Chương 460: Dưới nhánh rễ (1)
"Cổng phía Tây đã thất thủ! Quân địch đang đến!"
"Cổng phía Đông cần chi viện! Chúng tôi không thể cầm cự được lâu hơn nữa. Quân địch quá đông."
Tình báo liên tiếp được truyền về phía trung tâm lâu đài. Tất cả đều có chung một nội dung.
Phòng tuyến bảo vệ ngoài cùng đã bị phá.
Do cả hai phe của năm đại gia tộc đồng thời t·ấn c·ông cùng một lúc dẫn đến quân lực bị chia nhỏ sang hai phía. Điều này kéo theo binh lực phân tán, cho dù quân thủ thành có dựa vào kiến trúc cầm cự được trong chốc lát nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển.
Tại trung tâm điều khiển, yêu tinh chỉ huy ra lệnh.
"Tất cả rút vào trong. Bảo toàn lực lượng. Phòng tuyến thứ hai cần chút thời gian. Điều động toàn bộ tư tế dựng rào chắn cản quân địch lại."
"Nhưng số lượng tư tế bên phía địch nhân hơn phe ta rất nhiều."
"Nhiệm vụ của chúng ta là kéo dài thời gian lâu nhất có thể. Tất cả những thứ còn lại không quan trọng."
Khi tín hiệu được gửi qua rễ cây và quân đồn trú bên ngoài lâu đài nhận được, bọn họ ngay lập tức rút lui. Hành động cực kỳ nhanh gọn và dứt khoát, không có chút chần chừ nào. Đây chính là lợi thế trong giao chiến của chủng tộc yêu tinh.
"Rút hết binh lực của cổng phía Nam lại. Chúng ta không cần thủ hướng đó."
"Rõ."
Mọi mệnh lệnh từ phòng điều khiển đến chiến trường cùng tình hình bên ngoài đều được Bentmin nắm rõ thông qua Cây Thế Giới.
"Những kẻ ngu xuẩn."
Bentmin lẩm bẩm với giọng khó chịu khi nhìn kẻ địch đang cố gắng phá hỏng kế hoạch của mình.
Cô ta làm tất cả điều này vì lợi ích cá nhân sao?
Nực cười.
Hành động của cô ta chính là động thái nhằm mục đích khôi phục chủng tộc yêu tinh trở lại thời kỳ hoàng kim.
Yêu tinh vốn là một chủng tộc được trời ban cho tuổi thọ lâu dài cùng tài năng tuyệt vời. Bọn họ thân thiện với thiên nhiên, có thể dễ dàng lập khế ước với các tinh linh, có thể nhìn và điều khiển các nguồn năng lượng sống.
Trong quá khứ, yêu tinh là thần tượng của mọi chủng tộc. Mỗi khi nhắc đến chủng tộc tiếp cận gần với các vị thần nhất, không có loài nào có thể cạnh tranh vị trí đó với tộc yêu tinh.
Nhưng khi thời gian trôi qua, nhiều thứ đã thay đổi. Yêu tinh dần dần đã tụt hậu so với thời đại. Nói như vậy không có nghĩa là bọn họ không chịu phát triển hay tiến hóa mà là những thứ mới mẻ đó chung quy chỉ gói gọn bên trong một khu rừng nhỏ bé.
Thế giới bên ngoài khu rừng thay đổi nhanh hơn rất nhiều. Mỗi khi tộc yêu tinh tiến được một bước thì các chủng tộc khác đã bỏ xa bọn họ một khoảng cách dài.
Trớ trêu thay, chính vì yêu tinh có thể sống quá lâu nên họ dần dần không ý thức được tầm quan trọng của cuộc sống. Vì sinh ra đã có sẵn nhiều thứ nên họ không biết đến nỗi khao khát của những chủng tộc không có gì trong tay. Chính những thiếu thốn này đã hóa thành động lực giúp các chủng tộc khác tiến về phía trước. Đó là nguồn gốc của sự phát triển, thứ mà yêu tinh đã lãng quên từ rất lâu rồi.
Yêu tinh đã quên đi cách để trở nên mạnh mẽ. Tuổi thọ trời ban khiến bọn họ mất đi động lực học tập, nghiên cứu những thứ mới mẻ. Trong suy nghĩ của đại đa số yêu tinh, bọn họ không thiếu chính là thời gian. Nếu hiện tại bọn họ không học được thứ gì đó thì trong tương lai bọn họ chắc chắn sẽ học được.
Mười năm? Hai mươi năm? Hay thậm chí là một trăm năm. Tất cả chỉ là một con số.
Nhưng còn con người thì sao?
Một trăm năm trước, bọn họ vẫn còn cưỡi ngựa, sử dụng thuốc nổ đơn sơ.
Nhưng hiện tại thì thế nào?
Phương tiện di chuyển đã được thiên biến vạn hóa ra rất nhiều loại hình, từ Golem cơ khí cho đến xe hơi, khinh khí cầu...Vũ khí từ cung tên, giáo mác đã chuyển sang đại bác, súng điện từ, các loại Golem chiến đấu...
Nếu cứ để yên như vậy, không biết trăm năm sau con người sẽ bỏ xa yêu tinh đến mức độ nào nữa.
Bentmin muốn ngăn chặn chuyện đó. Để làm được điều này, cô ta muốn đánh thức hoàn toàn Cây Thế Giới và biến toàn bộ lục địa này thành một khu rừng nguyên thủy có lợi cho yêu tinh.
Ở một khía cạnh nào đó, Ella Plante và Bentmin Lipre đều có ý định sử dụng Cây Thế Giới giống nhau. Cả hai đều sớm nhận ra những hạn chế của chủng tộc và cố gắng tìm hướng đi cho tương lai.
Tuy nhiên, các phương pháp theo đuổi của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Ella Plante nghĩ rằng Cây Thế Giới nên được phát tán rộng rãi và yêu tinh nên sống hòa hợp với các chủng tộc khác. Bọn họ cần học hỏi lẫn nhau để cùng nhau tiến về phía trước.
Nhưng Bentmin Lipre lại cho rằng chủng tộc yêu tinh vĩ đại nên đứng trên tất cả muôn loài.
Tại sao một chủng tộc trời sinh đã có mọi thứ như bọn họ lại phải hạ mình với các giống loài hạ đẳng khác?
Điều này chẳng khác nào chà đạp lên lòng tự tôn của yêu tinh. Cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Nếu các chủng tộc khác hiện tại đã bỏ xa yêu tinh, vậy thì đơn giản thôi, hãy đưa toàn bộ đại lục này trở lại thời kỳ săn bắn nguyên thủy, thời kỳ độc tôn của chủng tộc yêu tinh bọn họ.
Nếu tất cả tiến trình phát triển trở lại vạch xuất phát, Bentmin tin rằng yêu tinh bọn họ sẽ không bao giờ để những giống loài khác vượt lên trên mình một lần nữa.
Không thể không nói, ý nghĩ này của Bentmin thực sự cực đoan. Nếu bất cứ ai đó biết được kế hoạch này, chắc chắn phản ứng đầu tiên của họ chính là nguyền rủa kẻ nghĩ ra phương án đó c·hết không được tử tế.
Bentmin hiện tại có thể điều động không đến 1% sức mạnh của Cây Thế Giới. Chỉ với một lượng sức mạnh nhỏ bé như vậy thôi đã giúp cô ta nắm quyền thống trị trong khu rừng yêu tinh. Bentmin tin rằng một khi cô ta sử dụng được nhiều sức mạnh hơn, không cần 100% chỉ một nửa số đó thôi, vương quốc yêu tinh của bọn họ sẽ đạt được sự thịnh vượng chưa từng có.
Chìa khóa cuối cùng để giải quyết vấn đề này chính là hậu duệ cuối cùng của gia tộc Plante, Sedina Rosen.
Phòng tuyến đầu tiên bị phá hủy nhanh hơn Bentmin dự tính. Ambella Berk mạnh hơn cô ta nghĩ. Ngay cả Vierano Dentis cũng là biến số mà cô ta không ngờ đến. Cô ta có vẻ đã coi thường sức mạnh của hai gia tộc trung lập này.
Bentmin nở một nụ cười chế nhạo khi nhìn người đàn ông bí mật lẩn trốn trong đám binh lính tràn vào lâu đài.
'Ambella, có nỗ lực đấy. Nhưng chỉ như vậy thôi thì không đủ đâu.'
Hiển nhiên hành động tự mình gây ra náo động lớn của Ambella mục đích chính là muốn thu hút sự chú ý của Bentmin, tạo điều kiện cho Rudger hành động. Tuy nhiên, một khi Bentmin đã đánh dấu được vị trí của mục tiêu cần theo dõi, kế sách kia dù có tốt đến đâu cũng vô dụng.
Sự nguy hiểm của John Doe sẽ được tăng lên tối đa vào thời điểm Bentmin không nhận thức được tung tích của đối phương. Nhưng nếu Bentmin chủ động đề phòng thì cô ta chẳng cần e ngại gì kẻ đó.
Việc quan trọng lúc này chính là sử dụng đứa trẻ kia.
Toàn bộ lâu đài này cũng đã nằm trong lòng bàn tay của Bentmin. Cô ta đang quan sát tất cả các cấu trúc phức tạp của lâu đài bên trong và chuyển động của từng binh lính trong gia tộc.
Phòng tuyến bên ngoài đã thất thủ thì có sao?
Đây mới chính là phòng tuyến cuối cùng và mạnh mẽ nhất, đồng thời cũng sẽ là mồ chôn của tất cả đám người kia.
Bentmin hài lòng với việc vẽ ra kế hoạch cho tương lai. Đột nhiên, ánh mắt của cô ta hiện lên vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng kêu của một con thú lạ vang vọng từ bên dưới lòng đất.
Thứ gì vậy?
* * *
Hans cảm thấy lo lắng. Cậu ta vừa nhận được tin tức ở bên trên thông qua một con chuột. Hai phía cổng thành đã bị công phá, q·uân đ·ội của gia tộc Leafre đang rút về tuyến phòng thủ thứ hai. Nhóm người dẫn Sedina vào bên trong càng lúc càng sâu, địa hình càng ngày càng phức tạp, cậu ta đang dần mất đi vị trí của mục tiêu. Nếu cứ để như vậy thì rất có thể bọn họ sẽ mất dấu Sedina.
Ba người bọn họ đã mắc kẹt tại một chùm nhánh rễ bên dưới được một lúc rồi. Belaruna vẫn đang không ngừng tìm kiếm đường đi để vượt qua bức tường này.
Vào lúc Hans đang tự hỏi nên làm gì tiếp theo thì Alex đột nhiên rút kiếm ra.
"Gì vậy?"
"Cậu biết vị trí của đứa trẻ kia đúng không?"
Đứa trẻ mà Alex nhắc đến tất nhiên là chỉ Sedina.
"Tôi vẫn đang lần theo dấu vết của bọn họ. Anh hỏi thế làm gì?"
Thay vì trả lời, Alex nhìn chằm chằm vào Belaruna.
"Belaruna, cô tính toán xem nếu chúng ta đột phá từ vị trí này lên thẳng trên thì có khả thi không?"
Hans trợn mắt, cậu ta đã đoán ra Alex định làm gì. Belaruna trầm tư một lúc rồi đưa ra câu trả lời.
"Có thể nhưng sẽ khá khó đấy. Nền đất bên dưới khá cứng, ngoài ra còn bị cản trở bởi đám rễ cây nữa..."
"Nếu dùng sức mạnh của Hans thì sao?"
"Cái gì?"
"Hả?"
Cả Hans và Belaruna buột miệng hỏi lại. Nhưng ngay sau đó, Belaruna gật đầu.
"Có thể thử."
"Được. Vậy hãy cho chúng tôi biết vị trí nào có thể công phá."
"Này, làm vậy có mạo hiểm quá không?"
Hans lên tiếng phản đối nhưng Alex gạt đi.
"Không thể mất thời gian nữa. Chúng ta cần nắm chắc cơ hội."
"... ... ."
"Không phải cậu đến đây để cứu đứa trẻ đó sao? Cậu còn chần chừ cái gì?"
Hans thở dài thật sâu.
"Được rồi."
Sau đó, cậu ta lấy chiếc răng của con linh thú trong túi ra. Tuy có một chút căng thẳng nhưng Hans không cảm thấy bất kỳ sự phản kháng nào. Ít nhất thì khi biến thành linh thú, cậu ta vẫn có thể giữ lại được lý trí của mình, không bị bản năng của con vật lấn át. May mắn là trước đó Hans cũng đã bị Grander giày vò khá nhiều nên cậu ta đã học được cách điều khiển sức mạnh của thứ trong tay.
"Hai người lùi lại một chút."
Belaruna và Alex nghe vậy, đồng loạt kéo dài khoảng cách với Hans.
Phập.
Hans cắm răng của con linh thú vào lòng bàn tay. Kích thước của Hans nhanh chóng tăng lên, bộ lông trắng tinh xuất hiện. Hình dạng con người ngay lập tức biến thành một con hươu to lớn. Chẳng bao lâu sau, một linh thú với cặp sừng vàng đáp xuống nhánh rễ cây khổng lồ dưới lòng đất.
Đôi mắt của con vật chăm chú nhìn lên khu vực được đánh dấu từ trước. Ánh sáng ma thuật màu xanh lam nhấp nháy trong mắt nó. Sau đó, con vật há miệng, năng lượng ma thuật dần tụ tập lại trong không trung.
[Bịt tai lại. Sẽ hơi ồn đấy.]
Một ánh sáng chói lóa lóe lên trong lòng đất tối tăm xuyên thẳng lên mặt đất.
* * *
Cột ánh sáng do Hans bắn ra xuyên qua tầng đất bị rễ Cây Thế Giới chặn lại và tạo ra một lối đi lớn bên trong lâu đài Serendel.
Đám người đang áp giải Sedina về địa điểm chỉ định chợt cảm nhận được năng lượng trong không khí bị xáo trộn. Đột nhiên, theo sự khuấy động của nguồn năng lượng khổng lồ dưới lòng đất, một tia sáng màu xanh lướt qua trước mắt họ khiến đám yêu tinh hoảng sợ.
Yêu tinh tóc xám dẫn đầu ngay lập tức nâng cao cảnh giác.
"Kẻ địch tập kích!"
Chẳng mấy chốc, một người chui ra từ cái hố trên sàn. Là Alex với các trang bị ma pháp trên người.
"Con người?"
Các yêu tinh xung quanh đều bối rối trước sự xuất hiện của Alex.
Tại sao lại có con người ở đây?
Nơi này không phải ngoại thành hay khu vực đang xảy ra chiến đấu mà là trung tâm lâu đài Serendel đấy. Một con người có thể vượt qua lớp phòng thủ thứ hai trực tiếp đột kích vào bên trong như thế này sao?
"T-tiền bối?"
Đôi mắt của Sedina mở to vì kinh ngạc khi nhìn thấy Alex.
"Tất cả vào vị trí."
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp ngay lập tức chiếm lĩnh bầu không khí xung quanh.
"B-Bereborn?"
"Chỉ là một con người mà thôi. Giải quyết tên này nhanh chóng và tiếp tục nhiệm vụ."
Alex cười toe toét với yêu tinh tóc xám tên là Bereborn.
"Hóa ra là ngươi? Tốt lắm, có vẻ như thân phận của ngươi khá cao đấy nhỉ?"
"... ... ."
Alex nhớ rất rõ dung mạo của đám yêu tinh đã b·ắt c·óc Sedina ở Leathervelk. Yêu tinh tóc xám trước mặt chính là một trong số đó. Alex chỉ tay về phía Bereborn, nói với giọng chế nhạo.
"Không ngờ chủng tộc tự cho mình là cao quý như yêu tinh lại có ngày lén lút đến thế giới con người b·ắt c·óc một đứa trẻ. Đúng là không biết xấu hổ!"
"Con người láo toét! Sao ngươi dám...?"
Đám yêu tinh xung quanh tức giận ngay lập tức lao về phía Alex.
Bọn chúng sao có thể chịu được cảnh chỉ huy của mình bị nhân loại chửi bới?
Alex nhìn đám yêu tinh chuẩn b·ị đ·ánh về phía mình, cậu ta bình tĩnh lùi lại một bước. Thấy vậy, đám lính bảo vệ càng lấy đà tăng tốc muốn đuổi kịp đối phương. Nhưng chúng không biết hành động đó là một sai lầm.
Như thể có một v·ụ n·ổ năng lượng khổng lồ xảy ra ngay bên dưới, tia sáng xanh lam bùng lên từ mặt đất và quét thẳng qua đám yêu tinh.
Mãi một lúc sau, bóng dáng của một con vật màu trắng tinh với cặp sừng vàng khổng lồ xuất hiện trên miệng hố bị năng lượng ma thuật công phá.
"Linh thú? Là linh thú!"
"Tại sao lại có linh thú ở đây được?"
Không để cho đám người xung quanh hoàn hồn, yêu tinh tên Bereborn đột nhiên xông về phía trước. Hắn ta lách ra khoảng trống do Hans để lộ và vung kiếm về phía cổ của con vật lạ mặt.
Keng!
Tuy nhiên, trước khi thanh kiếm chạm được tới cổ Hans, nó đã b·ị đ·ánh bật ra ngoài.
"Đối thủ của ngươi là ta."
"... ... ."
Bereborn trừng mắt nhìn Alex.
Alex cười nhạo.
"Lần này sẽ không có ai cứu các ngươi như lần trước nữa đâu."