Tháng tám, giờ ngọ*, một ngày trời cao nhiều mây, Ôn Tình nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học Y Tây Thành.
*Giờ ngọ: khoảng thời gian từ 11h – 13h trưa.
Đêm đó, Trương Thư Ngọc mang cô ra ngoài xả hơi một trận. Ăn uống xong, hai mẹ con lại đi KVT hát đến quá nửa đêm mới về.
Ôn Tình tắm rửa xong nằm trên giường, rốt cuộc cũng có thời gian rảnh lên WeChat xem một lát.
Sau khi nhận được thông báo, cô đã chụp một bức ảnh gửi cho Cố Chiến. Muốn chia sẻ niềm vui với anh, đồng thời cũng ám chỉ rằng, cô chưa từng từ bỏ anh, cô sẽ đi gặp anh.
Cố Chiến tựa hồ không hiểu nên gõ haha lên WeChat: [Chúc mừng tiểu Mạt Mạt, Đại học Y Tây Thành hoan nghênh em!]
Ôn Tình còn muốn hỏi, vậy còn anh? Anh có hoan nghênh cô không?
Chữ chưa kịp đánh hết, Cố Chiến liền gửi tin nhắn: [Thời gian không còn sớm, mau đi ngủ đi, anh đi làm việc. Sờ đầu.jpg]
Câu “anh”* kia ngay lập tức ép xuống niềm vui sướng đang tràn ngập trong lòng Ôn Tình. Rõ ràng bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cô chỉ nhỏ hơn anh 2 tuổi, anh lại coi cô là đứa trẻ con.
*Ở bản gốc Cố Chiến xưng là ca ca – anh trai.
Tâm tình rơi xuống đáy cốc, Ôn Tình nhắn cho Cố Chiến [Ngủ ngon] xong liền đi báo thư thông báo trúng tuyển với hội chị em. Định báo xong sẽ đi ngủ.
Kết quả, còn 2 người trong nhóm vẫn thức, nhiệt tình spam tin nhắn, chúc mừng Ôn Tình.
Lộ Huyên: 【 Mạt Mạt vạn tuế, Mạt Mạt nhất bổng! 】
Chu Dữu: 【 ngón tay cái.jpg】
Ôn Tình: 【 cảm tạ nhị vị đại lão! Trương Phi ôm quyền.jpg】
So với Ôn Tình, Chu Dữu và Lộ Huyên là hai vị học bá, sớm đã nhận được thư thông báo trúng tuyển khoa y của đại học Tây Thành hai ngày trước, tuy vậy, cô cũng hoàn toàn không cùng đẳng cấp với họ.
Lộ Huyên: 【 Hai người nhập học khi nào? 】
Chu Dữu: 【 nhập học cùng ngày. 】
Lộ Huyên: 【…… Mạt Mạt đâu? 】
Ôn Tình: 【Đi trước một ngày, muốn đi cùng nhau sao?】
Lộ Huyên: 【Tớ cũng trước một ngày, nhưng mà còn ở nơi khác du lịch, khả năng sẽ trực tiếp bay về từ thành phố du lịch. 】
Chu Dữu: 【 đi như vậy sớm làm gì? Máy bay cũng chỉ mất 2 giờ, bay trong ngày là đến, hà tất phải vậy. 】
Lộ Huyên: 【Cậu không hiểu sao, tớ và Mạt Mạt đều có người muốn gặp! Kiêu ngạo.jpg】
Chu Dữu: 【……】
Chu Dữu đích xác không hiểu, bởi vì trong ba người, cô ấy vẫn luôn là dạng đầu gỗ không thông suốt, đến nay chưa từng có cảm xúc lay động xuân tâm.
Sinh viên năm nhất của trường Đại học Y Tây Thành năm nay không cần phải trải qua khóa huấn luyện quân sự, cô hoàn toàn không có lí do gì phải chạy đến Tây Thành trước tiên. Nhiệt độ bên đó cao hơn Đông Thành một chút, đến sớm một ngày là bị nóng một ngày.
…
Ôn Tình ở trên giường lăn qua lộn lại, ôm di động nhắn tin cùng Chu Dữu và Lộ Huyên tới hơn 3 giờ sáng.
Trò chuyện từ chuyện nghề nghiệp cho tới đàn ông, từ bạn trai Lộ Huyên cho tới Cố Chiến mà Ôn Tình đã thích thầm nhiều năm. Cuối cùng đề tài vừa chuyển, Lộ Huyên liền nói đến vài vị nhân vật truyền kì trên diễn đàn của Đại học Y Tây Thành.
Lộ Huyên: 【 “Nam Chinh Bắc Chiến” các cậu nghe qua chưa? 】
Chu Dữu: 【 Từng nghe qua. Một câu thành ngữ, xuất phát từ triều Đường · Liễu Tông Nguyên 《 phong kiến luận 》, miêu tả việc liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc, đã kinh qua rất nhiều trận chiến. 】
Lộ Huyên: 【……】
Ôn Tình: 【 không hổ là cậu a quả bưởi! Cười rớt đầu chó.jpg】
Chu Dữu: 【 tự hào vỗ ngực.jpg】
Lộ Huyên: 【Tớ làm sao có thể không biết đấy là một câu thành ngữ! Cái tớ nói chính là “Nam Chinh Bắc Chiến” của Đại học Y Tây Thành, ý tớ là chỉ bốn người! 】
Lộ Huyên: 【tức đến đấm tường.jpg】
Ôn Tình xoay người ghé lên giường, gõ bàn phím máy tính: 【 Tớ chỉ biết, “Nam Chinh Bắc Chiến”, “Chiến” ở đây khẳng định là chỉ Cố Chiến. Còn lại ba người còn lại là ai? 】
Lộ Huyên: 【Như Mạt Mạt đã nói bên trên, quả bưởi cậu đúng là đặc tả hình ảnh của một thẳng nữ sắt thép! 】
Lộ Huyên: 【@ Mạt Mạt, Cố Chiến nhà cậu xác thực là thứ nhất, trước mắt là thành viên của khoa Y học lâm sàng. Tuy nhiên tuyệt nhất phải kể tới “Chinh”! 】
Ôn Tình: 【Thiếu đòn à, Cố Chiến nhà tớ chính là tuyệt vời nhất! 】
Cô tuyệt đối không cho phép có người làm trò hạ thấp Cố Chiến trước mặt mình, bạn thân khuê mật cũng không được!
Lộ Huyên: 【Cậu đúng là không để cho tớ nói, Tạ Chinh người ta chính là hotboy trường*, được nữ sinh toàn trường công khai bỏ phiếu đó! 】
*bản gốc là giáo thảo, ý chỉ những nam sinh có vẻ ngoài điển trai.
Lộ Huyên: 【Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, lúc này Cố Chiến nhà cậu xác thực đã bại rồi. Vỗ vai.jpg】
Nói xong, Lộ Huyên quăng một đống ảnh của “giáo thảo” vào nhóm chat.
Ảnh chụp nam sinh hình như vừa mới chơi bóng rổ xong, đang ngồi nghỉ ở hàng ghế đầu tiên trên sân bóng rổ.
Anh mặc một bộ đồng phục thể thao màu đỏ trắng. Vừa mới uống nước nên đôi môi mỏng của anh đỏ ửng lên, gợi cảm miễn bàn. Nhưng đó không phải là thứ đáng kinh ngạc.
Điều kinh ngạc nhất là ánh mắt của anh vô tình liếc nhìn máy ảnh, đôi mắt sâu thẳm với dục sắc mơ hồ, vừa thần bí lại vừa tiềm tàng nguy hiểm, câu dẫn hồn người, nếu không cẩn thận sẽ bị dục sắc vô biên trong đôi mắt ấy nuốt chửng.
Tuy Ôn Tình mạnh miệng như vậy song trong lòng tán thành Tạ Chinh thật sự đẹp hơn Cố Chiến.
Nếu Cố Chiến là ngôi sao chói lóa trên bầu trời, thì Tạ Chinh là ánh trăng sáng khiến anh lu mờ.
Ánh sáng sao trời sao có thể so với ánh trăng?
Tuy nhiên Ôn Tình vẫn nhanh chóng ổn định tâm tình, đáy lòng lại nhanh chóng nghiêng về Cố Chiến như ban đầu.
Dù gì anh cũng là người thứ ba trên đời đối tốt với cô, địa vị của anh trong lòng cô chỉ xếp sau bà ngoại và mẹ Trương.
—
Tháng tám, Ôn Tình một mình đáp chuyến bay từ Đông Thành tới Tây Thành.
Chuyến bay đáp xuống mặt đất cũng là khi hoàng hôn ở Tây Thành buông xuống.
Theo dự báo thời tiết đưa tin, buổi sáng nay thành phố đã có một cơn giông.
Chiều tối cơn giông đi qua, mây trời như ánh lửa bốc cháy ngùn ngụt. Bầu trời như bức tranh sơn dầu vẽ bằng mực đỏ, màu đỏ tía chấm tới tận cuối chân trời.
Khoảnh khắc Ôn Tình bước ra khỏi cửa cabin, cơn gió ùa thẳng đến kéo theo hơi nóng cuối hè. Ngọn lửa trong lòng cô nháy mắt liền bị châm ngòi, nóng nảy nhíu chặt đôi mày lá liễu.
Ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ sau, cô kéo vali, di chuyển theo đám người đến lối ra.
Vừa đi, Ôn Tình vừa gửi tin nhắn cho Cố Chiến.
Sớm ngày hôm qua Ôn Tình đã gửi thông tin chuyến bay của mình cho Cố Chiến, anh cũng tỏ vẻ sẽ ra sân bay đón cô.
Ôn Tình hỏi rằng anh đã tới chưa.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, đối phương trả lời chỉ trong vài giây, nhưng nội dung tin nhắn khiến nụ cười ấm áp trên môi Ôn Tình thoáng chốc đông cứng lại.
Cố Chiến: 【 Xin lỗi Mạt Mạt, anh quên chưa nói với em……Anh hiện tại ở bên này đang có chút việc, không có cách nào đi đón em được. 】
Cố Chiến: 【Nhưng mà em yên tâm, anh đã tìm người đáng tin cậy đi đón em, hẳn là cậu ấy đã chờ ở cửa ra. 】
Cố Chiến: 【Anh gửi ảnh chụp và số điện thoại của người đó cho em nhé? Sờ đầu.jpg】
Ôn Tình nhíu nhẹ đôi lông mày xinh đẹp.
Xem xong tin nhắn cuối cùng này, cô trực tiếp khóa màn hình điện thoại, không muốn đọc tin nhắn tiếp theo. Cõi lòng nghẹn ngào, cô cũng chẳng biết ấy là tư vị gì, chóp mũi cay cay như muốn khóc.
Không ai biết được để có thể đến Tây Thành học cùng Cố Chiến, cô đã phải nỗ lực như thế nào; cũng không ai biết được hôm nay cô đã tốn bao nhiêu tinh lực để trang điểm; càng không biết được khi ở trên máy bay cô đã tưởng tượng cảnh gặp lại Cố Chiến bao nhiêu lần.
Cảm giác hi vọng tràn trề rồi lại thất vọng là một đả kích to lớn với Ôn Tình.
Cô đứng đó rất lâu.
Khi cơn đau nhói trong lồng ngực dịu đi, Ôn Tình cắn môi, cuối cùng nén lại ẩm ướt nơi đuôi mắt.
Cô ngẩng mặt, cụp mắt, hít một hơi thật sâu. Một lát sau ổn định lại tinh thần liền đi về phía trước.
Khi tới cửa ra, Ôn Tình xụ mặt tìm trong đám đông “người đáng tin cậy” mà Cố Chiến đã đề cập trên WeChat.
Sau khi kiểm tra một vòng, đôi mắt liếc qua những tấm bảng không đồng đều, Ôn Tình cuối cùng cũng tìm thấy tên mình trên một mặt bảng.
Nội dung đơn giản là – đón bạn học Ôn Tình khoa y trường đại học Tây Thành.
Ôn Tình khịt mũi, lệ ý tan đi.
Cô đẩy vali về phía người đàn ông đó, trong lúc ấy ánh mắt không quên đánh giá “người đáng tin cậy” kia.
Đó là một nam sinh đĩnh bạt, cao ráo. Anh đứng nghiêng người, một tay giơ bảng, một tay nghe điện thoại.
Ôn Tình đứng cách hắn một chút, chỉ thấy được rõ ràng dòng chữ với kích cỡ siêu lớn trên tấm bảng trong tay cùng với đường nét tuấn tú của hắn.
Mặt nam sinh bị tấm bảng che đi một ít, khuôn mặt nghiêng nhìn không hoàn chỉnh, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra sống mũi thẳng tắp trên khuôn mặt ấy.
Đánh giá xong, Ôn Tình đi tới phía sau hắn. Vừa đúng lúc nghe thấy thanh âm lười biếng, uể oải có lệ đáp lại đầu dây bên kia: “Đang ở sân bay, giúp bạn cùng phòng đón em gái…”. Truyện Đông Phương
Hai tiếng “em gái” như một nhát dao từ trên trời rơi xuống, Ôn Tình không thể tránh, khuôn mặt trắng bệch, yên lặng cắn cánh môi.
Nam sinh vẫn còn tiếp tục, ngữ khí dần mất kiên nhẫn: “Đúng vậy, em gái của bạn cùng phòng…”
Hai tiếng “em gái” lại một lần nữa đâm vào tim can Ôn Tình, cô tức khắc không nhịn được nữa, đột nhiên đứng sau nam sinh mà dậm chân: “Tôi không phải là em gái anh ấy!”
—
Tạ Chinh bất thình lình bị giọng nữ dọa cho giật mình, suýt chút nữa trượt tay rơi điện thoại.
Hắn xoay người nhìn, không biết từ bao giờ phía sau hắn đã xuất hiện một cô gái. Vẻ ủ rũ hiện rõ trên mặt, đồng tử giãn ra, hơi thở uể oải trên người cũng đông cứng lại.
Một phút sau đó, hắn gần như mất đi khả năng ngôn ngữ, nhìn cô gái trước mắt với vẻ mặt phức tạp.
Tạ Chinh nhớ tới nghỉ hè năm ngoái, một đêm không trăng nhưng lại đầy ánh sao lãng mạn lấp lánh.
Ở KTV với công việc kinh doanh phát đạt ấy, trên hành lang vắng vẻ, một cô gái đang ngồi “mua say” với chai Coca.
Cuối cùng, hình bóng cô gái trong trí nhớ trùng khớp với hình dáng cô gái trước mặt.
Tạ Chinh khôi phục tinh thần sau sự kinh ngạc, đôi mắt vẫn đóng chặt trên khuôn mặt cô.
Cô gái có hàng mi dài và dày, cong vút, kẻ mắt nhàn nhạt, khuôn mặt vốn đã diễm lệ mê người, lúc này đây đôi mắt mông lung như chìm trong sương mờ càng thêm yêu dã mê hoặc.
Giờ phút này, con ngươi đen nhánh của cô phản chiếu hình bóng anh, khuôn mặt thanh tú ửng hồng vì tức giận.
Tạ Chinh mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng thanh âm của mẹ đã phát ra từ điện thoại: “Này nha, giọng nói của cô gái này đúng là tràn đầy năng lượng, vừa nghe liền thấy có sức sống, người hẳn là rất xinh đẹp. Con trai à con…”
“Mẹ, con cúp máy trước đã.” Không chờ đối phương nói xong, Tạ Chinh đã vội vàng cắt đứt. Tắt điện thoại nhét vào túi quần. Tầm mắt lại lần nữa dừng trên Ôn Tình, muốn nói gì đó lại thôi.
Cảm xúc mất khống chế của Ôn Tình dần ổn định khi nhìn thấy khuôn mặt của nam sinh.
Bất kể thứ gì đẹp đẽ trên thế gian này cô đều không có sức chống cự, huống chi gương mặt của người trước mắt này chẳng thua kém một tiểu thịt tươi nào trong giới giải trí.
Nếu nói nghiêm túc, anh ta có khả năng còn nhỉnh hơn một chút.
Đối diện với khuôn mặt tuấn tú đến nỗi người phẫn thần nộ như vậy, Ôn Tình cảm thấy tính tình của mình vừa rồi có hơi không tốt lắm. Cô rời mắt khỏi sống mũi cao và đôi môi mỏng của chàng trai, rồi lặng lẽ lùi lại nửa bước, mở ra một khoảng cách nhỏ, thầm nghĩ.
Anh chàng đẹp trai này, hình như cô đã từng gặp qua.