Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 451: Cội nguồn của mọi chuyện (3)




Chương 451: Cội nguồn của mọi chuyện (3)

Sắc mặt của ba trưởng lão yêu tinh trở nên khó coi. Những lời ban nãy của Vierano Dentis tuy có phần khó nghe nhưng không hề sai. Trong cuộc chiến chủng tộc năm ấy, ba người bọn họ đúng là đã rút lui về hậu phương, không hề tham gia bất kỳ cuộc chiến nào ở tiền tuyến.

Nhưng Vierano Dentis thì khác. Ông ta trực tiếp có mặt ở ngoài chiến trường và rất nhiều lần giãy dụa trở về được từ cõi c·hết. Kinh nghiệm chiến đấu của người này không cần phải nhắc đến.

"Ông nghĩ bản thân có thể trở ra an toàn khi động đến chúng tôi sao?"

Một trưởng lão phẫn nộ hét lên.

"Nếu có chuyện gì xảy ra với chúng tôi, gia tộc Dentis của ông sẽ phải bồi táng cùng."

Tuy nhiên, dường như những lời đe dọa này không có chút đả động nào đến giáo sư Vierano.

"Có vẻ như tôi đã giữ cái hình tượng ôn hòa này quá lâu nên các người cho rằng tôi vẫn dễ nói chuyện như xưa, đúng không? Vô ích thôi. Đe dọa trong trường hợp này không có tác dụng gì đâu."

"Vierano Dentis, ông tính phản bội lại đồng tộc sao?"

Trưởng lão nhà Radix hét lên.

Nhưng đúng lúc ông ta vừa dứt lời, bàn tay của giáo sư Vierano đã tóm lấy cổ người này.

"T-Thả tôi ra!!!"

Trưởng lão của gia tộc Radix cố gắng chống cự nhưng bàn tay của giáo sư Vierano vẫn cứng rắn như gọng kìm siết chặt lấy cổ của đối phương.

"Hừ. Hành động của tôi là phản bội? Thế còn các người thì sao?"

Giáo sư Vierano lặng lẽ trừng mắt nhìn hai người còn lại.

Trưởng lão Radix vẫn còn trong tay của giáo sư Vierano, điên cuồng giãy dụa ra hiệu cho hai người đồng minh cứu mình.

'Các người đang làm gì? Mau t·ấn c·ông hắn ta đi.'

Nhận được tín hiệu cầu cứu, trưởng lão của gia tộc Crown và Plohim đều triệu hồi tinh linh của mình t·ấn c·ông giáo sư Vierano. Những cơn lốc băng và vô số ngọn giáo rực lửa nhanh chóng nhắm vào đối phương.

Giáo sư Vierano bật ra một tiếng cười chế giễu. Ông ấy dùng tay nhấc cả người con tin ra làm lá chắn.

"Cái gì?"

"Dừng tay!!!"

"!!!"

Hai trưởng lão yêu tinh thấy vậy liền vội vàng chuyển hướng t·ấn c·ông. Tuy nhiên, đòn t·ấn c·ông quá nhanh nên không thể dễ dàng điều hướng chúng ngay tức thì. Một số đòn t·ấn c·ông vẫn đánh trúng trưởng lão Radix. Cơ thể yêu tinh trung niên run lên vì đau đớn. Hai trưởng lão còn lại không khỏi bối rối, họ không ngờ đến trường hợp Vierano Dentis sẽ làm ra chuyện như vậy.

"Thật ngây thơ. Các người nghĩ rằng tôi sẽ đứng yên chịu đòn đấy à?"

Giáo sư Vierano buông lời chế nhạo.

Những người có địa vị trong những đại gia tộc đều có huyết thống và tài năng bẩm sinh. Tuy nhiên, trái ngược với những chiến binh chuyên môn được huấn luyện, những người còn lại tuy sở hữu sức mạnh nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại cực kỳ ít ỏi. Bởi vì chức vị của bọn họ không cần phải tiếp xúc với chiến đấu thường xuyên. Suy nghĩ của những người này đều cho rằng việc chiến đấu không dành cho bọn họ, đã có cấp dưới lo việc đó rồi. Việc của bọn họ chỉ là nắm quyền và điều hành tốt mọi việc trong gia tộc là được. Điều này dẫn đến hệ quả bọn họ sẽ bỏ bê rèn luyện, từ đó không thể sử dụng sức mạnh của bản thân một cách hiệu quả.

"Ngươi đúng là đồ hèn nhát... ... ."

"Thảo luận về thứ phù phiếm đó trong một trận chiến sinh tử? Đầu óc của các người có phải có vấn đề rồi không?"

Vừa dứt lời, giáo sư Vierano không do dự ném trưởng lão Radix trên tay về phía hai người đối diện. Dù b·ị t·hương nặng nhưng người này vẫn còn sống.

Hai trưởng lão phía trước bối rối không biết làm gì. Bọn họ có nên đỡ người b·ị t·hương không? Hay là nên né tránh? Nhỡ đâu có bẫy thì sao?

Trong khoảnh khắc bọn họ do dự, thân hình của giáo sư Vierano lóe lên, nương theo tầm nhìn bị che khuất tạm thời của trưởng lão Radix, ông ấy tung một cú đá vào bụng trưởng lão nhà Plohim.

Rầm!



Cơ thể của trưởng lão Plohim bay về phía sau như một con diều bị đứt dây. Do tố chất thân thể của ông ta hơn xa những binh lính yêu tinh thông thường nên cơ thể của ông ta không bị xuyên thủng một lỗ mà chỉ b·ị đ·ánh văng ra xa.

Điều tương tự cũng xảy ra với trưởng lão Crown. Nắm đấm của giáo sư Vierano đánh tới tấp vào trán và thái dương của ông ta. Trưởng lão Crown ngã ngửa ra đằng sau, máu tươi chảy ồ ạt trên đầu. Cơ thể ông ta choáng váng và đau nhức dữ dội. Sức mạnh mà cả hai người tích lũy để phản công trước đó đã hoàn toàn b·ị đ·ánh nát.

Các đòn t·ấn c·ông của giáo sư Vierano không dừng lại ở đó. Ông ấy thẳng chân đá vào bụng hất văng trưởng lão nhà Radix vào người trưởng lão nhà Plohim đang cố gắng gượng dậy sau cú đánh văng ban nãy. Hai yêu tinh trung niên tiếp tục vướng vào nhau ngã sóng soài.

Giáo sư Vierano không chút lưu tình dẫm mạnh chân xuống.

Răng rắc!

Ngay tức khắc, xương chân của trưởng lão nhà Crown nát vụn. Người này khuỵu xuống vì đau đớn.

"Aaaaaa... ... ."

Ánh mắt ông ta hướng về phía những binh lính đã ngã xuống trước đó của gia tộc. Lúc này, trưởng lão Crown mới nhận ra có lẽ c·hết một cách dứt khoát và nhanh chóng như vậy mới là điều may mắn lớn nhất.

"Ông đang nhìn cái gì vậy?"

Kwasik!

Lời nói vừa dứt, một cơn đau thấu xương tiếp tục ập đến từ cái chân còn lại. Trưởng lão Crown hét lên và ngã về phía trước. Mặt của ông ta đập thẳng xuống đất. Trông ông ta lúc này thật thảm hại, đâu còn chút gì gọi là đắc ý hay sung sướng như ban nãy.

Cơ thể của giáo sư Vierano biến mất để lại một tàn ảnh màu trắng. Trong một tích tắc tiếp theo, hai tay của ông ấy tóm lấy đầu trưởng lão nhà Plohim và Redix ghim chặt cơ thể của bọn họ xuống đất.

Rầm!

Cùng với làn sóng xung kích khổng lồ, những vết nứt giống như mạng nhện xuất hiện trên sàn nhà vững chắc của căn phòng. Mặc dù đau đớn đến mức c·hết đi sống lại nhưng cả ba yêu tinh kia lại không thể ngất đi. Giáo sư Vierano đã khéo léo kiểm soát sức mạnh của mình vừa đủ để không g·iết c·hết họ đồng thời cũng không khiến họ rơi vào hôn mê. Làm như vậy mới có thể khiến cả ba người này cảm nhận khắc cốt ghi tâm cái cảm giác hoảng sợ và tuyệt vọng trên bờ vực của c·ái c·hết.

Trưởng lão Plohim run rẩy nhìn khuôn mặt vô cảm của Vierano Dentis qua những kẽ hở ngón tay đang giữ chặt lấy đầu mình. Rõ ràng là đối phương không có ý định ra tay kết liễu họ một cách dễ dàng.

"Đừng có c·hết nhanh quá. Như vậy không thú vị chút nào."

* * *

Trên hành lang dài dẫn tới phòng tiệc.

Hai nhóm người đang đối đầu với nhau. Một bên là những binh lính của gia tộc Dentis đang cố gắng hành động theo kế hoạch. Bên kia là binh lính ngoại tộc do ba trưởng lão mang đến. Cả hai đang giằng co quyết liệt, không người nào có thể tùy tiện di chuyển, hai phe đang ra sức kiềm chế lẫn nhau.

Rudger và Alex đang đồng loạt chặn đường không cho hai nhóm binh lính vào phòng tiệc.

"Thủ lĩnh, chúng ta rốt cuộc đứng ở đây để làm gì? Nhìn mấy người trước mặt đi, bọn họ sắp tiến lên g·iết chúng ta rồi đấy."

"Bằng mọi giá phải thủ ở đây. Dù sao chúng ta cũng đã mang cái mác vượt ngục rồi, thêm vài tội danh cũng chẳng sao."

"Chà, nói vậy thì nghe tuyệt vọng quá. Mà động tĩnh bên trong có phần hơi lớn không?"

Tất cả các loại tiếng động lớn đều vang lên từ khi giáo sư Vierano tiến vào phòng tiệc. Không ai biết chuyện gì đang phát sinh bên trong.

Ban đầu, nhóm người định tiến vào cùng nhau nhưng giáo sư Vierano đã tha thiết yêu cầu họ để ông ấy tự mình giải quyết. Rudger mới đầu cũng định lên tiếng khuyên can nhưng khi nhìn thấy biểu cảm kiên định trên gương mặt giáo sư Vierano, cuối cùng hắn đành đồng ý đứng thủ ở cửa phòng.

"Chúng ta cứ để ông ấy như vậy liệu có ổn không?"

"Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Trông giáo sư Vierano có vẻ không tốt lắm."

"Phải. Người càng bình tĩnh thì khi tức giận càng đáng sợ. Hơn nữa, trái ngược với vẻ ngoài của mình, người đàn ông đó là một yêu tinh đã sống rất lâu. Trước mặt chúng ta ông ấy có thể vẫn giữ yên lặng nhưng đối với kẻ thù thì có lẽ không đơn giản như vậy đâu."

Thịch. Thịch.



Một rung động lớn và âm thanh của thứ gì đó vỡ vang lên từ phía bên kia hành lang.

Alex mỉm cười tinh nghịch.

"Có vẻ như chúng ta không cần lo lắng nữa rồi."

"Ừ. Chỉ cần chặn đám người kia ở bên ngoài là được."

Hai nhóm yêu tinh trừng mắt nhìn Rudger và Alex. Dù hai kẻ trước mặt không ngừng trò chuyện vô nghĩa nhưng bọn họ cũng không thể hành động bất cẩn. Nếu có bất kỳ một phe nào di chuyển trước, sự cân bằng hiện tại sẽ bị phá vỡ.

Tuy nhiên, Rudger lại là người đầu tiên không muốn phải tiếp tục chờ đợi trong tình huống này nữa.

"Alex."

"Chuyện gì?"

"Lần này lại phải phiền cậu rồi."

"Lại là tôi à?"

Thay vì trả lời, áo choàng bóng tối sau lưng Rudger hiện ra. Hắn dùng tay nhấc vạt áo choàng lên, lấy ra những vật thể bị nuốt bên trong. Thanh kiếm nguyên tố, vòng tay phòng thủ, chiếc nhẫn tích hợp ma thuật, găng tay tăng sức mạnh và áo choàng được xử lý đặc biệt...

Alex huýt sáo sau khi nhìn thấy tất cả các vật phẩm này.

"Anh đúng là một nhà kho di động đấy."

".......Bớt nói nhảm."

Trước khi xuống phi thuyền, Rudger đã nuốt chửng toàn bộ hiện vật trong hầm hàng. Chính xác hơn thì thứ nuốt chửng tất cả số đồ vật đó là [Ater Nocturnus]. Con ma thú này có thể sử dụng như một không gian riêng chứa đồ.

"Đừng bảo với tôi là anh luôn triệu hồi ma thú từ lúc tiếp đất đấy nhé."

"Ừ."

"Ma lực của anh vẫn ổn chứ? Tôi nghe Hans bảo nó tiêu hao nhiều lắm."

"Phải. Cũng may là có thứ bù đắp."

Rudger nói xong liền lấy ra một tạo tác nhỏ hình chiếc nhẫn từ trong áo choàng của mình. Sau đó, hắn nhẹ nhàng ném nó lên không trung như ném một đồng xu. Một phần áo choàng quanh vai của Rudger ngay lập tức biến thành chiếc mỏ chim khổng lồ và nuốt chửng chiếc nhẫn. [Ater Nocturnus] sau khi nuốt chiếc nhẫn làm từ đá ma thuật, cảm thấy no hơn một chút liền trở lại hình dạng áo choàng.

"Nó có thể bổ sung năng lượng bằng cách đó à?"

"Con ma thú đó khá tham ăn. Số lượng vật phẩm của chúng ta không còn nhiều đâu."

"........"

"Đúng là phá của."

Alex sau một hồi cạn lời liền vuốt cằm suy tư.

"Xét theo số lượng vật phẩm chúng ta mang theo, anh có thể duy trì được bao lâu?"

"Tình trạng thông thường thì ổn, nhưng nếu có phát sinh chiến đấu thì không."

"Tốc độ tiêu thụ gia tăng sao?"

"Phải. Vì vậy, trừ khi đó là thời điểm quyết định, nếu không tôi không thể tùy tiện ra tay."

"Được rồi. Hóa ra đó là lý do anh mang theo tôi."

Alex nhún vai, nhanh chóng đeo mấy vật phẩm ma thuật lên trên người. Trông Alex lúc này không khác gì một hiệp sĩ thời trung cổ. Cậu ta từ từ đến gần các yêu tinh, một tay cầm thanh kiếm đã mang theo từ trước, tay còn lại cầm thanh kiếm tạo tác mới nhận được.

Trong khi đó, những rung động từ bên kia hành lang đã dừng lại. Có vẻ như trận chiến giữa ba trưởng lão và giáo sư Vierano đã kết thúc.



Rốt cuộc ai là người thắng?

Những yêu tinh bên ngoài muốn chạy vào trong ngay lập tức để xác nhận.

"Vui lòng không can dự vào bên trong."

Alex xông thẳng vào đám binh lính yêu tinh, bỏ qua đám người mang huy hiệu gia tộc Dentis, cậu ta trực tiếp đánh vào nhóm yêu tinh còn lại.

"Có vẻ như thủ lĩnh của các người đã bại trận. Ta nghĩ chúng ta cũng nên kết thúc chuyện này ở đây."

Lời nói này của Alex không khác gì giọt nước tràn ly. Đám yêu tinh của ba gia tộc gầm lên giận dữ.

"Chủng tộc thấp kém. Sao ngươi dám...?"

Alex nhe răng khi trước một lời khiêu khích mới mẻ mà cậu ta chưa từng nghe thấy trong đời. Cậu ta từng bị chỉ trích vì là dân thường nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Alex bị chỉ trích vì là con người. Thay vì cảm thấy bị xúc phạm, Alex chỉ cảm thấy buồn cười.

Tuy nhiên, hành động đó rơi vào mắt đám yêu tinh đối diện không khác gì một sự khiêu khích trắng trợn. Bọn chúng thét lên giận dữ.

"Giết hắn!"

Các cung thủ xếp hàng phía sau ngay lập tức giơ cung lên nhắm vào Alex. Vô số đầu mũi tên thấm đẫm sức mạnh của thiên nhiên và tinh linh, xuyên qua không gian và nhắm vào điểm mấu chốt của mục tiêu. Tuy nhiên, tất cả những đòn t·ấn c·ông này đều b·ị đ·ánh bật ra tứ phía trước ba tầng bảo hộ phép thuật xung quanh Alex.

"Ái chà. Đúng là tiền nào của nấy."

Alex vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy áo giáp trên người đang phát sáng. Trận t·ấn c·ông của các yêu tinh vừa rồi không yếu, nhưng tất cả đều đã bị chặn lại chỉ trong một đòn. Có vẻ như thứ này có công dụng khá tốt.

Sau khi xác nhận tính hiệu quả của vật phẩm, Alex xoay thanh kiếm bằng cả hai tay và nhảy khỏi vị trí hiện tại. Khoảnh khắc cậu ta tiếp đất sau một cú nhảy lớn, bóng dáng của Alex biến mất như một ảo ảnh. Tốc độ nhanh đến mức ngay cả yêu tinh trong giây lát cũng không thể bắt kịp chuyển động đó.

Ngay cả bản thân Alex cũng phải giật mình trước tốc độ của bản thân.

Thứ kia còn có tác dụng gia tốc sao?

Ngay cả người bình thường nếu được trang bị đầy đủ các vật phẩm thì đều có thể có sức chiến đấu chống lại các pháp sư. Dù hiệu quả chỉ được trong chốc lát nhưng như vậy cũng đã là quá đủ.

Nếu những vật phẩm đó được trang bị cho những chiến binh tinh nhuệ như hiệp sĩ thì sao? Sức chiến đấu của họ sẽ được gia tăng đến mức độ nào?

Alex không kịp thích ứng với tốc độ của bản thân suýt chút nữa đã tự đâm đầu vào tường. May mắn cậu ta kịp dừng lại đúng lúc. Sau một hồi tự điều chỉnh cơ thể, Alex vung kiếm trong tay lên.

Những yêu tinh chỉ nghe thấy Alex lẩm bẩm một mình rồi quay lại. Khoảnh khắc bọn chúng chưa kịp nhận ra, một đường màu xám liền cắt ngang người nhóm yêu tinh.

"Chủng tộc thấp hèn bẩn thỉu."

Một chiến binh yêu tinh với mái tóc dài và vẻ ngoài lộng lẫy lao về phía Alex. Yêu tinh này được gia trì sức mạnh của Phong tinh linh trên lưng khiến tốc độ của hắn gia tăng đáng kể. Alex nhẹ nhàng né tránh cú vung kiếm của đối phương.

Trước khi chiến binh yêu tinh kịp ra đòn t·ấn c·ông tiếp theo, hắn ta chợt cảm thấy tầm nhìn của mình quay cuồng. Điều cuối cùng tên này nhìn thấy trước khi nhắm mắt là cơ thể không đầu của bản thân đang ngã xuống.

"Cũng không có gì đặc biệt."

"Làm thế nào mà...?"

"Chỉ trong một đòn?"

Những binh lính yêu tinh còn lại nhìn Alex với ánh mắt sợ hãi. Một số chỉ huy chĩa v·ũ k·hí sắc bén trên tay vào Rudger và hét lên.

"Giết tên kia!"

Những yêu tinh nhận được lệnh ngay lập tức lao về phía Rudger. Đó là điều mà ngay cả Alex cũng không ngờ tới.

Nhưng những yêu tinh tập kích Rudger rất nhanh liền b·ị đ·ánh văng trở lại, thân hình của bọn chúng đồng loạt bị đòn t·ấn c·ông của Rudger đánh bay mạnh đến nỗi ghim thẳng vào tường.

"Thứ đó là gì?"

Binh lính xung quanh lắp bắp khi nhìn thấy thứ xuất hiện phía trước Rudger. Đó là một ngọn giáo đỏ rực như lửa. Những khối kim loại đang lơ lửng xung quanh Rudger, còn thân hình của hắn đã hoàn toàn chìm vào trong chiếc áo choàng bóng tối.