Gió Mùa Đông

Chương 12




Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Đông đang tập thể dục thì điện thoại reo lên, cô liếc mắt nhìn vào màn hình, là Hà Tín Quân gọi đến.

“Tiểu Đông.”

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Dạo này cháu có khỏe không?”

“Khỏe.”

“Mấy ngày nữa cậu mới qua được, cháu ngoan ngoãn đừng đi lung tung, cũng đừng chê lão Trần phiền.”

Lão Trần này, quả nhiên không bán đứng mình.

Lâm Đông uốn cong đôi chân mềm dẻo, không nói gì.

“À phải rồi, chị cả về rồi.”

Cô vừa nghe hai chữ này, lập tức đứng thẳng dậy: “Đang ở cạnh cậu à?”

“Ờ không.”

“Không phải chị ấy đang dẫn vũ đoàn ở Ý sao?”

“Hôm qua vừa xuống máy bay, về chưa được năm phút đã đi rồi.”

“Không hỏi cháu à?”

“Bảo cháu đừng ăn uống linh tinh.”

“Ờ.”

“Còn nữa, đừng ham chơi, tập múa đi.”

“Còn gì khác không?”

“Không.”

Lâm Đông thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cháu cúp máy đây, cháu đi ăn sáng.”

“Được, đừng có ăn những thứ không vệ sinh, nhất là quán ven đường, cháu phải nghe lời đấy. Cháu còn trẻ, rất dễ...”

Còn chưa nói xong, Lâm Đông đã ngắt lời anh ta: “Được rồi, cháu biết rồi.” Cô trả lời qua loa: “Cháu sẽ chú ý.” Sau khi cúp điện thoại, cô ngồi phịch xuống giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà khách sạn.

Ngoài cửa sổ tiếng rao hàng của người bán hàng rong càng ngày càng nhiều, tiếng còi cũng vang lên dồn dập, không còn sớm nữa, mọi người đã bắt đầu vội vàng đi làm.

Lâm Đông ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra. Nhìn dòng người muôn màu muôn vẻ, thật thú vị, kích thích và hấp dẫn.

Còn có đủ loại món ăn ngon, sao mà để dạ dày của mình chịu thiệt được chứ.

...

Lâm Đông tắm rửa, thay quần áo rồi ra khỏi khách sạn. Đối diện khách sạn có một quầy bán đồ ăn sáng, cô gọi một cái bánh trứng và một cốc sữa đậu nành.

Lâm Đông hồ hởi bước đi trên đường, bảo không ăn thì cô không ăn chắc? Cách xa nhau mấy trăm ngàn cây số, có giỏi thì mọc thiên lý nhãn đi.

Cô đi từ thành đông đến thành tây, ăn từ Yến Tây Thành đến Tiểu Yến Đài.

Ban ngày xem kịch, du thuyền, dạo phố cổ... Buổi tối lại ngồi xe đến phố Khâu Minh xem triển lãm đèn.

Sáu bảy giờ tối, đúng là giờ cao điểm tan tầm, đường phố tắc nghẽn không thể di chuyển, tài xế chở cô đi đường vòng, gần tám giờ mới đến phố Khâu Minh. Vừa đến đầu phố, Lâm Đông đã không muốn vào, nhìn từ ngoài thấy kín mít, toàn người là người.

Cô đứng ở lề đường một lúc rồi đón một chiếc taxi.

Tài xế hỏi: “Đi đâu đây?”

Lâm Đông suy nghĩ hai giây.

“Vào Tây Nhàn.”

Tài xế nhẹ giẫm chân ga: “Tầm giờ này không chen vào nổi đâu.”

Lâm Đông không nói gì.

“Gần đây cũng không phải mùa du lịch cao điểm, không biết sao lại có nhiều du khách đến vậy.” Tài xế tự lẩm bẩm: “Nhưng Trung Quốc nơi nào cũng vậy, chỉ cần có điểm tham quan thì bất kể lúc nào cũng đông du khách. Cô gái, cô cũng đến đây du lịch à?”

“Cũng gần như vậy.”

“Cô nên đến vào cuối tháng Mười, lúc đó lá phong Nam Sơn chuyển đỏ, cả ngọn núi rực rỡ sắc đỏ, ôi, đẹp lắm.”

Lâm Đông không trả lời. Một lúc sau, cô khẽ nói: “E rằng tôi không đợi được đến lúc đó.”



Khi Lâm Đông đang chờ cá viên chiên, có người vỗ nhẹ vai cô một cái từ phía sau, cô quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt lạ hoắc.

“Chị là người hôm qua phải không?” Lão tứ kích động nhìn cô: “Chị cũng ăn ở đây à!”

Lâm Đông nhìn cậu ấy với vẻ lạnh nhạt: “Tôi không quen cậu.”

Lão tứ ngẩn ra một lát, rồi lại nở nụ cười vui vẻ: “Em là bạn của anh Thụ.”

“Tần Thụ?”

“Đúng rồi, hôm qua chúng ta còn cùng nhau ăn mì đó.”

“À.” Lâm Đông quay đầu lại, không để ý tới cậu ấy.

Lão tứ tiếp tục nói chuyện với cô: “Chị đi một mình à?”

“Ừ.”

“Có muốn em gọi anh Thụ tới không?”

Lâm Đông đang mải mê chờ món cá viên, không để ý đến lời cậu ấy. Xung quanh ồn ào và đông đúc, lão tứ thấy cô không trả lời, bèn rút điện thoại ra gọi điện: “Anh đang làm gì thế?”

“Chuẩn bị nấu cơm.”

“Anh đừng nấu nữa, ra đây một chút.”

“Làm gì?”

“Có việc, nhanh lên, đến Tây Nhàn đi.”

“Không đi, chen chúc như cái bánh nướng ấy, giờ này còn chạy đến nơi đông đúc đấy làm gì.”

“Anh tới đi, có chuyện hay lắm.”

“Có gì nói nhanh đi.”

“Anh, em chờ anh ở quán cá viên chiên lão Cát, anh mau tới đây đi, anh không tới em không đi đâu, nhanh lên đó.” Nói xong thì cúp máy.

Tần Thụ Dương nhíu mày nhìn điện thoại: “Làm trò gì vậy.”

Lâm Đông mua cá viên xong, tìm một khoảng đất trống đứng ăn, sau đó lại mua khoai tây chiên ở cửa hàng nhỏ bên cạnh. Lão ứ thấy cô mua xong định đi, sợ lát nữa Tần Thụ Dương đến không thấy, bèn nói với cô: “Cái món sách bò kia ngon lắm, chị nhất định phải nếm thử.”

Cô cũng nghe lời cậu ấy xếp hàng. Đến lượt Lâm Đông, đột nhiên có người phụ nữ ở đâu chạy ra chắn trước mặt cô: “Chủ quán, cho một phần sách bò, cay nhiều vào nhé.”

“Tôi tới trước mà.” Lâm Đông nhìn cô ta rồi nói.

Người phụ nữ không để ý đến cô.

“Cô xếp hàng đi.”

Vẫn không để ý đến cô.

“Xếp hàng đi, chị gái.”

“Cô gọi ai là chị gái hả! Sao mà lắm mồm thế?” Giọng người phụ nữ the thé, chói tai khiến Lâm Đông suýt ù tai. Cô ta quay người lại, vì mạnh bạo quá nên quẹt vào khoai tây chiên của Lâm Đông, thế là lập tức la lên: “Cô làm cái gì đấy? Thần kinh à?”

“Sao vậy?” Người đàn ông của cô ta đi tới, kéo cô ta ra phía sau: “Có chuyện gì vậy em yêu?”

Người phụ nữ chỉ vào vết dầu mỡ trên quần áo rồi phàn nàn: “Quần áo bị cô ta làm bẩn hết rồi.”

“Cô tự đụng vào đấy chứ.” Lâm Đông vẫn rất thản nhiên: “Lại còn chen hàng của người khác nữa.”

Tên đàn ông kia lập tức trở nên hung hăng: “Con nhỏ kia, mày định làm gì? Bắt nạt người khác à?”

“Đúng rồi đấy, quần áo bị cô làm bẩn hết rồi! Tôi vừa mua xong, hơn bảy trăm tệ lận! Giờ nó ra thế này rồi, cô định xử lý thế nào?”



Lâm Đông không nói gì, người qua đường cứ ung dung bước qua, tò mò chuyện giữa mấy người họ, song không một ai đứng ra giúp cô.

“Nói mau lên!” Tên đàn ông bực bội nói.

Lâm Đông nhìn gã với vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, không phải lỗi của tôi. Làm ơn lịch sự giùm!”

Tên đàn ông đó thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Lâm Đông thì lại càng thêm tức giận, gã chửi thề một câu rồi chỉ vào tai mình: “Mày nói gì? Nói lại cho tao nghe!”

Lâm Đông: “Anh này, xin anh hãy cư xử văn minh đi.”

Gã tiến lên đẩy cô một cái: “Tao bảo mày nói lại!”

Lâm Đông lùi lại một bước: “Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Tên đàn ông trừng mắt nhìn cô: “Đùa gì thế? Báo cảnh sát á? Mày giỏi thì báo đi tao xem nào.”

Có người qua đường tốt bụng lên tiếng: “Hầy, thôi bỏ qua đi, cần gì phải làm khó một cô gái chứ.”

“Ai làm khó cô ta!” Người phụ nữ tỏ vẻ không buông tha: “Tôi mới là người bị hại được không! Quần áo của tôi hỏng hết rồi.”

Lão tứ mua nước xong, quay lại đã thấy Lâm Đông bị một nam một nữ chèn ép, mắng nhiếc. Cậu ấy vội chen vào đám đông bảo vệ cô: “Mấy người làm gì thế? Có chuyện gì vậy?”

“Hừ…” Tên đó liếc sang lão tứ: “Mày là ai? Bạn trai của con nhỏ đấy à?”

“Không phải.”

“Thế thì cút sang bên, đừng có xía vào chuyện của người khác.”

“Này, anh nói chuyện kiểu gì vậy!”

“Ông đây đang tính sổ với con đàn bà này! Mày ra chỗ khác chơi.”

Lão tứ chắn trước mặt Lâm Đông: “Đường đường là đàn ông con trai, bắt nạt phụ nữ thì là cái thá gì!”

“Là do cô ta làm bẩn đồ của tôi!” Người phụ nữ đứng cạnh nói: “Bồi thường đi! Không bồi thường đừng hòng ra khỏi đây!”

“Tự nhiên chen hàng…” Lâm Đông nhìn về phía khoai tây của mình: “Còn làm hỏng đồ ăn của tôi.”

“Này này này, đừng hòng quỵt nợ!” Người phụ nữ trợn tròn mắt: “Chứng cứ đều ở đây cả!”

Mọi người xôn xao bàn tán.

Dây dưa không dứt.

Gã kia có lẽ đã nóng nảy lắm rồi, gã xô lão tứ một cái. Lão tứ vốn yếu hơn, bị xô mạnh ra chỗ khác thì giận điếng người, định lao lên phục thù.

Bỗng nhiên, một đôi bàn tay to che trán lão tứ, đẩy cậu ấy ra sau, bảo vệ đằng trước.

“Làm cái gì đấy!” Tần Thụ Dương mặc một cái quần cộc rộng thùng thình bốn góc, phía trên mặc áo ba lỗ màu trắng, cũng không thay quần áo đã đi ra, vừa tới đã thấy anh em bị người ta bắt nạt, thế là gầm lên, người phụ nữ kia cũng giật nảy mình.

Anh cau mày, quay đầu lại nhìn Lâm Đông, lập tức hiểu vì sao lão tứ nhất định muốn anh tới đây, anh hỏi cô: “Cô không sao chứ?”

Lâm Đông lắc đầu.

Tần Thụ Dương nhìn lướt qua một nam một nữ: “Sao vậy? Dồn ép một cô gái à?”

Người phụ nữ nóng nảy: “Anh nói năng kiểu gì vậy!”

“Anh, bà cô này chen ngang trước, tự quẹt vào khoai tây chiên của vợ anh mà còn dám ở đây to mồm lắm điều, rõ là muốn lừa tiền, loại người gì không biết!” Lão tứ đột nhiên cao giọng: “Đồ chó chen hàng, lại còn phách lối như vậy, đúng là không biết xấu hổ!”

“Mày mắng ai đấy?” Tên đàn ông chỉ vào lão tứ hét lớn.

Lão tứ có người bảo kê, sức mạnh tăng mười phần, hất cằm lên quát: “Mắng mày đấy con chó chen hàng, có tin tao cho chúng mày không ra được con phố này không?”

“Mày nói lại lần nữa!” Gã tức giận nhe răng trợn mắt, hùng hổ chỉ vào lão tứ.

Tần Thụ Dương đè mạnh vai gã xuống, chẳng tốn chút sức lực nào đã đẩy được gã ra. Anh trả lại một câu: “Nói lại lần nữa.”

Tên đàn ông lảo đảo vài bước, cố đứng vững, gã ta không cao bằng Tần Thụ Dương, sức lực cũng không lớn bằng anh. Thế là chỉ còn cách trừng mắt nhìn lên, có chút chột dạ: “Được lắm, ỷ chúng mày đông người.” Gã lại chỉ về phía lão tứ: “Thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”

Mặt lão tứ rất vênh váo: “Tao chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đấy thì làm sao, không phục thì lao lên đê! Có gan thì vào đây! Đồ vô dụng!”

Xung quanh có người can ngăn.

“Thôi thôi bỏ đi, việc nhỏ mà.”

“Hai bên xin lỗi nhau là xong, có gì to tát đâu.”

Thấy tình hình không ổn, người phụ nữ cũng muốn tìm cách cho người đàn ông mình xuống nước, bèn kéo gã ta: “Thôi thôi, đi thôi, đừng chấp bọn nó làm gì.”

Hai người vừa định đi thì Lâm Đông đột nhiên gọi họ lại: “Đợi một chút.” Cô lấy từ trong túi ra vài tờ tiền rồi ném vào tay người phụ nữ: “Tiền mua quần áo, coi như đồ của tôi làm bẩn quần áo của cô, nhưng cô chen hàng trước, người đàn ông này còn chửi tôi, phiền hai người xin lỗi.”

Người phụ nữ ngẩn người ra, nhận lấy tiền, trong lòng mừng rỡ, lúng túng cười cười: “Ây chao, chuyện nhỏ chuyện nhỏ, đều do tôi, nãy giờ ngại quá.”

Gã kia giật mấy đồng tiền từ tay người phụ nữ: “Thiếu gì mấy cắc này, không biết xấu hổ à!” Gã ném thẳng chúng xuống đất rồi kéo người phụ nữ đó đi: “Đi!”

“Này, anh làm gì vậy! Đầu óc anh có vấn đề à! Tiền đó!”

Hai người giằng co nhau đi xa dần.

Lão tứ còn đang nhảy nhót: “Ai cho mấy người đi hả, mau cút về đây! Xin lỗi chị dâu của tôi!”

Tần Thụ Dương vỗ vỗ lưng cậu ấy: “Nói linh tinh.”

Lão tứ lẩm bẩm: “Vậy gọi là gì...”

Tần Thụ Dương nhìn về phía Lâm Đông, đột nhiên nở nụ cười dịu dàng: “Thoải mái chưa?”

“Chưa.”

“Vậy tôi bắt gã ta về đánh một trận nhé.”

“Bỏ đi, cũng không phải chuyện gì to tát.” Cô cầm túi đựng sách bò lên, bình tĩnh rời đi.

Lão tứ đi theo phía sau lẩm bẩm: “Này, không lấy tiền à.” Cậu ấy vừa định nhặt thì bị Tần Thụ Dương ngăn lại: “Đứng lên, cậu không có tiền đồ à.”

“Tiền đó! Anh cũng điên rồi hả?”

Lâm Đông ném khoai tây chiên đi, đi ra khỏi Tây Nhàn. Lão tứ và Tần Thụ Dương đi theo sau, mỗi người nói một câu.

“Này, em đã chuẩn bị gân cốt để đánh một trận rồi, anh thật là, sao lại thả bọn họ đi chứ.”

“Chú cả ngày nhảy loi choi như khỉ ấy, nếu không phải ra tay thì tốt nhất là khỏi. Mà nhỡ có phải đánh thì tên đó mất dạy, chú cũng mất dạy thôi? Đánh nhau vui thế à?”

“Vui chứ!”

Ra đến bên ngoài có nhiều chỗ rộng rãi hơn, lão tứ tiến đến trước mặt Lâm Đông: “Chị không nên đưa tiền cho họ, lãng phí lắm!”

“Tôi thích.”

“…”

“Người ngốc lắm tiền.” Tần Thụ Dương lẩm bẩm một câu.

“Cái gì?” Cô nhìn về phía anh.

“Cô chú ý một chút, đừng vung tiền như rác, tiền đâu phải từ trên trời rơi xuống.” Tần Thụ Dương nói.

“Tôi trả bảy trăm.”

“... “ Anh không còn gì để nói.

Lão tứ phì cười thành tiếng.

“Cảm ơn các anh đã giúp tôi.”

“Không có gì!” Lão tứ mặt mày hớn hở: “Chị dâu... À không, chị gái, lát nữa chị đi đâu? Đi chơi cùng đi!”

“Chơi gì?” Ánh mắt Lâm Đông bỗng nhìn về một phía.

Tần Thụ Dương nhìn theo tầm mắt của cô, đó là một chiếc xe đen: “Sao vậy?”

Sắc mặt Lâm Đông không mấy tươi tỉnh: “Tôi đi trước đây.”

“Ờ.”

Cô nhanh chóng đi về phía chiếc xe đen.



“Anh, sao anh để chị ấy đi như vậy! Vất vả lắm mới tán tỉnh được! Nhìn anh kìa, chẳng có tí tác dụng gì cả!” Lão tứ nói với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tình yêu với tiền của là phải nắm chặt!”

“Thôi đi, anh thấy chú rảnh quá rồi đấy. Đã bảo anh không hứng thú với cô ấy, suốt ngày làm cái trò người mù đi nối tơ hồng làm cái gì, đi về nhà đi!”

“…”

Chiếc xe đen ban nãy thấy Lâm Đông đi về phía này thì định lái đi, nào ngờ không nhanh bằng cô. Lâm Đông chặn xe lại, vây từ đầu xe sang ghế lái: “Lão Châu, sao bác lại ở đây?”

Lão Châu ấp úng, dứt khoát nói: “Cô chủ, tôi thực sự không yên tâm, cô mà xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói thế nào với anh Hà đây.”

“Vậy là bác luôn theo dõi tôi à?”

“Cô chủ, tôi...”

Lâm Đông không đợi ông ấy nói hết, cắt ngang: “Bác nói thẳng với Hà Tín Quân đi! Tôi đi đâu, làm gì không cần cậu ấy quản, tôi tự tìm được đồ, bảo cậu ấy đừng xem tôi là trẻ con nữa!”

Lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ này tức giận, lão Châu không dám nói gì.

Cô đi ra ngoài hai bước, lại quay lại nói: “Bác còn theo dõi tôi nữa là tôi đốt xe bác đấy.”

Về đến nhà, mấy người Hồ Tử đang đánh bài, nhìn thấy lão tứ và Tần Thụ Dương về liền gọi ngay: “Mau ra đây đánh bài đi.”

Lão tứ ngồi xuống: “Được!”

“Lão nhị thì sao?”

“Không đánh.” Anh đi thẳng đến phòng mình, uống ly nước rồi vào bếp nấu cơm ăn.

Đến tối, lão tứ tới tìm anh, hỏi: “Anh, làm gì vậy?”

Tần Thụ Dương đang vẽ bản kiến trúc.

Lão tứ liếc mắt một cái: “Lại vẽ nữa rồi.”

“Ừ.” Tay anh đang không ngừng đưa nét.

“Anh, chị ấy không liên lạc với anh nữa à?”

“Ai?”

“Giả vờ cái gì, tiểu phú bà đó.”

Tần Thụ Dương cong khóe miệng: “Đúng là đồ ngốc.”

“Chắc là người ta chẳng thèm tí tiền ấy đâu.” Lão tứ cười ha hả: “Hôm qua hai người gặp nhau rồi đúng không? Phát triển tới đâu rồi? Nói nghe thử nào.”

Tần Thụ Dương cười khẩy một tiếng, không nói gì, tay vẫn tiếp tục vẽ, một lúc lâu sau mới lười biếng nói: “Chú đủ rồi đấy, không phải gu của anh, nhìn cái kiểu tiêu tiền hoang phí của cô ấy kìa, nếu cưới về thì có mà hết sạch tiền của.”

“Người ta tiêu tiền của mình.” Lão tứ ngồi xuống bàn.

“Tránh ra, đè hỏng giấy của anh.”

Lão tứ dịch sang bên cạnh và nói: “Trần Hiểu Vân biết cách quản lý cuộc sống, không phải anh cũng không thích sao?”

“Đừng nhắc đến cô ta với tôi.”

Lão tứ nhếch môi cười vài tiếng, bắt chéo chân: “Mà anh này, nếu anh tóm được người lắm tiền như thế thì lo gì chuyện trả nợ nữa.”

“Anh là loại người như vậy à?”

“Chị hai này tuyệt quá, vừa có tiền, có nhan sắc lại còn hợp gu anh nữa chứ, trắng thế kia cơ mà! Chậc, anh đừng nói, ngẫm lại thì ngoại hình cũng ổn mà.”

Đang nói chuyện, điện thoại của Tần Thụ Dương reo lên, lão tứ nhoài người nhìn vào màn hình hiển thị: “Ai thế này, sao lại gọi là Xương mèo?”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Tần Thụ Dương đuổi lão tứ khỏi bàn: “Ra ngoài đi.”

“Cái gì thế? Lén la lén lút?”

“Về chơi game đi.”

“Được rồi, em đi đây.” Lão tứ đóng cửa lại: “Không làm phiền anh làm chuyện lớn.”

Tần Thụ Dương nghe điện thoại: “Alo.”

“Tần Thụ.”

“Có chuyện gì không?”

“Dạo này anh rảnh không?”

“Sao vậy?”

“Muốn nhờ anh giúp một chuyện.”

“Lại chuyện gì nữa đây?” Anh cười khẽ, rồi hỏi tiếp: “Này? Chúng ta thân thiết đến vậy sao?”

Đầu kia trầm mặc vài giây.

“Anh không muốn giúp thì thôi.”

“Chuyện gì? Nói thử xem nào.”

“Tôi cho anh năm mươi ngàn, anh đi cùng tôi năm ngày.”

“...” Tần Thụ Dương sững người, ngạc nhiên tới độ không biết nói gì cả một lúc lâu.

“Một trăm ngàn.”

“…”

“Hai...”

“Chờ một chút, cô chờ chút đã.” Anh day huyệt thái dương, ngắt lời cô.

Không khí ngưng đọng trong năm giây.

“Tôi nói này, với điều kiện của cô thì thiếu gì đàn ông đâu chứ, cần gì đến tôi?”

Im lặng.

“Cô nghĩ tôi là người như thế nào chứ?”

Im lặng.

“Ông đây kệ đấy!” Anh cúp điện thoại, trong lòng bực bội.

Lâm Đông không hiểu ra sao, lẩm bẩm: “Gì vậy chứ.”

Lâm Đông gọi lại ngay sau đó nhưng bị dập máy. Mấy phút sau, cô gửi một đoạn tin nhắn:

“Tôi cần tìm một thứ. Vì không thông thạo đường xá nơi đây nên sẽ rất khó tìm, vậy nên tôi cần tìm một hướng dẫn viên.”

Tần Thụ Dương đọc tin nhắn thì sững sờ.

Lúc này, một tin nhắn khác gửi tới: “Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không định bảo anh làm người tình.”

Thôi xong. Hay lắm, bẽ mặt, nhục nhã quá.

Sao bây giờ?

Anh nghiến răng, gọi lại cho cô: “Chuyện kia, tôi xin lỗi, tôi...”

“Không sao đâu.” Giọng cô vẫn thản nhiên như không.

“Vậy... cô muốn tìm gì?”

“Một người, một bức tranh.”

“Cô thuê hướng dẫn viên không phải tốt hơn sao, tìm tôi làm gì?”

Im lặng gần mười giây, cô mới nói: “Có một người quen, nhưng tôi không thích anh ta. Ngoài anh ta ra, ở thành phố này tôi chỉ biết anh.”

Tần Thụ Dương cảm động vì câu nói này.

Cô lại nói: “Hơn nữa, anh hẳn là rất thiếu tiền, tôi nghĩ anh sẽ không từ chối tôi.”

“…”