Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god

Chương 25




“Vừa ăn vừa làm sao, cũng không phải không được…”

Giang Phong bảo Thiệu Dịch Chi đi tắm rửa trước, cô đứng trước bồn rửa tay nghiêm túc rửa trái cây.

Thiệu Dịch Chi cách lớp cửa kính nói, “Tại sao chỉ có mình anh tắm mà em không tắm?”

“Ê khoan khoan, lát nữa em tắm sau mà.”

Bên trong lớp cửa kính toàn là tiếng nước, trong phòng tắm nước nóng chảy róc rách giội xuống người anh rồi lại bắn tung tóe trên nền đất, còn có vài tia hơi nước thoát ra từ khe cửa. Hơi nước mù mịt, chui vào mái tóc của cô, chui vào tay áo của cô, khiến toàn thân cô cũng ướt đẫm. Cô nghe tiếng nước vang vọng, thì có thể tưởng tượng đến cơ bắp trên người anh.

Bên ngoài phòng tắm, là những dòng nước nhỏ chảy chầm chậm, anh không nghe được rõ ràng, thỉnh thoảng chỉ có thể nắm bắt được đôi chút, cô đang rửa cái gì vậy? Hình như cô đang cầm hộp dâu tây, cách lớp cửa kính, anh chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy một chút đường nét của cô, bỗng cảm thấy vô cùng hài hòa, dòng nước dịu dàng ấy thật giống cô, dâu tây vừa mềm vừa ngọt cũng giống cô.

Cô không nhìn thấy anh, nhưng lại có thể nhìn thấy anh.

Anh không nhìn thấy cô, nhưng lại có thể nhìn thấy cô.

Bầu không khí mờ ám ẩm ướt nóng hổi khiến cô cảm thấy ngột ngạt, muốn làm chút gì đó để chọc rách bầu không khí nhàm chán này.

“Thiệu tiên sinh, anh thường tổ chức team building với người trong công ty lắm sao?”

“Không mấy khi tổ chức.”

“Ồ.”

Cho nên, thật ra anh muốn đi cùng em thôi có đúng không?

Cô dùng ngón tay gõ gõ mép bồn rửa tay, tí ta tích tách, qua mười mấy nhịp, hoặc là mấy chục nhịp, cô xoay người lại, nhìn tay nắm của cửa kính, đi qua đó, định kéo ra.

“Soạt…”

Thiệu tiên sinh mở cửa ra, thì nhìn thấy cô nhanh chóng thu tay về, chắp ở sau lưng.

Anh nở nụ cười sáng tỏ, “Muốn nhìn trộm anh à?”

“……”

Thấy cô không trả lời, anh lại tiếp tục nói, “Thật ra không cần làm thế, cũng đâu phải anh không cho em nhìn.”

Bây giờ anh chẳng mặc gì cả, xác minh tính chân thật của câu nói vừa nãy.

Giang Phong bị bắt tại trận nên cảm thấy có chút xấu hổ, cô giả vờ điềm tĩnh, chọc chọc cơ ngực của anh, “Theo em ra đây.”

Một tay cô xách giỏ dâu tây kia, ngón tay chỉ lên giường, “Anh nằm xuống đi.”

Thiệu Dịch Chi nhàn nhã vô tư nằm lên giường, muốn xem cô rốt cuộc định làm gì với mình.

Cô cầm một trái dâu tây đặt lên trán anh, cười cười nói: “Không được động đậy.”

Anh cười khẽ nằm giãn người ra, mặc cho cô đặt từng trái dâu tây đỏ tươi lên người mình, nào là bả vai, vòm ngực, xương quai xanh, chân tay.

Dâu tây biến thành đinh ghim dâu tây, giam giữ anh trên giường, không thể động đậy.

Cô quan sát dáng vẻ anh bị trói buộc, sau đó nhìn vào mắt anh, từng chút từng chút cởi bỏ quần áo của mình.

Thiệu Dịch Chi tưởng rằng tiệc vui sắp sửa bắt đầu, đang định nói những lời gợi tình, chợt nhìn thấy cô xoay người đi vào phòng tắm.

“Em muốn làm cái gì?”

Cô lười biếng trả lời: “Đi tắm.”

“Em đứng lại đó cho anh!”

Cô quay đầu, nở nụ cười xinh đẹp, “Ngoan, em sẽ ra nhanh thôi.”

Cô mở vòi sen, để dòng nước giội xuống mặt, nhắm mắt, chán ghét mọi thứ xung quanh.

Cô ghét mối quan hệ giữa hai người bọn họ, càng ghét bản thân không có cách nào nói ra những lời tận sâu trong đáy lòng.

Cô chỉ có thể đặt dâu tây lên người anh để báo thù, nhưng lại mặc kệ không quan tâm.

Kiểu báo thù này hoàn toàn không có ý nghĩa.

Thiệu Dịch Chi nằm một lúc, rướn họng kêu cô, “A Phong, em mà còn không ra đây anh sẽ lạnh chết mất.”

Cô nghe thấy giọng nói ỉu xìu, yếu ớt của anh, giống như thật sự sắp bị lạnh chết. Cô đứng trong phòng tắm cười không ngừng, “Ừm ừm biết rồi, em xong ngay đây.”

Giang Phong vừa bước ra, quả nhiên nhìn thấy mặt anh thối đần, cô mỉm cười đi qua đó, cúi người ngậm một trái dâu tây, dời đến bên miệng anh.

Mật ngọt đến bên miệng có lý nào lại không ăn? Thiệu Dịch Chi há miệng, cùng cô mỗi người cắn một nửa, rồi lại chụt chậc hôn nhau.

Trong mắt Thiệu Dịch Chi toàn là ý cười, “Thật ngọt.”

Cô cảm thấy bây giờ Thiệu tiên sinh càng lúc càng dễ dỗ, “Muốn nữa không?”

“Nữa.”

Cô nhéo quả nho nhỏ trước ngực anh, tùy thích lôi kéo, anh hít thở không thông, suýt chút nữa tước súng đầu hàng.

“Không được làm rớt nhé, rớt rồi thì không còn cái để ăn đâu.”

Anh híp mắt hỏi cô, “Em học đâu ra cái trò trêu người này vậy?”

Cô vô tội chớp chớp mắt, “Học anh đấy.” Vẻ mặt cô vô cùng ngây thơ, nhưng bàn tay lại âm thầm giở trò xấu, dùng móng tay nhéo đầu v* trước ngực anh.

“Sít…”

Anh đang định mắng người, bỗng bị cô nhét cho một trái dâu tây, những gì bất mãn đều phải nuốt ngược trở vào.

Anh nhai dâu tây nghĩ: Thôi vậy thôi vậy, tối nay đoán chừng sẽ bị cô chơi đùa đến chết.

Anh ngoảnh mặt cam chịu số phận, lười nhìn ngắm cô.

“Oa, Thiệu tiên sinh mặt anh đỏ lên kìa.”

Anh không muốn để ý đến cô, chỉ vờ như không nghe thấy.

Cô hôn lên má anh, cười nói: “Sao mà đến lỗ tai cũng đỏ thế này?”

Anh bị cô trêu đùa đến nỗi toàn thân nóng bừng, không thể nhịn được nữa, cuối cùng anh nhìn về hướng cô, bất lực nói: “Cầu xin A Phong mau đến làm anh có được không?”

Cô nhìn nhìn gậy th*t đang ngóc đầu của anh, dùng ngón trỏ đè nó xuống rồi buông ra, con quái thú kia lập tức nảy bật lên.

Cô chơi đùa gậy th*t thô to của anh, hỏi: “Sao mà tối ngày cứ nghĩ đến loại chuyện ô uế này vậy hả?”

Thiệu Dịch Chi thở dài một hơi, “Trong nhà có bà xã, làm sao có thể không nghĩ đến những chuyện ô uế này cơ chứ?”

Lời này nghe thật mát tai, cô thỏa mãn gật gật đầu.

Cô đút anh ăn hết trái dâu tây cuối cùng, lật người ngồi trên eo anh, khóe môi cong lên, vỗ vỗ vào cơ bụng của anh: “Tự mình động đi.”

Thiệu Dịch Chi cười lạnh một tiếng, đỡ eo cô tự mình ra trận.

…..

Thời gian tập hợp team building là bảy giờ sáng, ở đại sảnh khách sạn.

Trước khi Giang Phong bước ra khỏi cửa mới phát hiện trên cổ lưu lại một vết đỏ, vội vội vàng vàng thay một cái áo cổ cao.

Trong thang máy, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Đều tại anh…”

Thiệu Dịch Chi cúi đầu hôn cô, “Dâu tây ăn nhiều rồi, đương nhiên cũng phải trồng nhiều một chút chứ.”

“Ting.”

Giang Phong vội vàng đẩy anh ra, chạy bước nhỏ ra ngoài.

Thiệu Dịch Chi thong thả đi theo phía sau cô.

Mọi người nhìn thấy hai người bọn họ một trước một sau ra khỏi thang máy, giám đốc Thiệu mặt mày hớn hở, đạo diễn Giang cả mặt thẹn thùng, trong đầu trực tiếp nhảy ra mấy nghìn chữ màu vàng.

Nhan Ngôn thấy bọn họ đã đến, lập tức hưng phấn chào hỏi cô, “Chị Giang, chị với chú Thiệu sao lại đến muộn vậy?”

Nhan Ngôn vừa hỏi như thế, sự tò mò của tất cả mọi người đều tập trung trên người bọn họ ngay.

Trẻ con không hiểu chuyện, người trưởng thành đều đồng loạt bật ngón tay cái…tuyệt vời!

Câu hỏi này là một ví dụ điển hình của việc ngắn gọn xúc tích chuẩn, đủ thẳng thắn lại không lộ liễu, khiến người ta suy tưởng xa xôi nhưng cũng chừa lại mặt mũi cho đương sự.

Trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ, trẻ con nói chuyện không kiêng kỵ nha.

Giang Phong cười ha ha, “Tối qua, ngủ hơi muộn…”

Mọi người gật gật đầu, ý vị sâu xa “ồ” lên một tiếng.

Cô thật sự muốn tát cho bản thân một tát, càng giải thích càng đen tối. Cô không thể trách người khác, chỉ đành lườm nguýt Thiệu Dịch Chi.

Thiệu Dịch Chi dùng ánh mắt vỗ về cô một lúc, nhìn quanh một vòng, cười khẽ nói: “Mọi người cẩn thận một chút, đừng để bên ngoài biết là được rồi.”

Giám đốc Thiệu đã lên tiếng, làm sao có thể không gật đầu? Dẫu sao cũng cầm hơn 50% tiền thù lao của người ta không phải sao.

Thiệu Dịch Chi lại sờ đầu cô bé Nhan Ngôn nói, “Cháu không thể xếp chị Giang và chú vào cùng một thế hệ sao?”

Nhan Ngôn ngẩng cái đầu nhỏ, ra sức chối từ: “Vậy thì không được, ai có bề ngoài xinh đẹp cháu sẽ gọi là chị.”