Chương 461: Dưới nhánh rễ (2)
"Có kẻ địch tập kích bên trong!"
"Mau chóng tiếp viện! Ngài Bereborn vẫn đang chiến đấu với chúng."
Quân đồn trú trong lâu đài dồn dập di chuyển. Tất cả bọn họ đều được huấn luyện bài bản nên không hề bị động trước tin tức kẻ thù đánh úp mà bình tĩnh sắp xếp đâu ra đấy chia quân đi hỗ trợ.
Nhưng khi quân lính tập kết đến hiện trường, bọn chúng cũng không thể ra tay giúp đỡ bởi vì bên đó có sự hiện diện của một con vật đang không ngừng phóng những luồng đạn ma thuật xanh về mọi hướng.
"Thứ đó là gì vậy?"
"Linh thú? Tại sao lại có linh thú ở đây?"
Thật bối rối khi phải chứng kiến thứ đang t·ấn c·ông không phải là một yêu tinh ôn hòa hay trung lập mà là một con hươu trắng khổng lồ với cặp sừng vàng tỏa sáng lộng lẫy trên đầu. Con vật này thậm chí còn là một linh thú.
Bên trong khu rừng yêu tinh cũng tồn tại không ít linh thú. Nhưng tất cả những con vật này đều chỉ sinh sống bên trong lãnh thổ riêng của mình, cách rất xa lâu đài Serendel.
Vì vậy, khi nhìn thấy một sinh vật lạ đột nhiên xuất hiện bên trong lâu đài tập kích mọi người, phản ứng đầu tiên của các yêu tinh chính là cực kỳ khó hiểu. Chuyện này đúng là đã vượt xa nhận thức thông thường của bọn họ.
"Mọi người không cần hoảng sợ. Tất cả hành động theo kế hoạch."
Tuy nhiên, khó hiểu thì khó hiểu, bản thân các yêu tinh ở đây đều là những chiến binh được đào tạo bài bản. Bọn họ vẫn có thể xử lý được thứ trước mặt.
'Những kẻ này...'
Hans đã cố tình gây náo loạn hiện trường hòng khiến đám binh lính này không kịp trở tay. Nhưng phản ứng của yêu tinh lại vượt ngoài dự đoán của cậu ta. Bọn họ rất nhanh liền thích nghi với tình huống hiện tại và bắt đầu tổ chức thế trận tiến công. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, người gặp nguy hiểm sớm hay muộn sẽ là cậu ta.
Hans nhanh chóng thay đổi kế sách. Cậu ta tạo ra hàng loạt quả cầu ma thuật cố gắng phá hủy địa hình xung quanh. Trần nhà sụp đổ và những mảnh vụn rơi xuống như trút, nhanh chóng chặn đường và hạn chế sự di chuyển của các yêu tinh.
Hans tận dụng khoảng trống và dùng sừng húc vào đám yêu tinh đang canh chừng Sedina. Đám yêu tinh không thể ngăn cản thế tiến công của Hans liền né sang hai bên, Hans nhân cơ hội này liền tiếp cận Sedina.
[Lên đi!]
"Tiền bối?"
[Nhanh lên!]
Sedina lập tức túm lấy lông và trèo lên lưng con hươu.
Những yêu tinh cách đó không xa nào sẽ chịu để yên. Bọn chúng hét lên.
"Chặn chúng lại!"
Yêu tinh ngay lập tức nhận ra mục đích của Hans là gì. Tất cả tư tế đồng loạt tiến lên sử dụng phép thuật. Rễ cây mọc lên khắp nơi lao về phía Hans. Những thân cây khỏe mạnh quấn chặt lấy chân và người con vật.
Hans vặn vẹo cơ thể, tất cả dây leo bám trên người cậu ta liền bị xé nát.
Sedina trên lưng Hans cũng ra sức giúp nhổ bỏ rễ cây. Cô nhặt vài mẩu rễ rơi trên sàn và ném chúng lên không trung. Rễ cây lơ lửng trong không khí bong ra và biến thành những tờ giấy mỏng. Tờ giấy gấp lại nhiều lần trong không khí hóa thành hình dạng của một lưỡi cưa. Mặc dù chỉ là một lưỡi cưa bằng giấy nhưng sức mạnh của nó lại phi thường sắc bén vì được thấm nhuần năng lượng ma thuật.
Soạt. Soạt.
Mỗi lần lưỡi cưa giấy xẹt qua là một đoạn rễ bị chặt đứt. Tuy nhiên, số lượng các nhánh rễ sinh ra lớn hơn rất nhiều so với phần bị cắt bỏ. Khi thời gian càng kéo dài, số lượng quân tiếp viện tăng lên, bọn chúng đều đồng loạt thống nhất ngăn chặn Hans bỏ chạy.
[Cô đi trước đi!]
"Còn Alex thì sao?"
[Việc giải cứu cô là ưu tiên hàng đầu. Alex có thể tự lo liệu được.]
Alex đang cuốn vào một trận chiến khốc liệt với Bereborn. Mỗi khi hai thanh kiếm chạm vào nhau, xung quanh cả hai đều để lại những dấu vết phá hủy. Trận chiến của cả hai người này đã diễn ra khá lâu rồi.
Hans rất kinh ngạc khi một người được trang bị đầy đủ mọi thứ như Alex lần này lại không thể kết liễu kẻ địch nhanh chóng như mọi khi. Còn các yêu tinh phía sau lại kinh ngạc khi chỉ huy Bereborn của bọn họ lại có ngày đánh tay đôi ngang ngửa với một con người.
Không ai ở đây dám can thiệp vào cuộc chiến giữa hai người. Tốc độ chuyển động của Alex và Bereborn nhanh đến mức bọn họ thi thoảng chỉ nhìn thấy những dư ảnh mờ ảo. Ngay cả đôi mắt tinh tường của yêu tinh cũng không thể theo kịp chuyển động của hai người kia. Vì vậy, không ai dám tự ý can thiệp để tránh ngộ thương người phe mình.
Các yêu tinh xung quanh chỉ tập trung vào t·ấn c·ông Hans.
[Bám chặt vào!]
Hans hét lên và giải phóng năng lượng ma thuật ra khỏi toàn bộ cơ thể. Rễ cây định quấn lên người cậu ta nhanh chóng biến thành bột mịn vương vãi khắp nơi. Đòn t·ấn c·ông này Hans đến hiện tại chỉ có thể sử dụng một lần, cậu ta quyết định rằng phải tận dụng cơ hội duy nhất này.
Bọn họ trước mắt cần quay trở lại khu vực bên dưới đã.
Hans cố gắng trốn thoát qua cái hố ban đầu nhưng những yêu tinh nhanh trí đã chặn lại lối đi đó bằng ma thuật nguyên tố.
"Ngăn nó lại!"
"Chỉ cần kéo dài cho đến lúc quân tiếp viện của chúng ta tới. Nó chắc chắn sẽ không chạy thoát được."
[C·hết tiệt!]
Hans nhìn quanh rồi ngẩng đầu lên. Nếu đi xuống không được, vậy thì đi lên.
Sau khi đã quyết định, cậu ta lập tức hành động. Một cây cầu thấm đẫm ma thuật màu xanh xuất hiện lơ lửng trong không trung.
"Ngăn nó lại, nó đang muốn phá trần nhà!"
Những yêu tinh xung quanh làm sao lại không đoán được ý đồ của con linh thú trước mặt? Nhưng khi bọn chúng kịp phản ứng thì đã quá muộn.
Tuy nhiên, khoảnh khắc Hans định phá vỡ trần nhà...
"Vô ích thôi."
Đột nhiên, một giọng nói của ai đó vang lên trong không trung.
Hans giật mình, quay đầu nhìn ngó xung quanh nhưng không thể nào tìm được chủ nhân của giọng nói vừa rồi.
"Cố gắng tìm kiếm cũng vô ích."
Giọng nói xa lạ liên tục vang lên, công kích Hans từ mọi hướng.
Sắc mặt Sedina toát lên vẻ sợ hãi.
"Là Bentmin Lipre?"
"Muốn mang đứa trẻ đó đi? Phải xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không đã."
Lời vừa dứt, toàn bộ lâu đài rung chuyển. Bản năng của Hans réo lên từng hồi chuông cảnh báo nguy hiểm.
Chạy trốn!!!
Hans cố gắng phá trần nhà hòng bay ra ngoài nhưng cơ thể của cậu ta đột ngột phải gánh chịu một áp lực cực kỳ lớn. Bức tường bên cạnh vỡ ra, một thứ gì đó to lớn lao đến đập thẳng vào người Hans. Cơ thể linh thú không chịu nổi liền ngã xuống sàn kéo theo đó là Sedina cũng bị hất văng xuống.
Sedina khó khăn ngẩng đầu lên.
"C-cái gì vậy?"
Thứ phá vỡ bức tường và nhô ra vừa rồi là một thân cây to lớn. Kích thước của nó lớn hơn gấp nhiều lần so với thứ được các tư tế triệu hồi.
"Thế nào?"
Giọng nói của Bentmin lại vang lên bên tai Sedina. Khi Sedina quay đầu lại liền nhìn thấy một rễ cây nhỏ đang lắc lư như thể chế nhạo cả hai người. Âm thanh chính là phát ra từ trên nhánh rễ này.
"Đây là sức mạnh của Cây Thế Giới, quyền năng độc nhất dành cho người kết nối trực tiếp vào cây thần."
Sức mạnh hiện tại Bentmin có thể điều động chưa đến 1% tuy nhiên, chỉ với một lượng nhỏ như vậy cũng đã thừa sức đánh cho Hans thừa sống thiếu c·hết. Có thể thấy năng lượng của Cây Thế Giới mạnh mẽ cỡ nào.
Đúng lúc này, một tia sáng bay đến và cắt đứt phần cuối của thân cây. Theo sau tia sáng là thân hình của Alex xuất hiện.
"Tiền bối."
"Hans sao rồi?"
"Tiền bối Hans không ổn lắm."
Alex nhíu mày. Mọi chuyện gần như đã thành công nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Bentmin. Ngay cả Hans đang trong tình trạng mạnh mẽ nhất cũng không thể chịu nổi một đòn của đối phương sao?
"Con người các ngươi thật thô lỗ."
Những thân cây mới không bao lâu sau liền mọc trở lại từ đoạn bị cắt và tiếp tục trườn đến như thể đang phàn nàn.
Sắc mặt Alex trở nên khó coi. Đối phó với mấy thứ có khả năng tái sinh kiểu này đúng là vô vọng.
Lúc này, yêu tinh Bereborn xuất hiện phía sau, cuối đầu hành lễ với thân cây.
"Gia chủ, là lỗi của thần khi để bọn chúng đột nhập được vào bên trong."
"Được rồi. Không phải lỗi của ngươi. Ta cũng không ngờ mấy tên nhân loại bọn chúng có thể đột nhập từ dưới lòng đất."
Bentmin lần lượt quan sát Alex và Hans.
Thật kỳ lạ!
Cô ta trước đó không hề phát hiện ra sự tồn tại của hai kẻ này cho đến khi chúng xuất hiện. Chuyện này chưa từng xảy ra khi cô ta kết nối với Cây Thế Giới.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
"Nói. Ai trong các ngươi———"
Giọng nói của Bentmin đột nhiên trở nên rè đi như thể âm thanh bị nhiễu loạn. Bentmin bối rối. Có kẻ nào đó đã can thiệp vào đường truyền của cô ta.
Belaruna từ nãy đến giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cô ấy từ bên dưới đột nhiên nhảy ra ngoài, nhanh chóng tiếp cận nhánh rễ và phá vỡ tạm thời quyền kiểm soát của Bentmin lên thứ này. Ngay lập tức, con đường bị chặn lại mở ra một lối nhỏ. Belaruna hét lên.
"Lối này!"
Đám binh lính yêu tinh nhào đến nhưng Belaruna ngay sau đó đã đóng lối đi tạm thời lại. Tất cả đòn t·ấn c·ông bị đám rễ cây chặn lại.
Khoảnh khắc lối đi sắp đóng, Bereborn vung kiếm chém một đòn hòng ép mở lối đi một lần nữa. Tuy nhiên, đòn t·ấn c·ông đó đã bị Alex cản trở.
"Alex?"
Alex mỉm cười nhìn đám người Sedina đằng sau những rễ cây đang dần khép lại.
"Đi trước đi. Tôi sẽ ở lại cầm chân đám yêu tinh."
Cuối cùng, rễ cây chặn hoàn toàn lối đi. Việc tất cả cố gắng đi cùng nhau trong tình trạng này không khác gì hành động t·ự s·át.
Sedina cắn môi, biết là bản thân có ở lại cũng chẳng thể giúp được gì cho đối phương. Cô vừa thở dốc vừa chạy theo bước chân của Belaruna.
Tuy nhiên, khi cả ba người chạy không được bao xa thì một vật đã đâm xuyên mặt sàn bằng cẩm thạch cứng rắn chọc thẳng xuống lòng đất. Những nụ hoa màu hồng chọc thủng sàn đá đang nở rộ. Giữa những cánh hoa rải rác lộng lẫy, một cái chân mịn màng bay ra và đá vào mạng sườn Belaruna.
Belaruna không kịp né tránh liền b·ị đ·ánh văng sang một bên. Tuy nhiên, trước khi b·ị đ·ánh bay, Belaruna vẫn kịp lấy từ bên trong túi ra một lọ thuốc ném vào đối phương. Chất lỏng độc từ chai thuốc thử vỡ ra đổ lên đầu kẻ t·ấn c·ông.
"Trò trẻ con!"
Tuy nhiên, giọng nói của người bị trúng độc vẫn rất bình tĩnh.
Belaruna thở hổn hển nhìn chằm chằm vào đối phương.
Kẻ hiện ra từ bên trong nụ hoa là một yêu tinh có vẻ ngoài quý phái. Cô ta nhìn nọc độc đã thấm đẫm cơ thể mình, ngón tay quệt c·hất đ·ộc lên miệng rồi dùng lưỡi liếm.
"Thủ đoạn không tệ. Nhưng rất tiếc, ta nhận được bảo hộ của Cây Thế Giới. Tất cả c·hất đ·ộc chiết xuất từ thực vật không có tác dụng với ta."
Lời vừa dứt, thân hình của Bentmin đã đến trước mặt Belaruna. Ánh mắt cô ta lạnh lùng nhìn đối thủ.
"Là ngươi? Ngươi còn dám trở về?"
"Sao có thể... ... ."
"Khả năng của Cây Thế Giới không chỉ giới hạn ở việc nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Chỉ cần là nơi rễ cây chạm đến, ta đều có thể dịch chuyển đến đó trong nháy mắt."
Sức mạnh mà Bentmin hiện tại có thể nắm giữ chính là khả năng kháng độc, tầm nhìn và khả năng dịch chuyển tức thời.
"Không thể tin được một yêu tinh tầm thường như ngươi lại có thể kết nối với Cây Thế Giới."
Bentmin cười nhạo Belaruna và búng ngón tay.
Những chiếc rễ cây mà Belaruna vừa liều mạng chặn lại mở ra, để lộ cảnh tượng phía bên kia. Nằm ở miệng hố chính là cơ thể tràn ngập v·ết t·hương của Alex. Mặc dù vẫn còn sống nhưng hơi thở của Alex lúc này mỏng manh đến mức tưởng chừng như cậu ta có thể c·hết bất cứ lúc nào.
"Một hiệp sĩ xuất sắc và một linh thú vô danh, thêm vào đó là một yêu tinh lang thang có thể kết nối với Cây Thế Giới."
Bentmin lắc đầu khi nhìn đám binh lính bảo vệ bên trong đang cúi đầu về phía mình.
"Thú vị lắm, John Doe. Không ngờ một kẻ chuyên môn làm việc cá nhân như ngươi lại có thể triệu tập được nhiều người tài năng như vậy. Bây giờ khi át chủ bài của ngươi mất hết rồi, ngươi sẽ làm gì đây?"
Bentmin khoanh tay suy nghĩ, chợt cô ta nảy ra một ý tưởng thú vị.
"Ta đổi ý rồi. Tạm thời ta sẽ không g·iết các ngươi."
Rễ cây theo lệnh của Bentmin cuốn lấy ba người Alex, Hans và Belaruna.
"Các ngươi hẳn sẽ rất thích khi tự mình chứng kiến c·ái c·hết của tên đó."
Thế là toàn bộ nhóm người Alex liền bị Bentmin bắt đưa về khu vực trung tâm của Cây Thế Giới. Đó là một cái hốc khổng lồ được bao phủ tứ phía bởi rễ cây. Ở khu vực trung tâm là một hồ nước chứa nhựa cây tích tụ.
Sedina run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng phía trước. Đây là trung tâm tiếp cận Cây Thế Giới và là nơi tiến hành các nghi lễ.
Bentmin thô bạo ném ba người b·ất t·ỉnh gần đó và quay đầu về phía Sedina.
"Chúng ta nên kết thúc công việc của mình ngay bây giờ, phải không?"
Sedina lùi lại một bước nhưng không có cách nào thoát khỏi khu vực này. Dù cô ấy có bỏ chạy cũng sẽ sớm bị Bentmin tóm lại.
"Ồ! Cuối cùng ta cũng nhìn thấy biểu cảm sợ hãi trên mặt ngươi rồi."
Bentmin cười chế nhạo.
"Ngươi có muốn biết John Doe hiện tại đang làm gì không?"
Bentmin nhẹ nhàng ra hiệu, bên trong hốc cây tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ. Khi tiếp xúc với ánh sáng vàng nhạt như đom đóm, một khung cảnh hoàn toàn khác hiện ra trước mắt Sedina.
Đó là cảnh tượng binh lính yêu tinh bao vây trước bức tường ngoài lâu đài Serendel. Sedina tinh mắt ngay lập tức tìm thấy Rudger đang trốn giữa những khoảng trống trong đám đông.
"Ta đoán tên hèn nhát đó định cử các ngươi đến trước để thu hút sự chú ý của ta, sau đó hắn sẽ giả dạng vào đánh lén."
Bentmin không giấu được tiếng cười khi nhìn thấu toàn bộ kế hoạch của đối phương.
"Chỉ tiếc là hắn ta không biết ta có thể nhìn thấy mọi thứ từ Cây Thế Giới."
Bentmin đưa tay về phía hình ảnh Rudger và tung nắm đấm.
Chuyện kỳ quái đã xảy ra, theo động tác của Bentmin, tại chiến trường trong màn ảnh, rễ cây mọc ra từ dưới chân Rudger và quấn quanh người hắn. Sự việc xảy ra quá mức đột ngột, không ai kịp phản ứng.
"Tạm biệt, John Doe."
"KHÔNG!!!"
Bất chấp lời cầu xin của Sedina, Bentmin vẫn siết chặt nắm đấm của mình.
Nứt.
Sedina như thể cũng cảm giác được âm thanh truyền đến từ chiến trường phía xa. Máu đỏ tươi bắn tung tóe giữa đống rễ cây quấn xung quanh Rudger.
Sedina ngã phịch xuống đất, khuôn mặt đờ đẫn không sức sống. Bentmin mở miệng nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
Phập!
"?!!!"
Nhưng cô ta vẫn chưa kịp nói ra lời chế nhạo tiếp theo thì một tiếng động kỳ lạ vang lên. Bentmin cảm thấy ngực mình đau nhói. Cô ta từ từ cúi đầu xuống. Đập vào mắt Bentmin là một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua ngực.