Chương 519: Vô thức (2)
"Cái gì? Flora, đừng làm mình sợ."
"Cậu bình tĩnh lại đi."
Cơ thể Cheryl run lên, cô ấy đã đọc được sự nghiêm túc trong giọng nói của Flora. Aidan cũng lấy thanh kiếm từ thắt lưng ra.
Dường như nhận ra đám người Flora Lumos đã nhận thức được sự tồn tại của mình, thứ phía xa không lẩn trốn nữa. Những tảng đá trên ngọn núi rung chuyển, những móng vuốt mạnh mẽ trồi lên từ dưới đất.
"Cái gì vậy?"
"Cua?"
Những con cua trước đó ngụy trang thành đá nhanh chóng tiến về phía các học sinh Theon, chiếc càng to lớn của chúng kêu lách cách. Biểu cảm của Flora đanh lại khi nhìn thấy tảng đá lớn chặn đường bị cắt đứt. Mặt cắt ngang của tảng đá rất nhẵn chứng tỏ độ sắc bén của những chiếc càng kia phải tương đương với máy cắt công nghiệp.
"Tch!"
Flora Lumos ngay lập tức kích hoạt sức mạnh ma thuật. Như thường lệ, ma thuật dệt lên không trung như một sợi chỉ và thực hiện câu thần chú. Đó là một kỹ thuật thông thường sẽ được hoàn thành trong vòng chưa đầy một giây. Tuy nhiên, hiện tại tốc độ đã bị giảm đi đáng kể. Ngay cả [Mã Nguồn] cũng không thể giúp gia tốc phép thuật một cách trôi chảy như trước.
Dù vậy, ngay cả khi ở trong môi trường khác thường của Dreamland, phép thuật của Flora Lumos vẫn thể hiện sự hoàn hảo của nó. Một ánh lửa ngập trời phóng về phía lũ cua đá. Những con cua đi ở phía trước ngay tức khắc bị đốt cháy thành than. Lũ cua phía sau đã kịp phản ứng, bọn chúng cúi thấp xuống, dùng chiếc mai cứng rắn của mình chống chịu lại thế lửa đỏ rực.
Một luồng hơi nóng lướt qua, những con cua đá được bao bọc trong lớp vỏ dày đều không hề hấn gì. Sau khi thế lửa rút đi, bọn chúng lại tiếp tục thế tiến công của mình.
Flora Lumos cắn môi vì tốc độ niệm phép của bản thân thậm chí còn chậm hơn trước.
Cô ấy cần thời gian!
?!!
Những gì Flora Lumos nhìn thấy trước mắt chính là tấm lưng của Aidan đang lao về phía đám quái vật. Aidan mạnh mẽ vung thanh kiếm gỗ trong tay lên, lớp mai cứng rắn của đám cua có thể chống chịu qua thế lửa ngập trời của Flora ngay lập tức bị cắt xẻ như đậu hũ.
Đồng tử của Flora Lumos giãn ra rất nhiều trước cảnh tượng đáng kinh ngạc kia. Ngay cả bản thân Aidan sau khi nhìn thấy cú chém của mình cũng ngạc nhiên không kém.
"Chuyện gì vậy?"
Tuy có chút bối rối nhưng những cú chém của Aidan vẫn không dừng lại. Đám cua đá giơ những chiếc càng cứng cáp lên hòng chống trả lại nhưng đều vô ích. Mỗi lần kiếm vung lên, thân hình của lũ cua lại b·ị c·hém đứt.
Đám học sinh Theon nhìn khung cảnh chiến đấu phía xa với vẻ hoài nghi. Bọn họ biết Aidan đã mạnh lên sau kỳ nghỉ, chỉ là không ngờ anh chàng đó còn mạnh hơn họ tưởng tượng.
Cứ như thể môi trường đầy rẫy những hạn chế này thực sự mang lại cho Aidan nhiều sức mạnh hơn nữa.
Vụt!
Khi Aidan vung kiếm theo chiều ngang, ba con cua đá t·ấn c·ông cùng một lúc đều b·ị c·hém gục. Aidan hành động cứ như thể không chịu chút ảnh hưởng nào từ môi trường ở nơi này. Mỗi lần thanh kiếm vung lên, sức mạnh ma thuật tập trung ở đầu cây trượng p·hát n·ổ và quét qua một khu vực rộng lớn. Đó là một kỹ thuật mà bình thường Aidan sẽ không bao giờ có thể thực hiện được.
Cơ thể nhẹ nhàng. Sức mạnh liên tục tràn đầy. Aidan không hiểu tại sao mình lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Nhưng cậu ta không có thời gian để tìm hiểu nguyên nhân. Điều duy nhất hiện lên trong tâm trí Aidan lúc này là hạ gục kẻ địch trước mặt.
Giống như một đường thẳng, hàng loạt tư duy tiếp xúc với môi trường đặc biệt của Dreamland tạo điều kiện cho tiềm năng nảy nở. Aidan như thể được khích lệ, cơ thể cậu di chuyển tốt hơn bình thường.
Nhanh hơn.
Mạnh mẽ hơn.
Aidan không chỉ vung kiếm. Cậu ta đồng thời còn tưởng tượng xem phép thuật trong đầu sẽ hiện thực hóa như thế nào.
Những con cua đá cố gắng né tránh quỹ đạo của thanh kiếm. Một con cua đang ẩn mình dưới đất đột ngột lao lên t·ấn c·ông. Bụi đất bốc cao, ánh sáng lóe lên từ những cú vung càng mạnh mẽ ẩn hiện trong đám bụi mù.
Aidan không lường trước được điều này nên phản ứng chậm một nhịp.
Khoảnh khắc một chiếc càng sắc nhọn sắp chạm đến mặt cậu ta.
Ầm. Ầm.
Một ngọn giáo sét sắc nhọn xuyên qua móng vuốt và thổi bay nó.
Khi Aidan nhìn lại, cậu ta thấy Flora đang đưa tay về phía mình.
"... ... ."
"... ... ."
Aidan gật đầu cảm tạ rồi lao về phía con cua đá phía trước. Nhờ sự kết hợp xuất sắc giữa hai người nên đám quái vật chẳng bao lâu sau đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Không có t·hương v·ong nào, nhưng cũng không có ai cảm thấy may mắn. Bọn họ không biết ở nơi xa lạ này có bao nhiêu loài quái vật kiểu như vậy và khi nào chúng sẽ đột nhiên t·ấn c·ông mình.
Nhìn tình hình vừa phát sinh, có vẻ như đứng yên một chỗ cũng không phải lựa chọn tốt. Các học sinh Theon chợt rùng mình sự hãi khi nhìn thấy một bóng đen khổng lồ lướt qua đầu mình. Sắc mặt ai nấy đều trở nên tái nhợt. Bọn họ không biết thứ kia là gì nhưng họ có thể chắc chắn thứ đó nguy hiểm hơn gấp trăm lần đám cua đá vừa rồi.
"Flora, chúng ta nên làm gì đây?"
Flora Lumos yên lặng suy nghĩ. Thành thật mà nói, cô ấy thực sự không biết phải làm gì trong tình huống này. Tuy nhiên, Cheryl cũng đang ở bên cạnh, cô ấy không thể bỏ mặc bạn của mình. Thế mạnh của Cheryl không phải chiến đấu, cậu ấy gần như không thể xoay sở được ở một nơi như thế này.
Ngoài Cheryl, thứ khiến Flora Lumos cảm thấy không thoải mái chính là ánh mắt của tất cả mọi người dường như luôn đổ về phía cô ấy. Những ánh mắt mong đợi và cầu khẩn ấy khiến Flora Lumos có cảm giác ngột ngạt.
Không phải Flora Lumos chưa từng bị mọi người chỉ trỏ, bàn tán. Nhưng bị nhìn với ánh mắt ghen tị và việc phải thực sự chịu trách nhiệm cho người khác và sống theo trách nhiệm đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Trong hoàn cảnh khó khăn như hiện tại, việc phải bảo vệ cho những người khác chẳng khác nào gia tăng gánh nặng cho bản thân. Theo quan điểm của Flora Lumos, cơ hội sống sót của cô sẽ cao hơn nhiều nếu cô ấy di chuyển một mình cùng với Cheryl.
Dù vậy nhưng Flora Lumos lại chẳng thể nói ra những lời tuyệt tình đó với những người kia. Bởi vì hình ảnh giáo sư không hiểu sao cứ thấp thoáng xuất hiện trong đầu cô ấy.
Nếu là giáo sư, thầy ấy sẽ làm như thế nào?
Đó là câu hỏi Flora Lumos đã có sẵn đáp án trả lời. Tuy giáo sư lúc nào cũng lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng Flora Lumos biết, thầy ấy chắc chắn sẽ không bỏ mặc ai.
Flora Lumos sau một lúc đấu tranh tâm lý cuối cùng cũng thả lỏng vai. Cô ấy quay sang đối mặt với những ánh mắt đang trông mong nhìn về mình, âm thầm quyết tâm. Dù cô ấy không chắc chắn có thể bảo vệ cho tất cả bọn họ, nhưng cô ấy sẽ cố gắng làm hết sức trong khả năng.
"Chúng ta cần nhanh chóng di chuyển."
Đó là một giọng điệu không cho phép bất kỳ sự phản đối nào. Tuy nhiên, sự tự tin và khí chất mạnh mẽ của Flora Lumos khiến lời nói của cô ấy trở nên thuyết phục một cách kỳ lạ.
Đôi mắt Cheryl mở to khi nhìn thấy vẻ tự tin của bạn mình. Hình dáng ấy đã có một phần nào đó giống với giáo sư Rudger.
* * *
"Đau quá."
Hans rên rỉ. Không có chỗ nào trên cơ thể cậu ta không đau nhức.
Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Hans từ từ mở mắt, khó nhọc ngồi dậy.
"Cậu tỉnh rồi à?"
"... ... Anh trai? Tôi đang ở đâu đây?"
"Trong mơ."
"?"
Ký ức cuối cùng của Hans chính là cậu ta lang thang trong một khu rừng kỳ lạ, không cách nào tìm được lối ra.
Và... ... .
Chuyện gì đã xảy ra?
"Đầu của tôi... ... ."
"Sẽ tốt hơn nếu cậu nghỉ ngơi một chút. Chúng ta sẽ rất khó duy trì sự tỉnh táo của cậu nếu cậu lại phát điên một lần nữa."
"Chuyện quái gì đã xảy ra với tôi vậy?"
Rudger nhẹ giọng giải thích mọi chuyện. Những triệu chứng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện ở Theon và Leathervelk, thủ phạm gây ra mọi chuyện và nơi bọn họ đang đặt chân.
"Nếu cậu không nhớ được chuyện gì đã xảy ra thì hẳn là triệu chứng cũ lại tái phát. Rất may là chưa có ai b·ị t·hương."
Hans thở phào nhẹ nhõm.
"Tạ ơn trời đất. Nếu tôi mà làm tổn thương người vô tội, tôi sẽ phát điên mất."
Đối với Hans, nếu viễn cảnh đó xảy ra, cậu ta sẽ khó có thể tha thứ cho chính mình.
"Tôi xin lỗi. Hai người đã suýt gặp nguy hiểm vì tôi."
Hans nhỏ giọng xin lỗi Sedina và Sheridan. Dù hành động lúc đấy không phải chủ đích của cậu ta nhưng cậu ta chính là căn nguyên của vấn đề. Hans cảm thấy bản thân phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó.
"Đồ ngốc! Anh xin lỗi cái quái gì vậy?"
"Đúng vậy. Đó không phải do tiền bối cố ý."
"Không, dù sao thì... ... ."
"Nói chuyện đó hiện tại có ích gì? Chúng ta không phải nên xem xét cần làm gì tiếp theo sao?"
Sheridan khoanh tay, chân phải cáu kỉnh đá người trước mặt một phát. Hans chớp mắt, cuối cùng cũng không cố chấp nữa.
"Tôi hiểu rồi."
Hans phủi bụi trên người và đứng dậy. Cơ thể cậu ta vốn đau nhức dữ dội hiện tại đã hồi phục nhanh chóng. Một lần nữa, Hans cảm thấy cơ thể mình đang dần thoát khỏi những giới hạn của con người.
"Vậy chúng ta phải đánh bại gã tên Nirva đó à?"
"Phải."
"Ông ta ở tầng dưới Dreamland sao?"
"Hẳn con quỷ đó đã đợi sẵn ở tầng sâu nhất."
"... ... Chúng ta thực sự phải đi à?"
Tính khí nhát gan của Hans lại trỗi dậy. Khi Sheridan nhướn mày, Hans đành ngậm miệng, không bàn lùi nữa.
"Làm sao chúng ta xuống đó được? Tôi chắc chắn nguy hiểm dưới đó gấp nhiều lần trên này."
"Nếu chúng ta không đi thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ c·hết. Chỉ cần số lượng người bị kéo vào nơi này ngày một gia tăng, việc thế giới này sụp đổ cũng chỉ là vấn đề thời gian."
"... ... C·hết tiệt! Không còn lựa chọn nào khác sao?"
Hans cáu kỉnh vò đầu bứt tai. Cậu ta cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể. Có lẽ vì bị Dreamland ảnh hưởng, những cảm giác xa lạ cứ quấn lấy cậu ta mỗi phút mỗi giây. Hans có cảm giác như cậu ta đang di chuyển cánh tay của một con vật chứ không còn là bàn tay của mình nữa.
"Đừng lo lắng quá."
Hans run rẩy khi nghe được những lời an ủi của Rudger.
"Ý anh là gì, anh trai?"
"Như tôi đã nói trước đây, thứ sức mạnh đó được sử dụng như thế nào còn tùy thuộc vào lựa chọn của cậu. Suy cho cùng, nó thuộc về cậu. Hans, cậu không thể bị dao động bởi thanh kiếm cầm trong tay mãi được."
"Cái đó... ... ."
"Hãy nhớ lại cảm giác khi vừa biến thành một linh thú và thao túng sức mạnh đó. Jevaudan có phần đặc thù nhưng chung quy cũng sẽ không quá khác biệt."
Hans quyết định sẽ ghi nhớ lời khuyên của Rudger. Thực ra từ lâu cậu ta cũng đã có những suy nghĩ tương tự. Chỉ là Hans có phần không nắm chắc có nên thử hay không. Nếu anh trai đã nói vậy, cậu ta nghĩ có lẽ mình nên thử một lần.
"Những người khác sao rồi?"
"Nhìn tình hình này thì có vẻ như bọn họ không s·ơ t·án theo kế hoạch được rồi."
Toàn bộ cư dân thành phố Leathervelk đã bị kéo xuống đây. Đám người U.N Owens khả năng cao sẽ không thoát được khỏi cuộc t·ấn c·ông của Nirva.
"Vậy thì hẳn bọn họ hiện đang ở tầng trên. Chúng ta có nên đợi họ xuống không?"
"Vấn đề là làm sao họ có thể tìm thấy chúng ta giữa những hòn đảo này?"
"Cũng đúng. Vậy thì chỉ có mấy người chúng ta xuống thôi à?"
Đúng lúc này, Sheridan chợt mở miệng.
"Quý ngài, tôi nghĩ tôi sẽ không xuống dưới."