Mấy hôm sau, xuống bộ môn Minh chơi, câu chuyện lại được kể lại. Lúc này, Minh đã bình tĩnh lại và mọi việc có vẻ như đã trở lại quỹ đạo một chút. Chị Chăm chỉ vào Minh, vừa cười vừa nói:
- Trúc ơi, nó dọa gọi công an, em ạ, ôi buồn cười quá.
- Thế bà ấy mới sợ, không thì mẹ con bà ý xông vào đánh em chết à.
Minh phân trần, quay sang Trúc:
- Đúng Trúc nhỉ.
Trúc tủm tỉm cười:
- Ừ, cậu tin tưởng chính quyền thế là tốt đấy. Nhưng cậu định thế nào?
Minh im lặng, suy ngẫm một chút rồi thở dài:
- Tớ cũng chưa biết, thằng ku còn bé quá. Bây giờ thì tạm ổn, bà ấy chắc cũng sợ tớ rồi nên đỡ hơn. Thôi tớ phải về đây, chắc thằng bé ngủ dậy rồi. Đi lâu bà ấy lại chửi cho.
Minh vội vàng ra về, để lại câu chuyện chưa có hồi kết.
Thế rồi Thảo cũng có mối tình viễn thông, tình yêu thật kỳ lạ, không giống những sự kiện khác. Không ai rút được kinh nghiệm qua sự việc của người khác cả, chuyện tình cảm thật khó nói.
Không biết ai giới thiệu cho nó, thằng ku kia đưa con bé đi uống nước được một lần rồi lại về đơn vị, vài tháng mới về nhà một lần. Ngày nào chúng nó cũng nấu cháo điện thoại.
Chẳng rõ bản lĩnh thế nào mà vài hôm đã thấy Thảo vừa alo vừa đỏ mặt, rồi nó ra sân nói chuyện, chắc ngại Trúc nghe thấy. Vậy là bắt sóng nhau rồi, tài thật.
Thế là rút cục, Trúc chả có ai chơi, chết chán mất, đành nhận lời đi uống nước với anh vậy. Anh tha khắp thành phố, quán to quán nhỏ cứ đẹp là tạt vào ngó một lần cho biết. Mà tài, đi đâu cũng thấy gặp bạn anh, quen lắm thế không biết. Ai cũng tủm tỉm cười như đúng rồi, câu kết luôn là: Nhớ mời tao/anh/chị/em đấy nhé. Anh mỉm cười rồi gật đầu. Rồi anh kể về những người vừa gặp, chẳng mấy khi kể về anh.
Trúc thấy chán mấy câu chuyện thiên hạ ấy, lấy lý do mệt hoặc nhiều bài vở rồi không đi uống nước với anh nữa. Thấy anh cứ vào chơi hoài, vài ngày lại mua hoa vào tặng, chả nhân dịp gì cả, bảo thấy đẹp thì mua. Trúc thấy ngại, không muốn phiền nữa. Thấy thật nhạt nhẽo, nói chuyện gì mà chán òm, chả hiểu ý mình gì cả, toàn kể chuyện linh tinh. Mất thời gian.
Lượn ra Việt Tiến, mua một cái áo sơ mi kẻ, tối anh đến chơi, Trúc dõng dạc:
- Tặng anh làm kỷ niệm này, em muốn anh không mất thời gian với em nữa, em thấy mình không hợp đâu.
Thấy anh hơi cúi xuống, im lặng một lát rồi ngẩng lên tủm tỉm cười:
- Nhưng mà anh không mặc áo kẻ bao giờ, đi làm toàn phải mặc áo trắng đồng phục, cơ quan phát rồi, ở nhà thì mặc áo phông.
Trúc hơi lúng túng:
- Kiểu gì chả có lúc mặc đến, anh cứ cầm lấy, anh tặng em nhiều rồi, giờ em tặng anh, có gì đâu ạ. Anh không nhận làm em ngại đấy.
- Anh không mặc đến thật, phí ra, em giữ lại tặng người khác.
Rồi anh kiên quyết không nhận. Sau đấy thì biến mất mấy ngày. Trúc cứ tưởng ngon rồi. Bất chợt anh lại gọi, không nghe máy, anh lại gọi, không nhắn tin, cho đến khi mất kiên nhẫn, Trúc phải nghe. À, hóa ra đi công tác.
Ngày nào cũng gọi, gọi suốt ngày, đến mệt, nghe chuông cũng mệt. Vậy là chặn số luôn. Thật thoải mái. Ôi tự do thật tuyệt. Xong hắn ta lấy số khác gọi, thế là cứ chặn rồi lại phải bỏ chặn, hehe.
Một chiều đang tung tăng về thì anh đợi ở cửa:
- Sao anh gọi cho em cứ lúc được lúc không được nhỉ? Điện thoại em hỏng à hay sóng yếu nhỉ?
- Chắc sóng yếu. Trúc tủm tỉm cười.
- Tối đi ăn với anh nhé?
- Hi, thôi ạ, anh về nghỉ đi mai còn đi làm.
- Ngày nào mà chả đi làm, có gì đâu mà phải nghỉ, lát anh vào đón.
Nói xong là lượn luôn. Đến mệt. Thôi không nấu cơm nữa, đi ăn trước mới kịp. Vậy là lúc anh vào, đã yên tâm mạnh dạn lôi sách vở ra ngồi làm việc.
- Thay đồ đi ăn thôi em.
Trúc nhăn nhở quay ra:
- Em đói quá nên vừa đi ăn cơm quán rồi, anh đi đi.
Anh hơi nhăn mặt:
- Sao lại thế, sao không đợi anh. Vậy đi cùng anh, ăn thêm chút thôi cũng được.
Anh nói xong, không cần câu trả lời, gập hết sách vở vào rồi kéo tay Trúc ra tủ quần áo, mở tủ ra, nhặt đại một bộ, ấn vào người Trúc:
- Em đi thay đi.
Trúc tròn mắt nhìn chằm chằm vào anh. Anh cười dịu dàng, năn nỉ:
- Nhanh đi em, anh đói lắm, ngất ra đây bây giờ.
Nói xong lại đẩy lưng Trúc về phía Toilet. Trúc quay lại nhìn, vẫn chưa kịp nghĩ ra được cái gì. Anh lại giục:
- Nhanh lên em, đói lắm rồi.
Hơ, sao kỳ vậy, sao mình phải thay đồ nhỉ, mình ăn rồi mà. Thấy Trúc tần ngần cầm bộ đồ đứng ở cửa Toilet, anh quay lại dọa:
- Có nhanh lên không? Hay để anh thay hộ hử?
Thế là Trúc chạy vội vào toilet. Leo lên xe anh mà vẫn trong tình trạng ngơ ngẩn, mình bị sao vậy nhỉ.
Ngồi nhìn anh ăn bát miến trông chẳng có vẻ gì là đói lắm cả. Hừ. Trúc bực mình nhất định không ăn thêm, không nói gì cả.
Xong anh chở ra công viên, ngồi uống nước nhìn bọn trẻ con đi ô tô lượn qua lượn lại. Bố mẹ chúng thì hớt hải chạy đuổi theo sợ chúng nó gây tai nạn cho đồng đội. Nhìn mà chóng cả mặt, đứa nào cũng hùng hổ, đánh võng ầm ầm, phụ huynh thì gào thét. Ngắm mà phát hãi.
Thấy Trúc cứ chăm chú nhìn lũ trẻ, anh vào thanh toán rồi ra giục uống nhanh để đi dạo. Trời, uống phát hết sao được quả dừa, căng mòng cả bụng mất. Anh lại giục. Gớm gì mà ăn uống cũng không yên là sao. Trúc lại càng nhẩn nha ngậm ống mút, trêu ngươi cho đỡ tức.
Có vẻ sốt ruột rồi, anh lại gần, cầm tay kéo đi luôn:
- Đi thôi em, tí khát lại mua quả khác.
- Ơ, hơ hơ. Từ từ thôi, em ngã bây giờ.
Trúc giật tay ra rồi từ từ đứng dậy đi theo anh. Tưởng đi bộ, hóa ra đi dạo bằng xe máy. Ôi trời. Cái ông này.
Trời cuối thu, hơi se lạnh mà Trúc không dám ngồi sát vào, vậy là anh ngồi dịch lại phía Trúc. Hai thằng cứ tịnh tiến dần đến khi anh xa dần tay lái, anh dừng lại:
- Sao em cứ ngồi tít ra đằng sau thế, xe đi lắc lắm.
- Thật á?
- Chứ sao nữa. Khó lái, không an toàn đâu.
Anh ngồi dịch lên rồi yêu cầu Trúc ngồi lên trên chút. Ông này nói thật không nhỉ. Không tin lắm nhưng cũng phải tuân lệnh vậy. Còn chưa kịp định thần lại thấy phanh gấp làm Trúc đổ dập người vào lưng anh.
- Sao em ngồi xa thế, lại gần chút nữa đi.
Anh quay lại nhìn như xác nhận gì đấy rồi đi tiếp. Lát sau thấy vòng tay ra túm đúng tay Trúc kéo vòng vào bụng anh. Đầu hơi ngoảnh lại:
- Ngồi lại gần anh cho ấm nhé.
Trúc theo phản xạ, im lặng, ngượng ngùng giật vội tay ra. Nhưng cánh tay rắn chắc ý tiếp tục ghì mạnh, kéo tay cô vào sát người anh. Nhiệt lượng từ tay anh truyền dọc theo cánh tay Trúc làm người cô ấm dần lên. Người cô bị kéo áp sát vào lưng anh. Có một trái tim bắt đầu rạo rực. Không ai nói gì nữa. Chỉ có gió heo may thoang thoảng mùi hoa sữa nồng nàn.