Giếng Thai Nhi

Chương 4




8

Em trai tôi lớn nhanh như thổi, sinh ra được ba ngày đã loạng choạng biết đi.

Nó không uống sữa và chỉ ăn thịt sống.

Khi nó được một tháng tuổi, nó đã cao bằng một đứa trẻ bốn, năm tuổi, thân hình vô cùng rắn chắc.

Bố nhìn thấy vậy thì vô cùng vui vẻ.

"Nó lớn nhanh như vậy, tiết kiệm cho tao không ít tiền, quả nhiên là con trai bảo bối của tao!"

Bố tôi ngày nào cũng ra ngoài, nghe nói là đi xem mắt chọn mẹ kế cho chúng tôi.

Ông ấy ra lệnh cho tôi ở nhà trông em, nhất định không được để người khác nhìn thấy nó.

Tuy nhiên, tôi còn phải làm ruộng nên chỉ có thể nhốt em trai ở nhà rồi khoá cửa lại mỗi lần ra ngoài.

Chỉ trong vài ngày, trong làng xảy ra chuyện.

Một số người đàn ông bị ai đó đánh bất tỉnh từ phía sau khi đang đi ngoài đường, khi họ tỉnh dậy đều bị mất ngón tay út.

Ở làng chúng tôi, đôi tay còn quan trọng hơn cả tính mạng.

Mọi người nhất thời gặp nguy hiểm, trưởng thôn triệu tập mọi người đến họp để điều tra sự việc.

Có người nghi ngờ là do có người mang cừu hận, có người nghi ngờ là một kẻ tâm thần, thậm chí có người còn nghi ngờ đó là cha tôi.

Không ai nghi ngờ kẻ đó là em trai cả.

Bởi vì em trai tôi mới ra đời hơn một tháng, ai có thể ngờ rằng một đứa trẻ hơn một tháng tuổi lại có thể trở thành kẻ g.i.ế.c người chứ?

Ngoại trừ tôi.

Tôi không nói với ai về vết bùn ở đế giày, vết m.á.u trên quần áo, hay việc ăn uống giảm sút dạo gần đây của nó cả.

Tôi có một suy nghĩ bí mật hàm chứa ác ý——

Sẽ thật tuyệt nếu em trai có thể ăn hết ngón tay của đàn ông trong làng.

Sự thật đúng như tôi dự đoán, ngày càng có nhiều người bị mất ngón tay. Dần dần, đàn ông trong làng không còn dám đi một mình trên đường nữa.

Lúc này, em trai tôi đã trông giống như một cậu bé mười một, mười hai tuổi rồi, rất to lớn, khắp người đều có cơ bắp.

Đặc điểm duy nhất phù hợp với độ tuổi của nó chỉ là nó không thể nói được mà thôi.

Vì những gì nó đã làm, nỗi sợ hãi của tôi với nó cũng dần dần vơi đi, thậm chí tôi còn cảm thấy thích nó, cũng sẽ giúp nó che đậy hành động của mình với bố.

Bố đang bận đi xem mắt, chỉ thuận miệng hỏi thăm tình trạng của em trai một chút rồi thôi.



Trong lòng ông ấy, ngem trai có thể nối dõi tông đường cho mình đương nhiên vô cùng quan trọng, nhưng dù quan trọng đến đâu thì nó cũng quan trọng hơn chính bản thân ông ấy.

9

Hôm đó bố đột ngột trở về và nói rằng bố đã sắp xếp cho tôi một cuộc hôn nhân khá tốt đẹp

Nhà đối phương có hai nam nhân cường tráng, ăn uống không cần lo lắng, sau khi gả cho bọn họ sẽ được hưởng phúc, thậm chí không cần phải làm bất cứ công việc gì.

Sau khi hỏi kỹ, cha tôi nói với tôi rằng ông đang nói về Ngưu gia ở phía Đông cuối thôn.

Cha tôi đang quan tâm đến Kiều Kiều, con gái của chú Ngưu, nhưng chú Ngưu lại muốn sính lễ là sáu vạn tệ.

Bố không thể kiếm được sáu vạn tệ nên ông đề nghị trao đổi người.

Kiều Kiều gả đến nhà tôi, sau đó gả tôi cho Ngưu gia.

Đều là những cô hái mới lớn mười mấy tuổi nên hai nhà ai cũng không phải chịu thiệt thòi.

Bố chỉ thông báo chứ không phải là đang xin phép.

Tôi và Kiều Kiều đều không có quyền từ chối.

Hi sinh một ngón tay, sinh một đứa con gái chính là để sau này có thể đòi được sính lễ cao

Kiều Kiều và tôi là bạn tốt, cô ấy đã đến nhà tôi chơi vài lần. Lần nào nhìn thấy cô ấy, bố cũng ra dáng một trưởng bối đạo mạo đàng hoàng. Nên tôi nghĩ thế nào cũng không ra ông ấy vậy mà muốn cô ấy về làm mẹ kế của tôi

Đồng thời, còn một việc khác khiến tôi rùng mình.

Anh trai của Kiều Kiều, Ngưu Phúc, là một kẻ thiểu năng. Cha cô từng nói rằng khi anh trai cô lấy được vợ, chính ông ta sẽ là người ngủ với cô dâu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhìn khuôn mặt bố rạng ngời niềm vui, tim tôi thình thịch nhảy lên.

Đêm nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Tôi nghĩ đến mẹ tôi.

Cả đời bà ấy ngoan ngoãn và làm việc chăm chỉ như trâu như ngựa, không biết bao nhiêu lần trong đời bà ấy bị đnahs đập không thương tiếc.

Mẹ sinh ra anh trai tôi, mẹ sinh ra tôi, và mẹ sinh ra em trai bằng cả mạng sống của mình, cuối cùng bà bị người ta cuốn vào một tấm chăn, đào một cái hố, tuỳ ý chôn xuống thế là kết thúc cả một đời.

Tôi có nhất thiết phải sống như vậy không?

Không, nếu tôi gả vào Lý gia, số phận của tôi sẽ chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi!

Tôi không thể ngừng run rẩy khi nghĩ đến khả năng này.

Tôi vội xỏ giày vào rồi lẻn vào phòng em trai.

Tôi còn chưa đến gần giường, em trai tôi đã ngồi dậy, đôi mắt nó ánh lên màu xanh lục nhạt trong đêm tối