Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 24




Những ngày tháng chờ tin trôi qua rất nhanh, Tống Duy Bồ lại lần nữa vì cuộc thi và chương trình học bận rộn mà không thấy bóng dáng đâu, chỉ có tiền lương hai tuần một lần vẫn được phát đúng ngày…

Trong phong bì chứa tiền mặt và một thanh chocolate được đặt bên cạnh chiếc hộp “dùng riêng cho chuột”, Mộc Tử Quân buồn cười nhặt lên, phát hiện phía sau phong bì là chữ ký tên tiếng Trung của anh, càng lúc càng tiến bộ hơn nhiều.

Tiền đến vừa đúng lúc, cô vừa hay tình cờ biết được có một đàn chị học năm cuối đang “bán tài sản”, du học sinh chuyển đi như chim di trú, trước khi tốt nghiệp sẽ đóng gói hang ổ của mình lại, đem bán giá thấp cho những vị khách mới như Mộc Tử Quân.

Lúc còn sống ở tòa nhà kia, Mộc Tử Quân không muốn mua thứ gì cả, cô luôn nghĩ mình chỉ sống vài ngày rồi sẽ dọn đi. Nhưng khi đến chỗ Tống Duy Bồ, cô cứ một lúc lại thấy thiếu cái này, chốc nữa lại thấy thiếu cái kia. Đàn chị đăng 9 bức ảnh lên vòng bạn bè, mỗi bức ảnh có 6 ô ảnh, tổng cộng có 54 món đồ sinh hoạt được công khai giá cả rõ ràng. Cô đánh dấu những món hàng mình cần vào thẳng trên ảnh, sau đó gửi qua để xác nhận xem những món đồ đó có còn hay không.

Chị gái này rất dễ nói chuyện, thấy cô mua nhiều còn trừ bỏ số lẻ tiền cho cô rồi hẹn thời gian đến lấy. Mộc Tử Quân dựa vào sofa đếm ra số tiền để trả, nhìn thấy trên màn hình nhảy ra một tin nhắn khác.

Đàn chị: [Vậy gặp nhau lúc 6 giờ nhé, em có xe không?]

Mộc Tử Quân: [Em không.]

Đàn chị: [Có mấy món đồ khá to, tốt nhất em nên nhờ bạn nào có xe đến chở về hộ em.]

Bạn nào có xe?

Đây chẳng phải đang chỉ đích danh thầy Tiểu Tống bận tối mắt tối mày đó sao?

Mộc Tử Quân mở nhật ký trò chuyện với Tống Duy Bồ ra, phát hiện dòng tin nhắn cuối cùng là câu [Buổi tối anh về thì lấy quần áo trong máy sấy ra] của cô gửi mấy ngày trước. Cô lục lại ký ức của mình, nhớ rõ hôm đó anh đã lấy quần áo ra, nhưng vẫn không trả lời tin nhắn của cô, cái tật dùng suy nghĩ để trả lời này cần phải sửa lại.

Không biết hôm nay anh có dùng suy nghĩ trả lời cô nữa không, cô chần chừ một lát, thử thăm dò bằng cách gửi một tin nhắn qua cho anh.

Mộc Tử Quân: [Hello?]

Tống Duy Bồ trả lời lại ngay lập tức!!!

River: [?]

Mộc Tử Quân: [Tôi có mua ít đồ từ một đàn chị, có hơi nhiều]

Mộc Tử Quân: [Anh đi lấy với tôi được không?]

River: [Được.]

Tống Duy Bồ hợp tác đến mức Mộc Tử Quân gửi ngay thời gian về địa chỉ sang cho anh.

Đàn chị sống trong một căn hộ cao tầng gần Queen Victoria Market, hai người đã đến dưới căn hộ vào đúng 6 giờ tối, người đón họ là một chàng trai, là bạn trai của chị gái kia.

Quả thật có rất nhiều đồ, chỉ một cái tủ đầu giường bằng gỗ thô đã vừa to vừa nặng, những đồ điện như đèn bàn và nồi cơm điện thì được đặt trong một cái thùng giấy lớn cùng với nhiều đồ lặt vặt khác. Mộc Tử Quân ngồi xổm xuống kiểm tra danh sách mua hàng của mình, sau đó đưa xấp tiền mặt đã đếm đủ cho chàng trai kia.

“Em biết dùng nồi cơm điện chứ?” Đối phương rất chu đáo, còn niềm nở dặn thêm: “Giấy hướng dẫn sử dụng không thấy đâu nữa, tôi có viết tay một bản đặt bên trong nồi.”

“Em biết, em biết, vất vả cho anh chị rồi.” Mộc Tử Quân gật đầu, nhân tiện cũng hỏi thăm qua loa: “Hai anh chị đều sắp tốt nghiệp rồi sao?”

“Đúng vậy, hai chúng tôi sắp chuyển đến Tasmania.” Chàng trai gãi đầu nói tiếp: “Bắt đầu cuộc sống mới, đến đó rồi mua lại từ đầu.”

Ở nơi đất khách quê người, có rất nhiều cuộc trò chuyện một lần kiểu này. Mộc Tử Quân có xem qua các thiết bị điện, kiểu dáng cũng rất tinh xảo, lúc mua chắc hẳn cũng đã dày công chọn lựa. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể qua loa bán lại vào tay chủ mới thế này, phòng ốc được dọn trống trải, để lại một không gian trống rỗng sạch sẽ.

May mà họ đã gặp được nhau và kết thúc cuộc hành trình phiêu bạc này không phải là hai bàn tay trắng. Mộc Tử Quân đóng ba thùng giấy lại, lúc quay sang chợt nhìn thấy Tống Duy Bồ vẫn chưa rời mắt khỏi đống đồ điện kia.

“Em mua những thứ này làm gì?” Anh rũ mắt nhìn cô: “Trong nhà tôi không phải cũng có sao?”

Mộc Tử Quân ngồi dưới đất ngước mắt lên: “À ừm thì… không phải tôi vẫn đang tìm nhà mới để chuyển đi hay sao? Cũng không thể xách theo nồi cơm điện và đèn bàn nhà anh đi được.”

Tống Duy Bồ mấp máy khóe môi không nói gì nữa, cũng không hiểu được ý tứ trên mặt anh. Đột nhiên từ đằng xa truyền đến tiếng gọi tên cô, Mộc Tử Quân ngẩng đầu lên, nhìn thấy chị gái kia ôm theo tấm thảm yoga đi xuống lầu.

Cô ấy vẫy tay bảo Mộc Tử Quân đi tới: “Cái này chị cũng không bán được, cho em luôn vậy. Còn cái hộp trang sức thì xin lỗi em nhé, chị bán đồ đạc lung tung quá nên hôm qua đã đưa cho người khác mất rồi.”

“Không sao, không sao.” Mộc Tử Quân vội vàng xua tay: “Em chỉ cảm thấy nó rất đẹp thôi, để em lên mạng tìm mua sau cũng được.”

Chiếc thùng đã quá đầy, cô và chị gái kia ngồi xổm xuống cùng sắp xếp lại. Tống Duy Bồ khoanh tay đứng đó nhìn hai người họ, bên vai chợt bị người khác đẩy nhẹ một cái. Anh quay đầu lại, nhìn thấy đàn anh đã cất đi vẻ mặt ân cần trưởng thành ban nãy, lúc này anh ta nhìn anh với vẻ mặt hóng hớt.

“Tôi còn tưởng rằng đó là bạn gái của cậu đấy.” Anh ta nói với vẻ hứng thú: “Sao vậy? Chưa đâm thủng được lớp cửa sổ giấy sao?”

Tống Duy Bồ sững sờ, ý thức được người này đang xem anh là du học sinh. Anh cũng không muốn tốn sức mở miệng giải thích, nhưng lại không muốn nói mình nghe không hiểu “cửa sổ giấy” là như thế nào, chỉ đành “ừm” một tiếng qua loa cho qua chuyện.

“Thế này nhé…” Đàn anh tỏ ra vẻ mặt của người từng trải: “Tôi hỏi cậu, cô ấy dọn đến ở vào lúc nào?”

Cách đó ba mét, Mộc Tử Quân và đàn chị cười nói vui vẻ, mới có vài phút mà hai cô gái đã kéo gần khoảng cách, đối phương còn đang truyền đạt kinh nghiệm tìm nơi thực tập với cô. Tống Duy Bồ nhìn họ, anh bỗng nhiên ý thức được, dường như đối với ai Mộc Tử Quân cũng đều tốt như vậy.

Cô đối tốt với tất cả mọi người, không giống như anh ngoài mặt chỉ góp vui lấy lệ, mà giống như một loại tài năng bẩm sinh khiến mỗi một người cô gặp được đều tin tưởng, mở lòng và thổ lộ hết tâm sự với cô chỉ trong thời gian ngắn. Cô chân thành, cảm xúc ổn định, có khả năng đồng cảm cao, mỗi một người đến gần cô đều sẽ cảm thấy vui vẻ… mà anh chẳng qua chỉ là một trong số những người này.

Thật không công bằng chút nào.

Đối với ai cô cũng đều tốt như thế, nhưng anh chỉ tốt với mỗi mình cô.

Đàn anh vẫn còn đang chờ đợi câu trả lời của anh, Tống Duy Bồ hờ hững đáp lời: “Tháng này.”

“Tháng này?” Đàn anh lặp lại xác nhận lần nữa: “Mới khai giảng được ba tháng thôi, trước đó cô ấy sống ở nơi khác sao?”

Cái người này sao mà nhiều lời thế không biết.

“Phải.” Trong giọng nói của Tống Duy Bồ còn mang theo chút mất kiên nhẫn.

“Chúc mừng cậu nha, người anh em!” Đàn anh đột nhiên vỗ vào vai Tống Duy Bồ mà không hề báo trước. Tống Duy Bồ đang đắm mình trong nỗi ưu tư buồn bã, bị đánh một cái bất chợt như thế khiến anh giật mình ho lên một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn đối phương.

“Người anh em, cậu ngẫm lại xem, ngẫm lại một cách kỹ càng xem.”

Vẻ mặt đàn anh hớn hở nói: “Cô ấy sống ở chỗ cũ hơn hai tháng mà không hề nghĩ đến việc mua đồ gia dụng, hành động này có nghĩa là gì?”

“Đó chính là hành động… xây tổ!” Đàn anh nói rõ từng chữ một.

“Điều này chứng minh được cô ấy cảm thấy ở nhà cậu rất thoải mái (*), đó là dấu hiệu cho thấy cô ấy muốn sống lâu dài ở nhà cậu! Cậu có thấy ai mua đồ nội thất cho khách sạn bao giờ không? Sẽ không đúng chứ. Con người sẽ chỉ mua nội thất ở những nơi họ định sống lâu dài mà thôi. Cô ấy thế này là đang muốn ở lại nhà cậu lâu dài!”

(*) nguyên văn: 贼舒服 /zéi shūfú/: từ “zéi” này có nhiều nghĩa, theo danh từ /zéi/ chỉ kẻ trộm, ngoài ra /zéi / còn là phó từ chỉ mức độ: rất, vô cùng, cực kỳ. Tống Duy Bồ không hiểu những phương ngữ nên ở bên dưới mới hiểu lầm hai từ này.

Tống Duy Bồ nhìn hàng chân mày bay đến thái dương của đàn anh, vẻ mặt không kiểm soát được những suy nghĩ mê man.

Thứ nhất, vì sao kẻ trộm (*) ở trong nhà anh lại cảm thấy thoải mái, nhưng cái này không quan trọng.

Thứ hai, chẳng phải cô ấy đã nói cô ấy mua những thứ này là để mang theo khi chuyển đến nhà mới sao…

“Không hiểu hả, đây chính là chiêu của con gái.” Đàn anh chậm rãi nói tiếp: “Hay cho một chiêu ‘Vờ tha để bắt thật’, cậu còn trẻ tuổi, không hiểu được giao chiến giữa nam nữ với nhau.”

Tống Duy Bồ im lặng không nói, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Vờ tha để bắt thật là gì nữa, tiếng Trung thật khó quá đi.

Cuối cùng đàn anh cũng kết thúc màn thể hiện của anh ấy, còn vung tay kết luận: “… Nói tóm lại, tôi đã yêu đương ba năm rồi, tôi quá hiểu. Rất khó đoán được những suy nghĩ trong lòng phụ nữ, nhưng hành động sẽ không lừa được. Cậu phải thông qua hành động của cô ấy để cảm nhận được suy nghĩ trong lòng cô ấy, con đường phía trước còn dài và đầy trắc trở, cậu phải tự mình khám phá thôi!”

Tống Duy Bồ:… Cái gì dài, cái gì trở, khám phá cái gì.

Phía bên kia, Mộc Tử Quân và đàn chị cũng đã giao lưu xong, cô đang kéo theo thùng đồ trở lại tìm anh. Tống Duy Bồ thầm nhẩm lại những lời đàn anh nói, vừa chất thùng giấy lên xe, hai người ngồi vào xe còn không quên vẫy tay chào tạm biệt với hai người họ.

“Còn có gì không hiểu thì em cứ gửi tin nhắn WeChat cho chị!” Đàn chị niềm nở nói.

Đàn anh còn không quên với theo: “Sư phụ dẫn cậu tới cửa, tu hành hay không là do cậu! Cậu phải cần cù khám phá đi nhé!”

Chiếc xe lao đi nhanh như chớp, Mộc Tử Quân ngơ ngác quay đầu nhìn Tống Duy Bồ với vẻ khó hiểu.

“Gì vậy?” Cô hỏi: “Vừa nãy hai anh đã nói gì vậy?”

Tống Duy Bồ vẫn còn đang choáng ngợp bởi những từ tiếng Trung xa lạ dồn dập tiến vào trong đầu, đường xá trong trung tâm thành phố lại khó đi, trong cuộc tấn công từ hai phía, lần đầu tiên anh thấy nghi ngờ về khả năng ngôn ngữ của mình. Mộc Tử Quân tò mò nhìn anh, anh cố gắng biên soạn lời nói dối trở nên hợp lý nhất có thể: “Anh ta… anh ta dạy tôi rất nhiều từ lóng tiếng Trung.”

“Từ lóng?” Mộc Tử Quân càng kinh ngạc hơn: “Anh ta nói cái gì?”

“Vờ tha để bắt thật, còn cái này cái kia.” Tống Duy Bồ đạp phanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đèn đỏ sau vạch kẻ đường.

“Mấy câu đó có nghĩa là gì?”

Mộc Tử Quân giật mình: “Dạy sâu đến mức đó luôn à… Vờ tha để bắt thật, vờ tha để bắt thật chính là lạt mềm buộc chặt, anh có thể hiểu thế này…”

Cô phải hệ thống lại cách giải thích dễ hiểu nhất: “Chẳng hạn như tôi muốn bắt một con gà lại, thì trước hết tôi phải làm bộ thả cho con gà chạy đi!”

Đèn xanh sáng lên, Tống Duy Bồ lái chiếc xe bán tải tiếp tục lăn bánh. Mộc Tử Quân siết chặt nắm đấm, ánh mắt và giọng nói nhìn về phía anh đều kiên định: “Sau đó, con gà này sẽ tự chạy đến chỗ tôi!”

Tống Duy Bồ: … sao lại liên quan đến con gà nữa.

Tiếng Trung… thật khó quá!

***

Có lẽ việc đi chở đồ nội thất về đã chậm trễ thời gian, đêm đó Tống Duy Bồ về nhà muộn hơn mọi ngày. Sáng hôm sau khi Mộc Tử Quân thức dậy nhìn thấy cửa phòng anh đóng chặt, cô nhớ đến bên hiệu sách còn có việc chưa làm xong, cho nên rửa mặt xong cũng đi đến hiệu sách ngay chứ không gọi anh.

Gần đây Tống Duy Bồ vốn không có thời gian rảnh để lo cho hiệu sách, cô cũng chỉ tới vào những lúc không có tiết học, việc kinh doanh của tháng này phải nói là sa sút tới tận đáy, chỉ toàn dựa vào chút thu nhập từ việc bán trên mạng để chống đỡ. Tuần trước Mộc Tử Quân đã tính sổ sách, trừ đi chi phí nhập hàng, khoản lợi nhuận thu được chỉ nhiều hơn tiền lương của cô một chút.

Có một vài đơn đặt hàng mới trong nền tảng bán trực tuyến, toàn bộ đều là phiên bản đã hết hàng ở Trung Quốc. Mộc Tử Quân lấy ra vài cuốn sách khách hàng đặt từ trong kho ra, lau sạch sẽ bụi trên bìa, sau đó dùng miếng nhựa xốp bọc từng cuốn lại. Chi phí vận chuyển xuyên quốc gia lớn hơn nhiều so với giá của cuốn sách này, nhưng cô tin chắc độc giả sẵn sàng trả số tiền này cũng có chấp niệm đối với những quyển mà họ đặt mua mà không muốn người ngoài biết.

Khoảng thời gian trước cô đã mua những tấm giấy viết thư xinh xắn, dùng bút máy viết nên dòng chữ “Chúc bạn đọc sách vui vẻ”, sau đó sẽ kẹp vào trang bìa của cuốn sách rồi in biên lai chuyển phát nhanh. Có địa chỉ của một cuốn sách trong số đó rất đặc biệt, điểm đến là một ngôi chùa của Hong Kong.

Mộc Tử Quân nhìn địa chỉ ấy một hồi lâu, sau đó đóng gói cuốn sách kỹ càng rồi đặt cùng với đơn chuyển phát nhanh vào hộp giấy bên quầy, chuẩn bị gửi đi.

Vừa làm xong việc, ngoài cửa hiệu sách vang đến hai tiếng gõ nhẹ, Mộc Tử Quân ngẩng đầu nhìn sang lại thấy một gương mặt quen thuộc.

Tát Sa.

Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và quần tây trắng, trong tay vẫn cầm cốc cà phê như thường lệ, tay kia xách một chiếc túi vải, bên trong chứa một xấp giấy được xếp gọn gàng. Mộc Tử Quân dời mắt nhìn vào mặt cô ấy, vội vàng đứng dậy chào hỏi.

“Sao chị đến đây?”

Tát Sa nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó xách túi vải đi đến trước mặt cô. Mộc Tử Quân tìm một cái ghế ngồi xuống trước mặt Tát Sa, cô ấy nhấp một ngụm cà phê, thận trọng quan sát giá sách xung quanh.

“Có một vài tin tức về ông Diệp.” Cuối cùng cô ấy đã nhìn lại cô: “Còn có vài thứ muốn đưa cho em, chị tình cờ đến đây làm việc nên thuận tiện mang tới.”

Nói xong, cô ấy lấy xấp giấy từ trong túi vải ra, bên trên cùng là hai tấm thiệp mời.

Lại là hai tấm thiệp mời…

Mộc Tử Quân chợt nhớ đến hai tấm vé mà Đường Quỳ cho mình, trong lòng nhất thời có hơi hoang mang, đây liệu có phải là lễ nghi chính thức của người Hoa ở Úc không…

“Tổng biên tập đã liên hệ với chị.” Tát Sa lên tiếng gọi lại sự chú ý của cô: “Chị ấy đã gọi điện thoại cho thư ký của ông Diệp nhiều lần, thư ký đều nói gần đây ông ấy đang chuẩn bị cho lễ kỷ niệm 40 năm thành lập công ty, không có thời gian để xử lý các vấn đề cá nhân.”

“Em tưởng hai người họ có quan hệ riêng?”

“Người có quan hệ riêng là ba của Tổng biên tập và ông Diệp, chứ không phải Tổng biên tập. Nhưng bên phía Tuần báo Tất Hoa cũng nhận được lời mời chính thức của buổi lễ này, có vị trí cho hai phóng viên. Nhưng mấy hoạt động thế này không có giá trị gì cả, chị ấy đã dựa vào quan hệ tìm được hai vé cho bọn em. Ông Diệp sẽ đọc diễn văn chào mừng trong buổi lễ đó.”

Hai tấm vé mời được đưa tới, bên ngoài bìa là dòng chữ song ngữ được mạ vàng “Vào cửa bằng thiệp mời”.

Mộc Tử Quân mở ra đọc lướt qua, hai trang đầu tiên nói về những thăng trầm khi khởi nghiệp và những khó khăn khi một người Hoa lập nghiệp ở nước ngoài, trang ở giữa là một tấm ảnh chụp chung giữa quản lý cấp cao và cổ đông, Diệp Nhữ Thu đầu tóc bạc trắng cũng xuất hiện trong ảnh.

Dù là tình địch của ông nội nhà mình, nhưng Mộc Tử Quân phải thừa nhận rằng nhà họ Diệp thực sự có gene tốt. Mấy thế hệ con cháu đều thừa hưởng vẻ phong thần tuấn dật của Diệp Nhữ Thu, một khí chất “old money” không lẫn vào đâu được.

Còn về thời gian tổ chức lễ kỷ niệm…

Ánh mắt Mộc Tử Quân nhìn về phía cuối thiệp mời, thấy thời gian là vào buổi tối chủ nhật tuần này, địa điểm tại hội trường một khách sạn bên bờ biển ở Bắc Sydney.

“Ở Sydney sao?” Cô lên tiếng xác nhận lại.

“Đúng vậy, Tuần báo Tất Hoa và trụ sở chính của công ty ông ấy đều nằm ở Sydney. Trụ sở chính của các doanh nghiệp lớn đều nằm tại Sydney, bên đó là thành phố cảng, thời tiết đẹp, tràn ngập hơi thở kinh doanh. Melbourne là một thành phố tương đối…”

Mộc Tử Quân đoán ra nguyên nhân cô ấy chuyển đến đây: “Gió to mưa lớn, thích hợp với nghệ thuật sao?”

Tát Sa mỉm cười nói: “Mưa to gió lớn, con người dễ trầm cảm, bản chất của nghệ thuật chính là sự trầm cảm.”

Hiểu rồi.

Tát Sa, người đang theo đuổi sự trầm cảm đó, đưa cho Mộc Tử Quân hai tấm thiệp mời, sau đó lại đưa cho cô xấp giấy đặt trên bàn. Độ dày khoảng hai ba mươi trang được in hai mặt, cẩn thận ngửi có thể ngửi thấy mùi mực in như mới vừa in ra vào mấy tiếng trước.

Tát Sa khẽ hoạt động cổ, rõ ràng còn căng thẳng hơn vừa nãy, Mộc Tử Quân đoán ra được đây mới là lý do chính để hôm nay cô ấy đến hiệu sách.

“Ngày hôm đó sau khi bọn em đi, chị cảm thấy bọn em nói rất đúng, chị nên bắt đầu viết, gần đây cũng đã tạm ngưng một vài công việc, đây chính là phần mở đầu của cuốn tiểu thuyết.”

Mộc Tử Quân rất ngạc nhiên: “Cho em xem sao?”

“Ừm, em xem giúp chị xem viết như thế nào.”

Tát Sa siết chặt mười ngón tay nói: “Lần đầu tiên chị viết tiểu thuyết, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai…”

Mộc Tử Quân rũ mắt đọc lướt qua phần mở đầu, lập tức thấy hứng thú hẳn. Cô đặt xấp giấy lên trên mặt bàn, đưa tay vỗ vai Tát Sa.

“Không thành vấn đề, để em xem giúp chị, chị đừng căng thẳng, từ nhỏ em đã đọc văn học thể loại thanh xuân vật vã gì cũng có, em có kinh nghiệm đọc truyện rất phong phú.”

Tát Sa: …

Hình như mình đưa nhầm người rồi.

Cô ấy ngập ngừng nói: “Hay là, ừm, em cũng có thể đưa cho cậu bạn đi cùng em hôm đó để cậu ấy xem thử…”

Mộc Tử Quân: “Tiểu thuyết của chị chỉ thuần ngôn tình sao?”

Tát Sa lưỡng lự một lát mới trả lời: “Không, không hẳn.”

“Vậy không cần đưa cho anh ấy xem.” Mộc Tử Quân xua tay: “Anh ấy đọc tiểu thuyết chỉ toàn đọc tuyến tình cảm thôi.”

Tát Sa: …

Hơ hơ, một người có kinh nghiệm đọc truyện thanh xuân vật vã, một người đọc tiểu thuyết chỉ đọc tuyến tình cảm, rồng phượng quả nhiên luôn xuất hiện theo cặp.

Sau khi tiễn Tát Sa đi, Mộc Tử Quân khóa cửa hiệu sách lại, đi một vòng đến trung tâm thành phố để giao hàng chuyển phát nhanh, sau đó ngồi tàu điện trở về trường. Về đến trường đúng vào giờ ăn trưa, căn tin trước cổng trường đông nghẹt người. Cô lấy thêm một bát salad rồi tìm chỗ ngồi, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Tống Duy Bồ đang ngồi cùng với Do Gia và Tùy Trang.

“Ở đây này!” Tùy Trang vẫy tay với cô, sau đó lấy ba lô ra khỏi chiếc ghế trống. Mộc Tử Quân bưng cơm chạy tới, phát hiện Tống Duy Bồ liếc mắt nhìn mình, sau đó lại cúi đầu không rõ ý tứ.

… Anh ấy rất năng động về mặt tinh thần!

“Buổi chiều em có tiết học không?” Do Gia hỏi cô.

“Có ạ.” Mộc Tử Quân ngồi xuống ăn cơm, cũng thuận miệng hỏi thăm: “Anh chị thì sao?”

“Không có tiết, nhưng hạng mục thi đấu xảy ra chút vấn đề, có thể sẽ…” Cô ấy liếc nhìn Tống Duy Bồ, giả vờ như mình không biết gì cả, quay sang báo cáo với Mộc Tử Quân: “Có thể cậu ấy sẽ về muộn.”

“Ồ…” Mộc Tử Quân không nghe ra ẩn ý trong lời cô ấy, ngước mắt lên hỏi: “Vậy cuối tuần có rảnh không?”

“Cuối tuần có hẹn sao?” Vẻ mặt Tùy Trang rất thâm sâu.

Hẹn?

Sao hai người họ hôm nay nói chuyện cứ kỳ lạ thế không biết.

Mộc Tử Quân lắc đầu, lấy hai tấm thiệp mời ra, kể lại ngắn gọn những lời Tát Sa đã nói. Do Gia lật xem thiệp mời, sau đó ồ lên một tiếng, vẻ mặt nhìn về phía Tống Duy Bồ rõ ràng có hơi khó xử.

“Sao còn đụng lịch với nhau chứ…” Do Gia thở dài nói: “Hạn nộp hồ sơ dự thi là tối chủ nhật tuần này, mấy ngày nay bọn chị đều thức suốt đêm.”

Tống Duy Bồ nhận lấy tấm thiệp mời kia cũng cau mày lại. Mộc Tử Quân thấy anh khó xử, vội sửa lời: “Không sao không sao, vậy tôi đi một mình.”

Cô đã quen với việc tìm đến Tống Duy Bồ để thảo luận những chuyện có liên quan đến Kim Hồng Mai, nhưng cô lại quên mất lý do nhờ anh giúp đỡ từ ban đầu là vì phương tiện di chuyển và ngoại ngữ. Nhưng trong chuyện của Diệp Nhữ Thu, rõ ràng cô không gặp khó khăn nào từ cả hai khía cạnh này.

“Lát nữa tôi sẽ đi mua vé máy bay đến Sydney.” Cô lấy lại thiệp mời từ trong tay Tống Duy Bồ, không chú ý đến một góc thiệp đã bị bàn tay anh siết chặt.

“Vừa nãy Tát Sa cũng đã giới thiệu một nhà trọ thanh niên (*) gần Nhà hát kịch, giá cả cũng khá rẻ, tôi thấy ở lại đó cũng được.”

(*) Nhà trọ thanh niên (Youth hostel) còn được gọi là ký túc xá thanh niên, là nơi mà mọi người, đặc biệt là những người trẻ tuổi, có thể ở lại với giá rẻ trong thời gian ngắn khi họ đi du lịch.

Giờ học buổi chiều sắp đến, cô vội ăn thêm vài miếng, sau đó ném chiếc hộp rỗng vào trong thùng rác bên cạnh rồi chạy đi. Ba sinh viên khoa Kiến trúc im lặng một hồi lâu, cuối cùng Tùy Trang đã lên tiếng phá bỏ bầu không khí trầm lặng đó, còn nói với vẻ hả hê: “River, người ta không cần cậu nữa rồi.”

Lời Do Gia nói tiếp đó càng không có lương tâm hơn: “River, cậu xem, trước mặt cô ấy cậu giống như một công cụ vậy.”

Tống Duy Bồ ném cái nĩa nhựa vào trong hộp cơm, giọng nói trở nên cứng rắn hơn, lời nói ra khiến người ta phải kinh ngạc: “Các cậu không hiểu, cô ấy như thế là đang lạt mềm buộc chặt.”

Sau đó anh đứng dậy, hờ hững nói:

“Hai người các cậu còn nói những lời như thế này nữa, tôi sẽ quẳng gánh không làm nữa.”

Nói xong, anh xách ba lô đi về phía Học viện kiến trúc, Do Gia và Tùy Trang đưa mắt nhìn nhau, nhất thời đều choáng váng trước trình độ tiếng Trung thông thạo của Tống Duy Bồ.

***

Lễ mừng kỷ niệm diễn ra vào tối chủ nhật, Mộc Tử Quân vốn định thứ bảy mới đi, nhưng giá vé máy bay tăng vọt vào cuối tuần nên cô quyết định rời Melbourne vào tối thứ sáu. Trang web mua vé máy bay giảm giá nhắc nhở phải điền số điện thoại liên lạc khẩn cấp, cô chần chừ một lúc, nghĩ đến bộ dạng không đáng tin cậy của Do Gia, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Tống Duy Bồ.

Mộc Tử Quân: [Tôi mua vé máy bay, tôi có thể điền số liên lạc khẩn cấp bằng thông tin của anh được không?]

Trong phòng mô hình, Tống Duy Bồ nhìn màn hình điện thoại, nội tâm mới vừa bình tĩnh lại dậy sóng lần nữa.

Quả nhiên, quả nhiên là lạt mềm buộc chặt, còn thả ra rồi bắt lại. Vừa mới nói không cần mình, giờ lại muốn điền thông tin của mình vào danh sách liên lạc khẩn cấp. Tống Duy Bồ gần như tin chắc rằng, một lúc nữa cô sẽ đến hỏi anh có thể đi cùng với cô hay không.

Theo lời đàn anh nói ngày đó, đây được gọi là đưa đẩy giữa nam nữ, mặc dù anh vẫn chưa nghĩ ra trong tiếng Anh có danh từ nào tương ứng với nó không, nhưng anh cảm thấy anh hiểu ngầm được!

River: [Được.]

Mộc Tử Quân gật đầu nhìn màn hình, sau đó thoát khỏi khung trò chuyện với anh. Cô mở trang mua vé, bổ sung toàn bộ thông tin để mua vé giảm giá. Tống Duy Bồ ở bên kia đợi một hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời thì bắt đầu lo lắng, liệu câu trả lời của mình có thận trọng quá hay không.

Nếu như cô ấy cảm thấy thái độ của mình lạnh lùng quá nên không dám thực hiện bước tiếp theo thì phải làm sao đây?

Tống Duy Bồ đắn đo rất lâu, sau đó mới gửi thêm một tin nhắn nữa để trả lời cho dòng [Được] trước đó.

River: [Sau này cứ điền thông tin của tôi.]

Mua vé xong, Mộc Tử Quân lại bận rộn sắp xếp hành lý. Trên màn hình điện thoại chợt sáng lên, cô nhìn thấy tin nhắn nhưng chỉ trả lời ứng phó bằng một sticker “vỗ tay tán thưởng”.

Bên kia, Tống Duy Bồ nắm chắc thắng lợi trong tay đặt điện thoại xuống. Do Gia đứng bên cạnh mô hình, mặt mũi dính đầy bụi xám xịt, thấy anh cong môi cười, cô ấy thấy khó hiểu bèn hỏi: “River, cậu còn ở đó cười? Chúng ta có thể nộp đúng hạn không?”

“Có thể.” Tống Duy bồ dường như rất có lòng tin vào mọi thứ: “Hôm nay tôi ở phòng mô hình cả đêm, chúng ta có thể xong sớm hơn thời hạn.”

Hai người cứ thế bận cả một buổi tối, từ mô hình sang portfolio đến báo cáo. Do Gia cảm thấy mình như mở mang tầm mắt học được rất nhiều điều. Cuối cùng cô ấy cũng ý thức được, Tống Duy Bồ ngày thường hoàn toàn dùng trạng thái năng lượng thấp để ứng phó với cuộc sống và việc học bình thường, nhưng một khi cậu ấy hoàn toàn tỉnh táo thì làm việc với hiệu suất cao và khủng bố đến như vậy!

Đi theo Tống Duy Bồ làm việc liên tục suốt 30 tiếng, Do Gia không kiềm được thắc mắc: “Không phải chứ, ngày thường cậu làm việc tàn tàn vậy mà, vậy sao ngày nào cũng buồn ngủ thế?”

Không thể nào giải thích nổi.

Tống Duy Bồ gõ xong một dòng cuối cùng, anh trầm ngâm một lát mới quay đầu trả lời: “Ô tô chạy chậm đến mấy cũng tiêu hao năng lượng nhiều hơn xe đạp.”

Do Gia: …

Sao bây giờ cậu ấy còn biết dùng tiếng Trung để gián tiếp sỉ nhục người khác vậy?

Nói ai là xe đạp thế?

Cô ấy muốn phản bác, nhưng vào lúc này điện thoại của Tống Duy Bồ chợt vang lên, ánh mắt của anh và Do Gia đồng loại nhìn qua, nhìn thấy trên màn hình có một tin nhắn thoại chưa đọc đến từ Mộc Tử Quân:

Do Gia: …

Vẻ mặt đắc ý rõ ràng của cậu là như thế nào đây?

Nhưng vẻ đắc ý trên gương mặt Tống Duy Bồ dần dần đơ lại khi giọng nói của Mộc Tử Quân vang lên.

“Tống Duy Bồ, anh về nhà nhớ cho chuột possum ăn nha.”

Câu thứ hai:

“Tôi vừa lên máy bay, tôi đi nhé, chúc hạng mục của hai người thành công, cố lên!”

Anh về nhà nhớ cho chuột possum ăn. Cho chuột ăn?

Buổi lễ kỷ niệm diễn ra vào tối chủ nhật sao mới thứ sáu đã bay rồi? Cô bay đi rồi, còn anh thì sao?

Do Gia ở bên cạnh không dám lên tiếng, chỉ trơ mắt nhìn ô tô đã chạy với tốc độ cao 30 tiếng liên tục bỗng cháy động cơ chỉ trong tích tắc. Cô ấy duỗi tay ra huơ huơ trước mặt Tống Duy Bồ, anh xoay ghế lại làm ngơ như không thấy.

Trực giác của phụ nữ khiến Do Gia trở nên ân cần lạ thường: “Công việc còn lại để tôi làm cho, cậu về nhà trước nghỉ ngơi đi.”

Tống Duy Bồ gõ trên bàn phím tiếp tục viết báo cáo, giọng điệu có hơi cứng nhắc:

“Không còn nhiều nữa, cùng làm đi.”

“Vậy còn chuột possum…”

Bàn phím chợt vang một tiếng “tạch” rất lớn, Tống Duy Bồ hung hăng gõ một cái dấu ngoặc.

“Bỏ đói, đói cũng không chết được.”

Do Gia: …

Hai tiếng sau khi chuyến bay của Mộc Tử Quân cất cánh, Tống Duy Bồ mới về đến nhà.

Con chuột ngồi xổm trước cửa sổ kêu loạn chít chít không ngừng, nó đói đến độ dùng mũi gõ vào cửa kính. Tống Duy Bồ ném ba lô lên ghế sofa, từ trong hộp giấy “dùng riêng cho chuột” lấy cái đĩa và một quả chuối ra, tiện tay bẻ thành hai khúc bỏ vào đĩa.

Gần đây đều là Mộc Tử Quân cho nó ăn, nó đã quen với cách ăn xắn từng miếng nhỏ mà cô đã làm, thế nên lúc này nó vô cùng bất mãn với miếng chuối có kích thước to thế này.

Tống Duy Bồ liếc nhìn sticker” vỗ tay tán thưởng” đầy vui vẻ trên màn hình, rồi lại nhìn sang con chuột nhảy lên nhảy xuống tìm kiếm bóng dáng Mộc Tử Quân, trong lòng dâng lên một cơn lửa giận vô cớ.

“Chít…” Con chuột kêu lên.

Một người một chuột nhìn nhau, chỉ nghe thấy tiếng Tống Duy Bồ lạnh lùng nói: “Dùng xong rồi bỏ chạy, giống hệt như mày vậy.”

Vẻ mặt con chuột dại ra, nhìn Tống Duy Bồ xoay người ngồi xuống sofa, gác chân lên bàn trà, lấy điện thoại ra kiểm tra xem vé máy bay ngày mai.

… Vờ tha nhưng bắt thật chính là, tôi muốn bắt một con gà lại, trước hết phải giả vờ thả cho nó chạy đi, vậy thì con gà đó sẽ tự động chạy đến bên cạnh tôi.

Tống Duy Bồ phải thừa nhận rằng, không có kiểu dạy tiếng Trung nào hiệu quả bằng chính bản thân mình trải nghiệm mà học được cả.

Bây giờ anh đã hoàn toàn hiểu được bản chất của câu “Vờ tha nhưng bắt thật” kia rồi.

Vờ tha nhưng bắt thật có thể thành công hay không, không có liên quan quá nhiều với người thả gà.

Vờ tha nhưng bắt thật có thể thành công chủ yếu phải xem mức độ tự nguyện của gà.