Chương 525: Hầu cận (4)
Pháp lực như những cánh hoa hồng rung rinh nở rộ. Cảnh tượng một cơn mưa hoa tràn ngập khắp không trung thật lãng mạn nhưng tất nhiên những người ở bên trong cơn mưa này chẳng ai có thời gian để chiêm ngưỡng hay cảm thán. Bọn họ còn đang phải đau đầu đối phó với kẻ địch. Và bất ngờ thay, đối thủ của đám người Elisa Willow lại là một cậu bé vóc dáng chưa đến mười tuổi.
Không ai bị vẻ ngoài đáng yêu của bé trai đánh lừa. Nguồn năng lượng phát ra từ trên người đứa trẻ đó không hề thua kém so với các Đại pháp sư như Elisa Willow cả, thậm chí còn có phần mạnh hơn. Đứa trẻ này không ai khác chính là một trong năm hầu cận của Nirva, Tuyệt Mộng, kẻ cai quản những giấc mộng của người sắp c·hết.
Thân hình của Tuyệt Mộng bay nhảy khắp nơi né tránh những cánh hoa phép thuật của Elisa Willow. Mỗi bước dậm chân của đứa trẻ, không gian xung quanh như thể bị v·a c·hạm, rung chuyển không ngừng.
Elisa Willow vươn tay ra, một luồng sáng ma thuật phóng thẳng về phía mục tiêu. Đứa trẻ không chần chừ lấy một giây, thân trên của nó khẽ ngửa về phía sau, pháo ánh sáng ngay lập tức xẹt qua ngay phía trên.
Bùm!
Vùng đất phía sau nổ tung khi năng lượng phép thuật v·a c·hạm với mặt đất. Uy lực của pháo ánh sáng mạnh đến mức tạo ra một cái hố lớn bán kính hàng chục mét.
Elisa Willow nhíu mày. Tốc độ né tránh của đối phương quá mức ảo diệu, cô ta nhất thời không tài nào đánh trúng mục tiêu. Cứ giằng co như thế này thì người bị tiêu hao trước sẽ là bản thân cô ta.
Elisa Willow dần thả chậm thế công của bản thân, âm thầm phân tích khả năng của đối thủ. Trên đời này không có thứ gì là bất khả x·âm p·hạm. Cô ta không tin đứa trẻ này có thể né tránh mãi mãi.
Đột nhiên, Elisa Willow cảm thấy mình đã bỏ lỡ một vấn đề mấu chốt.
Tại sao đứa trẻ kia chỉ nhắm mắt né đòn đánh của cô ta mà không phản công?
Từ đầu đến giờ, đối phương chưa từng mở mắt.
Có lý do đặc biệt nào đó sao?
Thế là Elisa Willow quyết định thay đổi cách t·ấn c·ông. Nếu đối phương muốn lợi dụng tốc độ và thân thủ nhạy bén để né tránh thì hãy làm cho phạm vi t·ấn c·ông bao trùm rộng đến mức kẻ đó không thể né được nữa.
Elisa Willow giơ tay phải lên. Sức mạnh ma thuật tụ lại thành một vòng xoáy và tạo thành một quả cầu khổng lồ. Khi năng lượng đã đạt đến độ bão hòa, một chùm sáng năng lượng phóng thẳng từ trên trời xuống vị trí của đứa trẻ phía xa.
[Lạc Hoa]
Chùm sáng như thể chiếu rọi toàn bộ không gian, c·ướp lấy hết thảy ánh sáng của vạn vật. Tốc độ rơi xuống của nó không khác gì một thiên thạch khổng lồ. Ai nấy đều khó có thể tưởng tượng ra được khung cảnh hủy diệt khi đòn t·ấn c·ông kia chạm mặt đất.
[Thứ này thật nguy hiểm.]
Tuyệt Mộng nghiêng đầu cảm thán. Thật khó có thể tin rằng đòn đánh có uy lực như vậy lại được tạo ra bởi nhân loại phía dưới. Nhìn vào uy lực hiện tại, nếu thứ này được thi triển ngoài thế giới thực không biết sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
[Tất cả Lexorer đều mạnh mẽ như vậy sao?]
Đứa trẻ khẽ lẩm bẩm một mình. Nó biết bản thân không thể tránh né được đòn đánh này. Nếu vậy thì không cần tránh.
Đột nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu nào, đôi mắt của đứa trẻ đột ngột mở ra. Thứ xuất hiện là một đôi đồng tử trong suốt như thủy tinh. Thứ duy nhất phản chiếu trên võng mạc của đứa trẻ là màu sắc rực rỡ của chùm sáng ma pháp đang phóng về phía nó.
Trong tầm mắt của tất cả mọi người, ánh sáng mãnh liệt màu hồng lấy uy thế không gì cản nổi như thể muốn nuốt chửng mục tiêu, khi chưa kịp đến gần đứa trẻ đã hoàn toàn biến mất.
"?!!!"
Ngay cả Elisa Willow chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối vẫn không hiểu rốt cuộc đã phát sinh cái gì. Ma pháp của cô ta theo đúng nghĩa đen hoàn toàn biến mất. Không có bất kỳ dao động năng lượng nào phát ra trên người đứa trẻ kia, phép thuật của cô ta chỉ đơn giản tiêu thất như thể nó chưa từng tồn tại.
"Ngươi đã làm cái quái gì vậy?"
[Cá nhân ta không muốn phải sử dụng đến sức mạnh này.]
Đôi mắt trong suốt của đứa trẻ nhìn thẳng vào Elisa Willow. Khi bóng hình của hiệu trưởng Theon bên trong võng mạc sắp biến mất...
"Nguy hiểm!"
Đi kèm tiếng hét của ai đó là một cái bóng khổng lồ bao trùm lấy cơ thể của đứa bé trai. Tuyệt Mộng không còn cách nào khác đành phải rời mắt khỏi Elisa Willow. Khoảnh khắc đứa trẻ quay đầu về phía sau, đồng tử của nó khẽ nheo lại, ngay lập tức, con Golem đang t·ấn c·ông biến mất.
Chi-ik!
Một trong những khả năng của Tuyệt Mộng là nhìn thấy tương lai. Chính xác hơn, đứa trẻ này có thể quan sát dòng chảy của ý thức để dự đoán những gì sẽ diễn ra tiếp theo. Giữa hàng ngàn hàng vạn khả năng có thể diễn sinh trong tương lai, nó có thể mạnh mẽ can thiệp vào dòng thời gian để tái hiện một tương lai mà nó mong muốn.
Phép thuật mạnh mẽ của Elisa Willow hay con Golem to lớn vừa rồi cũng chẳng khác gì một hạt bụi trong vô số giả tưởng mà Tuyệt Mộng có thể tùy ý lựa chọn. Chỉ cần một suy nghĩ của đứa trẻ, dù cho phép thuật có uy lực mạnh mẽ đến đâu, nếu chặt đứt sự xuất hiện ngay từ đầu thì những thứ đó cũng chẳng khác gì một thứ phép thuật vô dụng.
Không có căn nguyên tất sẽ không thể có kết quả. Tất cả những gì đứa trẻ cần làm chỉ là tưởng tượng về một dòng thời gian không hề phát sinh những thứ nó muốn loại bỏ. Đương nhiên việc tưởng tượng này không phải có thể làm một cách tùy ý. Vẫn có những giới hạn nhất định và khả năng đặc thù của đứa trẻ phụ thuộc rất nhiều vào thiết lập của Dreamland.
Ánh mắt của Tuyệt Mộng khẽ nheo lại như đang suy nghĩ gì đó. Tương lai gần nhất nó nhìn thấy không chỉ có một con Golem như ban nãy. Đằng sau con Golem thứ nhất vẫn còn rất nhiều thứ tương tự khác đang không ngừng sinh sôi.
Ánh mắt đứa trẻ chợt chuyển sang một người đàn ông đứng bên ngoài trận chiến. Đó là một nhân loại có thân hình mũm mĩm, khuôn mặt tương đối hiền lành. Người này không ai khác chính là giáo sư Bruno.
Thoạt nhìn thì có vẻ như người phụ nữ tóc hồng đang chiến đấu là người dẫn đầu chiến lực ở nơi này. Nhưng đứa trẻ lại không nghĩ vậy. Theo góc nhìn của nó, người đàn ông kia mới thực sự là nhân vật nguy hiểm nhất ở nơi này.
* * *
[Huhhh!!]
Người khổng lồ gầm lên giận dữ.
Clara Cowen nhíu mày. Phản ứng này có phần bất thường, không giống như những tiếng la hét trước đấy khi sinh vật này trúng đòn của bà ta.
[Nhân loại đáng c·hết! Các ngươi sẽ phải trả giá vì dám làm hại đồng bọn của chúng ta.]
Nước mắt không ngừng chảy ra từ khuôn mặt to lớn của tên khổng lồ.
"Điều đó có nghĩa là các ngươi cũng không phải bất khả chiến bại."
Clara Cowen nhắm cây đũa phép của mình về phía trước. Sức mạnh bùng nổ từ đầu cây trượng của bà ta đập thẳng vào mặt người khổng lồ. Đó là một đòn t·ấn c·ông chính xác và mạnh mẽ hơn trước. Ngay tức khắc, một nửa khuôn mặt của người khổng lồ đã bị thổi bay.
Dù bị trúng một đòn chí mạng như vậy nhưng người khổng lồ không hề gục ngã. Cơ thể đang nghiêng của hắn ta nhanh chóng lấy lại thăng bằng, khuôn mặt bị thổi bay không mất nhiều thời gian liền được tái tạo ngay lập tức.
Khuôn mặt sau khi được phục hồi méo mó vì tức giận.
[Nhân loại đáng c·hết!]
Người khổng lồ trừng mắt nhìn Clara Cowen như thể sắp bóp c·hết đối phương. Thể chất của hắn ta là bất tử. Chừng nào vẫn còn ở bên trong Dreamland, khi đó, cơ thể của hắn ta sẽ vĩnh viễn tái sinh.
Ngay lúc tên khổng lồ chuẩn bị tung nắm đấm thì phép thuật tiếp theo của Clara Cowen đã đánh trúng hắn ta. Không có bất kỳ v·a c·hạm nào. Đúng hơn, phép thuật của Clara Cowen thuận theo cánh tay của tên khổng lồ chui vào trong người hắn. Hai cánh tay của hắn ta sau vài giây liền bị nổ nát.
[Aaaa!]
Cơn đau đớn xâm chiếm linh hồn tên khổng lồ. Mặc dù cánh tay rách nát của hắn đã được tái sinh nhưng cơn đau không vì thế mà biến mất.
Tên khổng lồ nghiến răng, vung tay cố tóm lấy pháp sư bên dưới nhưng vô dụng. Thân hình của vị hiệu trưởng Học viện Dream liên tục thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh khiến hắn ta không tài nào định vị chính xác được mục tiêu đang ở đâu.
[Cái thứ giống như con chạch này!]
"Thật ồn ào! Không biết tôn trọng người già."
Clara Cowen lại bắn một phép thuật khác vào cánh tay còn lại của tên khổng lồ. Lần này, không để đối phương kịp tái sinh, một phép thuật khác nối đuôi nhắm vào chân gã. Năng lượng xoắn lại như sợi dây rồi trở thành một ngọn giáo đâm vào đầu ngón chân của đối thủ.
Người khổng lồ giật mình, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống đất. Clara Cowen không để cho đối thủ kịp hoàn hồn, bà ta liên tiếp ném nhiều phép thuật tới. Khác với những phép thuật trước, những thần chú tiếp theo chủ động nhắm vào những khớp nối quan trọng trên người gã khổng lồ.
"Bất tử? Tự hào lắm sao? Ngươi đơn thuần chỉ là một cái bao cát không hơn không kém."
Đôi mắt lờ mờ của Clara Cowen tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.
"Thân thể bất tử là vĩnh cửu? Ta muốn xem xem nó có thể bất tử đến khi nào?"
* * *
[Minh Mộng bị hạ rồi?]
Tên hiệp sĩ phát ra tiếng cười khúc khích.
[Chậc. Nếu cô ta chịu nhường con mồi đó cho ta thì đã không bị hạ nhanh như vậy. Đáng đời!]
Đúng lúc này, những lời khiêu khích của Alex bay về phía tên hiệp sĩ.
"Này tên kia, ngươi xuất hiện ở đây chỉ để lảm nhảm mấy lời vô nghĩa đó thôi à? Đừng có làm mất thời gian của chúng ta."
[Thật ồn ào!]
"Nực cười. Ngươi m..."
Không để Alex nói hết câu, thân hình của tên hiệp sĩ chợt biến mất trong không trung. Những lưỡi kiếm ở hai đầu bộ giáp tỏa ra ánh sáng kỳ lạ. Giống như ảo ảnh trên sa mạc, sự hiện diện của tên hiệp sĩ hoàn toàn biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào ở không gian hiện tại.
Tuy nhiên, vẫn có người nhanh chóng phản ứng lại được trước đòn t·ấn c·ông của kẻ địch. Và số lượng không chỉ có một.
Alex và Pantos theo bản năng t·ấn c·ông vị trí kẻ địch có khả năng xuất hiện nhất. Thanh kiếm của Alex và nắm đấm của Pantos đồng thời bị chặn lại trong không trung.
Cánh tay của Mơ Mộng di chuyển như thể đang diễn tấu một điệu nhảy. Cánh tay với những móng tay dài bất thường run lên tạo ra vô số nhát chém chớp nhoáng nhằm vào hai người trước mặt.
Tên hiệp sĩ rất tự tin vào sở trường của bản thân. Điểm mạnh của hắn ta chính là khả năng tàng hình xuất sắc và điều khiển năng lượng của Dreamland.
Một màu tím đậm hình thành trên những đầu móng tay. Năng lượng bên trong Dreamland đang không ngừng cường hóa sự sắc bén và độ dẻo dai cho những móng vuốt của gã hiệp sĩ. Hắn ta tin chắc sẽ chẳng có thứ gì có thể đỡ được nhát chém của mình.
Keng!
[Cái gì?]
Nhưng mọi chuyện phát sinh tiếp theo lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của kẻ này. Khoảnh khắc những chiếc móng tay bao phủ năng lượng bị chặn bởi thanh kiếm của Alex, Mơ Mộng chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Alex lên tiếng chế nhạo.
"Ta đã nghe không ít về thứ gọi là năng lượng của Dreamland. Ngươi thực sự nghĩ chúng ta không chuẩn bị trước đối sách nào sao?"
[Sao có thể... ... .?]