Gió Mùa Đông

Chương 15




Cuối cùng Tần Thụ Dương cũng hiểu được lý do tại sao tài xế taxi không muốn tới đây, đường núi quanh co gần nửa tiếng, là một thung lũng cách biệt với thế giới.

Xe dừng ở đầu đường, tài xế nói: “Hai cô cậu định lên núi à?”

“Vâng.”

“Hai cô cậu nên đợi trời tạnh mưa rồi hẵng leo núi, nếu không thì nguy hiểm lắm.”

“Cảm ơn anh.”

Hai người họ xuống xe, Tần Thụ Dương cầm ô nói với Lâm Đông: “Tôi thấy tài xế nói đúng đó. Với cả trời sắp tối rồi, hay là đợi thời tiết tốt hơn, sáng sớm hôm sau mới lên núi.”

“Tìm khách sạn ở qua đêm trước đã.”

Tần Thụ Dương không nói gì, nơi bé tẹo thế này làm gì có khách sạn, có chỗ đặt chân là tốt rồi.

Trên thị trấn Tinh Minh, đường phố ngắn đến mức nhìn thoáng qua cái đã thấy cuối đường, dọc đường thỉnh thoảng có người qua lại, tò mò nhìn hai người họ.

Trên trấn chỉ có một youth hostel, nhìn mặt tiền đơn sơ thì chắc làm ăn cũng chẳng đến đâu. Cô gái ở quầy lễ tân đang vừa cắn hạt dưa vừa xem phim truyền hình, thấy có người tới thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, giọng uể oải: “Xin chào.”

“Tôi muốn thuê hai phòng đơn.”

“Hết rồi.”

“Vậy phòng hai giường lớn cũng được.”

“Không có.”

“Thế có gì?”

Cô gái nhướng mày nhìn anh cười: “À, hết phòng rồi.”

“...”

“Có sinh viên tới đây vẽ vật thực nên phòng kín hết rồi.” Cô gái kiểm tra thông tin: “Phòng tập thể còn hai giường, ở không?”

Tần Thụ Dương quay lại nhìn Lâm Đông: “Em thấy được không?”

“Phòng tập thể dạng nào?”

“Nam nữ ở chung, mỗi người một giường.”

“...” Lâm Đông không bằng lòng lắm.

Miệng cô gái vẫn cắn hạt dưa không ngừng, vẻ mặt hả hê: “Không được thì không còn lựa chọn khác đâu, trấn này chỉ có một nhà nghỉ thôi.”

Tần Thụ Dương nói: “Thật ra không sao đâu, khá an toàn, có tôi đây rồi.”

“Vậy ở đây đi.”



Phòng ở tầng hai, thực ra nhà nghỉ này cũng chỉ có hai tầng. Tuy khá nhỏ, bên ngoài còn trông cũ kĩ nhưng bên trong vẫn ổn. Trên mái nhà có sân vườn trồng hoa cỏ, họ còn để vài chiếc bàn gỗ nghệ thuật ghép với mấy cái ghế gỗ.

Hai người họ vào phòng, hai nam một nữ đang tám chuyện với nhau thấy họ vào thì chào hỏi: “Hi!”

Tần Thụ Dương nói: “Chào mọi người.” Anh tháo ba lô xuống, hỏi Lâm Đông: “Em ngủ giường trên hay giường dưới?”

“Trên.”

“Vậy em lên nghỉ một lát đi, tôi dọn đồ cho.”

“Tôi không thấy mệt.”

Tần Thụ Dương vén màn thả đồ xuống, nhìn Lâm Đông miệt mài tự sắp xếp đồ đạc, bèn nghe một bạn nam hỏi: “Mấy cậu tới đây chơi à?”

“Không phải.”

“Thế tới làm gì? Tôi nghĩ ngoài khách du lịch ra thì chỉ có tụi tôi đau khổ với việc phải vẽ vật thực mới tới cái nơi khỉ ho cò gáy này thôi.”

“Có việc.”

“Mấy cậu là người yêu?”

“Không phải.”

“Không phải? Thật à?”

“Không còn nhiều thời gian nữa đâu, anh bạn phải nắm chặt cơ hội. Một nam một nữ ra ngoài một mình chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.”

Tần Thụ Dương cười: “Tôi với cô ấy còn không hẳn là bạn bè.”

Lúc này đây, Lâm Đông đứng ở cửa gọi anh: “Tần Thụ.”

Anh ngước lên.

“Ra đây.”

Lâm Đông đứng dưới mái hiên, nói nhỏ với anh: “Tôi vừa đi dạo, nhà nghỉ này hơi khá u ám.” Cô nhón chân, ghé sát vào tai anh, thì thầm: “Có khi nào là ổ cướp trá hình không?”

Bình thường không thấy cô đề phòng người khác, giờ đây lại cực kỳ cảnh giác, Tần Thụ Dương cười nói: “Em nghĩ nhiều rồi, không có nhiều nơi như thế đâu.”

“Có vẻ không an toàn lắm.”

“Trông không đến nỗi nào.”

“Cầu thang hẹp thế này, lỡ có chuyện bất ngờ xảy ra thì sao?”

“Xảy ra chuyện thật thì tôi vác em chạy.”

Lâm Đông thoáng im lặng, chăm chú nhìn anh, hỏi tiếp: “Lúc trước anh từng ở một nơi thế này rồi à?”

“Mấy năm trước hay thuê phòng ở youth hostel vì tôi thích đi chơi, nhân tiện giao lưu kết bạn.”

“Có nhiều người vậy mà không ồn hả?”

“Có chứ, nói họ im lặng một lát rồi. Em yên tâm, có tôi ở đây, dù có ai chém em thì tôi cũng chắn chi em.”

“Ừ, cảm ơn.”

Lâm Đông xoay người vào phòng, bạn nam thấy họ vào thì hỏi: “Đánh bài không?”



Tần Thụ Dương từ chối: “Không.”

Lâm Đông không quan tâm, ngồi lên giường anh.

“Mấy cậu học trường nào? Hay đã tốt nghiệp, đang đi làm?”

Tần Thụ Dương nói: “Đi làm lâu rồi.”

“Cô ấy thì sao? Chắc không lớn hơn tụi tôi là bao nhỉ?”

Tần Thụ Dương cũng nhìn Lâm Đông, cô không có biểu cảm gì, bình tĩnh nói: “Tôi chưa từng đi học.”

Bạn học nữ ngạc nhiên nói: “Chưa từng? Sao thế được?”

“Là vậy đó.”

Lâm Đông nhắc lại lần nữa: “Chưa từng.”

“...” Mọi người thấy cô không nhiệt tình lắm, không hỏi nữa.

Lâm Đông lay cầu thang giường, nói với Tần Thụ Dương: “Tôi ngủ phía dưới nhé.”

“Được.” Anh lấy quần áo mình để lên giường: “Em còn muốn làm gì không?”

“Không.”

“Tôi lên nằm, có gì thì gọi tôi.”

“Ừm.”

Tần Thụ Dương cởi giày bước lên hai bước, cả giường rung chuyển, Lâm Đông đứng lên ngước lên nhìn anh: “Sẽ không ngã đâu ha?”

“Không đâu, yên tâm.” Chợt, anh nhìn Lâm Đông, trêu: “Không ngờ em còn sợ chết nữa đó.”

“...” Lâm Đông không nói gì, ngồi xuống thì thấy mấy sinh viên đang nhìn mình: “Mấy cậu nhìn tôi làm gì?”

Họ rời mắt, tiếp tục đánh bài. Lâm Đông rảnh rỗi ngồi trên giường, cô ngồi đó mấy phút rồi gõ vào ván giường.

Tần Thụ Dương kéo màn, thò đầu ra: “Sao thế?”

“Hay là ra ngoài chơi nhé.”

“Muốn tôi đi với em à?”

“Đi thôi.”

Hai người đang đi trên con đường chật hẹp trống trãi thì có chú chó vàng chạy từ đường phía Đông sang phía Tây, lại chạy từ phía Tây sang Bắc, lao như điên trên đường.

Lâm Đông nhìn xung quanh: “Ăn gì đó đi.”

Họ tới một quán mì, mặt tiền của quán nhỏ, phía trong chỉ có bốn bàn. Nhìn menu, Tần Thụ Dương kêu phần mì bò.

Ông chủ nói: “Hết thịt bò rồi.”

“Thế mì gà viên.”

“Gà viên cũng hết.”

“Mì thịt nấm.”

“Hết nấm luôn.”

“... Vậy còn gì?”

“Trừ mấy cái này ra thì cái gì cũng có.”

“Thế mì cà chua trứng gà.”

“Được, còn cần gì khác không?”

Lâm Đông chăm chú nhìn thực đơn, ngước mắt lên, hỏi Tần Thụ Dương: “Bún ốc là gì?”

“Là một loại bún hơi nặng mùi nhưng vị thì cực kỳ ảo diệu.”

Cô nhìn anh: “Nghe có vẻ ngon.”

“Món đó khá ngon.”

Lâm Đông nhìn về phía ông chủ: “Cho tôi một bát bún ốc.”

“Được thôi, còn cần gì khác không?”

“Không cần.”

Một lát sau, mì của Tần Thụ Dương đã xong, anh nói: “Tôi ăn trước nhé.”

“Ừ.”

Đợi được mười phút.

Lâm Đông hơi sốt ruột, nhìn về phía màn cửa bếp: “Sao của tôi chưa xong thế?”

“Món này nấu hơi lâu, chờ chút.”

“À.”

Tần Thụ Dương ăn xong, bún của Lâm Đông vẫn chưa thấy đâu. Chợt cô khụt khịt mũi: “Tần Thụ.”

“Sao?”

“Anh có ngửi được mùi gì là lạ không?” Cô cau mày dụi mũi: “Mùi gì thế?”

Tần Thụ Dương không trả lời, cười híp mắt nhìn cô.

Lâm Đông liếc nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Quán này có sạch sẽ không đó?”

“...”

Ông chủ bưng một tô lớn tới: “Bún ốc của cô đây.”

Lâm Đông hoảng sợ nhìn bát bún kia, đồ ăn rất phong phú nhưng mùi hương…

“Này…” Cô hỏi nhỏ Tần Thụ: “Mùi gì đây?”



Tần Thụ Dương nhịn cười: “Em nếm thử đi, ngon lắm.”

Lâm Đông hơi chần chừ, không dám manh động: “Anh ăn một miếng trước đi.”

“...”

Tần Thụ Dương gắp hai sợi ăn, Lâm Đông mới cầm đũa, cô dè dặt cắn một miếng. Tần Thụ Dương quan sát biểu cảm cô: “Thế nào?”

Lâm Đông ăn thêm mấy miếng, nước mắt giàn giụa: “Ngon quá!”

“...” Tần Thụ Dương ngơ người, vội vã lấy giấy cho cô: “Em đừng khóc thế, ngon thì sau này ngày nào cũng ăn là được, không cần khóc vì ngon đâu.”

“Không phải tôi khóc, mà là cay quá.”

“...”



Trời đã tạnh mưa.

Họ ăn xong, đi dạo trên đường, ghé vào một tiệm bán quần áo dân tộc.

Lâm Đông cầm bộ sườn xám đỏ lên, nhìn đủ nửa phút, Tần Thụ Dương chờ cô ở cửa, thấy cô ngây người tại chỗ thì đi qua đó, hỏi: “Sao em thất thần vậy?” Anh nhìn quần áo trong tay cô: “Ồ, màu đỏ may mắn.”

“Đẹp không?”

“Được đó.”

“Tôi cực kỳ thích sườn xám.” Lâm Đông nhìn về phía anh: “Nhưng tôi thấy không hợp với tôi lắm.”

“Thích thì mua.” Tần Thụ Dương lấy đồ ra so với người cô: “Khá hợp đó chứ.”

“Tôi đi thử được không?”

“Đi đi.”

Lâm Đông vào phòng thay đồ, chốc lát sau cô mở cửa, thò đầu ra kêu Tần Thụ Dương, anh lại gần: “Sao thế?”

“Thấy cứ sao sao.”

“Ra đây xem, trong đó nhìn được gì chứ?”

Lâm Đông kéo cửa đi ra, Tần Thụ Dương nhìn cô một lượt, vòng eo này, đôi chân này, dáng người này…

“Có gì đâu? Cũng được đấy.”

Lâm Đông xoay một vòng trước gương, chất vải của chiếc sườn xám ngắn này chẳng có gì đặc sắc, bên trên có thêu hai đóa hoa mẫu đơn, hơi quê mùa. Cô hỏi Tần Thụ Dương: “Anh có thấy ngực tôi hơi phẳng không?”

“... Cũng hơi.”

“Ngực tôi nhỏ, trông không có đường cong.”

Tần Thụ Dương liếc nhìn ngực cô một cái, không nhịn được cười, cô còn nhận ra được điều đó.

Lâm Đông thấy anh cười trong gương: “Anh cười cái gì?”

“Không hề.”

“Tôi vừa thấy anh cười.”

“...” Anh hết cách, thuận miệng nói một câu: “Chỉ là cảm thấy em mặc thế này giống cô dâu thôi.”

Lâm Đông lặng lẽ về phòng thay đồ, mặc lại quần áo mình. Tần Thụ Dương đứng ở ngoài cửa nói với cô: “Thật ra rất xinh, trông rất may mắn.”

Im ắng.

“Em thích thì mua đi.”

Yên tĩnh.

Lâm Đông thay quần áo xong thì đi ra. Tần Thụ Dương nhìn cô không nói gì, Lâm Đông treo sườn xám lên.

Bà chủ hỏi: “Không lấy à?”

“Không, làm phiền cô rồi.”

Bà chủ lập tức xị mặt, phớt lờ họ.

Hai người ra ngoài, Tần Thụ Dương thấy cô không còn hào hứng nữa, nghĩ cô bị tổn thương nên an ủi cô: “Da em trắng, mặc đồ đỏ đẹp lắm.”

“Không hợp.”

“Đo may theo yêu cầu được mà.” Anh nói tiếp: “Khi quay về Yến Thành, em có thể tìm nhà thiết kế sườn xám nổi tiếng làm cho em một bộ.”

“Không cần, tôi không có ngực.”

“...” Tự cô nói ra, làm sao để an ủi đây: “Không sao, sau này sẽ có.”

“Sao biết?” Lâm Đông nhìn về phía anh.

“Không biết.” Anh nhìn cô: “Tôi đoán thế.”

“Thôi khỏi, tôi muốn múa ba lê.” Cô quay lại nhìn lướt qua phong cảnh: “Vướng lắm.”

“...”

Dọc đường Lâm Đông thường ngửi quần áo: “Trên người tôi có mùi bún ốc không?”

“Trên người tôi cũng có.”

“Về thay đi.”

“Được.”

Trước khi về, Lâm Đông nhìn đường núi nhỏ ở phía xa: “Chắc đó là đường vào, cô Phương đưa cho tôi tấm bản đồ. Theo chỉ dẫn trên đó, từ đây đi thẳng về phía trước, băng qua ba ngọn núi là đến.”

“...”

Em nhắc lại lần nữa đi.

Mấy ngọn núi cơ?