Gió Mùa Đông

Chương 14




Chu Địch quan sát Lâm Đông từ trên xuống dưới, khi mỉm cười ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, dịu dàng như biết nói. Đôi mắt này không biết đã gây họa cho biết bao nhiêu người, anh ta khẽ hỏi Tần Thụ Dương: “Bạn tình?”

“Không phải!” Tần Thụ Dương vội liếc nhìn Lâm Đông, chắc là cô không hiểu nên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng: “Đừng nói lung tung! Các cậu mau đi chơi đi.”

Chu Địch liếm răng, vẻ mặt tươi cười nói: “Không nhìn ra nha lão nhị, nãy giờ giả vờ như thật, còn nói không phải.”

Tần Thụ Dương bóp gáy anh ta rồi đẩy đi chỗ khác: “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu chắc, gặp ai cũng làm bạn tình được.”

“Thật sự không phải à?”

“Không phải.”

“Không phải bạn gái?”

“Không phải.”

“Tôi vừa ý em gái này, nếu không phải bạn gái cậu thì giới thiệu cho tôi đi?” Chu Địch nhìn Lâm Đông, nở nụ cười rất dịu dàng.

Trong khoảnh khắc ấy, Tần Thụ Dương bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng, đẩy Chu Địch ra: “Cậu bớt lại đi.”

Lâm Đông nhìn mấy người này quấn lấy Tần Thụ Dương bèn nói: “Tần Thụ, tôi đi trước đây.”

“Để tôi gọi xe cho cô.”

Lâm Đông không nói gì, cứ thế lách ra khỏi đám người. Tần Thụ Dương định đi theo thì bị Đại Ngưu kéo lại: “Này lão nhị, đừng đi vội, còn chưa nói rõ ràng đâu.”

“Tất cả tôi đều nói hết rồi!”

Đại Ngưu: “Chủ thuê cái gì chứ? Lại mới chơi trò gì à?”

Tần Thụ Dương: “Cút đi! Nói chuyện với mấy cậu sau.”

Đại Ngưu lại kéo anh trở về: “Chẳng lẽ cậu bị cô nàng ấy bao nuôi sao?”

Nhị Cẩu: “Ha ha ha ha, phải không lão nhị, được đấy.”

Đầu kia, Chu Địch chặn đường Lâm Đông: “Cùng đi ăn một bữa nhé, hâm nóng tình cảm với mọi người chút.”

“Ai cần hâm nóng tình cảm với mấy người.” Cô quay đầu nhìn Tần Thụ Dương đang bị vây khốn, lại quay đầu nhìn Chu Địch: “Anh tránh ra.”

Chu Địch mỉm cười nghiêng người nhường đường cho cô, Lâm Đông quay người rời đi.

Bên kia, Đại Ngưu vẫn đang kéo Tần Thụ Dương, quay ngoắt về phía Lâm Đông rồi hô: “Chị dâu nhỏ đừng đi!”

Tần Thụ Dương vỗ một cái vào gáy anh ấy: “Đã nói không phải bạn gái, gọi bậy cái gì thế!”

Đại Ngưu sờ đầu: “Đau đau, cậu ra tay không biết nặng nhẹ gì cả!”

Chu Địch đi tới ôm vai Tần Thụ Dương: “Rốt cuộc hai người có quan hệ gì?”

“Cô ấy có việc cần làm, thuê tôi về làm vệ sĩ.”

“Thật hay giả vậy?” Đại Ngưu phì cười: “Thụ nghề nào cũng có thể làm, tôi bái phục cậu!”

“Nói không chừng lại thành vệ sĩ trên giường ấy chứ.” Nhị Cẩu cười rất gian tà: “Nhớ mạnh mẽ hừng hực vào nhé, có gì không biết cứ hỏi anh Địch, người ta lão làng lắm rồi!”

Đại Ngưu: “Đi thôi, đi uống rượu nào!”

Tần Thụ Dương: “Mọi người đi đi.”

Hoàng Đậu: “Đừng mà.”

Tần Thụ Dương: “Ngày mai tôi còn phải đi công tác.”

Cả đám cười sặc sụa.

Đại Ngưu: “Còn đi công tác nữa… thật là không biết xấu hổ!”

Nhị Cẩu: “Như vậy càng kích thích, ân ái cả một đường!”

“…” Tần Thụ Dương không muốn nói.

“Đi thôi, uống một chút thôi.” Chu Địch ôm bả vai anh đẩy về phía trước, mấy người kia đi theo sau trò chuyện ríu rít.

Chu Địch không bỏ cuộc: “Cậu quen cô em này ở đâu vậy?”

Tần Thụ Dương biết rõ tính tình của Chu Địch, giờ phút này chỉ muốn đấm vào mặt cậu ta: “Cậu đừng có đánh chủ ý lên cô ấy, Lâm Đông không phải loại người đó.”

“Hai người quen biết từ lâu rồi?”

“Vừa mới quen.”

“Vậy cô ấy là loại người gì sao cậu biết được.”

“Cậu thu lại tâm tư của mình đi, cậu có đếm được mình hẹn hò với bao nhiêu người cùng lúc không?”

“Những người đó có là gì, sao có thể so sánh với cô ấy được.” Chu Địch liếm răng: “Cô gái này trông cũng được đấy, chơi đùa hẳn là thú vị lắm đây.”

Tần Thụ Dương bỗng nhiên hất tay ra: “Cút đi, đầu óc cậu cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó, lười nói nhảm với các cậu, ông đây đi về.” Anh vừa bước vài bước lại quay lại, chỉ vào Chu Địch nói: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có đánh chủ ý lên cô ấy.”

Chu Địch cười lơ đãng: “Xem cậu tức giận kìa, tôi không có thất đức đến mức trêu chọc người phụ nữ của anh em.”

“…” Anh lười giải thích, xoay người rời đi.



Sáng sớm hôm sau, Tần Thụ Dương tới đón Lâm Đông, hai người cùng bắt taxi đến nhà ga. Lúc này mới có lẻ tẻ vài hành khách, chỉ cần kiểm tra vé và đợi ở phòng chờ một lát liền lên xe.

Tần Thụ Dương phát hiện cô gái nhỏ này ngoài mặt có vẻ bình tĩnh, thần thái tao nhã nhưng ánh mắt lại liếc đông liếc tây, tựa như mọi thứ xung quanh đều mới lạ.

Lâm Đông chọn vị trí ghế gần cửa sổ, Tần Thụ Dương ngồi bên cạnh cô. Hai người bọn họ ngồi đối diện một người phụ nữ, sau đó lại có một nữ sinh bước đến.



Lâm Đông vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài một mảnh hoang vu, cũng không biết cô đang nhìn cái gì.

Tần Thụ Dương nói: “Chợp mắt ngủ một lát đi.”

Lâm Đông nói: “Không ngủ được.”

“Hay là cô ăn chút gì đi?”

Cô lắc đầu.

Phía cuối tàu có tiếng trẻ con khóc không ngừng, người phụ nữ ngồi đối diện dựa lưng vào ghế ngủ. Cô ta bị đánh thức thì đổi tư thế sau đó tiếp tục ngủ, nhíu mày lộ vẻ ghét bỏ, miệng còn lầm bầm chửi vài câu.

Ngồi một lúc lâu, Lâm Đông cảm thấy có chút nhàm chán, hai tay chống lên bàn. Lại thêm một lúc nữa, cô ngồi thế nào cũng không thoải mái liền thay đổi tư thế xoay người từ trái sang phải.

Tần Thụ Dương nhìn bộ dáng đứng ngồi không yên của cô: “Cô có muốn dựa vào người tôi không?”

Lâm Đông nghiêng mặt nhìn bờ vai anh: “Không cần đâu.”

Ba tiếng sau, Tần Thụ Dương cũng ngủ thiếp đi.

“Người đẹp nhường một chút, đậu phộng, hạt dưa, giăm bông, bia, nước khoáng… đây.”

Nhân viên phục vụ đẩy xe đi tới, Lâm Đông nhìn chằm chằm xe đẩy nhưng lại không có thứ gì muốn ăn.

Một lát sau lại có một nhân viên khác đi tới: “Kẹo sữa bò viên nén Nội Mông Cổ, ô mai việt quất sấy Tân Cương,…”

Mấy thứ này nghe có vẻ hấp dẫn, Lâm Đông nhìn sang thì thấy nhân viên phục vụ đang đẩy một chiếc xe từ đầu bên kia lại, bỗng nhiên dừng lại ở giữa toa bắt đầu uyển chuyển giới thiệu.

Tần Thụ Dương cử động một chút lại tiếp tục ngủ.

Nhân viên mời hành khách ăn thử đồ ăn: “Mời mọi người ăn thử miễn phí, vừa ngon lại nhiều dinh dưỡng, có thể tặng cho bạn bè và họ hàng…” Cô ta lướt qua Lâm Đông.

Lâm Đông ngơ ngác nhìn nhân viên phục vụ đã đi xa.

Đưa cho người này, đưa cho người kia, sao không đưa cho cô?

Trong lòng cô không thoải mái nhưng lại không tiện mở miệng yêu cầu. Nhìn người phụ nữ bên cạnh bóc vỏ trái cây bỏ vào miệng nhai trông cực kỳ ngon.

Nhân viên phục vụ đẩy xe đến cuối toa sau đó vòng lại hỏi từng người một: “Trai xinh gái đẹp có muốn mua một gói không? Vừa ngon vừa bổ dưỡng, mua hai tặng một… Tới đây, bên này một gói… Anh đẹp trai này mua hai gói… Bên kia có ai muốn mua thử một gói không?”

Cuối cùng cũng đến lượt cô, nhân viên hỏi Lâm Đông: “Người đẹp có muốn mua một gói không? Một gói 25 tệ hai gói 40 tệ, mua hai gói tặng một gói.”

“Muốn.”



Tần Thụ Dương bị tiếng xe đồ chơi đánh thức, người phụ nữ đối diện cũng đã tỉnh, nữ nhân viên kia đứng ngay cạnh anh nói liên hồi về chiếc xe đồ chơi này tốt như thế nào: giá cả phải chăng, chất lượng xứng đáng với giá tiền, giải trí, cao cấp và được ưa chuộng rộng rãi.

Anh nghiêng đầu vô tình nhìn qua chỗ Lâm Đông rồi lập tức choáng váng, chỉ thấy trên bàn đặt một đống đồ ăn vặt, một chai nước, trong lòng cô còn ôm một túi đồ ăn lớn.

“… Cô lại ăn à?”

Lâm Đông nhìn vào mắt anh: “Liên quan gì đến anh.”

“Chúng ta không phải không mang nước, còn mang tận bốn chai, cô lại mua thêm một chai, đầu óc có vấn đề à.”

“Sao anh lại mắng tôi?” Lâm Đông nhíu mày: “Anh để túi lên trên cao tôi với không tới.”

“Vậy sao cô không gọi tôi?”

“Lúc đó anh đang ngủ.”

“Cô có thể đánh thức tôi dậy.”

“Tôi không muốn làm phiền anh.”

“…” Tần Thụ Dương không biết phải làm sao, khoanh tay dựa vào ghế tiếp tục nghỉ ngơi: “Được được rồi chị hai, chị muốn ăn gì uống gì thì cứ tự nhiên.”

Nữ sinh ngồi đối diện che miệng nở nụ cười. Lâm Đông liếc nhìn em ấy một cái: “Em cười cái gì?”

“Không có gì, em thấy hai người nói chuyện vui thôi ạ.”

Lâm Đông lấy ra hai viên ô mai việt quất đưa cho em ấy: “Em có muốn ăn không?”

“Không cần đâu, cảm ơn chị.”

Lâm Đông lại đưa cho Tần Thụ Dương: “Anh ăn không?”

“Không ăn.”

Cô bóc vỏ tự mình ăn.

Người phụ nữ đối diện cười nói: “Cô bé, sau này ít mua đồ trên tàu thôi.”

“Tại sao ạ?”

“Đồ trên tàu bán đắt lắm, bị hớ đấy.”

Lâm Đông suy nghĩ vài giây, nghiêm túc hỏi: “Hớ là sao ạ?”

Người phụ nữ: “…”

Lâm Đông: “Tại sao lại hớ?”

Nữ sinh: “…”

Tần Thụ Dương cười ra tiếng, nghe không nổi nữa bèn đứng lên lấy mì ăn liền trong túi xách trên kệ phía trên ra rồi rời đi.

Nữ sinh giải thích: “Tức là bị chặt chém đó.”



“Ồ, tiếng địa phương sao?”

“Ừm... đại khái là như vậy.” Nữ sinh cười hì hì nhìn cô, cô bé này rất thích những chị gái xinh đẹp: “Hai người đi đâu vậy?”

“Núi Tinh Minh.”

“Hai người đi du lịch à?”

“Bọn chị có chút chuyện.”

“Em là người Tinh Thành này, phong cảnh núi Tinh Minh hiện tại siêu đẹp luôn nhưng mấy hôm trước trời mưa to đường núi khó đi, chắc hẳn du khách cũng không nhiều. Nơi đó cách nhà ga khá xa, hai người phải ngồi xe một tiếng.”

“Được.”

Tần Thụ Dương bưng hai hộp mì ăn liền trở về, đưa một hộp cho Lâm Đông. Cô nhìn anh hỏi: “Anh mua lúc nào vậy? Tôi nhớ không có mua cái này mà.”

“Hôm qua quên mua, tôi mua hai hộp này ở tiệm tạp hoá gần nhà.”

“Anh ăn đi, tôi không ăn cái này.”

“Làm sao vậy?” Vẫn còn thứ mà cô ấy không ăn sao? Tần Thụ Dương vui mừng trong lòng.

“Mì ăn liền không tốt cho sức khỏe.”

“Mấy đồ không tốt cho sức khỏe cô ăn còn ít chắc.”

“Tôi ăn cái gì cũng có giới hạn cả.”

Nữ sinh ngồi đối diện nghe được liền bật cười, đôi tình nhân nhỏ này thật hài hước.

Tần Thụ Dương nói: “Vậy cô qua toa ăn ăn cơm đi.”

Lâm Đông vẫn lắc đầu.

“Muốn tôi dẫn cô đi à?”

“Tôi không đói.”

“Được thôi.” Anh mở nắp mì lên bắt đầu ăn.

Lâm Đông ngửi thấy mùi thơm của mì bốc lên, liếm liếm môi.

Chúa ơi, thơm quá.

Thơm quá, sao lại thơm thế nhỉ!

Lâm Đông chép miệng: “Đưa hộp đó cho tôi đi.”

Tần Thụ Dương nhìn cô cười: “Giới hạn cơ bản của cô đâu?”



Ba giờ chiều, tàu đến ga. Tần Thụ Dương cùng Lâm Đông bắt taxi, tài xế vừa nghe nói muốn đi núi Tinh Minh liền từ chối.

Bọn họ đứng chờ ở ven đường, trời tối dần rồi đổ cơn mưa. Tần Thụ Dương lấy ô che cho hai người, Lâm Đông kinh ngạc: “Anh còn mang theo cái này nữa à.”

“Tôi biết kiểu gì cô cũng không mang ô, nếu tôi không chuẩn bị kỹ thì lần này chúng ta tiêu rồi.”

“Sao anh biết trời sẽ mưa?”

“Cô ra ngoài không xem dự báo thời tiết à?”

Cô không nói gì, một lúc sau đột nhiên nói: “Cảm ơn anh.”

Tần Thụ Dương cười cười: “Không cần khách sáo, không chăm sóc cô cho tốt sao có thể xứng đáng với số tiền cô bỏ ra.”

Lâm Đông không lên tiếng.

Tần Thụ Dương liếc nhìn ba lô của cô: “Cô mang ba lô rỗng để đựng đồ ăn à?”

“Không có.” Cô nói nghiêm túc: “Cũng không phải rỗng hoàn toàn, bên trong có một đôi giày múa ba lê.”

“Cô mang giày múa ba lê đến đây làm gì?”

“Tập múa.”

“…” Anh lại cười: “Đi ra ngoài tìm người mà cô vẫn còn thời gian tập múa sao?”

“Tranh thủ thì sẽ có.”

Tần Thụ Dương nhìn xuống cô: “Cô biết múa ba lê?”

“Ừm.”

“Tôi biết ngay mà, nhìn cô rất giống người học múa ba lê.”

“Giống như thế nào?”

“Thì là giống thôi.”

Có một chiếc xe đi tới, Tần Thụ Dương vội vàng ngăn lại: “Bác tài, có nhận chở khách tới núi Tinh Minh không?”

“Không đi, không đi, xa quá.” Tài xế nói: “Chàng trai, trời mưa to chạy tới đó làm gì, tôi trở về sẽ không nhận thêm khách được.”

Lâm Đông nhìn hai người giằng co hồi lâu, chỉ thấy người tài xế nhất quyết từ chối: “Không chở, các ngươi tìm người khác đi!”

Tài xế vừa định lái đi, Lâm Đông kéo Tần Thụ Dương ra rồi nói với ông ấy: “Tôi trả cho chú gấp mười lần tiền xe, có đi không?”

“Lên xe.”