Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 546: Biến số (2)




Chương 546: Biến số (2)

Khoảnh khắc những Người Du Hành tỉnh táo lại, bọn họ mới muộn màng phát hiện bản thân đã bị mắc kẹt trong một bức tranh do Nirva tạo ra.

"Sao ông ta làm được vậy?"

"Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?"

Nirva lúc này trông như một người khổng lồ khi nhìn xuống bức tranh trong tay. Tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, không còn là tình cảnh Nirva bị vây công như lúc trước nữa.

"Không được hoảng loạn. Các người quên mất chúng ta làm gì ở đây rồi à?"

Lời cảnh tỉnh của Clara Cowen đúng lúc xốc lại tinh thần cho mọi người. Các pháp sư nhanh chóng tỉnh táo, nghĩ cách trốn thoát khỏi phép thuật giam cầm của đối phương. Nhà tù này suy cho cùng vẫn là sản phẩm của trí tưởng tượng. Nếu muốn phá vỡ nó, chỉ cần làm theo cách tương tự là được.

"Ta sẽ mở đường."

Clara Cowen chĩa cây đũa phép vào Nirva ở phía bên kia. Một lưỡi dao xanh biếc nhô lên từ bề mặt nhanh chóng cắt xẻ bức tranh ra làm đôi. Khoảnh khắc bức tranh bị cắt ra cũng là lúc Nirva cho nổ tung nhà tù giam cầm. Đám Người Du Hành thuận lợi lao ra từ bên trong. Bọn họ ngay lập tức phát động một đợt phản công.

Nirva nở nụ cười tàn nhẫn. Ông ta sẽ không bao giờ tha cho những kẻ dám làm trì hoãn sự thức tỉnh của Nữ thần. Bàn tay của con quỷ khẽ chộp về phía trước.

Chuyện kỳ lạ ngay lập tức phát sinh. Từ khoảng cách hơn trăm mét, một vị pháp sư của Học viện Dream như thể bị thứ gì đó tóm chặt và kéo mạnh về phía trước. Khi vị pháp sư tỉnh táo lại thì ông ta phát hiện bản thân đã bị thu nhỏ, đang nằm trong lòng bàn tay của Nirva.

Nirva cười khẩy, siết chặt tay lại.

Kwasik!

Máu đỏ ồ ạt chảy ra từ vết nứt trên ngón tay của Nirva.

Những Người Du Hành chứng kiến ​​cảnh tượng kinh dị đó đều trợn to mắt. Ai nấy đều nổi da gà, cơn giận sôi lên bên trong họ.

"Jiben!!!"

"Tên khốn kiếp!"

Hai vị pháp sư già trợn mắt lao về phía con quỷ. Nirva lại đưa tay về phía hai Người Du Hành. Lại một trận tập kích trực tiếp bỏ qua khoảng cách về không gian xảy ra.

Hai vị pháp sư cố gắng né tránh bàn tay trên không đang nhằm vào mình. Tuy nhiên, mọi nỗ lực đều vô hiệu. Một người nhanh chóng bị tóm lấy. Người kia thấy vậy liền nhanh chóng kích hoạt tạo tác trên tay. Một thanh kiếm màu xanh biếc chui ra từ chiếc Siesta đâm thẳng vào trái tim Nirva.

"Sao thế này... ... .?"

Thanh kiếm trong tay vị pháp sư như thể chưa từng chạm tới cơ thể mục tiêu.

Chẳng lẽ ông ta hoa mắt?

Người Du Hành nghiến răng, vung kiếm một lần nữa.

Chuyện kỳ lạ tiếp tục phát sinh. Đối phương dường như chẳng hề chịu một chút thương tổn nào. Khoảng cách giữa đôi bên chỉ là một cái chạm tay. Tuy nhiên, thanh kiếm trên tay vị pháp sư không tài nào chạm đến được người đối phương.

Người Du Hành ngay lập tức tạo ra một chiếc nỏ và bắn nó vào giữa hai mắt Nirva. Mũi tên phóng ra dừng lại ngay giữa mí mắt mục tiêu.

"Thời gian dừng lại? Không, đây là... ... ."

Trong khoảnh khắc này, vị pháp sư mới nhận ra tại sao đòn t·ấn c·ông của mình lại không có tác dụng. Những mũi tên kia bản chất chưa từng tiếp cận được tới gần mục tiêu chứ đừng nói đến việc đánh trúng đối phương. Ngay cả bây giờ, những mũi tên đó vẫn đang bay trên không. Trong mắt vị pháp sư, khoảng cách giữa hai bên tưởng chừng như chỉ gần trong gang tấc nhưng thực tế lại cực kỳ xa xôi. Quả là nghịch lý.

Đôi mắt của vị pháp sư trợn trừng. Trong tầm nhìn của ông ấy, hình ảnh của Nirva chợt trở nên to lớn hơn gấp nhiều lần. Những suy nghĩ tiêu cực mà Người Du Hành bọn họ luôn luôn phải tránh lúc này ồ ạt như thủy triều dâng lên, không cách nào dập tắt. Vị pháp sư biết bản thân không nên suy nghĩ tiêu cực nhưng càng muốn loại bỏ những suy nghĩ này, tâm trí của ông ấy càng trở nên sợ hãi.



Khuôn mặt khổng lồ của Nirva nhìn nhân loại nhỏ bé bên dưới. Sau đó, con quỷ nhấc chân dẫm xuống. Máu đỏ lan ra khắp sa mạc, nhanh chóng thấm vào cát và biến mất.

Nirva bật cười.

Hehehe.

Tiếng cười của con quỷ vang lên như tiếng sấm. Âm thanh lớn đến mức khiến cả thế giới rung chuyển. Những Người Du Hành đang bay trên bầu trời cũng bị choáng váng trước dư âm của sóng xung kích.

"?!!!"

Elisa Willow sau khi ngăn cản thành công một đợt sóng cát, sắc mặt lúc này cũng trở nên nghiêm trọng khi nhìn thấy thân hình khổng lồ phía xa.

Tất cả những chuyện ban nãy phát sinh đã hoàn toàn lật đổ các định luật vật lý thông thường. Chẳng lẽ chỉ cần dựa vào trí tưởng tượng là có thể làm đến mức như vậy sao?

Nirva giơ tay tạo ra một lốc xoáy cát. Một lượng lớn cát vàng phun ra từ giữa các kẽ ngón tay khổng lồ chẳng mấy chốc tạo thành một cơn lốc bao trùm khu vực xung quanh. Nếu cứ để mọi chuyện phát triển theo chiều hướng này, tất cả mọi người đều sẽ bị lốc xoáy xé nát.

Clara Cowen chợt lên tiếng.

"Thủ đoạn của ma quỷ. Bản chất ngươi vẫn không có gì thay đổi."

Như thể phản ứng với lời nói này, cơ thể khổng lồ của Nirva chợt thu nhỏ lại về trạng thái ban đầu. Bão cát vừa xuất hiện cũng theo đó mà suy yếu, trở thành một cơn gió thoảng qua.

Một nguồn năng lượng xanh biếc đột nhiên bốc lên quanh người Clara Cowen. Nirva có phần kinh ngạc khi chứng kiến chuyện tiếp theo xảy ra. Trái ngược với phản ứng của Nirva, những pháp sư của Học viện Dream lại đồng loạt trở nên hốt hoảng. Vị pháp sư già Zandman thậm chí còn không kìm nén được thốt ra một câu chửi thề.

"Bà già c·hết tiệt!"

Không ai chỉ trích Zandman. Bởi vì biến đổi của vị hiệu trưởng Học viện Dream thực sự khiến người khác phải há hốc miệng.

Cái lưng gù của Clara Cowen từ từ duỗi thẳng. Các nếp nhăn trên mặt bà ấy nhanh chóng mờ đi, làn da chảy xệ trở nên căng mịn. Ngay cả mái tóc trắng chẳng mấy chốc cũng trở lại màu đen vốn có của tuổi trẻ.

Tám mươi...

Bảy mươi...

Sáu mươi...

Năm mươi...

Bốn mươi...

Dù vẫn còn những nếp nhăn quanh khóe mắt nhưng ngoại hình của Clara Cowen rõ ràng đã trẻ hơn trước. Bà ấy đã trực tiếp trẻ hóa lại ở độ tuổi ngoài bốn mươi. Đó không chỉ là khôi phục hình dáng một cách đơn thuần mà ngay cả năng lượng phát ra từ trên người Clara Cowen cũng đã thay đổi rõ rệt.

Một nguồn năng lượng khổng lồ, sắc bén bốc lên xung quanh Clara Cowen. Nếu như trước đây, mật độ năng lượng phát ra từ vị hiệu trưởng của Học viện Dream chỉ như một ngọn đuốc thì hiện tại, nó đã trực tiếp phát triển thành một biển lửa rực trời.

Không dừng lại ở đó, dung mạo của Clara Cowen vẫn đang không ngừng trẻ hóa lại. Cuối cùng, một người phụ nữ trẻ trung khoảng ba mươi tuổi xuất hiện tại vị trí mà trước đó là một bà lão.

Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng trước sự thay đổi kinh thế hãi tục này, chỉ có những pháp sư của Học viện Dream sắc mặt ai nấy đều u ám. Bọn họ rõ ràng biết gì đó khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

"Mọi người sao vậy?"

Sedina nhẹ giọng giữ lấy tay áo Julia hỏi nhỏ. Biểu cảm trên gương mặt Julia cũng giống như bao Người Du Hành khác. Cô ấy giải thích.

"Là [Hồi Quang Phản Chiếu]. Sư phụ đang thiêu đốt sinh mạng của bản thân."



"Cái gì?"

"Sư phụ đang tái hiện lại trạng thái mạnh mẽ nhất trong quá khứ của mình. Đó là một phép thuật gần như là cấm kỵ bên trong Dreamland."

Chân mày của Julia vẫn không hề giãn ra.

Cưỡng ép quay trở lại thời kỳ đỉnh cao trong quá khứ phải trả một cái giá cực kỳ đắt. Giống như việc một ngọn nến bị thiêu đốt vậy. Nhiệt lượng càng cao, nó càng cháy sáng rực rỡ. Bù lại, tốc độ tan chảy của thân nến sẽ nhanh hơn. Cuối cùng, khi không còn gì có thể thiêu đốt được nữa, thứ tiếp theo chờ đón chính là c·ái c·hết.

Hoàn cảnh của Clara Cowen hiện tại chính xác là như vậy. Bà ấy đang tái hiện thời kỳ hoàng kim của chính mình.

Clara Cowen nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay không có chút nếp nhăn nào của mình. Đó hoàn toàn là bàn tay của một người trẻ tuổi.

[Hồi Quang Phản Chiếu] là một con dao hai lưỡi. Phép thuật này rút ngắn đi sinh mệnh của một người. Bù lại, nó trực tiếp đưa người đó trở lại trạng thái đỉnh phong trong quá khứ.

"Một khuôn mặt quen thuộc, Clara Cowen."

Nirva thực sự ấn tượng.

"Đáng tiếc. Ngay cả vẻ đẹp như vậy cũng không thể chịu được sự tàn phá của thời gian. Nếu như ở trong Dreamland, ngươi có thể lưu giữ được dung nhan của bản thân mãi mãi."

"Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình. Nhân loại chúng ta khác sinh vật như ngươi ở chỗ đó."

Clara Cowen lạnh lùng đáp trả. Ngay cả giọng nói của bà ấy lúc này cũng đã trở nên trong trẻo, cuốn hút hơn.

Vị pháp sư giơ tay lên. Theo chuyển động nhẹ nhàng của bà ấy, mây đen hình thành trên bầu trời, vô số tia sét giáng xuống mặt đất, mục tiêu nhắm thẳng vào Nirva.

Những cột thu lôi ầm ầm trồi lên khỏi mặt cát, chắn lại những đợt lôi điện đánh xuống.

Rắc rắc rắc!

Những cây cột không thể chịu được lực phá hủy của vô số tia sét cuối cùng vỡ nát, tiêu tán trong không trung.

Phép thuật của Clara Cowen thời kỳ toàn thịnh quả thực không thể coi thường. Một cơ thể trẻ trung với bộ não nhanh nhẹn, nhạy bén, không dễ dàng bị suy kiệt cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu tích lũy qua bao năm tháng. Có thể nói, sức mạnh của Clara Cowen hiện tại đủ sức đe dọa đến Nirva.

Nhưng tình trạng này cũng không thể kéo dài mãi. Sinh mệnh của Clara Cowen đang từng phút từng giây bị bào mòn. Nếu Nirva câu kéo thời gian, thế trận cuối cùng vẫn sẽ có lợi cho ông ta.

"Sư phụ, dừng lại đi!"

Julia tuyệt vọng khuyên nhủ nhưng Clara Cowen bỏ ngoài tai. Những Người Du Hành khác thấy vậy liền tiến lên.

"Bà già c·hết tiệt! Bà tính gạt chúng tôi ra để chiến đấu một mình hả?"

"Khốn kiếp! Tôi thậm chí còn không thể gọi bà là bà già nữa!"

Bọn họ mỉm cười rạng rỡ và cùng t·ấn c·ông Nirva.

"Mấy người... ... ."

Clara Cowen có phần ngỡ ngàng trước hành động của những người đồng nghiệp. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bọn họ khiến Clara Cowen chỉ có thể lắc đầu. Phép thuật nối đuôi nhau mà đến, điên cuồng phóng về phía kẻ địch.

Một cơn bão cát nổi lên. Những Người Du Hành nhanh chóng tản ra nhưng vẫn có người không né kịp, bị cơn bão cuốn đi.

"Dì Jenny!!!"



Julia kinh hãi khi nhìn thấy người biến mất trong bão cát. Đó là một người có tính cách nóng nảy, bà ấy luôn luôn nổi giận với những đàn anh khác mỗi khi bọn họ trêu chọc Julia.

Một người khác cũng táng thân trong cơn bão. Đó là một người đàn ông hơn sáu mươi với mái tóc hoa râm.

"Tiền bối Evans!!!"

Đàn anh luôn luôn nở nụ cười hòa ái, người thường xuyên cho cô ấy những chiếc kẹo quế ngọt ngào. Thân thể của ông ấy dần dần bị cơn bão cát nuốt chửng.

Từng người một.

Những người quý giá đối với Julia đều lần lượt ngã xuống.

Tròng mắt Julia run rẩy. Dù cho bọn họ luôn luôn cãi nhau nhưng đó cũng chỉ là những tranh cãi vụn vặt. Trong thâm tâm, Julia luôn coi những đàn anh của mình là những người thân thiết nhất.

Nhưng những người đó đang c·hết dần. Cảnh tượng này chẳng khác nào một cú sốc lớn đối với một đứa trẻ như cô ấy. Tâm trí Julia bị chấn động mạnh mẽ, năng lượng trong cơ thể cô ấy đang điên cuồng xáo trộn.

"Julia! Đừng qua đó."

Sedina cuống quít giữ chặt lấy Julia, không cho cô bé lao lên phía trước.

"Sedina, buông tôi ra."

"Không! Cậu không được qua đó!"

Sedina cực kỳ lo lắng cho tình trạng của Julia lúc này. Cô bé hiểu cảm xúc trong đôi mắt kia là gì. Bản thân Sedina cũng đã từng trải nghiệm cái cảm giác khủng kh·iếp đó. Nhưng Sedina lại chẳng thể làm gì cho bạn mình. Bất cứ lời an ủi nào hiện tại cũng chẳng thể xoa dịu được nỗi đau mất đi người thân.

"Ngươi định tiếp tục coi thường c·ái c·hết của thủ hạ như vậy sao?"

Nirva cười nhạo.

"Cảnh tượng này quen thuộc, đúng không? Ta nhớ rất rõ trong quá khứ cũng đã từng có một kẻ thân thiết với ngươi c·hết trong tay ta. Để xem, hắn ta tên là Nathanael phải không nhỉ?"

Vẻ mặt của Clara Cowen trở nên dữ tợn khi cái tên Nathanael được nhắc đến.

"Haha. Nhìn biểu cảm của ngươi lúc này, có vẻ như ta đoán đúng rồi. Tên nhân loại kia chính là kẻ không biết sống c·hết xông vào đây trong lúc ta nghỉ ngơi."

Một số ký ức xa xôi dần dần hiện rõ trong đầu Nirva. Tên pháp sư Nathanael đó là một kẻ dũng cảm. Tinh thần của kẻ đó khá mạnh mẽ. Ít nhất thì hắn ta có thể chịu được nhiều đòn t·ra t·ấn của Nirva trước khi phát điên.

Từ từ đã. Nếu nghĩ kỹ lại, hình như ngoài tên pháp sư kia còn có một người khác.

Nirva nhíu mày, không ngừng nhớ lại.

Phải rồi. Lúc đó còn có một đứa trẻ.

"Nếu ta nhớ không nhầm thì còn một đứa trẻ nữa. Tên nó là gì ấy nhỉ?"

"Franz."

Đúng vậy. Đúng là cái tên đó.

Nhưng Nirva không vui vì sự tò mò của mình đã được giải đáp. Người vừa mới trả lời không phải Clara Cowen, cũng không phải là những Người Du Hành. Giọng nói đó thuộc về một kẻ lạ mặt chưa từng xuất hiện trên chiến trường.

Phập!

Khoảnh khắc Nirva quay lại, ông ta nhìn thấy người đàn ông có mái tóc vàng óng. Trong tay người này là một con dao găm đang đâm thẳng vào trái tim ông ta.

"Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ đến sự tồn tại của ta cơ đấy."