Gió Chớ Động Tình

Chương 12: Hoang mạc




Trở lại phòng mình, Tần Phong giơ lên một vò rượu trực tiếp đổ vào bụng.

Rượu, hắn từng nghĩ đó là một thứ cay độc, nhưng sáu năm qua với hắn nó lại là thứ ngọt nhất.

Say, hắn đã từng thống khổ trải qua, nhưng sáu năm qua hắn lại rất muốn.

Khi Mạc Tình rời đi, hắn rất muốn, rất muốn giữ chặt tay nàng, nóimột câu mà sáu năm qua hắn vẫn hối hận mình không nói:“Chớ đi!”

Nhưng hắn vẫn chưa nói, bởi vì hắn không có quyền lựa chọn con đường thay nàng.

Một vò rượu uống một giọt không dư thừa, Tần Phong lại đi tìm một vò khác.

Lúc này, Nam Cung Lăng đá cửa mà vào, một cước đá bay vò rượu hắn vừa cầm lên, rượu phun tung tóe, khiến Bạch Đông đang định đi vào sợ hãicứng người ở cửa.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Nam Cung Lăng phẫn nộ, thì ra hắn hào hoa phong nhã cũng có lúc nổi giận!

Mày kiếm căng ra, mắt sáng như đuốc, có khí thế làm người khác hoảng loạn.

Tần Phong lại không hề động đậy, bình tĩnh hỏi:“Chuyện gì?”.

“Đệ và Long Thanh Nhi thấy rõ ràng! Huynh và nàng…… huynh có phonglưu thế nào cũng không thể động vào vợ của bằng hữu, đây là quy củ giang hồ!” Nam Cung Lăng cả giận nói.

“Coi là vậy. Thế giới này ai có thể nắm giữ quyền sống chết, người đó chính là quy củ…… Nàng là ……” Giọng của Tần Phong dần trở nên trầmthấp:“Nếu Du Mính môn còn tồn tại…… Nàng chính là quy củ giang hồ.” Nóixong, Tần Phong lại lấy ra một vò rượu, từng ngụm từng ngụm uống hết.

Rượu chảy xuống khóe môi, chảy qua cổ, thấm ướt cả quần áo của hắn, ngấm vào vô số vết thương trên người hắn.

Hắn như không còn cảm giác, tiếp tục ngửa đầu uống rượu của mình.

“Cho dù giang hồ hiểm ác, vậy còn huynh? Phiêu Phiêu lặng lẽ chờhuynh sáu năm, huynh làm như không thấy, Long Thanh Nhi nhớ huynh, không để ý an nguy xuống núi tìm huynh, huynh lại yêu đương vụng trộm với vợcủa bằng hữu, huynh chỉ muốn mình vui vẻ, rốt cuộc còn có chút tìnhnghĩa nào không?”

“Tình nghĩa? Hai chữ đó dùng để lừa gạt tình nhân và bằng hữu!”

“Huynh cho rằng là lừa gạt?” Nam Cung Lăng càng tức giận, quát:“Lạcphu nhân vì huynh nhảy xuống vách núi, thậm chí vì giải vây giúp huynhmà không để ý thừa nhận tình cảm với huynh trước mặt nhiều người, huynhcó xứng với tình cảm của nàng không?”

“Đệ bảo ta làm thế nào? Trong tình huống đó để nàng rời khỏi Lạc VũMinh đi theo ta? Hay là nói ta thật sự yêu nàng, xin nàng chớ đi?” TầnPhong đập nát vò rượu, cười lạnh nói. Tần Phong lau khô giọt rượu chảyxuống cằm. “Đệ cho rằng nàng sẽ gật đầu? Đệ vốn không biết nàng, nàngchỉ biết mở to đôi mắt làm như không thấy hỏi ta: Ta được coi là gì củachàng: Trách nhiệm hay là mắc nợ?”

Bạch Đông tiến lên kéo tay áo Nam Cung Lăng, ý bảo hắn đừng nói nữa,nhưng hắn vẫn giãy khỏi tay Bạch Đông tiếp tục quát:“Huynh vốn nợ nàng,huynh không hiểu cảm tình, không có trái tim, cho nên huynh nhất định cả đời cô độc!”

“Ta không có trái tim!” Tần Phong dùng sức đập vò rượu xuống đất, kéo vạt áo trước ngực lộ ra vết sẹo rất sâu:“Đây chính là kết quả của độngtâm?”

Hắn không còn là Tần Phong dù xảy ra chuyện gì cũng bình tĩnh, không còn là quân tử khiêm nhường.

Hắn tựa như mất đi tất cả lý trí, trong ánh mắt che kín ngọn lửa đỏrực, một quyền thật mạnh đánh xuống bàn, đập nát cái bàn. “Nếu đệ thấyvợ mình nằm trong lòng người bằng hữu tốt nhất, đệ sẽ hiểu cái từ tìnhnghĩa nó nực cười thế nào.”

Nam Cung Lăng sửng sốt sau một lúc lâu không nói gì, Bạch Đông kinhhãi thiếu chút nữa té ngã, hắn không phải lãng tử suốt ngày lấy rượungon và giai nhân làm bạn sao? Ngay cả cha nàng cũng chưa từng nghe nóihắn có vợ, nhất định là nàng nghe lầm.

“Huynh nói cái gì?” Bạch Đông kinh ngạc nói.

“Ta cũng có yêu, yêu liều lĩnh, thậm chí tin tưởng lời nói “sống chết cùng nhau”, “Ta sẽ luôn chờ chàng” của nàng, vì nàng bỏ tất cả ân oánthoái ẩn giang hồ, kết tóc hẹn thề. Thế nhưng…… giờ đây, lời nói ngonngọt của nàng còn văng vẳng bên tai, mà nàng đã là Lạc phu nhân.”

Nam Cung Lăng lui ra phía sau mấy bước, ngây ngốc nhìn về phía trước.

“Huynh và Lạc phu nhân……”

“Là Lạc Vũ Minh dụ dỗ vợ của ta!” Nói xong Tần Phong nhắm mắt lại,xoay người sang chỗ khác, một giọt nước trong suốt chảy ra từ khóe mắt.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Bạch Đông tuyệt đối sẽ không tinngười trước mắt là thần tượng nàng sùng bái, một kiếm khách mạnh mẽ độitrời đạp đất! Một lãng tử ung dung có vô số mỹ nữ vây quanh!

“Ta cũng không muốn tiếp tục dây dưa cùng nàng? Ta cũng biết giờ đâynàng là Lạc phu nhân, nhưng ta yêu nàng, yêu không có cách nào đè nén……Bị nàng chạm đến, cảm nhận được hơi thở của nàng, ta vốn không thể khống chế.”

Bạch Đông rốt cuộc đã hiểu, hiểu vì sao đêm mưa ấy hắn đến tìm chanàng hỏi thăm tin tức của Lạc Vũ Minh, vì sao trong quán rượu hắn thấtthần thậm chí run rẩy, vì sao hắn làm như không thấy Lạc phu nhân, vìsao Lạc Vũ Minh lại nói trong tiệc rượu rằng:“Chỉ sợ là làm vợ của TầnPhong sẽ phải chịu khổ không nói nổi.”

Mà nữ nhân như Lạc phu nhân, có thể làm hắn bị tổn thương sâu nặng, năm đó đương nhiên cũng làm hắn yêu sâu đậm……

Bạch Đông thấy Nam Cung Lăng xấu hổ nhìn về mình, đành phải nóitiếp:“Huynh nên sớm quên nàng, nàng phản bội huynh, không có nghĩa là nữ nhân khác cũng sẽ làm vậy, huynh có thể thử đón nhận nữ nhân khác.”

“Nếu ngay cả tình cảm của nàng đối với ta cũng không thể dài lâu, tacòn có thể tin tưởng ai? Ta tình nguyện ở bên Long Thanh Nhi, ít nhấtkhông cần thời khắc lo lắng mình uống say hoặc nửa đêm tỉnh mộng lại gọi sai tên……”

(Anh gọi chị là Tình Nhi, từ Tình và từ Thanh (Thanh Nhi) là hai từ đồng âm.)

Bạch Đông âm thầm thở dài, nếu Long Thanh Nhi biết Tần Phong chỉ thích cái tên của nàng, nàng sẽ có cảm tưởng gì.

“Huynh còn muốn cưới Long Thanh Nhi? Vậy ba ngày sau đấu võ……”

“Có lẽ sẽ tham gia, ta có chút chuyện muốn tới Đường môn trước, ngày kia hẳn là có thể trở về.”

Trong tiểu lâu hiu quạnh vẫn là thân ảnh hiu quạnh.

Mạc Tình ngồi bên giường cười nhạt, biết rõ Lạc Vũ Minh đối diện nàng đã bùng nổ, nhưng nàng vẫn không buồn thu lại niềm thỏa mãn trong đáylòng.

Một bạt tai đánh vào mặt nàng, nàng xoa hai má hoàn toàn mất đi trigiác, tiếp tục duy trì nụ cười xinh đẹp điềm tĩnh, nói:“Vì sao ngươi tức giận? Đó không phải là sự sắp đặt của ngươi sao.”

“Ngươi thật sự làm cái chuyện đó với hắn…… ta chưa bao giờ gặp nữ nhân nào đáng khinh như ngươi!”

“Ta là người vợ chàng cưới hỏi đàng hoàng, ta và chàng làm gì có liên quan gì đến ngươi?” Mạc Tình khinh miệt liếc nhìn hắn một cái,nói:“Chẳng lẽ ngươi đã thực sự coi ta là Lạc phu nhân?”

“Ngươi vốn chính là!”

“Ồ?” Mạc Tình nhìn thẳng ánh mắt hắn, lại cười nói:“Ngươi có biết vìsao Lam Lăng tình nguyện chết vì Tần Phong cũng không thèm ở bên ngươikhông? Bởi vì cánh tay chàng luôn mạnh mẽ, không chỉ có thể nắm chặt cơthể ta, mà còn có thể nắm lấy tình cảm của ta…… môi chàng luôn ấm áp dịu dàng, khóe miệng chỉ cần động một chút, có thể làm ta thần hồn điênđảo……”

Lạc Vũ Minh lại tát một cái lên mặt nàng, cả giận nói:“Ngươi còn dám nói một chữ ta liền đánh chết ngươi.”

“Tốt, ta đây sẽ không phải thấy chàng nắm tay nữ nhân khác đi vàođộng phòng, ta sẽ thực lòng cảm ơn ngươi.” Nàng cố ý tiến lại gần hắn,nâng mặt lên, nàng biết Lạc Vũ Minh sẽ không, dù thế nào hai người cũngcoi như ở gần nhau sáu năm, hắn biết làm thế nào khiến nàng thương tâm,nàng đương nhiên cũng biết làm thế nào khiến Lạc Vũ Minh tức giận khôngthể kềm được còn không thể làm gì.

Nàng mất đi võ công, không thể dùng đao kiếm đả thương người không có nghĩa là nàng là để mặc người khác bắt nạt.

Ngoài Tần Phong không có bất cứ ai có thể làm cho nàng ẩn nhẫn!

Lạc Vũ Minh tức giận đến không ngừng thở dốc, ngón tay ở trên chuôikiếm rung động không thôi. “Ta nhất định phải cho ngươi tận mắt thấy Tần Phong thân bại danh liệt.”

Mạc Tình cố ý cúi gập thắt lưng lớn tiếng cười, tiếng cười quanh quẩn trong tiểu lâu:“Đợi sau khi Tần Phong thành thân, đợi đến khi ta chết,ta sẽ làm cho cả thiên hạ đều biết ta là vợ của Tần Phong, là ngươi cướp đoạt vợ của bằng hữu…… Đến lúc đó người thân bại danh liệt, bị ngườitrong thiên hạ phỉ nhổ sẽ là ngươi.”

“Ngươi cho là ngươi có cơ hội nói?”

“Đương nhiên là có, nếu không tại sao ngươi dẫn ta tới tham gia hôn lễ của chàng?”

“Ngươi!” Hai tay nắm chặt cổ nàng, “Sao lại có nữ nhân đáng sợ như ngươi, ngươi quả thực chính là ma quỷ!”

Nàng cười khẽ liếc hắn một cái, tư thái đẹp đẽ:“Bây giờ ngươi mớinhìn ra? Ngươi có biết khi Tần Phong không thấy rõ con người thật của ta cũng từng bị ta mê hoặc đến điên cuồng, chàng còn có thể nhân lúc tangủ, nhặt một sợi tóc rơi trên gối của ta, quấn quanh ngón tay mình, vừa cười ngây ngô, vừa đặt môi mình lên môi ta, hôn ta…… nam nhân lạnh lùng như Tần Phong mà có thể vì ta đâm tự mình một kiếm, thiếu chút nữa mấtmạng, ngươi nói xem ta có đáng sợ không?”

Lạc Vũ Minh sợ tới mức tức khắc buông tay, lui ra phía sau mấy bước.

Nàng biết Lạc Vũ Minh sợ cái gì, sâu kín hỏi:“Ngươi sợ cái gì? Sợngươi cũng giống Tần Phong? Hay là…… Sợ có kết cục giống Lam Hạo.”

“Không được nhắc tới Lam Hạo trước mặt ta!”

Nàng thấy sắc mặt Lạc Vũ Minh tái nhợt, cười càng thêm quyếnrũ:“Ngươi là người thông minh, nhất định dự đoán được ta sẽ làm thế nàovới ngươi? Một khi ngươi mê muội với ta, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi sốngkhông bằng chết……”

“Ta và Lam Lăng vốn không thể……”

“Đáng tiếc nàng đã chết, chết trong lòng Tần Phong.”

“Ngươi!”

“Ngươi không đấu lại chàng, ngoài trút giận lên nữ tử tay trói gà không chặt là ta thì ngươi không làm được gì cả.”

“Ngươi xem, thấy rõ ràng……”

Mạc Tình nhìn Lạc Vũ Minh tức giận đến đạp cửa ra ngoài, chạy nhưđiên biến mất trong đêm tối, nàng mới mệt mỏi ngã ngồi trên mặt đất,trống rỗng ngóng nhìn phương xa.

Nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua hắn, sớm muộn gì sẽ có một ngày nàng làm cho Lạc Vũ Minh phải nếm trải cảm giác sống không bằng chết.

Nhưng Lạc Vũ Minh cũng là người thông minh, hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng cơ hội……

“Chủ nhân!” Tiếng gọi nhẹ nhàng như được truyền đến từ thế giới xaxôi, thoáng chốc làm nàng nhớ lại những ký ức không thể ngược dòng về Du Mính môn. Đúng vậy! Rất lâu trước đây nàng cũng từng quát tháo gianghồ, vậy mà giờ lại như câu chuyện xảy ra ở kiếp trước.

“Thủ hạ có thể tiến vào không?” Thanh âm hư ảo lại truyền đến.

Mạc Tình khôi phục một lòng sôi trào, cố gắng đứng lên, đưa lưng về phía cửa nói:“Tiến vào!”

“Khúc Du ra mắt chủ nhân!”

Nàng nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống, không quay đầu, lạnh lùng nói:“Đứng lên đi.”

Nhiều năm không gặp, nàng cũng rất muốn nhìn xem Khúc Du có thay đổigì, nhưng lúc này hai gò má nàng sưng đỏ, còn mặt mũi nào gặp lại ngườitrong môn phái.

Khúc Du lặng im hồi lâu mới mở miệng:“Thủ hạ đi giết Tần Phong cho ngài.”

“Không cần, ta và chàng không có liên quan gì.”

“Vậy còn mấy trăm mạng người của Du Mính môn thì sao?”

“Không phải Tần Phong làm.” Mạc Tình nói.

“……”

“Tần Phong không phải một tiểu nhân ti bỉ, nếu chàng làm nhất định sẽ thừa nhận!” Nàng dừng một chút, thở dốc một hồi lâu mới nói tiếp:“Chàng có lãnh khốc, vô tình đến đâu cũng chỉ là đối với ta…… Nếu chàng thậtsự muốn diệt Du Mính môn, sao lại để ta sống?”

“Nhưng……” Giọng của Khúc Du có chút do dự. “Ngoài hắn……”

“Dù Du Mính môn ẩn nấp, nhưng cũng không phải không ai biết đến, có lẽ Tiêu Dao tiên tử chết đúng là bị diệt khẩu.”

“Tiêu Dao tiên tử? Ý của ngài là?”

“Ai nói ra bí mật cũng không quan trọng, ta muốn biết kẻ nào đã ratay!” Nhắc tới chuyện cũ, Mạc Tình nhất thời cảm thấy lồng ngực sôitrào, nhiệt huyết từng đợt dâng lên. Lúc trước, khi nghe thấy tin nàynàng còn xúc động muốn giết hết nam nhân trong thiên hạ, chỉ tiếc khi đó nàng đã mất đi tất cả công lực, nàng bất lực.

Khi cái chết đã đến gần từng bước một, nàng chợt nhớ mình còn rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều tiếc nuối chưa bù lại.

“Khúc Du, ngươi có thể mau chóng tra ra cho ta là ai đã ra tay?”

“Thuộc hạ cũng luôn luôn tra tìm chuyện này.”

“Nhớ trước đây ngươi nói trong Du Mính môn có rất nhiều dấu vết nhamthạch bị đốt cháy. Nghe nói Đường môn từng nghiên cứu một loại thiên lôi tinh, hỏa tinh có thể bắn ra bốn phía chỉ trong giây lát, phá núi thành đá vụn.”

“Đường môn đúng là có loại vũ khí này…… Hơn nữa phương pháp duy nhấtcó thể diệt Du Mính môn chỉ trong một đêm chính là dùng độc, việc nàyĐường Kiệt tuyệt không thoát khỏi liên quan.”

“Chỉ bằng một phế nhân như Đường Kiệt vốn không có khả năng làm được.”

“Gần đây thuộc hạ còn phát hiện Nam Cung thế gia âm thầm nuôi dưỡngrất nhiều tử sĩ, vũ khí tẩm độc của bọn họ đều xuất từ tay Đường Kiệt.”

“Nói như vậy là bọn hắn âm thầm liên hợp.” Mạc Tình vịn vào bàn ngồi xuống ghế, nhiệt huyết rút đi, hàn ý đánh úp lại.

Hóa ra giang hồ còn phức tạp và khó lường hơn nàng tưởng rất nhiều,nàng thua, không nói thua ở võ công, mà thua vì nàng còn ngốc, khôngrành thế sự, hơn nữa không biết lòng người hiểm ác.

Khúc Du mang vẻ mặt không hiểu, nói:“Nhưng vì sao bọn họ không dámthừa nhận, cơ hội nổi danh hiếm có như vậy sao bọn họ lại giành cho TầnPhong?”

“Bởi vì ta…… ta còn sống, ai dám thừa nhận mình diệt Du Mính môn?”

Khi nàng đi theo Lạc Vũ Minh bước vào thế giới bao la, hoàn toàn thấy rõ sự tàn khốc của thế giới, nàng mới hiểu mình từng ngốc nghếch thiếuhiểu biết cỡ nào.

Mấy năm nay, giữa cừu hận và bất đắc dĩ nàng học được một điều: Quyền lực nắm trong tay không chỉ dựa vào đao kiếm.

Sau khi Khúc Du rời đi, Mạc Tình lẳng lặng nhắm mắt lại, những hình ảnh hiểm ác tàn khốc lướt qua trước mắt nàng!

Sáu năm trước nàng cùng Lạc Vũ Minh trở lại quan ngoại, mới biết thân thế của hắn.

(quan ngoại: vùng đất phía đông SơnHải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc. Sơn Hải Quanlà một cửa ải nằm cạnh phía cực đông của Vạn Lý Trường Thành, kế bên ranh giới Liêu Ninh, cạnh bờ biển Ninh Viễn là Hưng Thành thuộctỉnh Liêu Ninh ngày nay. Sơn Hải Quan có vị trí chiến lược quan trọng,là cửa ngõ để từ quan ngoại có thể tiến vào Trung thổ.)

Thì ra hắn là con trai cả của thủ lĩnh một bộ tộc, năm hắn mười bốntuổi, cha hắn bị người thân cận làm phản, cả nhà bị hại. May mà hắn được một vị tướng lĩnh lặng lẽ đưa vào quan nội, tránh được tử kiếp. Dọcđường đi vẫn bị đuổi giết không ngừng, vì cứu hắn mà vị tướng kia mấtmạng, để lại đứa con gái của mình và hắn, đó chính là Lam Lăng.

Lạc Vũ Minh từng lập lời thề sẽ đưa Lam Lăng trở về quan ngoại, đoạt lại tất cả những gì thuộc về hắn và chia xẻ với Lam Lăng.

Cho nên hắn không để ý nguy hiểm, mang theo tro cốt của Lam Lăng trở lại.

Ban đầu, Mạc Tình ngày nào cũng châm chọc hắn, “Chỉ bằng chút bảnlĩnh này của ngươi căn bản không có khả năng đoạt lại vương vị.”

Hắn giận không thể át, cắn răng nói:“Ngươi hãy chờ xem!”

Không ngờ hắn thật sự thuyết phục được thủ lĩnh và tướng quân của bộtộc khác ủng hộ hắn trở lại vị trí cũ. Hơn nữa không hiểu sao vị tướngquân kia còn dành cho hắn thuộc hạ thân tín nhất của mình, giúp hắn âmthầm liên hợp, khuếch trương thực lực.

“Lam tướng quân rốt cuộc là người như thế nào?” Có một lần, Mạc Tìnhhỏi binh lính phụ trách trông coi nàng, nàng đặc biệt muốn biết vị tướng quân “ngu xuẩn cực độ” kia rốt cuộc ngu ngốc đến mức nào.

Nhưng bọn họ đều dùng giọng điệu gần như sùng bái để kể về những công lao to lớn của hắn.

“Lam tướng quân trí dũng song toàn, không ai địch nổi……”

“Lam tướng quân chính là con chim ưng hung mãnh của đại mạc……”

“Có lam tướng quân, nghiệp lớn tất thành!”

Nàng không phản bác, đương nhiên cũng hoàn toàn không tin những lờithổi phồng này của binh lính, mãi đến một lần, thừa dịp có thích kháchám sát Lạc Vũ Minh, nàng chạy ra doanh trướng.

Đã là hoàng hôn mà mặt trời không hề thu lại ánh sáng, nàng giẫm lên cát nóng, gian nan đi về phía nam.

Cát vàng mê hoặc tầm mắt, nhưng không thể mê hoặc được khát vọng trốn đi của nàng……

Đúng lúc nàng đã dùng hết tất cả sức lực, vô vọng ngã vào hoang mạcđợi cái chết đến gần, thì từ xa xa hình ảnh một người cưỡi con tuấn mãngày càng rõ ràng.

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lam Hạo, cảm giác rất khó miêu tả.

Tóm lại, chính là một “Nam nhân”!

Là loại nam nhân đội trời đạp đất!

Vàng óng ánh, đỏ như lửa, áo giáp màu bạc phát ra ánh sáng chói mắt.Từ xa nhìn lại hắn giống như một con chim ưng đang bay về phía bầu trờithuộc về hắn.

Chỉ chốc lát sau, Lam Hạo đã đến trước mặt nàng, dắt dây cương cúingười liền kéo nàng lên ngựa, một loạt động tác sắp làm cho nàng mêmuội. Chờ đến lúc nàng hơi chút hoàn hồn, mới nhìn rõ bộ dáng của hắn,ánh mắt hắn còn sắc nhọn hơn cả kiếm, đường nét trên mặt còn cứng rắnhơn đao, toàn thân mang khí thế hào hùng có thể điều khiển cả ngàn quânvạn ngựa.

Đối mặt với vẻ cứng rắn như sắt thép đó của Lam Hạo, nàng phản khángcũng chỉ uổng phí sức lực, cam chịu để hắn đưa về doanh trướng.

Trải qua ba năm minh tranh, ám đấu, chiến tranh và chém giết, cuốicùng Lạc Vũ Minh thành công đoạt lại tất cả những gì thuộc về hắn.

Trong lễ ăn mừng, Lạc Vũ Minh kéo nàng đi lên chỗ cao nhất, nhận ngàn vạn người quỳ lễ. “Ngươi đã nhìn rõ chưa? Ta có thể! Ta có thể!”

Trong buổi tối vui vẻ cuồng loạn đó, ai cũng uống rất nhiều rượu, uống nhiều nhất chính là Lạc Vũ Minh và Lam Hạo.

Lạc Vũ Minh vẫn lôi kéo tay nàng cười to không ngừng, “Ta rốt cuộc giành được thứ thuộc về ta, nàng đã nhìn thấy chưa?”

“Nàng không nhìn thấy, nàng đã chết rồi!”

“Ngươi! Ngươi câm miệng cho ta!”

Mạc Tình căn bản không để ý Lạc Vũ Minh đang nổi cơn thịnh nộ, cẩnthận suy nghĩ về Lam Hạo, hắn ngồi ở một góc xa nàng nhất, lẳng lặnguống hết chén rượu này đến chén rượu khác, thờ ơ lạnh nhạt trước sự vuisướng điên cuồng của người khác, tựa như thành công của giờ phút nàykhông phải hắn dùng máu tươi và tính mạng để giành được.

“Ngươi nhìn hắn làm gì?” Lạc Vũ Minh lớn tiếng hỏi.

“Dường như ngươi đặc biệt nể trọng hắn.”

“Ngươi nghĩ cùng đừng có nghĩ!”

Thấy Lạc Vũ Minh có vẻ mặt cảnh giác, tâm tình của Mạc Tình lập tức tốt hơn rất nhiều.

Nàng đương nhiên sẽ không nhàm chán đến mức hạ thấp mình đi quyến rũnam nhân, nhưng ngẫu nhiên tìm một cách nào đó làm cho Lạc Vũ Minh phẫnnộ cũng là lựa chọn không tệ.

Mấy tháng sau, không đếm được là lần thứ mấy bị Lam Hạo bắt về, nàngbình tĩnh ngồi xuống, tự rót cho mình một chén nước, nhuận cổ họng đangkhô khốc vì chạy mệt.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt như pho tượng của Lam Hạo, thản nhiên hỏi:“Khát nước không? Muốn uống một chén không?”

Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng nói chuyện với hắn, Lam Hạo hiểnnhiên hơi giật mình, vội ho một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

“Ngoài việc bắt ta ra, ngươi không có việc nào khác à?” Mạc Tình hỏi.

“Nếu không cần bắt ngươi, ta sẽ làm rất nhiều chuyện quan trọng…… Ít nhất vừa rồi có thể xem xong kỵ binh luyện tập.”

“Tốt lắm, lần sau lúc ngươi bận rộn, hãy nói cho ta biết trước một tiếng.”

“Được!”

Hắn nói xong cung kính rời khỏi đại trướng, nhẹ nhàng khép mành lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Mà nàng ngây người đã lâu, mới có phản ứng.

Lam Hạo, hóa ra cũng không lãnh khốc như vẻ ngoài!

Một đêm âm u sấm chớp, quan ngoại ít có trận mưa to như vậy.

Mạc Tình bừng tỉnh từ giấc mơ, trong mơ nụ cười của Tần Phong vẫn rõràng, làm nàng đau đến gần như hít thở không thông. Nàng nhớ rất rõ,cũng trong một đêm mưa Tần Phong từng nói sẽ cho nàng một mái nhà ấm áp, làm cho nàng không hề cô độc.

Nàng tin, cho dù đã đi đến nước này!

Nỗi tủi thân trào lên trong lòng, nàng liều lĩnh chạy vọt vào trongmưa gió, trong đầu chỉ có một tín niệm, nàng muốn đi tìm Tần Phong, nhất định phải hỏi một câu tại sao.

“Tại sao?!” Vừa ra khỏi cửa, tất cả thị vệ đều ngăn cản trước mặtnàng, nàng không để ý đao kiếm chớp lên trước mặt, vẫn chạy về phíatrước như người mất hồn:“Tần Phong! Chàng trả lời ta…… tại sao không cần ta?”

Thị vệ thấy thế có chút sợ hãi, chạy nhanh buông đao kiếm, đuổi theo ngăn cản.

Nàng giống một đứa nhỏ bị oan ức, vừa khóc vừa giãy giụa:“Có chết ta cũng đuổi theo chàng, tại sao chàng không cần ta?”

“Buông ra!” Lam Hạo thét lớn một tiếng, thị vệ tức khắc buông tay,cung kính lui ra phía sau, mắt thấy nàng chạy trốn, cũng đều hai mặtnhìn nhau, không dám nhúc nhích.

“Tần Phong!” Mạc Tình chạy về phía trước không được bao xa, bị trượt chân ngã xuống vũng bùn lầy lội.

Áp lực và ấm ức nhiều năm rốt cuộc không thể đè nén, nàng quỳ rạptrên mặt đất lớn tiếng khóc, tiếng khóc vô cùng rõ ràng trong cơn mưa to gió lớn.

“Phong, tại sao chàng không để ý đến ta…… Không ai để ý……”

Mưa ở quan ngoại, lạnh buốt, đánh vào người đau rát như con dao băng.

Gió ở quan ngoại…… đủ để đóng băng nhiệt tình như lửa, tựa như trái tim Tần Phong.

Nàng khóc đến cổ họng khàn khàn, khóc đến ho khan kịch liệt, khóc đến thần chí không rõ dần dần mơ hồ.

“Tần Phong!” Nàng mơ hồ cảm thấy đằng sau có người đi chầm chậm từngbước về phía mình, ngồi xổm trước mặt nàng. Nàng nắm chặt ống tay áongười nọ, “Không yêu ta cũng không sao, không cần ta cũng không sao,chàng có thể nói gì với ta không, để lại mấy lời cho ta…… cũng khôngđược sao?”

“Đi!” Lam Hạo ôm lấy nàng, vén rèm lên đi vào đại trướng, nhẹ nhàngđặt nàng lên giường. Hắn kéo kéo cánh tay, phát hiện Mạc Tình vẫn nắmchặt lấy hắn, liền không động đậy nữa.

Mạc Tình thở đều, áp chế cơn ho, “Chàng có khỏe không?”

Khuôn mặt tuấn lãng của Lam Hạo bắt đầu vặn vẹo, hai tay siết chặt, nói:“Khỏe!”

“Còn cảm thấy cô đơn không?”

“Không!” Lam Hạo lẳng lặng lắc đầu, ánh mắt bắt đầu mơ màng.

“Còn nhớ rõ ta chứ?”

Hắn đưa bàn tay kia ra nhẹ nhàng đặt lên bàn tay nắm chặt của nàng, “Nhớ rõ……”

Cuồng phong vô tình, mưa đêm tối đen, nàng lại một lần cảm giác được sự ấm áp, lại một lần cảm giác được mình yếu ớt.

Nàng nhắm mắt lại, hỏi. “Chàng không có gì muốn nói với ta sao?”

“Nàng có khỏe không?”

Mạc Tình trầm mặc một lúc, mới dùng sức gật đầu:“Khỏe!”

“Còn cảm thấy cô đơn không?”

Nàng dùng sức lắc đầu, một giọt lệ chảy xuống mu bàn tay Lam Hạo. “Không!”

“Còn nhớ rõ ta chứ?”

Nàng cắn môi dưới giơ lên khóe miệng, ý cười lộ ra nơi khóe mắt cònlưu lại giọt lệ. “Không nhớ rõ, một chút cũng không nhớ nổi!”

Lam Hạo đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, ngực hắn rất rộng, tim đậprất mạnh. Nàng biết cái ôm đó có thể che gió chắn mưa cho nàng, có thểcho nàng an ổn và bình tĩnh, chỉ là không có hương vị của Tần Phong.

“Cảm ơn!” Nàng buông tay nắm ống tay áo hắn ra, nhẹ nhàng đẩy hắn. “Cảm ơn ngươi…… Lam Hạo……”