Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 26




Câu nói đó của anh giống như một tiếng sét đánh ngang trời, nổ ầm trong lòng cô.

Đó là…thừa nhận?

Còn có, cái gọi là đừng nói ra ngoài là được có ý gì?

Anh đã thừa nhận, làm sao mà có chuyện không truyền ra ngoài cơ chứ?

Giang Phong giật giật tay áo của anh, “Anh nói như thế, không sao thật chứ?”

Thiệu Dịch Chi nắm tay cô, đi về hướng xe bus đậu bên kia, cười nói: “Sao nào? Bà Giang chê anh ki bo bủn xỉn hả?”

Cô trợn trắng mắt nhìn anh, “Anh biết rõ em không phải có ý này.”

Lên xe, Giang Phong nhìn thấy chỗ ngồi mọi người chừa lại cho hai người bọn họ, bỗng dưng cảm thấy “công khai” vẫn có chút lợi ích.

Thiệu Dịch Chi vuốt lông cô, từng chút từng chút xoa dịu cơn nóng nảy của cô.

Cuối cùng Giang Phong cũng bật cười, “Đừng sờ nữa, em muốn đi ngủ.”

Thiệu Dịch Chi đã quen với cái tật lên xe là ngủ của cô, anh vươn tay nhấn đầu cô lên vai mình.

Bây giờ bọn họ không cần giấu diếm nữa, chỉ tổ thêm giấu đầu lòi đuôi.

Mặt cô cọ cọ vào áo anh, nhích đến vị trí dễ thoải mái hơn, cũng là tư thế mà cô quen thuộc nhất.

Động tác thuần thục rất dễ mang lại cảm giác an lòng cho người khác, cô nhắm mắt, cảm thấy cảm giác công khai hình như cũng không tồi.

Núi Liên Bích không quá cao so với mực nước biển, nhưng độ dốc lớn, đi bộ đường dài đòi hỏi rất nhiều thể lực.  

Thành quả của tối hôm qua nỗ lực vận động trừ việc toàn thân cô đầy dấu dâu tây, còn có thể lực không đủ.

Cô đi chẳng được bao lâu hai chân đã bắt đầu nhức mỏi, Thiệu tiên sinh cùng cô dần dần tụt lại phía sau. Mắt thấy càng ngày cách đoàn càng xa, bọn họ dứt khoát từ bỏ đi theo đoàn, chậm rãi đi lên núi.

Thiệu tiên sinh tràn đầy năng lượng, tán dóc với cô suốt dọc đường, thỉnh thoảng dừng lại giúp cô chụp ảnh.

Cô ghét bỏ nói: “Anh chụp em xấu quá…em chụp anh mạnh mẽ như cây cổ thụ, tuấn tú phóng khoáng vậy mà, quá không công bằng!”

Thiệu Dịch Chi cười cười nói: “Là do kỹ thuật yếu kém sao? Chứ không phải vì vẻ ngoài của anh và em chênh lệch nhau à?”

“Anh!”

Cô đấu không lại anh, tức đến mức liên tiếp bước dài mấy bước.

Bắp chân đột nhiên truyền đến cơn đau mãnh liệt…cô bị chuột rút rồi.

“Sít…”

Thiệu Dịch Chi nghe thấy tiếng suýt xoa, ngẩng đầu thấy cơ thể cô đang lung lay thì chạy nhanh đến ôm chặt cô.

“Em sao thế?”

Cô chỉ vào chân trái, “Bị chuột rút.”

Thiệu Dịch Chi đỡ cô ngồi xuống nghỉ ngơi, mát xa bắp chân cho cô, “Em gấp để làm gì, cãi không lại là chạy, em có hèn không hả?”

Cô vô cùng tủi thân, “Còn không phải do anh, hôm qua là anh, vừa rồi cũng là anh…”

Thiệu Dịch Chi không thể chịu được giọng điệu này của cô, vội vàng dỗ dành: “Được được được, lỗi tại anh lỗi tại anh!”

Sau khi cô nghỉ ngơi xong, lần nữa đứng dậy, Thiệu Dịch Chi nói: “Lên đây, anh cõng em.”

Cô nhìn những bậc thang dài đằng đẵng, nhíu mày: “Rất nguy hiểm.”

“Làm sao, em còn không rõ thể lực của anh à?”

Trên mặt cô ửng lên một mảng hồng hồng, thấy anh kiên trì như thế, cũng tùy theo anh vậy.

Cô nằm sấp vững vàng trên lưng anh, yên tâm và nhàn hạ ngắm nhìn phong cảnh.

Thể lực của đàn ông tốt là một việc rất có ích. Cô thầm nghĩ.

Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi anh, “Thiệu tiên sinh, có phải anh chưa từng yêu đương hẹn hò không?”

Nghe giọng điệu này, là đang cười nhạo anh à?

Qua một lúc sau, Thiệu tiên sinh mới ồm ồm “ừm” một tiếng.

Cô đắc ý nở nụ cười, “Em từng yêu đương rồi ha ha ha.”

Anh dùng một tay vuốt ve bắp đùi của cô, thấp thoáng còn có xu thế trườn lên trên.

Cô dùng sức đánh vào vai anh, “Này này này, còn đang ở bên ngoài đấy!”

Thiệu Dịch Chi nhéo nhéo thịt mềm ở chỗ đó, hỏi: “Còn tự mãn nữa không?”

“Không vậy nữa không vậy nữa, em sai rồi còn không được sao…”

Cô quay đầu nhìn nhìn, may là không có ai, vừa thở phào một hơi, bỗng nghe thấy tiếng trẻ con vui mừng, “Chị Giang, nhìn đây này!”

Cô ngẩng đầu nhìn sang, Nhan Ngôn đang đứng ở góc rẽ phía trước, hưng phấn huơ huơ tay nhỏ!

Cô bật cười, còn chưa kịp mở miệng, thì nhìn thấy Nhan Ngôn đang cầm điện thoại, quay lại khoảnh khắc thân mật của bọn họ.

“……” Con nhóc con này.

Cô nói nhỏ bên tai Thiệu tiên sinh: “Anh mau thả em xuống.”

“Không thả.” Thiệu tiên sinh nói xong thì xoay đầu chào hỏi Nhan Ngôn, “Sao cháu cũng tụt lại phía sau vậy?”

“Cháu không đi nổi nữa, ở chỗ này nghỉ ngơi.”

Mẹ Nhan cười nói, “Con bé đứng chờ ở đây rất lâu, tôi không biết đang ngóng cái gì, hóa ra để đợi hai người.”

Nhan Ngôn bị vạch trần cũng không đỏ mặt, cười haha hỏi: “Chị Giang, chị cũng không đi nổi hả?”

Giang Phong xấu hổ không vô cùng, “Vừa nãy chân chị bị chuột rút, nhưng mà bây giờ không sao nữa.”

Cô lặp lại lần nữa với Thiệu tiên sinh, “Đã, khỏi rồi.”

“Thật không?”

Cô ra sức gật đầu, “Ừ.”

Bấy giờ Thiệu Dịch Chi mới chịu thả cô xuống.

Nhan Ngôn chạy đến bên cạnh Giang Phong, chia sẻ với cô những gì mình vừa phát hiện. Cô bé cầm một cây tò he bằng ngọc lưu ly, giơ đến trước mặt cô, lắc lư, “Chị Giang, cái này có đẹp không?”

Dưới ánh mặt trời ngọc lưu ly trở nên vô cùng chói mắt, màu sắc sặc sỡ giống như đang chuyển động. Giang Phong nhìn chăm chú vào hình chú thỏ ôm cà rốt, có chút ngốc, có chút đáng yêu.

Cô cảm thán, “Thật đẹp. Em tìm thấy ở đâu vậy?”

Nhan Ngôn ngẩng mặt, làm nũng với cô: “Em muốn hôn!”

Giang Phong “moah” một cái lên mặt cô bé, cô bé mới dắt tay Giang Phong đi “tìm báu vật”.

Trên sườn núi có không ít người ghé chân nghỉ ngơi, Nhan Ngôn dẫn bọn họ đến trước một cái cây lớn, hóa ra có nghệ nhân bày sạp dưới gốc cây, chế tạo đủ kiểu tò he bằng ngọc lưu ly ngay tại chỗ.

Nghệ nhân là một ông lão có mái tóc màu muối tiêu, nhận ra Nhan Ngôn, hỏi cô bé, “Người bạn nhỏ, sao lại đến nữa vậy?”

Nhan Ngôn ngọt ngào trả lời: “Bởi vì những món này quá xinh đẹp cháu đi không nổi nữa.”

Thiệu Dịch Chi nhìn một lúc hỏi: “Có thể làm những hình nào ạ?”

Ông lão nhướng mày, hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm hình gì?”

Thiệu tiên sinh nhìn Giang Phong một thoáng, cười cười nói: “Làm một chú hồ ly nhỏ, kiểu có cái đuôi vểnh lên ấy.”

Ông lão cũng nhìn Giang Phong một cái, gật đầu sáng tỏ, “Ha ha, không thành vấn đề!”

Giang Phong lườm nguýt Thiệu Dịch Chi, nói với ông lão: “Vậy cháu muốn một con sư tử, kiểu không có cái đuôi ạ.”

“Cô gái nhỏ, làm gì có con sư tử nào không có đuôi?”

Ông lão lắc đầu, buông lời từ chối.

Đợi ông lão làm xong, Giang Phong cầm con sư tử và con hồ ly của Thiệu tiên sinh so sánh với nhau, phát hiện độ cong của hai cái đuôi giống hệt nhau, vừa nhìn biết ngay là một đôi.

Cô lặng lẽ cong khóe môi, cuối cùng cũng vừa lòng mãn nguyện.



Giang Phong lo lắng trong đoàn phim sẽ có người phao tin bậy bạ, lo lắng bất an một trận, về sau thấy mọi người không bàn tán này nọ, mới yên tâm trở lại.

Con người mà, luôn có trí những lúc ngưỡng mộ hay đố kỵ.

Qua mấy tháng tiếp xúc, một người có mấy cân mấy lạng cũng nên biết rõ. Bình thường đạo diễn Giang đối xử với mọi người rất dịu dàng, chỉ có khi quay phim mới đòi hỏi khắt khe, không bao giờ cẩu thả, tuổi tác không lớn, nhưng năng lực hơn người, nhân viên phái kỹ thuật đã ngưỡng mộ và bái phục cô sát đất từ lâu.

Danh tiếng của Giang Phong trong đoàn phim ngày càng tăng vọt, ở trong mắt bọn họ, đạo diễn Giang và giám đốc Thiệu cũng xem như xứng đôi.

Huống chi trước giờ toàn là Thiệu tiên sinh chủ động đến tìm cô, người ngoài nhìn vào cảm thấy anh mới là người ân cần nịnh bợ. Bây giờ quan hệ của hai người bọn họ không cần phải giấu diếm nữa, hầu hết mọi người không nghĩ theo hướng dơ bẩn, chỉ xem bọn họ như là bạn trai bạn gái bình thường.

Đám người có quan hệ vô cùng tốt với Giang Phong, thậm chí còn dùng danh xưng “nhà bên vợ” để trêu đùa Thiệu Dịch Chi. Con người Thiệu Dịch Chi dễ tính, những chuyện có liên quan đến đạo diễn Giang, anh sẽ nể mặt đáp lại.

Cũng có người có ý xấu nhất quyết muốn nghĩ theo hướng dơ bẩn, nhưng không tiện nói thẳng trước mặt, chỉ có thể xì xầm đôi ba câu ở sau lưng mà thôi.