Sydney.
Ngày hôm qua đi đường vất vả, lúc ngủ được cũng đã hơn nửa đêm. Mộc Tử Quân vốn định ngủ đến 10 giờ, nhưng bạn cùng phòng trong nhà trọ thanh niên mới sáng sớm đã bắt đầu lục tục ra vào, đóng mở cửa liên tục, bất đắc dĩ cô cũng chỉ có thể bò dậy đi xuống tầng một ăn sáng.
Thời tiết đã ấm hơn, quầy ăn sáng cũng được dời ra bên ngoài, cô gái lễ tân tối qua dẫn cô vào cũng đã mở cửa sổ ra, một mình cô ấy vừa chịu trách nhiệm xử lý việc nhận phòng, bán bánh mì và pha cà phê, bận đến nỗi hai chân lăng xăng tới lui không ngừng. Mộc Tử Quân gọi một ly Latte ngồi gần cửa sổ để hít thở không khí trong lành, nửa tỉnh nửa mơ cũng có thể nghe ra được tiếng Anh kiểu Trung chính hiệu của cô ấy.
Có rất nhiều loại visa lao động có ở Úc, đa phần những người tới nhà trọ thanh niên làm lễ tân đều lấy được visa làm việc kết hợp kỳ nghỉ. Mộc Tử Quân đoán rằng cô ấy mới đến Úc không lâu, trình độ nói tiếng Anh không tệ, nhưng rõ ràng chưa hoàn toàn tiếp nhận được với tiếng Anh kiểu Úc, mỗi lần cô ấy đều hỏi đi hỏi lại mới có thể hiểu được khách muốn gì, rất giống với cảm giác của Mộc Tử Quân khi đến nước ngoài tháng đầu tiên.
Nghe thấy cô ấy lằng nhằng ba lần bốn lượt với một thanh niên người Úc, Mộc Tử Quân thực sự không kìm được nữa mới quay đầu nhắc cô ấy: “Ý cậu ta nói là cậu ta dị ứng với quả bơ, bảo cô đừng bỏ sốt bơ vào món ăn trong bữa sáng của bàn số 3.”
Cô gái lễ tân hiểu ra, sau khi xác nhận lại với khách liền nhanh chóng lên món theo yêu cầu. Mộc Tử Quân thấy cô ấy không cần giúp đỡ nữa mới dời tầm mắt nhìn về quyển “Tự truyện Diệp Nhữ Thu”, uống ngụm cà phê rồi lại tiếp tục nghiên cứu câu chuyện bên trong.
Diệp Nhữ Thu đã từng trải những thăng trầm trong cuộc đời, lần đầu đọc cô chỉ hoàn toàn tập trung vào cốt truyện. Nhưng lần thứ hai khi ngồi trên chuyến bay đến Sydney lật giở ra, cô lại phát hiện ra rất nhiều tình tiết đã vô tình bị mình lược bỏ trước đó.
Chẳng hạn như việc ông ấy kết hôn với Chúc Song Song – con gái của thuyền buôn người Malaysia.
Trong sách kể về Diệp Nhữ Thu chỉ tả sơ nét về Chúc Song Song, thậm chí còn không có ảnh chụp riêng một mình bà mà chỉ có chung những tấm hình gia đình với chồng. Mộc Tử Quân ngừng lật sang trang mới, cẩn thận quan sát dáng vẻ của bà ấy…
Dáng người không cao, ngũ quan khắc họa rõ nét con gái phương Nam, đôi mắt to tròn sáng rõ, vẻ mặt quật cường nhưng hồn nhiên.
Là kiểu trái ngược hoàn toàn với Kim Hồng Mai.
Đang lúc tập trung quan sát, bên tai chợt vang lên tiếng “này, này”. Mộc Tử Quân nghiêng đầu, nhìn thấy cô gái lễ tân vừa rồi bận rộn không ngơi đã không còn khách, đang chống tay trên khung cửa sổ ló đầu nhìn cô.
“Một mình sao?” Đối phương lên tiếng hỏi.
Mộc Tử Quân gật đầu, cô gái cởi tạp dề ra, bưng đĩa thịt xông khói hai tầng tự làm đi tới ngồi xuống đối diện với Mộc Tử Quân, bắt đầu ăn bữa sáng cùng cô.
“Tôi tên Du Mạc.” Cô ấy vừa cúi đầu ăn, vừa duỗi bàn tay ra bắt tay Mộc Tử Quân: “Cô tên là gì?”
“Mộc Tử Quân.”
Vị khách tiếp theo không biết sẽ tới vào lúc nào, cô ấy ăn rất vội, dù bận rộn nhưng vẫn tranh thủ chút thì giờ để giới thiệu và trò chuyện với Mộc Tử Quân.
Mộc Tử Quân đoán không sai, cô ấy thực sự đến đây bằng visa công việc kết hợp kỳ nghỉ (Working Holiday). Nhưng thời gian không hề ngắn như cô nghĩ, chỉ là ba tháng trước cô ấy làm việc trong một trang trại chăn nuôi, đồng nghiệp phần nhiều đều là người Châu Á nên không thể luyện nói tiếng Anh nhiều, nhưng cũng đã học được chút tiếng Hàn. Tháng trước cô ấy đã chuyển đến Sydney và tìm được công việc lễ tân ở nhà trọ thanh niên này, sau khi đổi ca lúc 10 giờ cô ấy sẽ đi đến chợ gần đó để chuẩn bị cho quầy thịt xiên nướng vào buổi tối.
“Vất vả thật đó…” Mộc Tử Quân thở dài cảm khái.
“Kiếm tiền ấy mà, tôi muốn tích góp tiền để tự lái xe đi du lịch vòng quanh nước Úc.” Du Mạc nói, sau đó duỗi cánh tay ra cho cô nhìn xem những vết bỏng do dầu bắn tạo nên: “Nhưng cứ bị phỏng suốt thế này, trên các đốt ngón tay của cô bạn làm cùng tôi đã kết vảy lại.”
Mộc Tử Quân dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ vào chỗ vết thương, sau đó lại hoảng hốt rụt lại.
Du Mạc nuốt vội miếng bánh mì cuối cùng, ngẩng đầu hỏi: “Còn cô, đến Sydney chơi à?”
Chơi sao… thật ra cũng không hoàn toàn đúng.
“Đến tham gia một bữa tiệc.” Mộc Tử Quân nói.
“Đi xem concert ư?” Du Mạc hỏi lại, vẻ mặt có hơi đăm chiêu: “Nhưng gần đây hình như cũng không có ca sĩ nổi tiếng nào đến mà…”
“Không phải, không phải.” Mộc Tử Quân lắc đầu, cũng không dám chắc là cô ấy có biết đến hay không, vì thế chỉ nói đơn giản: “Là buổi lễ kỷ niệm của công ty bất động sản Nhữ Thu… cô có nghe nói đến công ty này không?”
Cô chỉ thuận miệng hỏi thăm, thấy Du Mạc ngẩn người ra như đang lục lại trí nhớ.
“Có nghe!” Sau một hồi vắng lặng, cô ấy lập tức lấy lại tinh thần: “Cô đang nói đến công ty bất động sản nhà họ Diệp phải không? Nhà phát triển bất động sản người Hoa giàu có nhất ở Sydney, và cả một đống nghị luận về nó.”
Nghị luận?
Xem ra kênh tin tức của trong giới người Hoa ở Sydney vẫn linh hoạt và nhanh nhạy hơn ở Melbourne nhiều.
Ở trước quầy một hồi lâu không có khách đến mua bữa sáng, hiếm khi Du Mạc có thể nghỉ ngơi một lát, cô ấy để hai tay trên bàn chậm rãi trò chuyện với Mộc Tử Quân.
“Ở chợ chúng tôi có một người Singapore trước đây từng làm việc ở Bất động sản Nhữ Thu, anh ta nói với chúng tôi, mặc dù công ty này là do Diệp Nhữ Thu thành lập, nhưng thực chất người có quyền phát ngôn lại là vợ của ông ấy, tên là Chúc… Chúc…”
“Chúc Song Song?” Trước mắt Mộc Tử Quân thoáng hiện lên khuôn mặt quật cường nhưng không kém phần hồn nhiên kia.
“À đúng vậy!” Du Mạc gật đầu: “Cô cũng biết à? Vợ ông ấy chỉ đối nội không đối ngoại, tôi còn tưởng rằng chỉ có người làm việc trong đó mới biết bà ấy chứ.”
Mộc Tử Quân thầm nghĩ: Tôi cũng vậy, mới vừa biết được từ ba phút trước mà thôi…
Con cái tranh giành tài sản, vợ nắm quyền đối nội, câu chuyện của Diệp Nhữ Thu thật sự không phụ lòng với danh xưng “bí mật giới quý tộc” mà từ đầu cô đã đặt ra cho nó. Mộc Tử Quân cúi đầu nhấm một ngụm cà phê, trong lòng có chút lo lắng khi nghĩ tới lúc tham gia buổi tiệc đêm mai.
Cho dù cô có thể nhìn thấy Diệp Nhữ Thu, cho dù cô có thể chặn ông ấy lại, nếu may mắn trong khoảnh khắc Diệp Nhữ Thu nhìn thấy cô sẽ nhớ đến Kim Hồng Mai; còn nếu không may, cô không tin khi mình nói ra tên của Kim Hồng Mai mà ông ấy có thể bình tĩnh. Nhưng nếu như có Chúc Song Song ở bên cạnh, cô lại có hành động như vậy trước mặt vợ người ta chẳng khác nào đang gây sự.
“Gần đây còn có một tin đồn động trời.” Giọng nói Du Mạc lại vang lên lần nữa.
Mộc Tử Quân chống cằm, ngẩn ngơ đáp lại: “Tin đồn gì?”
“Vẫn là cái người Singapore trong chợ nói.” Du Mạc ghé sát lại gần Mộc Tử Quân nói nhỏ: “Anh ta nói Diệp Nhữ Thu đã hôn mê gần hai tháng rồi, hiện tại đang nằm trong phòng ICU, đập tiền vào để kéo dài mạng sống.”
Mộc Tử Quân phải mất một lúc mới nhận ra ý tứ trong lời cô ấy nói, vẻ mặt dần trở nên khó tin.
Giọng điệu Du Mạc lúc trầm lúc bổng, nói một cách rõ ràng đầy hợp lý.
“Ông ấy đã hơn chín mươi tuổi rồi, thực ra từ năm trước sức khỏe đã xuống dốc, nhưng vẫn không công khai ra ngoài là bởi vì bất đồng nội bộ giữa mấy người con. Ông ấy thoái thoác rằng ở bệnh viện để tĩnh dưỡng, yêu cầu Chúc Song Song đứng ra đại diện để ổn định cục diện của công ty…”
“Cô có chắc không?” Mộc Tử Quân cũng vô cùng ngạc nhiên: “Lần này tôi đến tham gia, là vì có người nói với tôi Diệp Như Thu sẽ xuất hiện trong bữa tiệc…”
Du Mạc sững sờ, giọng nói cũng có vẻ do dự.
“Tôi cũng chỉ nghe nhân viên trong công ty truyền ra ngoài vậy thôi.” Du Mạc gãi cằm: “Không dám đảm bảo tin đó là thật, cô đi đến tham gia bữa tiệc của họ sao? Vậy cô đi xác nhận thử xem.”
Tôi đi xác nhận sao…
Mộc Tử Quân xoa hai bên huyệt thái dương, chợt nhớ đến lời khước từ mà Tát Sa đã nói “Thư ký nói ông ấy không có thời gian”, sau đó trong đầu lại hiện ra những tư liệu về ông ấy xuất hiện tới tấp trên mạng trong khoảng thời gian này, gần đây ông ấy cũng thực sự không có mặt ở bữa tiệc hay hội nghị nào.
Trong quyển tự truyện đã ghi chép lại năm sinh của ông ấy, so ra còn lớn hơn Kim Hồng Mai vài tuổi. Kim Hồng Mai đã đột ngột qua đời vào năm ngoái, Diệp Nhữ Thu có gần đất xa trời cũng không có gì bất ngờ.
Diễn biến sự việc bất thình lình thay đổi, Mộc Tử Quân chợt sinh ra cảm giác bức bách trong lòng. Trần Nguyên Cương và Đường Minh Hạc khiến cô nảy sinh một loại ảo giác về thời đại đó, giống như những câu chuyện đó không hề xa rời như trong tưởng tượng của cô, những nhân vật trong các câu chuyện đó đều có thể tìm được dễ dàng, nhưng sự thật không phải như vậy.
Cô đang đuổi theo một thời đại sắp biến mất, cô đang chạy đua với một lịch sử sắp bị chôn vùi.
Rất khó.
Thật sự khó khăn.
Lại có người đến mua cà phê, Du Mạc xắn tay áo lên tiếp tục làm việc của mình. Mộc Tử Quân cúi đầu lật giở những trang sách về tự truyện Diệp Nhữ Thu, trong đầu cô giờ đây mờ mịt không thấy lối.
Cô bỗng nhiên ý thức được một điều, những khi gặp chuyện mà có được một người cùng mình chia sẻ là chuyện quan trọng đến nhường nào.
Nhưng lần này Tống Duy Bồ không đến…
Mộc Tử Quân hít sâu một hơi rồi lại thở dài, giống như đang loại bỏ hết những nặng trĩu trong lòng. Nhà trọ thanh niên ồn ào tiếng người ra người vào, bên tai là tiếng Du Mạc chào hỏi với khách đến gọi món. Cô đặt hai cánh tay lên bàn đè lên trang sách, cúi người nằm xuống bàn tựa trán lên cổ tay, u sầu nhắm mắt lại.
Bàn cô ngồi là bàn dành cho bốn người, mới vừa vùi đầu xuống bàn chưa được bao lâu, chiếc ghế bên phải được kéo ra, sau đó có tiếng người ngồi xuống. Mộc Tử Quân chỉ nghĩ là người ta đến ghép bàn, thế là cô kéo ghế dịch sang trái để cho đối phương có không gian hơn.
Nhưng người nọ ngồi xuống thì không có động đậy gì nữa, chỉ có cánh tay đặt trên mép bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn kính, tiếng động truyền đến hai tai cô đang áp sát bàn… thực sự rất khó chịu.
Gõ cái gì mà gõ, không nhìn thấy người ta ngổn ngang tâm sự hay sao?
Cô rút chân về dưới ghế lại thở dài một hơi, một tay cầm điện thoại mở bên dưới bàn, ấn vào khung tin nhắn với Tống Duy Bồ trong lịch sử trò chuyện.
Bây giờ mà tìm anh ấy để bàn bạc liệu có… có muộn quá rồi hay không?
Hơn nữa tối hôm nay anh ấy còn phải nộp đồ án của cuộc thi, chắc là mới vừa thức suốt đêm để hoàn thành, e rằng sẽ không có thời gian để nghe những lời đồn đãi chưa được xác minh của cô.
Ngón tay Mộc Tử Quân đặt trên bàn phím do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không gõ được chữ nào. Vừa định thoát khỏi khung tin nhắn, ảnh đại diện của Tống Duy Bồ chợt sáng lên, sau đó chợt nhảy ra một dòng chữ.
River: [Ngẩng đầu lên.]
Sự ăn ý giữa người với người được thành lập như thế nào vậy? Mộc Tử Quân không biết, giống như cô cũng không biết thiện cảm giữa con người với nhau dần được tích tụ lại như thế nào. Đến sau này cô cũng không biết Tống Duy Bồ làm được bằng cách nào, nhưng anh đã làm được. Từ sau khi cô đến Nam bán cầu để chắp vá câu chuyện xưa của ông nội vì vắng mặt mà bỏ lỡ, anh luôn xuất hiện vào mỗi một khoảnh khắc khi cô cần anh.
Anh cầm chiếc ba lô màu đen trong tay đặt xuống góc bên kia của băng ghế, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại. Mộc Tử Quân nhắm mắt một lát rồi mở ra như đang cố xác nhận xem cảnh tượng trước mặt có phải là ảo giác của mình hay không.
Chắc chắn không phải là ảo giác, ảo giác sẽ không có những hành động chi tiết đến thế, nhìn thấy khung tin nhắn trên màn hình vẫn chưa kịp ấn thoát, khóe môi anh chầm chậm cong lên một nụ cười, giọng điệu không biết là đang trêu đùa hay là đã quá hiểu rõ:
“Lại muốn tìm tôi à?” Anh hỏi.
Mộc Tử Quân nhất thời nghẹn họng, ngượng ngùng tắt màn hình điện thoại. Đây chính là khoảnh khắc vi diệu hơn bất kỳ thời khắc nào trong khoảng thời gian chung sống cùng nhau trước đó, khoảnh khắc cô chưa từng trải qua trong 18 năm ngắn ngủi của cuộc đời. Anh bước ra từ trong biển người mênh mông đi đến trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh cô giống như anh cũng từng bước ra từ trong màn đêm, bước ra từ sòng bạc tầng hai.
Tuổi trẻ thật tuyệt vời, có thể vì một ý niệm mà trèo đèo lội suối để đi đến trước mặt người mình thích.
“Anh…” Cuối cùng cô đã bình tĩnh lại: “Sao anh biết tôi ở nhà trọ thanh niên này…”
“Hỏi Tát Sa.”
Cô ngơ ngác gật gù, lại dời ánh mắt nhìn về cốc cà phê. Từ Melbourne đến Sydney, cộng thêm thời gian từ sân bay đến nhà trọ thanh niên, cô đoán anh đã đón chuyến bay sớm nhất, mà chuyến bay đó thì 5 giờ đã phải dậy, hơn nữa trước đó anh còn phải thức khuya mấy đêm liền để làm đồ án thi đấu…
Nhất thời cô trở nên luống cuống, bàn tay đưa ra định lấy cốc cà phê lại run rẩy chạm vào đĩa sandwich mới vừa ăn xong. Đang định hỏi anh có muốn ăn gì đó không thì lại nghe thấy tiếng nôn nóng của Du Mạc từ bên quầy bán truyền đến.
“Này, anh bớt bắt chuyện lại đi, trông có vài phần tư sắc vậy mà mới đến nơi đã chọc ghẹo con gái người ta. Anh có nhận phòng hay không vậy, đừng có ở đó quấy rối khách của chúng tôi!”
Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ: …
***
Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Lúc Du Mạc mời hai người họ đến chợ đi ăn, đã là lần thứ ba cô ấy nói xin lỗi vì lúc sáng đã hiểu lầm nên đuổi Tống Duy Bồ đi.
Văn hóa họp chợ ở Sydney phồn hoa hơn ở Melbourne, mỗi khi đến cuối tuần, một số nơi ngày thường trống rỗng sẽ đầy ngập đủ loại hàng hóa. Rất nhiều người lái xe đến đây, vừa mở cốp xe ra sẽ thấy đủ các quầy hàng bán rượu, bán thức ăn hoặc bán đồ thủ công handmade.
Quầy hàng của Du Mạc và bạn cô ấy bán thịt xiên nướng kiểu Trung Đông, trước quầy hàng bày ra vài cái ghế, Du Mạc còn để lại cho họ một cái bàn, bày tỏ xin lỗi chân thành với Tống Duy Bồ bằng cách… ăn, ăn bao nhiêu cũng được, cứ tính cho cô ấy, ngay cả quầy trà sữa kiểu Thái ở bên cạnh cũng là của bạn cô ấy, cô ấy cũng mời họ uống thoải mái.
“Em đi đến đâu cũng có thể kết bạn nhỉ.” Tống Duy Bồ nhận lấy trà sữa sau đó quay sang nói với Mộc Tử Quân.
“À, cũng không khó mà.” Giọng điệu của Mộc Tử Quân rất chân thành: “Anh cũng hay lo việc bao đồng đấy thôi.”
Tống Duy Bồ: …
Rốt cuộc anh đến Sydney để làm gì vậy?
Đợi hai người ngồi vào chỗ của mình, Mộc Tử Quân lại hỏi thăm về chuyện cuộc thi kiến trúc của anh, sau khi chắc chắn rằng chuyến đi này anh không còn vướng bận gì, cô mới kể lại cho anh nghe chuyện Du Mạc nói lúc sáng. Trước đây khi cô nhắc đến Diệp Nhữ Thu, Tống Duy Bồ không hề có phản ứng gì, nhưng không ngờ khi nghe thấy cái tên “Chúc Song Song”, anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt lại tỏ ra nghi hoặc.
“Sao vậy?” Mộc Tử Quân nhạy bén bắt được vẻ khác thường này trên khuôn mặt anh, với hiểu biết của cô về Tống Duy Bồ, người này rất nhiều lúc cần phải tra hỏi tới cùng thì mới nói chuyện.
“Tôi đang suy nghĩ.” Tống Duy Bồ xoa hai bên huyệt thái dương, nói: “Tôi cảm thấy cái tên này nghe hơi quen, em có ảnh chụp không?”
Cô vội vàng lấy quyển “Tự truyện Diệp Nhữ Thu” từ trong túi xách ra, lật đến trang có ảnh chụp chung của gia đình có cả Diệp Nhữ Thu và Chúc Song Song trong đó. Tống Duy Bồ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bà ấy một lúc, sau đó lại lật ra sau vài trang.
Những trang phía sau đều là những lời văn Tát Sa viết, không hề có bất kỳ miêu tả gì về Chúc Song Song. Trang giấy trong tay anh ngừng lại giây lát, lúc lật lại lần nữa anh tìm thấy một tấm ảnh gia đình được chụp vào ngày mừng thọ 70 tuổi của Diệp Nhữ Thu. Trong ảnh, Chúc Song Song vẫn ngồi bên cạnh Diệp Nhữ Thu với tư cách là bạn đời của ông ấy.
So với tấm ảnh trước đó, hai người trong tấm ảnh này đều đã già, trên người mặc trang phục thời Đường, gương mặt họ hiền từ. Diệp Nhữ Thu thay đổi nhiều hơn, còn Chúc Song Song cũng chỉ xuất hiện thêm vài nếp nhăn bên đôi gò má và khóe mắt, song vẻ quật cường trong ánh mắt và nét thanh xuân trên gương mặt cũng không thay đổi.
Nhìn thấy Tống Duy Bồ không lật sách nữa, Mộc Tử Quân không nén nổi tò mò bèn hỏi: “Anh sao vậy?”
Chàng trai im lặng một lát, cuối cùng cũng ngước mắt lên.
“Tôi từng gặp bà ấy, trong tang lễ của bà ngoại, bà ấy có đến.”
***
Tống Duy Bồ từng có một bạn học là người bản địa qua đời vì bệnh tật, khi anh cùng các bạn trong lớp đến nhà người mất để chia buồn, mới phát hiện ra lối sống của gia đình họ đã hoàn toàn Tây hóa, lúc tổ chức tang lễ vẫn áp dụng những phong tục và quy tắc truyền thống dân bản địa nước Úc. Xương cốt của người mất sẽ dùng đất đỏ đắp lại, bộ tộc của cậu ấy từ lãnh thổ Bắc Úc sẽ đến nhảy múa trong ánh hoàng hôn để chúc phúc cậu ấy được đoàn tụ với tổ tiên.
Từ lúc đó Tống Duy Bồ đã bắt đầu ý thức được rằng số phận của con người giống như bèo bọt trên biển, không ai có thể đoán trước được làn sóng của thời đại sẽ đưa mình đến nơi nào. Nhưng khi quả lắc của sinh mệnh đi đến điểm cuối, con người sẽ lựa chọn nơi xuất phát nền văn minh làm đường quay về.
Giống như rất nhiều Hoa kiều lớn tuổi ở phố người Hoa, Kim Hồng Mai tự biết thời gian của mình sắp đến nên đã đặt trước toàn bộ nghi lễ tại một nhà tang lễ chuyên tổ chức tang lễ cho người Châu Á. Bà ấy là một người phụ nữ muốn chủ trì cái chết của chính mình, còn những gì Tống Duy Bồ làm, chẳng qua chỉ là dựa theo kế hoạch mà bà đặt ra, hoàn thành nghi thức chào từ biệt thế giới này sau khi bà qua đời.
Tống Duy Bồ đăng cáo phó lên tờ báo tiếng Hoa dựa theo phương thức liên lạc mà bà để lại, trong tang lễ có rất nhiều người đến viếng. Có người anh quen biết, đa số là các ông các bà sống ở phố người Hoa đã nhìn anh lớn khôn. Cũng có người anh chưa từng nghe nói đến, họ từ bốn phương tám hướng đổ về, âm thầm rơi nước mắt vì bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng với người bạn lâu năm.
Trong tang lễ có vòng hoa trắng, có câu đối phúng điếu. Với tư cách là cháu trai của bà, anh khom lưng cúi chào mỗi một người đến thăm. Họ an ủi anh hãy nén bi thương, anh lặng lẽ gật đầu, trong lòng anh cũng không quá khổ đau.
Chỉ là về sau khi trải qua rất nhiều những đêm dài lẻ loi một mình, anh mới dần dần cảm nhận được cơn đau châm chích trong lòng tựa như trang giấy cắt ngang qua những ngón tay, nỗi đau âm thầm mà sâu sắc.
Chúc Song Song cũng là một người trong số đó. Tống Duy Bồ nhớ rõ tên bà ấy, trên phong bì lụa vàng có đề một dòng lạc khoản rất nhỏ. Anh cũng nhớ rõ khuôn mặt ấy, bởi vì hôm đó bà ấy mặc một chiếc váy lụa dài màu đen, cầm một chiếc ô đen, đứng đằng xa trong đám đông bên ngoài, vẻ mặt ngập ngừng nhìn anh như muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng bà ấy vẫn không đi tới, cũng không nói với anh câu nào. Bà ấy tự nhiên xuất hiện rồi lại tự nhiên biến mất, đến mức anh cũng chẳng thể nhớ để móc nối giữa tên và diện mạo của bà lại với nhau.
Bây giờ thì hay rồi.
Tống Duy Bồ thầm nghĩ: Nếu như số kiếp đã đưa họ đến nơi đây, vậy thì lần này hãy để Chúc Song Song nói hết những lời chưa nói mà bà đã cất giữ bấy lâu nay.