Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 478: Ký ức (1)




Chương 478: Ký ức (1)

"Là tôi, thưa giáo sư."

Người mở cửa bước vào là Sedina.

"Có chuyện gì thì để ngày mai rồi nói. Hôm nay tốt nhất vẫn là nên nghỉ ngơi."

Lời nói thoạt nghe có vẻ vô tâm nhưng Sedina khi nghe được lại chỉ lắc đầu mỉm cười. Cô ấy biết Rudger đang quan tâm đến mình.

"Nếu là ngày mai, e rằng tôi sẽ không có cơ hội nói."

Rudger lúc này mới rời mắt khỏi cửa sổ và nhìn về phía Sedina.

"Ngồi đi."

Hai người ngồi xuống đối diện nhau. Cả hai đều im lặng, không ai nói gì. Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh. Cả Rudger và Sedina đều đợi đối phương mở lời trước.

Cuối cùng, Sedina là người phá vỡ sự im lặng này.

"Cảm ơn giáo sư."

Sedina cúi đầu.

"Cô nên cảm ơn cả những người khác. Chỉ một mình tôi thì không thể làm nên trò trống gì."

"Dù sao thì nếu không có giáo sư tập hợp mọi người đến đây, tôi chắc chắn đã m·ất m·ạng."

"Có lẽ vậy, nhưng cô chắc chắn nên cảm ơn một người. Chính ông ấy đã cung cấp mọi thứ cần thiết để chúng tôi có thể thuận lợi đến được tận đây."

"Đó là ai vậy?"

"Là Walter Rosen."

Đôi mắt của Sedina mở to như thể không ngờ rằng cái tên đó lại xuất hiện ở đây.

"Người đàn ông lạnh lùng đó đã trực tiếp hạ mình cầu xin chúng tôi cứu cô."

"Cha tôi... ... ."

Tình cảm của Sedina hiện tại đối với cha của mình vẫn còn khá phức tạp. Tuy mọi hiểu lầm trong quá khứ đều đã được giải đáp nhưng thật khó để bản thân Sedina ngay lập tức thay đổi thái độ và tiếp nhận Walter Rosen. Dù sao thì những tổn thương vẫn còn ở đó, chúng vĩnh viễn sẽ trở thành vết sẹo trong tâm hồn Sedina.

"Cô vẫn còn căm ghét ông ấy sao?"

Đáp lại câu hỏi của Rudger, Sedina hơi do dự rồi khẽ lắc đầu. Rudger thấy tâm trạng người bên cạnh dần dần trở nên ảm đạm, hắn thận trọng mở miệng.

"Tôi dù sao cũng là người ngoài cuộc nên không tiện nói gì cả. Chuyện này cuối cùng vẫn phải là hai người tự giải quyết với nhau."

"Tôi biết."

"Ít nhất, tôi nghĩ cô nên biết vài chuyện."

"Sao vậy?"

"Walter Rosen hứa sẽ trả thù lao hậu hĩnh nếu chúng tôi cứu được cô trở về."

".........."

"Đó là phong cách thường thấy của ông ấy."

Trong tiềm thức của Sedina, Walter Rosen là một doanh nhân lý trí và tàn nhẫn. Việc ông ấy dùng vật chất để làm cái giá giao dịch không phải chuyện gì khó hiểu.

"Cô đoán cái giá ông ấy hứa trả là bao nhiêu?"

"Hẳn là rất nhiều tiền."

"Còn hơn cả thế. Ông ấy không tiếc mang cả gia sản của nhà Rosen ra làm tiền trao đổi."

"Cái gì?!!"

Bàn giao toàn bộ gia sản nhà Rosen?



Đó không còn là phạm trù tiền tài nữa mà đã trực tiếp là một phần mười huyết mạch kinh tế của Đế quốc Exilion rồi.

Sedina không thể hình dung được Walter Rosen đã phải đổ bao mồ hôi công sức vào đó. Vậy mà ông ấy sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ vì một người sao?

Sedina siết chặt tay. Mẹ cũng đã từng nói điều tương tự về cha. Nhưng cho đến hiện tại, Sedina mới thực sự hiểu tại sao bà ấy lại nói như vậy.

Hốc mắt Sedina hơi ẩm ướt, cô ấy bỗng dưng rất muốn lấy tay che mặt mình lại. Cho dù có là một người kiên cường đến đâu thì chung quy Sedina vẫn là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương của cả cha và mẹ. Việc một ngày bỗng dưng biết được sự thật hóa ra người mà bấy lâu nay cô ấy căm ghét thực chất lại là người yêu thương mình hơn bất kỳ ai trên đời. Chuyện đó không khác gì một cú sốc đối với Sedina.

Rudger biết Sedina cần thời gian để tiếp nhận chuyện này. Hắn không nói gì thêm, chỉ ngồi đó yên lặng như một pho tượng. Nhưng sự hiện diện của hắn giống như một chỗ dựa vững chắc khiến Sedina cảm thấy an tâm phần nào.

"Không cần ép buộc bản thân. Cứ thuận theo cảm xúc của mình là được."

Giọng của Sedina có phần nghẹn ngào.

"Tôi quả thực không biết phải làm như thế nào."

"Có lẽ hai người cần ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần. Tôi không chắc khi nào thì cô sẽ sẵn sàng cho việc đó. Nhưng tôi mong rằng cô sẽ không vì sự chần chừ của bản thân mà lựa chọn né tránh để sau này phải hối hận."

"... ... Giáo sư, ngài cũng từng trải qua chuyện như thế này rồi sao?"

Vẻ mặt của Rudger thoáng qua một nỗi buồn man mác.

"Có thể coi là vậy. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô cũng dẫm phải vết xe đổ của bản thân trước đây."

"... ... ."

Bầu không khí lại một lần nữa trùng xuống. Mãi một lúc sau, Rudger mới lên tiếng chuyển chủ đề.

"Chúng ta có lẽ không nên tiếp tục chủ đề nặng nề này nữa. Hãy nói về chuyện khác. Sedina, cô nghĩ sao về sức mạnh mới của bản thân?"

"Ý giáo sư là thế này?"

Sedina đưa tay về một phía của căn phòng. Cây cối trên sàn lập tức chuyển động. Không chỉ vậy, các bức tường, trần nhà và mọi thứ khác đều đáp lại ý muốn của Sedina.

Dinh thự của gia tộc Dentis là một nơi được tạo thành từ một quần thể thực vật khổng lồ. Ngay cả phòng cho các vị khách ở cũng là một không gian được tạo nên từ những chậu cây nhỏ.

Nói cách khác, nơi này hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Sedina.

Cảnh tượng toàn bộ không gian xung quanh trở nên có sức sống như hiện tại là một cảnh tượng kỳ lạ không thể dễ dàng diễn tả bằng lời.

"Rất ấn tượng!"

Sedina cười ngượng nghịu, có chút xấu hổ trước lời khen ngợi chân thành của Rudger.

"Trước đây tôi chỉ có thể điều khiển được những tờ giấy nhỏ nhưng giờ thì khác, tôi có thể kết nối ý thức của mình vào bất kỳ loài thực vật nào."

"Sedina, cô có biết khả năng đó có ý nghĩa gì không?"

"Nó tương đương với khả năng của một Danh Sắc, đúng chứ?"

"Phải. Nếu tin tức này được truyền ra, Tòa Tháp chắc chắn sẽ trao tặng danh hiệu đó cho cô. Cô có thể dễ dàng gia nhập bất cứ thế lực nào trên phiến đại lục này kể cả Tòa Tháp."

"Thật sao?"

"Nếu cô muốn, tôi có thể viết cho cô một lá thư giới thiệu."

Sedina kinh ngạc. Trông cô ấy lúc này giống như một chú sóc nhỏ tròn xoe mắt khi tìm thấy một quả sồi lớn vậy.

"Chà, tôi cần suy nghĩ thêm. Dù sao thì hiện tại tôi vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết."

"Tôi hiểu. Là tôi có hơi đường đột."

"Không sao đâu. Giáo sư cũng chỉ là lo nghĩ cho tôi thôi."

"Vậy tiếp theo cô muốn làm gì? Cô dự định ở lại khu rừng này sao?"

Rudger hỏi thẳng.

"Cái đó... ... ."

Sedina ngập ngừng trả lời. Đó cũng là điều cô ấy đang suy nghĩ. Vai trò của Sedina hiện tại rất quan trọng với tộc yêu tinh. Một khi tiếp nhận vị trí này, trách nhiệm cô ấy phải gánh vác thực sự rất lớn.



"Dù tôi sẽ rất buồn khi phải mất đi vị trợ lý tài năng của mình, nhưng nếu vì thế mà hạn chế khả năng của cô thì tôi không làm được. Sedina, quyền lựa chọn là của cô."

"... ... Hiện tại tôi đang lo lắng liệu mình có nên tiếp nhận vị trí của mẹ hay không?"

"Vị trí đó rất phù hợp với cô. Ít nhất thì hiện tại cũng không có yêu tinh nào có thể đảm đương được vị trí đó."

Sedina có thể trở thành người đứng đầu của vương quốc yêu tinh nếu cô ấy muốn. Khả năng của cô ấy hoàn toàn cho phép điều đó.

"Tôi cũng đã nghĩ về chuyện này. Trên thực tế, các trưởng lão cũng có ám chỉ tôi nên tiếp nhận chức vị kia."

"Là Ambella Berk và giáo sư Vierano sao?"

Sedina gật đầu.

"Vương quốc yêu tinh hiện đang trải qua sự hỗn loạn chưa từng có. Hai gia tộc đứng đầu đã biến mất, ba gia tộc chủ trương ôn hòa đã mất đi thủ lĩnh dẫn dắt. Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để thống nhất toàn bộ các gia tộc bên trong khu rừng."

Đôi mắt của Sedina lấp lánh.

"Nếu tôi trở thành người đứng đầu của vương quốc này, tôi có thể giúp đỡ được cho giáo sư. Không, tôi chắc chắn có thể làm được. Nếu tôi có thể hỗ trợ... ... !"

Rudger lên tiếng ngắt lời.

"Được rồi. Nghĩ về chuyện đấy bây giờ còn quá sớm."

Sedina nghe vậy mới nhận ra rằng bản thân có phần hơi phấn khích, cô khẽ hắng giọng.

"... ... À đúng. Chuyện đó cần rất nhiều thời gian."

"Tôi nghĩ cô sẽ ổn thôi. Cô nói mình đã gặp lại mẹ bên trong Cây Thế Giới đúng không?"

"Vâng. Mẹ tôi nói tất cả linh hồn của tộc yêu tinh khi c·hết đi đều sẽ được Cây Thế Giới che chở. Có lẽ vì thế mà linh hồn của bà ấy có thể xuất hiện lại dưới một hình thái khác."

Rudger xoa cằm. Mẹ của Sedina, Ella Plante, trong quá khứ đã từng hợp tác với con người để trồng một Cây Thế Giới khác dưới lòng đất bên dưới Đế quốc Exilion.

Rudger cho đến hiện tại vẫn không biết tại sao yêu tinh kia lại muốn làm một việc như vậy. Nếu hắn có thể gặp mặt người đó để trao đổi thì thật tốt quá.

"Giáo sư?"

"Sedina, tôi có thể nhờ cô một việc được không?"

"Có chuyện gì sao?"

"Cô có thể giúp tôi nói chuyện với Ella Plante không?"

"Hả? Tại sao?"

"Tôi có vài chuyện muốn hỏi bà ấy. Nếu không tiện thì cô có thể chuyển lời giúp tôi cũng được."

"Chà, tôi đoán chuyện đó tôi làm được... ... ."

Sedina suy nghĩ một lúc rồi nghĩ ra một cách.

"Giáo sư nghĩ sao về việc gặp mặt trực tiếp?"

Rudger ngạc nhiên trước những lời bất ngờ này.

"Khả thi sao? Tôi hình như không thể vào sâu bên trong Cây Thế Giới."

"Nếu là nhân loại thì đúng là không thể vào bên trong. Nhưng tôi có cảm giác giáo sư có thể vào, dường như ngài có gì đó đặc biệt nên Cây Thế Giới không bài xích giáo sư."

Nếu một người có thể kết nối trực tiếp với Cây Thế Giới đã nói như vậy thì khả năng cao là sự thật.

"Tôi nghe nói bên trong Cây Thế Giới chứa lượng dữ liệu khổng lồ, nếu bất cẩn đi vào đó, não bộ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng."

"Không sao đâu. Tôi có thể đi cùng giáo sư. Chúng ta có thể đi luôn bây giờ."

Sedina nói với vẻ mặt hớn hở như một đứa trẻ đang nóng lòng muốn khoe khoang khả năng của mình với người khác.



"Bây giờ sao? Chúng ta đang ở lãnh thổ của gia tộc Dentis mà."

"Không thành vấn đề. Bởi vì toàn bộ khu rừng này đều nằm trong sự kiểm soát của Cây Thế Giới."

Sedina nắm lấy tay Rudger và kéo hắn đứng dậy. Hai người đi đến cửa sổ cạnh ban công. Lúc này, ở bên ngoài đã có một thân cây nhỏ chờ sẵn.

"........"

Rudger khẽ thở dài khi nhìn những cành cây đung đưa trước mặt.

"Chỉ cần chạm vào nó là được sao?"

"Đúng vậy. Giáo sư hãy nhắm mắt lại, có thể sẽ hơi chóng mặt."

Rudger gật đầu và làm theo chỉ dẫn.

Sau khi xác nhận xong xuôi, Sedina cầm lấy thân cây do Cây Thế Giới gửi đến bằng tay kia và cố gắng kết nối với nhánh rễ chính.

Rudger cảm thấy như thể tâm trí mình bị kéo đi đến một vùng đất khác. Khi hắn mở mắt ra, thứ đầu tiên Rudger nhìn thấy là vô số hàng chữ màu xanh lá cây tràn ngập trên nền đất màu đen tuyền.

"Cái này... ... ."

"Đây là nơi lưu trữ dữ liệu bên trong Cây Thế Giới."

Các con chữ chuyển động không ngừng. Tất cả đều được viết bằng ngôn ngữ của yêu tinh, mỗi chữ cái đều chứa một lượng thông tin khổng lồ.

"Đi theo tôi."

Sedina nắm lấy tay Rudger và dẫn hắn vào sâu bên trong Cây Thế Giới. Khi cả hai thâm nhập vào biển dữ liệu xanh, quanh người bọn họ nhanh chóng trở nên trắng xóa bởi vì ánh sáng mãnh liệt tỏa ra. Rudger nhìn khung cảnh biến đổi xung quanh. Màu sơn xanh đã bắt đầu lan tràn khắp nơi.

Sabak.

Khi tiến dần về phía trước, Rudger chợt nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên cỏ. Hắn cúi xuống, bên dưới lúc này đã là một đồng cỏ xanh ngát trải rộng đến tận chân trời. Trên cánh đồng rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối là hàng ngàn hàng vạn cây cỏ đơm hoa kết trái. Bên trên là bầu trời xanh thăm thẳm không một gợn mây.

Rudger nhất thời bị thu hút bởi cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt.

Đúng lúc này, hắn cảm nhận được một âm thanh xào xạc và một sự hiện diện phía sau lưng.

"Ồ?"

Một tiếng kêu kỳ lạ vang lên.

Rudger ngoái nhìn lại, phía sau hắn xuất hiện một bóng hình yêu tinh. Đó là một người phụ nữ có mái tóc bạc tuyệt đẹp như thể chúng được dệt từ những sợi chỉ bạc của ánh trăng. Hầu hết các yêu tinh đều có ngoại hình xinh đẹp nhưng yêu tinh trước mặt lại sở hữu một vẻ đẹp xuất chúng hơn hẳn.

"Đứa nhỏ, con mang theo ai đến vậy?"

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Ella Plante khiến Rudger âm thầm kinh ngạc. Giọng nói này không có chút nào liên quan đến hình tượng bên ngoài của yêu tinh kia.

"Mẹ, đây là người mà con đã từng nhắc đến."

"Ồ, vậy sao? Sao ta lại không nhớ nhỉ?"

"Mẹ!!!"

Sedina đỏ mặt hét lên. Đó là biểu cảm lần đầu tiên Rudger nhìn thấy ở Sedina, người thường luôn cố gắng tỏ ra trưởng thành và chín chắn. Dường như khi đứng trước mẹ của mình, Sedina mới có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc của bản thân.

Trong khi Rudger đang suy nghĩ thì cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con Sedina vẫn tiếp tục.

"Nếu con đã tự mình đưa anh chàng đó đến đây thì hẳn đối phương có chuyện gì đó cần nói với ta."

"Vâng."

"Được rồi. Hai người không cần phải nắm tay trước mặt ta nữa đâu."

Nghe thấy vậy, Rudger quay sang nhìn Sedina. Sedina cũng nhanh chóng buông tay người bên cạnh ra. Đầu cô bé hơi cúi xuống, mặt đỏ như quả cà chua.

"Con quên mất."

"Haha."

Ella Plante nhìn Sedina một cách cưng chiều. Đó là dáng vẻ của một người mẹ đang tự hào khi thấy cô con gái nhỏ của mình đã lớn.

Cuối cùng, đôi mắt của Ella Plante chuyển sang Rudger. Ánh mắt hiền hòa ngay tức khắc chuyển sang vẻ lạnh lùng.

Rudger chưa kịp phản ứng thì Ella Plante đã ra tay. Những sợi xích màu xanh đột ngột xuất hiện từ không trung lao đến trói chặt lấy cơ thể hắn.

"Giờ thì nói cho ta biết. Tại sao ngươi lại đến đây, hoàng tộc của Thánh quốc?"