Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 518: Vô thức (1)




Chương 518: Vô thức (1)

"Đó là Hans sao?"

Nghe thấy lời của Sedina, Rudger lúc này mới cẩn thận quan sát kỹ hơn con quái vật trước mặt. Thứ này có vẻ là sự kết hợp của nhiều loại quái thú. Nó có một cánh tay phồng to bất thường, những sợi lông đen và trắng đan xen phủ khắp cơ thể, đầu có hình dạng của một loại sói nhưng trên đầu lại có những chiếc sừng đỏ mọc chi chít.

Nhìn từ xa Rudger không nhận ra nhưng khi quan sát trong phạm vi gần như thế này, tất cả những đặc trưng của con quái vật kia đều khiến hắn nhớ đến một thứ.

Jevaudan.

Rudger ngay lập tức hiểu tại sao Hans lại trông như vậy.

Từ tầng giữa của Dreamland, ảnh hưởng của sự vô thức trở nên mạnh mẽ hơn. Thứ này có thể không gây tác động lớn đến người bình thường nhưng với người có thể chất đặc thù như Hans thì khác.

Hans ngoài thể chất của con người còn mang theo bản năng của những loài động vật cậu ta từng biến hình. Những bản năng này ở thế giới thực tại nhờ có thuốc trung hòa nên không gây ra tác động lớn nào. Nhưng khoảnh khắc bị kéo xuống Dreamland, tất cả những bản năng ấy đều sẽ được khuếch đại tối đa, ngay cả lý trí của Hans cũng không thể kìm nén chúng lại được nữa.

Và bản năng của một con quái vật vẫn luôn bị phong ấn bên trong thân thể của Hans. Đó chính là Jevaudan.

Tin tốt duy nhất hiện tại là dường như Hans vẫn chưa bị Jevaudan cắn nuốt. Bằng chứng là con quái vật trước mặt Rudger vẫn chưa phát điên. Mỗi lần bản năng của Jevaudan cố gắng xông ra ngoài, những sợi lông trắng muốt mọc khắp cơ thể Hans đều rung lên như thể đang trấn áp lại nó. Rudger biết những sợi lông trắng này là thứ gì. Đó hẳn là linh thú của Lưu vực Kasar.

Nhưng trận chiến linh hồn này không thể kéo dài mãi mãi. Linh thú dù mạnh mẽ nhưng cũng không thể triệt tiêu hoàn toàn sức mạnh của một con quái vật như Jevaudan.

Có lẽ vì quá tức giận khi bị Rudger đánh nên cơ thể Hans ngày càng sưng lên. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, Hans sẽ không thể trở lại thành người được nữa. Khoảnh khắc linh hồn cậu ta hoàn toàn bị bản năng của con quái vật cắn nuốt, Hans sẽ thực sự biến thành Jevaudan.

Rudger trầm mặc một lúc. Sau khi đưa ra quyết định, hắn chậm rãi tiến về phía Hans. Hans hiện tại đang cực kỳ đau đớn khi phải chịu đựng xung đột giữa linh thú và Jevaudan. Cậu ta theo bản năng hướng ánh mắt về phía Rudger.

Grrr

Con quái vật to lớn ảnh giác nhìn chằm chằm vào nhân loại đang tiến về phía mình.

Chạy đi!

Mau chạy đi!

Một tiếng kêu không biết từ đâu đang không ngừng vọng lên trong đầu Hans.

Chạy trốn? Tại sao? Tại sao nó phải sợ hãi con người trước mặt?

Lý trí của Hans lúc này đã sớm chẳng thể phân biệt được người trước mặt là ai. Cậu ta còn đang vất vả đấu tranh giành lại quyền kiểm soát cơ thể. Nhưng khi bóng người kia ngày càng lại gần, tiếng hét của con quái vật bên trong ngày càng trở nên gấp gáp. Nó điên cuồng hối thúc Hans mau mau chạy trốn.

Nhưng nó có thể chạy sao?

Bóng dáng Rudger đang tiến đến ngày một lớn dần. Cơ thể của con quái vật to lớn như thể bị ghim chặt tại chỗ, không thể nhúc nhích. Những sợi lông đen trên cơ thể dựng đứng, không thể nào áp chế lại được nỗi sợ hãi của bản năng.

Con quái vật ngước mắt nhìn bóng người phía trước. Trong tầm mắt của nó phủ đầy một màu hoàng kim. Đó là màu sắc của vô số cánh tay tượng Phật đang đánh thẳng lên người nó.

Khi toàn bộ tầm nhìn của con quái vật đã hoàn toàn chuyển sang màu vàng, ý thức của nó dần trở nên mờ mịt, bên tai của nó chỉ còn vọng lại giọng nói nhẹ nhàng của Rudger.

"Đừng lo lắng, Hans. Cậu sẽ không c·hết."

* * *

Những học sinh di tản đến nơi an toàn lần lượt nhảy xuống khỏi lưng con chim én. Nơi họ hạ cánh là một hòn đảo bao trùm bởi một đồng bằng rộng lớn. Địa thế khá thoáng đãng, có vẻ như sẽ không xảy ra một cuộc t·ấn c·ông bất ngờ nào.

Những học sinh sống sót thở phào nhẹ nhõm. Nhờ có Julia mà không ai b·ị t·hương hay t·hiệt m·ạng. Tất nhiên, sự giúp đỡ của giáo sư Rudger là lý do lớn nhất khiến mọi người có thể an toàn trốn thoát khỏi con quái vật kia.

Cảnh tượng giáo sư Rudger chiến đấu với con quái vật khổng lồ với hình ảnh ngọn lửa màu hoàng kim rực rỡ trên không cực kỳ hoành tráng. Tuy vậy, các học sinh vẫn không khỏi lo lắng cho vị giáo sư của bọn họ.



"Giáo sư sẽ không sao chứ?"

"Đừng có nói gở."

Người đáng tin cậy nhất trong đội ngũ đã biến mất, bầu không khí giữa mọi người bỗng trở nên u ám một cách lạ thường. Giáo sư Selina mặc dù cũng rất lo lắng cho người đồng nghiệp nhưng hiện tại cô ấy là người duy nhất các học sinh có thể trông cậy, cô ấy không được phép tỏ ra yếu đuối. Selina không ngừng tự cổ vũ cho bản thân.

Giữa lúc cô ấy đang tự lẩm bẩm với chính mình, một cục bông gòn màu đen chợt xuất hiện trước mắt Selina.

"Esmeralda?"

Tinh linh bóng tối dùng cơ thể mềm mại của nó nhẹ nhàng xoa má Selina như thể đang cổ vũ cô ấy. Selina bật cười.

"Cảm ơn ngươi."

Esmeralda sau đó lại rùng mình biến mất. Selina cảm thấy thật kỳ lạ. Esmeralda chỉ nhẹ nhàng cổ vũ nhưng cô ấy lại cảm giác bản thân đã được tiếp thêm động lực rất nhiều, cứ như thể linh hồn của cô ấy đã được chữa lành vậy.

Sao có thể có chuyện đó được?

Selina lắc đầu, xua đi ý nghĩ kỳ quái vừa nảy sinh.

"Mọi người hãy nâng cao cảnh giác. Càng trong những tình huống như hiện tại, chúng ta càng không được mất bình tĩnh."

Selina lên tiếng động viên những học sinh bị mất tinh thần. Julia ở bên cạnh cũng giúp một tay.

"Các cậu định cứ ngồi yên chờ c·hết như thế này à? Sao không tận dụng khoảng thời gian đó để thích nghi với thế giới này đi?"

Thích nghi với thế giới này? Chuyện đó có khả thi không?

"Nghe này! Nơi này là Dreamland. Các định luật vật lý hay khoa học không áp dụng được như bên ngoài. Ngược lại, những điều tưởng chừng như phi lý ở thế giới hiện thực sẽ có thể thực hiện một cách dễ dàng miễn là mọi người có đủ trí tưởng tượng và niềm tin vào phép thuật của bản thân."

Nếu biết cách tận dụng thiết lập của Dreamland, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể trở thành một pháp sư xuất chúng.

Nghe những lời của Julia, sự quyết tâm lập tức bùng lên trong đôi mắt của các học sinh Theon. Julia nói đúng, tình hình vẫn chưa đến mức tuyệt vọng. Bọn họ là những pháp sư, đó đã là ưu thế lớn nhất của bọn họ so với những người khác rồi.

"Thật sự có thể sao?"

"Vậy nên làm thế nào bây giờ?"

Các học sinh bắt đầu đưa ra những thắc mắc của bản thân. Bọn họ cần Julia làm mẫu trước.

Julia ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy nguyên lý khá khó giải thích bằng lời nên cô ấy đành tự tay thi triển cho mọi người xem.

"Ví dụ, để bay trên trời, chúng ta có thể sử dụng ma pháp phi hành. Nhưng ở đây, mọi người cũng có thể làm như vậy."

Julia vừa dứt lời, một đôi cánh trắng tinh sải rộng sau lưng cô ấy.

Ồ!

Các học sinh thốt lên những tiếng cảm thán trước cảnh tượng tuyệt đẹp này.

"Thấy thứ này không?"

Julia dùng tay chạm vào đôi cánh của mình. Sau đó, đôi cánh chậm chạp vỗ nhẹ nâng người Julia lên không trung.

"Chỉ cần sử dụng trí tưởng tượng đúng cách, chúng ta không cần tốn ma lực cũng có thể thi triển được phép thuật."



"Tôi cũng muốn thử."

Một học sinh cực kỳ tò mò hét lên đầy phấn khích.

"Chậm rãi thôi. Lần đầu sẽ không dễ dàng đâu."

"Được rồi."

Nam sinh nhắm mắt lại, vận dụng trí tưởng tượng của mình, cậu ta đang nhớ lại điều gì đó trong đầu. Nếu cậu ta là một con chim, như vậy cậu ta sẽ có được đôi cánh.

Sau đó, điều kỳ diệu đã xảy ra.

"Cái gì thế này?"

Miệng của nam sinh đó đã biến thành một cái mỏ màu vàng. Các học sinh xung quanh bật cười trước vẻ ngoài hài hước của cậu ta. Bầu không khí nặng nề thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn.

Julia lắc đầu.

"Chỉ tưởng tượng thôi là chưa đủ. Trong tiềm thức cậu vừa nghĩ đến loài chim phải không? Vì vậy, những đặc tính của loài chim mới được truyền vào cơ thể của cậu như vậy."

"Hừm. Vậy tôi nên làm như thế nào để biến trở lại?"

"Hãy nhớ lại hình dạng của mình mỗi khi cậu soi gương."

Đó là lời khuyên khá khắc nghiệt nhưng lại vô cùng hữu ích. Nam sinh làm theo sau đó vui vẻ vì đôi môi của mình đã trở lại trạng thái ban đầu.

"Khó thật đấy. Tôi cứ nghĩ chỉ cần tưởng tượng thì sẽ có tác dụng."

"Nếu dễ dàng như vậy thì ai vào bên trong Dreamland cũng thành thiên tài cả rồi. Không cần nhắc đến giáo sư Rudger, giáo sư là trường hợp tương đối đặc thù."

Bọn họ cũng không thể chịu đựng tình trạng này quá lâu.

Julia nhìn lên. Bầu trời của tầng thế giới này đang ngày một trở nên cao hơn. Điều đó chứng tỏ bọn họ đang dần chìm xuống tầng tiếp theo. Đây không phải là tin tốt.

Tiếng nói lúc đó vừa dứt, Kẻ Thôn Phệ đã xuất hiện. Đó chắc chắn không phải trùng hợp. Sinh vật kia không thể nào tùy tiện xuất hiện như vậy. Không những thế, nó còn trực tiếp t·ấn c·ông đoàn người của bọn họ.

Julia không thể rũ bỏ được trực giác bất an của mình. Cô ấy mơ hồ cảm nhận được mục đích thực sự của kẻ chủ mưu kia. Kẻ đó đang muốn kéo tất cả mọi người xuống tầng sâu nhất của Dreamland.

Kẻ đó muốn nhắm đến thứ gì? Chuyện gì mà khiến hắn ta phải kéo theo một số lượng lớn người từ thế giới thực vào Dreamland như vậy?

Julia không nói cho những người xung quanh mình biết tình trạng nguy hiểm hiện tại. Cô ấy không muốn bọn họ càng thêm mất tinh thần.

Trong tầm mắt của Julia, thiên không của tầng thế giới này đang dần biến mất. Ngay cả những hòn đảo cao nhất cũng đang dần tan rã. Điều này đồng nghĩa với việc ranh giới giữa các tầng thế giới đang dần bị xóa sổ.

Một người bình thường khi đi qua các tầng khác nhau của Dreamland đều phải dần thích nghi với các quy tắc của tầng bên dưới. Nhưng nếu ranh giới phân chia biến mất, bọn họ sẽ trực tiếp rơi thẳng từ tầng bề mặt xuống vực sâu của Dreamland.

Viễn cảnh đó thực sự còn đáng sợ hơn cả c·ái c·hết.

* * *

"Có vẻ như chúng ta gặp rắc rối lớn rồi."

Aidan vừa nói vừa ngồi xuống đỉnh một ngọn núi đầy đá. Nhóm người của bọn họ đã leo lên một nơi khá cao. Khung cảnh nơi này thật ngoạn mục. Trong tầm nhìn của Aidan lúc này là vô số hòn đảo lơ lửng trên bầu trời.

"Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra rồi à?"



"Ai mà nghĩ chuyện này sẽ xảy ra cơ chứ?"

"Cậu nghĩ thoát c·hết khỏi trận đ·ộng đ·ất đó thì sẽ ổn à?"

Leo cáu kỉnh lườm qua, Aidan thấy vậy cũng chỉ biết gãi đầu.

Tất nhiên, Aidan và Leo không phải là những người duy nhất ở đây. Bên cạnh họ là Tracy, Iona và một số học sinh Theon khác. Trong đó, đặc biệt hơn cả là nữ sinh tóc màu xanh đậm đang ngồi ở phía xa. Người đó không ai khác chính là Flora Lumos.

"Flora, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Mình cũng chưa biết. Nhưng tạm thời chúng ta vẫn đang an toàn."

Flora nhỏ giọng trấn an Cheryl, đôi mắt của cô ấy vẫn không ngừng quan sát những hòn đảo trên không.

"Tiền bối Lumos."

"... ... .Có chuyện gì?"

Flora Lumos nheo mắt khi thấy Aidan đến gần. Cô ấy vẫn có đôi chút ấn tượng với học sinh năm nhất này.

"Tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận về tình hình hiện tại."

"Sao cậu lại tìm tôi mà không phải những người khác?"

"Có vẻ như những người khác hiện tại không đủ tỉnh táo."

Flora Lumos liếc nhìn những học sinh xung quanh đang trong trạng thái như thể đã mất hồn, sau đó thở dài.

"... ... Được rồi. Cậu muốn nói gì?"

"Tiền bối có vẻ là người đáng tin cậy nhất ở đây."

"Vậy cậu muốn nói gì?"

"Có vẻ như chúng ta đã kéo đến một nơi xa lạ. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta cần hợp lực và nghĩ đối sách di chuyển."

Khi nghe thấy lời này, Cheryl bên cạnh không khỏi thắc mắc.

"Tại sao chúng ta phải di chuyển? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cứ ở lại đây sao? Các giáo sư chắc chắn sẽ đến giải cứu chúng ta."

"Ừm, chuyện đó... ... ."

Aidan hơi do dự chỉ ngón tay về một phía.

"Có thứ gì đó đã quan sát chúng ta được một lúc rồi."

"Cái gì?"

Đôi mắt của Flora và Cheryl theo bản năng nhìn theo hướng ngón tay Aidan chỉ. Tuy nhiên, tất cả những gì cả hai cô gái có thể nhìn thấy chỉ là những tảng đá nhỏ trên sườn núi đá.

Cheryl tò mò hỏi.

"Rốt cuộc có thứ gì ở hướng đó? Tôi không thấy có gì bất thường."

"Không, Cheryl. Cậu ta nói đúng."

Flora Lumos nhìn chằm chằm vào những tảng đá nơi xa.

"Có thứ gì đó ở phía đấy."