Gió Qua Miền Nhiệt Đới

Chương 25: Vạn sự tùy duyên




Một ngày đẹp trời về thăm thầy u, bất ngờ nghe papa thông báo:

- Năm nay con cưới đi.

Trúc hơi ngỡ ngàng:

- Gì vậy, năm nay không đẹp tuổi, sang năm đi bố. Con chưa muốn cưới.

Ông già nhíu mày, trầm ngâm:

- Nhưng em mày sang năm nó cưới rồi, một năm không gả hai đứa được.

Trúc thở phào, ôi tưởng gì, đơn giản:

- Vậy thì cho nó cưới trước, sang năm nữa con cưới.

Ông già lại lắc đầu:

- Em không gả trước chị được, con sẽ mất duyên.

Trúc tự tin, dõng dạc:

- Ôi dào, bố cứ phải lo. Không sao đâu, con đầy duyên, hihi.

Bố nghiêm mặt:

- Không được.

Trúc bắt đầu thấy sợ. Ô hay, sao lại có cái lý lẽ kỳ lạ vậy. Mình sẽ không cưới năm nay. Mới tìm hiểu nhau, đã có quái gì mà chắc chắn đấy sẽ là lựa chọn đúng đắn nhỉ. Huống hồ cũng mới có chút tình cảm. Chưa cảm thấy nhớ nhung da diết bao giờ, cũng không thấy giống như trên phim, kiểu thiếu anh đời em vô nghĩa. Thế sao mà lấy được. Không có cũng thấy cuộc sống vẫn tươi đẹp mà. Thôi, không cưới đâu. Vớ vẩn. Trúc chốt luôn:

- Con sẽ không lấy chồng năm nay. Không có ai để lấy cả. Hiện có mỗi anh ấy thôi. Bọn con mới quen nhau.

Khốn khổ cái thân tôi. Trúc hoang mang thật sự. Chẳng lẽ phải lấy chồng thật à. Sẽ như thế nào nhỉ? Không tưởng tượng nổi. Mình còn chưa kịp hiểu gì nhiều về anh ta cả. Sống chung kiểu gì, ôi mệt thế, đau đầu..

Thế rồi cứ như đoán được ý gia đình, anh bắt đầu tấn công mạnh hơn. Trúc thì hoảng sợ, nhất định không đi chơi chung nữa, hôm nào cũng bày đầy bàn tài liệu, bận lắm, bận lắm.



Anh cứ ngồi lỳ bên cạnh, cứ như gia sư giám sát học sinh ôn bài. Thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu ngớ ngẩn. Được vài hôm, tự nhiên lại hỏi mượn giấy bút. Thấy quay đi, hí hoáy viết gì đấy. Rồi chìa ra trước mặt Trúc, lấy bút chỉ vào rồi nhăn nhở cười. Tờ giấy có vỏn vẹn mấy chữ: Anh yêu Trúc lắm.

Trúc ngạc nhiên, ai lên dây cót cho thế nhỉ, cô liền trợn mắt lên, quay ra nhìn anh chằm chằm. Anh mỉm cười xấu hổ rồi cúi xuống. Trúc thấy không thoải mái, đứng bật dậy, lảng chuyện:

- Em đi uống nước, anh uống không?

Anh cũng phản xạ nhanh như chớp, vòng tay ôm eo rồi kéo cô vào lòng. Đặt vội một nụ hôn lên má. Trúc bừng bừng, vừa xấu hổ, vừa bực mình, má nóng ran, cố ngoi ra khỏi người anh. Anh cố níu lại rồi thì thầm mấy chữ:

- Lấy anh, em nhé?

- Em không biết đâu.

Trúc vùng ra, bối rối rót nước uống. Tiêu rồi, liệu có phải định mệnh? Sao lại thiên thời, địa lợi, nhân hòa thế nhỉ. Mình chưa muốn, chưa muốn cưới chút nào.

Đang miên man nghĩ, anh đã đứng sát sau lưng, vòng tay ôm eo cô, nhẹ nhàng:

- Rót cho anh uống với.

Tay cô run lập cập, rót thêm cốc nước rồi chỉ:

- Anh uống đi. Buông em ra đi.

Anh bật cười:

- Buông để mất à, em đừng sợ, anh sẽ lo cho em, em không phải lo lắng gì cả.

Câu nói trúng đích thật, làm cô cảm thấy bình tâm lại. Im lặng. Chỉ nghe thấy hai nhịp tim đập liên hồi. Vòng tay như siết chặt hơn. Trúc bắt đầu thấy khó chịu:

- Thôi, được rồi, em khó thở quá. Anh có tránh ra không hả?

Anh giật mình buông vội tay ra, mỉm cười ỏn ẻn.

Và tình yêu bắt đầu.



Anh đưa cô đi chơi xa hơn, ngắm hoàng hôn trên biển, chén hải sản rồi về. Lăn lóc ngủ trên ô tô, cho đến khi xe tự nhiên dừng lại mới tỉnh ngủ.

- Sao vậy anh?

- Chạy quá tốc độ, anh nộp phạt rồi, mình về thôi.

Rồi cũng đi leo núi rồi lội suối, đủ trò. Dắt tay như dắt em bé. Em bé thì xắn quần, chân trần lội suối, đá nước tung tóe, cười rinh rích.

Trưa sẽ nghỉ tạm trên thảm cỏ dưới gốc cây. Chàng ngồi dựa vào cây ngủ còn nàng nằm co người gối đầu lên chân chàng, ngủ lăn lóc. Cũng lãng mạn ra phết.

Thế mà mỗi khi hỏi cưới, cô vẫn bình thản như không:

- Để từ từ đã nào, anh vội gì, năm nay em cũng không đẹp tuổi mà.

Anh không thèm hỏi nữa, về thẳng nhà chơi vài lần rồi trực tiếp nói chuyện với ông bà già.

Sau đấy hai ông bà bàn bạc gì đấy với nhau không rõ. Cuối cùng, ông bảo lấy được, bà bảo không lấy được. Ô hay, sao không ai hỏi mình nhỉ. Đến mệt.

Bàn chán, không ai nghe ai, lại gọi Trúc vào. Ông già lại nhắc lại kế hoạch gỡ bom phải hoàn thành nội trong năm nay, tháng 12 cũng được. Quyết rồi mà, còn hỏi làm gì không biết:

- Ý con thế nào?

- Con không biết, con đã bảo rồi, hiện có mỗi anh ý, nếu đồng ý, anh ta chả cưới ngay, không phải giục. Nhưng con chưa muốn cưới năm nay. Hai năm nữa cũng được mà.

- Nhất định là năm nay.

- Ơ, thế có mỗi phương án đấy thôi bố.

Bà già bắt đầu lên tiếng:

- Nó thì không được, hơn con nhiều tuổi thế, nó lại con út, nhà đông anh em. Mẹ nó gần bằng tuổi bà mày. Liệu mày có sống được không con?

- Con không biết, tóm lại, nếu cưới năm nay thì có mỗi anh ta thôi. Tốt nhất để con cưới sau đi.

Sau khi bàn đi bàn lại, câu chuyện vẫn không có hồi kết. Đến gần cuối năm, ông già buộc phải đưa ra quyết định. Thế là anh ta vội vàng lên lịch các kiểu. Đi xem ngày, chọn thiệp cưới, tìm tiệm ảnh.. Trúc bị cuốn vào vòng xoáy không lối thoát.