộc điện thoại giữa bản thân và “lão mẫu thân” trước đó. . Đam Mỹ Trọng Sinh
Giọng điệu cũng giống hệt nhau.
Sau khi Ôn Tình cúp điện thoại, Tạ Chinh giúp cô kéo cửa cánh cửa ghế phụ lái.
Để cô lên xe xong, anh mới vòng sang ghế lái bên kia lên xe.
Bên trong xe điều hòa phả ra khí lạnh, thấm vào ruột gan, thổi đi nỗi phiền muộn của Ôn Tình.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Cố Chiến, hỏi anh đang làm gì, thuận tiện báo lại một chút về hành trình cho anh.
Trong xe vẫn luôn yên lặng, bên cạnh Tạ Chinh đang điều khiển xe cũng thật an tĩnh.
Dần dà, Ôn Tình đã nhận ra sự khác thường. Cô nghiêng đầu nhìn về nam sinh đang ngồi ở ghế lái, trùng hợp anh cũng đang nhìn cô.
Khi tầm mắt chạm nhau, cô suýt chút nữa bị ánh mắt sâu thẳm của anh nuốt chửng, hốt hoảng trong giây lát, vừa xấu hổ lại hoài nghi, “Sao, sao vậy?”
Không lái xe sao? Nhìn cô làm cái gì?
Bạn cùng phòng này của Cố Chiến có thật sự đáng tin cậy không? Cô có nên nghe lời bà Trương mở to mắt mình ra không?
Hiện tại xuống xe còn kịp không?
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Ôn Tình đã suy luận ra hình ảnh đáng sợ nhất…..
Tạ Chinh nhẫn nại hồi lâu mới thu lại ánh mắt.
Rũ hàng mi dài, anh liếc nhìn chỗ bên cạnh cô, thấp giọng nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Ôn Tình suy luận ra tình huống đáng sợ khiến gương mặt trở nên trắng bệch: “……”
Chiếc Lincoln màu đen rời khỏi sân bay chạy thẳng đến trường đại học.
Trong xe yên tĩnh không tiếng động, không khí loáng thoáng hương hoa bưởi rất dễ ngửi.
Dưới hương hoa cùng kĩ thuật lái xe vững vàng của Tạ Chinh, Ôn Tình tựa lưng vào ghế ngồi, mơ màng sắp ngủ.
Nhưng cô lại không tin tưởng nam sinh đang ngồi ở ghế lái, đành phải lấy lại một phần tinh thần, buộc mình ngẩng đầu lên.
Cứ như thế cúi đầu rồi ngẩng đầu, khiến Tạ Chinh không nhìn thêm được nữa.
“Đến khu đại học cũng cần xấp xỉ một tiếng đồng hồ, em có thể ngủ một lát, chừng nào tới anh sẽ gọi.”
Âm thanh ấm áp như gió xuân, dù giọng điệu có hơi mong manh, âm sắc lại đặc biệt nhẹ nhàng dễ nghe. Dễ nghe là một lại ma lực thao lộng nhân tâm, Ôn Tình đối với lời đề nghị ấy không hề có sức chống cự, thuận theo nhẹ vâng một tiếng, thư thái rũ lông mi xuống.
Bên trong xe chìm vào tĩnh mịch, Tạ Chinh ở ngã tư chờ đèn đỏ liếc mắt một cái nhìn cô gái rũ đầu ngủ bên cạnh.
Trong lòng vẫn không nhịn được cảm thán, duyên phận quả là thứ bí ẩn kì diệu.
Định mệnh một đời người này sẽ gặp được biết bao loại người khác nhau, để có thể tạo ra liên hệ phát sinh ràng buộc là rất hiếm. Có khi chỉ là bèo nước khách qua đường gặp nhau.
Tạ Chinh nghĩ rằng, Ôn Tình sẽ là khách qua đường để lại ấn tượng sâu đậm hơn cả trong đời anh. Không nghĩ tới cách hai năm, một lần nữa anh lại được gặp lại cô.
Lần này sự liên hệ giữa bọn họ, tựa hồ rất khó để lấy thân phận khách qua đường để định nghĩa quan hệ.
Vì thế Tạ Chinh nhịn không được suy nghĩ miên man, cảm thấy lần tương ngộ này nhất định giấu giếm chút thâm ý nào đó, là ông trời đang âm thầm thúc đẩy cái gì.
Suy nghĩ của anh chỉ đảo quanh ý nghĩa “Tương ngộ” (gặp lại), cho tới khi đèn đỏ kết thúc đếm ngược mới thu hồi lại suy nghĩ, chuyên tâm lái xe.
–
Sau khi xe tiến vào khu đại học, ước chừng lại đi tiếp hơn mười phút.
Tạ Chinh đỗ xe ở bãi lộ thiên của một khách sạn. Xe dừng lại rồi tắt máy, anh một chút động tĩnh lớn cũng không có, Ôn Tình bên ghế phụ cũng tự nhiên không tỉnh dậy.
Nhân cơ hội này, Tạ Chinh gửi tin nhắn WeChat cho Cố Chiến: [Tớ sắp xếp khách sạn gần trường cho cô ấy nhé?]
Cố Chiến bên kia trả lời lại trong vài giây, giọng điệu như mang ơn đội nghĩa: [Đều được, đều được, cảm ơn cậu lo lắng. Hôm nào tớ mời cơm!]
Tạ Chinh không trả lời lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ôn Tình bên ghế phụ, hắn nhăn đôi mày dài.
Trong lúc nhất thời không hiểu rốt cuộc tình huống giữa cô và Cố Chiến là thế nào. Thật không minh bạch, hàm hồ ái muội, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*, khiến người ta khó chịu.
*Đại ý là tình cảm không dứt khoát.
Ôn Tình tỉnh lại, cô giữ tư thế rũ đầu này được một lúc lâu khiến cổ vô cùng nhức mỏi, bị đau mà tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, cảnh vật ngoài cửa sổ đã ở trạng thái tĩnh lặng, màn đêm nặng nề áo xuống, đèn neon nơi thành thị loang lổ lập loè, đầy sắc màu mộng ảo.
Cô vén tóc mái trên trán, che cổ chầm chậm ngồi thẳng dậy.
Sau khi ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, Ôn Tỉnh nhìn về phía nam sinh đang ngồi cầm điện thoại chơi game xếp hình Tetris bên ghế lái. Ánh mắt đụng phải góc nghiêng khuôn mặt ấy liền lập tức sững lại, tựa như một chân bước vào vũng lầy, thể xác và tinh thần lặng lẽ trầm xuống.