Giếng Thai Nhi

Chương 5




10

Ngày hôm sau, một chuyện lớn khác lại xảy ra trong làng - có người đổ phân vào giếng thai nhi.

Phải biết rằng cả làng chúng tôi đều dựa vào giếng thai nhi này mà sinh con, ngày bình thường không ai dám để một hạt bụi nào dính vào nó.

Những chuyện trước đây có thể chưa bị đụng đến lợi ích nên nhiều người không xem trọng. Nhưng sự việc này đã khiến mọi người trong làng phẫn nộ.

Dưới sự phẫn nộ ấy còn ẩn chứa cả một nỗi lo sợ thật sâu - liệu một bào thai bị sinh ra bởi một cái giếng ô nhiểm thì đầu óc có thể bình thường được nữa hay không?

Mọi người đều đang suy nghĩ về vấn đề này nhưng không ai dám hỏi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trưởng thôn dẫn vài thanh niên trong làng đi kiểm tra từng nhà, cuối cùng cũng đến lượt nhà tôi.

Bố giấu em trai đi.

Nhưng nhà chỉ lớn hơn một chút, anh trai tôi lại cao lớn khỏe mạnh hơn nên người ta dễ dàng tìm được một người sống to lớn như vậy.

"Đây là ai? Tại sao lại trốn? Anh ta làm vậy à?" Vương Đức Quý lớn tiếng hét lên.

Ông ta là người đầu tiên phát hiện ra giếng thai nhi có vấn đề. Lúc này, tay trái của ông ta vẫn được quấn băng gạc và sắc mặt rất nhợt nhạt.

"Hiểu lầm rồi! Đây là con trai của ta! Nó không lmaf đâu!" Bố cúi xuống nịnh nọt giải thích với trưởng thôn.

"Con trai của ông? Con trai lớn của ông đã c.h.ế.t từ lâu, còn con trai nhỏ của ông mới được vài tháng tuổi. Ông nói với chúng tôi rằng đây là con trai của ông?!" Vương Đức Quý hoàn toàn không tin. và nhìn em trai chằm chằm

Bố lau mồ hôi trên trán, yếu ớt nói: “Đứa trẻ này lớn nhanh hơn bình thường chút…”

"Con mẹ nó, ông xem chúng tôi là đồ đần đấy à?" Vương Đức Quý sải bước tới và tát vào mặt bố.

Bố “ôi” một tiếng ngã xuống đất và nhất thời không đứng dậy được.

"Bắt lấy tiểu tử kia!" Vương Đức Quý lao tới.

Những người khác theo sát hiệu lệnh của trưởng làng.

Đối mặt với bảy, tám người lớn cầm gậy, em trai cũng không hề sợ hãi.

Nó nhanh nhẹn nghiêng người tránh cây gậy vung vào mình, sau đó cúi người ôm lấy đùi Vương Đức Quý dùng một lực thật mạnh——

Vương Đức Quý ngay lập tức hét lên như một con lợn bị thịt, và ngã phịch xuống ngay khi em trai nhả ra..

Máu thấm qua quần và lan xuống đất.

Lần này, những người khác nhìn em trai tôi với vẻ sợ hãi hơn một chút.



Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, nỗi sợ hãi chuyển thành quyết tâm ngầm, những người còn lại cùng nhau lao về phía nó.

11

Tục ngữ có câu “trăm đánh một không chột cũng què ”.

Bằng ấy người cùng nhau xông lên, dù cố gắng tránh thế nào, em trai vẫn bị trúng đòn ít nhiều.

Nhưng tựa như nó không hề cảm thấy đau đớn, động tác cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Nó quấn quanh cổ người mạnh nhất đám như một con cá, hung hăng cắn vào cổ của ông ta một cái..

Người đàn ông ném cây gậy trên tay đi và giữ em trai tôi lại. Những người khác chạy tới giúp đỡ.

Họ dùng bàn tay phải, cái lành cái cụt của mình liều mạng túm nó lại nhưng có vẻ không được..

Thấy mấy người bắt đầu đã trợn trắng mắt, tôi vội vàng ngăn cản: "Thiên Tứ, buông ra!"

Nếu em trai tôi gây ra án mạng, dân làng nhất định sẽ g.i.ế.c nó mất!

Đôi mắt đỏ ngầu của em trai đảo một vòng, liếc nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng buông lỏng miệng ra.

Những người khác tụ tập xung quanh để kiểm tra người đàn ông bị thương.

Nhưng ai đó đã nhặt cây gậy trên mặt đất lên và lặng lẽ đến gần em tôi nhân lúc mọi người không chú ý.

Tôi lao tới và đứng trước mặt nó.

Cây gậy rơi xuống lưng , nửa người tôi không còn tri giác, phun ra một ngụm máu.

Người đàn ông sợ đến mức ném cây gậy trong tay đi, lắp bắp: "Ai, ai bảo mày đột nhiên xông lên?"

Nói xong, sự hoảng sợ vốn có của hắn biến mất, hắn trở nên tự tin: "Nó là tình nhân của mày sao? Được rồi, cha con đều là đồng phạm, chúng ta cùng nhau bắt hắn!"

Bố lao tới, đẩy tôi ra và kiểm tra em trai từ trên xuống dưới.

Thấy em trai tôi không sao, bố tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó hừ lạnh một cước đá tôi: “Nó đang bị khi dễ nên mới đánh trả, còn bảo nó buông ra! Đồ ngu! May mắn là em mày không bị thương, nếu không tao sẽ đánh c.h.ế.t mày." !"

Em trai tôi đứng sau lưng bố và nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng.

Đôi mắt đó tỉnh tỉnh mê mê và không có một chút cảm xúc.

Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ nghĩ——

Tại sao lúc đó nó lại nghe lời mình mà dừng tay lại nhỉ?