Gió Mùa Đông

Chương 11




Lâm Đông hoàn toàn không nhận ra, quay đầu rời đi.

Tần Thụ Dương đang bịt miệng lão tứ, nhìn phản ứng của cô rồi thả lão tứ ra, vỗ vai cậu ấy rồi nở nụ cười tự giễu: “Thấy không, người ta khinh chúng ta đấy.”

“Chắc có lẽ tại anh đen quá nên người ta không thấy.”

“Cút đi, đi ăn cơm.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Nhưng mà anh à, với ngoại hình này của của anh còn sợ không cua được cô nào sao, anh chỉ thiếu mỗi kinh nghiệm thôi nên mới không biết tán tỉnh người khác.”

“Nói như chú giỏi tán tỉnh lắm ấy.”

“Này thì không, nhưng mà em vẫn giỏi hơn anh chút.” Lão tứ nhướng mày cười: “Ít nhất còn có thể trò chuyện với nhau vài câu.”

Tần Thụ Dương cười khinh bỉ: “Chuyện trò thành bạn tình đấy à.”

Lão tứ đẩy anh: “Bạn tình gì chứ! Không có xảy ra gì cả!”

Tần Thụ Dương nhướng mày, giọng điệu thoải mái: “Thật lòng mà nói thì việc của anh với chú khác nhau, cũng phải tìm một người thôi.”

“Anh em chả ai thèm, đâu có giống anh được nhiều em gái theo đuổi vậy đâu. Nếu muốn thì em chọn bừa ai cũng được.”

Anh ôm lấy vai lão tứ, lười biếng nói: “Khi nào trả nợ xong, không cần phải phải sống cuộc sống cực khổ nữa, thích gì làm nấy thì may ra mới nghĩ đến mấy chuyện này được.”

“Vậy xong rồi, một mông nợ của anh, coi bộ sớm à.”

“Nói chuyện kiểu gì đây.” Anh dùng sức ấn lão tứ xuống.

“Đau, em đùa thôi, em còn chờ anh lăn lộn cho tốt còn dẫn theo em bay.”

Hai người em một câu anh một câu, đi tới cạnh quán mì bên đường, ông chủ là một người đàn ông trung niên mập mạp, vợ ông ta đứng ở bên cạnh giúp đỡ, lão tứ nhìn ông ta nói: “Ông chủ Trần, cho hai bát mình thịt bò, phần lớn.”

“Có ngay, chờ chút.”

Bọn họ đến trước cái bàn trống sạch sẽ nhất, rõ là hai người đàn ông to cao lực lưỡng mà chỉ có thể chen chúc ngồi vào băng ghế nhỏ bằng bàn tay, ngồi tư thế nào cũng không thoải mái.

Lão tứ vẫn cằn nhằn không hết: “Em nói này, Trần Hiểu Vân lần trước cũng đâu có tệ. Trông cái điệu bộ cô ấy nhìn anh kìa, anh không thấy thôi, trong mắt cô ấy như lóng lánh sao trời ấy. Tính tình còn thật thà, đáng tin nữa chứ.”

Tần Thụ Dương không lên tiếng.

“Em nói này, anh nên khai trai đi, lớn tuổi thế này rồi, ai cũng bảo anh có vấn đề đấy.”

“Lo cho thân chú đi, để tâm mấy cái đó làm gì.”

Lão tứ cười khà khà: “Thì tại em đâu có gặp được người mình thích đâu.”

“Anh cũng phải tìm người mình thích.”

“Anh thích người như thế nào?”

“Không biết.”

“Gì mà không biết, anh không có gu cụ thể à?”

Tần Thụ Dương rút hai chiếc đũa ra, thuận miệng nói: “Vậy anh thích trắng.”

Mì thịt bò được bưng lên, hai người đều nói: “Cám ơn.”

Lão tứ vừa rút đũa vừa nói: “Anh, cô gái vừa nãy không tệ, anh giới thiệu cho em đi.”

“Cái gì?”

“Giả bộ gì chứ, cô nàng lắm tiền đó.”

“Ăn mì của chú đi!”

“Nhìn xem, luyến tiếc rồi chứ gì.”

Tần Thụ Dương giơ đũa lên muốn đánh cậu ấy, lão tứ rụt đầu về sau, chỉ nghe Tần Thụ Dương nói: “Người ta có để ý chú chắc?”

“Thì theo đuổi.”

“Ăn mì của chú đi, cứ muốn nằm mơ ôm mộng lớn.”

Lão tứ bưng bát đặt trước mặt: “Ăn ăn ăn, em không thèm tranh với anh.”

Tần Thụ Dương mặc kệ cậu ấy, gắp một miếng mì lớn nhét vào miệng, đầy đủ topping.

Đang vùi đầu ăn, Lâm Đông đã đứng bên cạnh anh từ bao giờ.

Lão tứ cắn đũa trong miệng, đá chân anh dưới gầm bàn. Tần Thụ Dương đang muốn mắng cậu ấy thì thoáng nhìn thấy người đứng bên cạnh, anh nghiêng đầu, ngẩng mặt, miệng đang căng phồng còn chưa kịp nuốt xuống.

Lâm Đồng dời ánh mắt từ trên mặt anh xuống mặt bàn: “Đây là mì gì? Trông có vẻ ngon.”

“...”

Lão tứ cười trộm: “Anh, em qua bên kia ngồi, chị gái nhỏ, chị ngồi, ngồi đi.” Dứt lời, cậu ấy lập tức bưng bát đi qua bàn khác ngồi.

Tần Thụ Dương nuốt ực một đống mì trong miệng, hỏi cô: “Cô muốn ăn không?”

“Ăn chứ.”

“Vậy cô ngồi xuống đi.”

Lâm Đông ngồi xuống cạnh anh.

Tần Thụ Dương quay đầu gọi: “Ông chủ, thêm một bát nữa, phần nhỏ.”

Lâm Đông nói: “Phần lớn.”

“...” Tần Thụ Dương lại nói với ông chủ: “Phần lớn.”

“Có ngay!”

Lâm Đông ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, liếc nhìn khắp nơi.

Tần Thụ Dương nhìn cô: “Cô nhìn cái gì vậy?”



“Nhìn xem thôi... cảm giác rất ấm áp.”

Cái sạp nhỏ rách nát này, ấm đến mức nào…

Lão tứ ngồi cách đó không xa, vừa nhìn lén vừa ăn mì. Cậu ấy cố nén cười, gương mặt đầy hóng hớt tò mò.

“Dạ dày cô khá hơn chưa?”

“Tốt hơn rồi.”

“Phần này nhiều lắm, đàn ông chúng tôi ăn là no, nhưng mà con gái thì ăn bát bé hơn là được rồi.” Tần Thụ Dương khom lưng, cúi đầu ăn mì.

Lâm Đông nhìn anh: “Hai bát tôi cũng dư sức.”

“...”

Chỉ một chốc là đã có ngay một bát mì, chủ quán thấy Lâm Đông thì cười tủm tỉm: “Ái chà, bạn gái đấy à?”

Tần Thụ Dương: “Không phải.”

Toàn bộ sự chú ý của Lâm Đông đều đặt hết trên bàn, không để ý tới lời hai người, ông chủ nhìn cô cười rồi rời đi.

Tần Thụ Dương rút đôi đũa trong ống ra đưa cho cô: “Này.”

“Cám ơn.”

Lâm Đông nhìn bát mì của Tần Thụ Dương, rồi lại quay sang ngó nghiêng bát của mình: “Của tôi với anh không giống nhau à?”

“Giống nhau mà.”

“Vậy tại sao của anh trông có vẻ ngon hơn vậy.”

“…” Anh cũng không biết nên nói cái gì: “Hay là hai ta đổi cho nhau?”

Lão tứ đã về trước. Tất nhiên là Lâm Đông không đổi với anh được, cô lặng lẽ ăn cả bát mì của mình, ngay cả nước mì cũng uống cạn sạch.

Tần Thụ Dương hỏi cô: “Lát nữa cô có về nhà không?”

“Không về, đặt khách sạn rồi.” Cô lau miệng, lấy ví tiền ra.

“Không cần, tôi trả cho cô rồi.”

Lâm Đông vẫn lấy một trăm tệ ra để lên trên bàn: “Cho anh.”

Tần Thụ Dương cười: “Tiêu tiền như nước giống như cô, không biết đã bị người ta hố bao nhiêu lần rồi nữa.” Anh đẩy tiền về phía trước: “Một bát mì không đáng bao nhiêu, cầm về đi.”

Cô không lấy lại.

“Lần trước ăn mì của cô, lần này coi như là tôi mời lại cô.”

“Lần trước là anh nấu mà.”

“Cô cũng trả tiền công cho tôi rồi, coi như là mì của cô.”

Lâm Đông suy nghĩ một hồi, cầm tiền về: “Vậy được thôi, cảm ơn.” Cô đứng lên, không nói gì nữa mà đi luôn.



Tần Thụ Dương về nhà rồi trêu Vượng Tài, chém gió với lão tứ một lát, sau khi tắm rửa xong thì ngồi trước bàn một cách thoải mái chuẩn bị vẽ bản vẽ kiến trúc. Anh cầm điện thoại lên nhìn, có cuộc gọi nhỡ… Xương mèo.

Anh cảm thấy vui vẻ một cách kì lạ, lập tức gọi lại cho Lâm Đông: “Alo.”

”Tần Thụ.”

“Có chuyện gì sao?”

“Anh biết chỗ nào bán đồ ăn ngon không?”

“…”

“Tôi mới đến chỗ này, không biết rõ lắm.”

“… Cô ăn chưa no à?”

“Tiêu hoá hết rồi, cảm thấy dạ dày hơi rỗng.”

“…” Anh dựa vào ghế, ung dung nói: “Trong Tây Nhàn, ở chỗ cô vừa mới ăn mì đi về phía tây khoảng hai trăm mét, là phố ăn vặt.”

“Cảm ơn.”

Tần Thụ Dương dùng tay khác cầm điện thoại: “Bây giờ cũng coi như là giờ cao điểm, có nhiều người vào, nếu như cô không bận gì thì có thể xếp hàng xem thử.”

“Có cái gì ngon vậy?”

“Nhiều lắm.” Tần Thụ Dương liệt kê một loạt dài.

Lâm Đông trầm mặc, lát sau cô nói: “Tôi không nhớ hết, anh có thể đi mua hộ tôi không?”

Lại là trò gì đây? Trong lòng anh cảm thấy buồn cười, cũng không nhịn được mà cười ra tiếng: “Sao hả? Lại muốn đưa phí chạy vặt cho tôi?”

“Đúng.”

“…” Anh dở khóc dở cười đứng lên, nhặt quần ở cuối giường lên thay rồi kẹp điện thoại ở giữa mặt và cổ: “Cô qua đây đi, tôi ở gần hơn, đi xếp hàng cho cô trước. Có kiêng ăn cái gì không?”

“Rau sống và rau thơm.”

“Được.”

Tần Thụ Dương mặc quần áo xong, vừa mở cửa phòng thì lập tức ngơ ngác. Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại đồng ý đi mua đồ ăn cho cô rồi?

Lại còn là đồ ở trong Tây Nhan nữa!

Anh vuốt mặt, mặt mày đầy phiền muộn, sao lại cứ dây dưa không dứt một cách kì lạ thế này, mà quan trọng là anh lại còn thấy rất vui vẻ nữa chứ.

Tần Thụ Dương tiếp tục đi ra ngoài, vừa đến cửa nhà, lão tứ ló đầu từ đằng sau ra: “Anh, nửa đêm rồi anh còn đi đâu vậy!”

“Chú cứ ngủ đi.”



Lão tứ hạ giọng, khuôn mặt cười nham hiểm: “Chà, em đoán là cô nàng giàu có kia rồi. Anh nhớ xài ba con sói cho yên tâm nhé.”

Tần Thụ Dương quay người lại muốn đánh cậu ấy, lão tứ nhanh nhẹn lùi vào trong phòng, khoá cửa lại: “Cố lên anh ơi! Lần đầu tiên trong cuộc đời!”

Anh không rảnh để tâm đến lão tứ, cứ thế đi thẳng đến Tây Nhàn. Tần Thụ Dương mua mấy món mà mình thấy ngon rồi đứng đợi cô ở một quán đồ ăn vặt.

Lâm Đông vẫn chưa đến, có lẽ là bị tắc đường rồi.

Lát sau hai người mới gặp nhau, cả hai ngồi đối diện.

Lâm Đông đang ăn bánh bao súp, ngồi ăn rất chăm chỉ ngon lành. Trước mặt cô là cả đống đồ ăn, món nào cũng có.

Tần Thụ Dương yên lặng ngồi trước mặt cô, không nói gì mà chỉ nhìn cách cô ăn, thấy hơi buồn cười.

Lâm Đông nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của anh: “Anh làm sao vậy?”

“Không sao cả.”

“Anh cũng ăn một chút đi.”

“Không cần đâu.”

Cô lại cúi đầu ăn tiếp.

Tần Thụ Dương không nhịn được hỏi: “Cô học múa sao?”

“Ừm.”

“Cô ăn nhiều như vậy mà không sợ béo lên à?”

Lâm Đông đang nhai gân bò, nhai cả nửa ngày vẫn không nuốt được, hai má bắt đầu tăng tốc.

“Cô cứ nhai từ từ, đừng vội.”

Cuối cùng cũng nuốt được: “Anh thấy tôi béo à?”

Anh lắc đầu.

“Vậy đấy.” Cô lại nhét đồ ăn vào miệng: “Tôi ăn không béo được, từ nhỏ đã thế rồi.”

“Vậy buổi tối cô ăn nhiều như thế không thấy khó chịu sao? Không sợ lại đau dạ dày à?”

“Hôm đó là ăn no quá.”

À, thế là hôm nay ăn lắm như vậy mà cô vẫn chưa no à?

Tần Thụ Dương không nói gì nữa.

Thời gian trôi qua thật lâu, Lâm Đông đã ăn sắp hết, hỏi anh: “Chỗ này hết bao nhiêu tiền?”

“Đưa một trăm cho tôi là được.”

Cô lấy năm trăm trong ví ra đưa đến trước mặt anh.

Cô gái này điên rồi sao!

“Cô làm gì vậy?”

“Phí chạy vặt.”

Anh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Cô có nhiều tiền quá nên không có chỗ nào để tiêu à?”

Lâm Đông nhàn nhạt nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đã nói là phí chạy vặt mà.”

“Không cần, tôi nói đùa với cô thôi, tôi vác xi măng nửa ngày cũng không được nhiều như này, mấy món đồ này chỉ cần một ngón tay cũng cầm lên được.” Anh đặt cánh tay lên bàn, khuôn mặt thản nhiên: “Cầm về đi.”

Lâm Đông không nói câu nào, nhìn anh chằm chằm, lại là nết bướng bỉnh có chết cũng không chịu thỏa hiệp kia. Tần Thụ Dương gãi sau đầu, rút một tờ ra: “Tôi lấy một tờ, được chưa.”

Lâm Đông không đưa đẩy với anh nữa, cầm mấy tờ tiền còn lại về: “Là do chính anh không muốn đó.”

“Dạ dạ dạ.”

“Đi thôi.” Lâm Đông bắt đầu dọn dẹp rác ở trên bàn, anh cũng giúp cô, để vào trong túi rác có mang theo.

Vừa ra khỏi quán ăn, Lâm Đông lại hỏi: “Mấy cái bánh bao nhỏ nhiều màu sắc vừa mới ăn là loại gì vậy?”

“Bánh bao súp hả?”

“Ừm.”

“Cô vẫn chưa ăn no à?”

“Tôi mua mang về, đêm rồi ăn.”

“…”

Heo à?

Đúng là heo thật.

Trên đường đi mua bánh bao súp, Lâm Đông nhớ ra một chuyện, đột nhiên hỏi anh: “Tần Thụ, sáng hôm đó cửa nhà tôi đã khoá rồi, thế anh ra ngoài kiểu gì vậy?”

“Trèo tường.”

Cô bất ngờ nhìn anh: “Anh biết võ à?”

“…”

“Võ thuật Trung Quốc?”

“Trèo tường thôi mà, cần gì nhiều võ thuật như thế, cô xem nhiều Ô Long Viện quá rồi đấy.” Anh nghiêng mắt nhìn cô: “Con nữa, tôi tên là Tần Thụ Dương.”

“Tôi biết.”

“Vậy tại sao cô cứ luôn gọi tôi là Tần Thụ thế?”

“Gọi ba chữ mệt lắm.”