Chương 439: Vị khách (3)
Rudger dẫn đầu bước dọc theo hành lang của tòa nhà chính, Ekaterina đi bên cạnh. Những người hộ tống từ từ theo sau.
Các học sinh tò mò nhìn nhóm người đi ngang qua. Đặc biệt, một mình Ekaterina với mái tóc trắng như tuyết cũng đã đủ sức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Đó là ai thế? Thật đẹp!"
"Nhìn những người hộ tống có vẻ đều là hiệp sĩ. Vậy hẳn là người trong Hoàng gia."
"Hình như có tin đồn Nữ hoàng Utah sẽ đến thăm học viện chúng ta. Không ngờ ngài ấy lại nhanh như vậy."
"Bên cạnh Nữ hoàng là giáo sư Rudger. Hai người đó quen nhau sao?"
Các học sinh đang theo dõi cảnh tượng từ xa thì thầm với nhau. Đủ loại suy đoán được chúng đưa ra, tuy nhiên, vẫn chưa có tin tức nào là chính thức.
Đoàn người Rudger cuối cùng cũng đến văn phòng hiệu trưởng. Rudger nhẹ nhàng gõ cửa.
"Tôi là Rudger Chelici. Tôi đã dẫn khách mời đến."
"Mời vào."
Cánh cửa tự động mở ra. Rudger dẫn Ekaterina vào trong. Những người hộ tống đợi bên ngoài.
Hiệu trưởng Elisa Willow mỉm cười với Ekaterina và chào theo nghi thức.
"Rất vui được gặp ngài, Nữ hoàng Ekaterina. Tên tôi là Elisa Willow, hiệu trưởng của Theon."
"Xin chào hiệu trưởng. Ta từ lâu đã muốn ghé thăm nơi này rồi nhưng bây giờ mới có dịp đích thân đến."
Ekaterina cũng chào hỏi theo nghi thức Hoàng gia.
Rudger bình tĩnh nhìn hai người phụ nữ trước mặt. Nếu một người bình thường chứng kiến khung cảnh này, họ sẽ chỉ đơn thuần thấy rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ của hai nhân vật quyền cao chức trọng.
Nhưng nếu để ý kỹ một chút, sẽ có sự khác biệt giữa hai bên. Ekaterina đơn thuần đeo cho bản thân một chiếc mặt nạ mạnh mẽ để che giấu đi nội tâm khẩn trương. Ngược lại, biểu hiện điềm tĩnh của hiệu trưởng lại đang ngầm trấn an đối phương.
Nếu phải hình dung cụ thể thì trong mắt Rudger, hai người phụ nữ này chính là một con sói đội lốt cừu và một con cừu khoác da sói.
Rudger không thể giúp gì cho Ekaterina được. Thứ nhất, hắn hiện tại đang ở trên cương vị là giáo sư của Theon, lập trường của hắn chắc chắn phải là Theon. Thứ hai, đây là trọng trách mà Ekaterina phải gánh vác. Bất kỳ hành động nào để ý đến Ekaterina không khác gì một sự xúc phạm cô ấy.
Hiện tại, Rudger có chút bận tâm đến thái độ của Elisa Willow hơn. Hiệu trưởng không hề có ý bảo hắn rời đi. Điều này chứng tỏ hiệu trưởng muốn Rudger ở lại. Dường như cô ta muốn biết lý do làm thế nào Rudger có thể tiếp xúc được với Nữ hoàng Utah.
Nếu không có sự thúc đẩy của Rudger, Ekaterina sẽ không bao giờ đến thăm Theon như thế này hoặc nếu có thì sẽ là chuyện của một tương lai rất xa. Ở một khía cạnh nào đó, có thể nói rằng Rudger là người chịu trách nhiệm lớn nhất cho cuộc gặp gỡ này.
"Nghe giáo sư Rudger báo cáo lại, Nữ hoàng muốn bàn bạc với tôi về việc khai thác tài nguyên thiên nhiên ở Utah, phải không?"
"Đúng vậy."
"Rất tốt."
Elisa Willow bật ra một tiếng cười trầm thấp. Ekaterina bỗng trở nên cảnh giác trước phản ứng của đối phương. Cô ta đến đây để thương lượng một thỏa thuận kinh doanh. Cô ta không thể để lộ ra bất cứ điểm yếu nào cho đối thủ khai thác.
Buổi thương thảo nghẹt thở bây giờ mới chính thức bắt đầu.
* * *
Ba tiếng sau.
Elisa Willow nở nụ cười hài lòng.
"Ừm. Mọi chuyện có vẻ ổn. Tôi nghĩ chúng ta đã tìm được một thỏa thuận làm hài lòng cả hai bên."
"... ... Chắc chắn rồi."
Ekaterina trả lời với giọng hơi mệt mỏi. Tất nhiên, biểu cảm trên gương mặt vị Nữ hoàng vẫn không thay đổi.
Rudger đứng bên cạnh không khỏi thầm cảm thán. Cô Công chúa bốc đồng ngày xưa nay đã trưởng thành rồi. Để có được phong thái như hiện tại, Rudger hiểu quá trình Ekaterina phải trải qua không hề dễ dàng. Tuy nhiên, cô ấy vẫn giữ được hình ảnh mạnh mẽ của mình trước công chúng. Rudger rất tự hào về Ekaterina.
Cả Ekaterina và Elisa Willow đã đạt được một thỏa thuận chung. Nếu phải đánh giá toàn diện thì những điều kiện trao đổi cuối cùng có lợi cho phía Theon nhiều hơn, nhưng chung quy cũng chỉ hơn một chút. Ekaterina đã làm mọi thứ một cách rất xuất sắc.
Theon cung cấp công nghệ, thông tin và bí quyết liên quan đến khai thác tài nguyên thiên nhiên và sẽ thu một phần tài nguyên được khai thác làm lợi tức. Những tài nguyên thiên nhiên không thể khai thác được nếu không có sự giúp đỡ của Theon chẳng khác gì một thứ chỉ có thể nhìn mà không thể chạm được. Ekaterina cũng hài lòng với thỏa thuận này vì phía Utah không bị tổn thất quá nhiều.
"Vậy từ giờ trở đi sẽ là vấn đề cá nhân, không liên quan gì đến công việc."
Hiệu trưởng Elisa lần lượt nhìn Ekaterina và Rudger, nụ cười cong như vầng trăng lưỡi liềm nở trên khóe miệng.
"Ta có thể hỏi quan hệ của hai vị không?"
"... ... ."
Biểu cảm trên gương mặt Ekaterina chợt nứt ra một chút. Cô ta không ngờ Elisa Willow sẽ đột nhiên hỏi câu này.
Rudger tặc lưỡi trong lòng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Hiệu trưởng không phải là người bình thường, chắc chắn cô ta đã nhận ra điều gì đó chỉ thông qua hành động giữa hắn và Ekaterina.
"Tôi và Nữ hoàng đã gặp nhau tại [Đêm Huyền Bí]. Chúng tôi đã cùng chung tay khôi phục lại những dòng năng lượng bị phá hủy."
"Thế à? Và sau đó, anh đã gợi ý cho Nữ hoàng đến thăm Theon? Lý do là gì?"
"Tôi nhớ đã nói chuyện với ngài về vấn đề này một lần rồi."
"Tất nhiên. Nhưng ta cần một lời giải thích chi tiết hơn."
"Cũng không có gì to tát cả. Nữ hoàng đã bày tỏ muốn xây dựng quan hệ với Theon nên tôi đã gợi ý cho ngài ấy về cuộc ghé thăm lần này."
"Vậy sao?"
Đột nhiên, cuộc trò chuyện chuyển sang hai người Rudger và Elisa Willow. Ekaterina nín thở, căng thẳng ngồi một bên lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người.
Không khí giữa Rudger và Elisa Willow khiến Ekaterina cảm thấy như thể có một trận chiến vô hình đang diễn ra. Ekaterina từ trước đến nay đều hết mực tin tưởng tài ăn nói và hùng biện của Rudger. Nhưng ngày hôm nay, khi gặp gỡ Elisa Willow, cô ấy mới nhận ra hiệu trưởng Theon cũng là một nhân vật đáng sợ không kém.
Nhìn thái độ thờ ơ, không quan tâm cũng không giận dữ của Elisa Willow trước từng câu trả lời của Rudger, Ekaterina âm thầm cầu nguyện cho người bên cạnh.
'Cũng phải. Nếu đã là cấp trên của Machiavelli, không thể nào người đó lại là một nhân vật bình thường.'
Trong khi Ekaterina đang tự tưởng tượng vài chuyện, trận thăm dò giữa Rudger và Elisa Willow vẫn diễn ra cô cùng căng thẳng.
Cuối cùng, dường như nhận ra sẽ chẳng thể khai thác thêm được thông tin gì từ người trước mặt, hiệu trưởng không kiên nhẫn phất tay.
"Được rồi. Ta sẽ xử lý chuyện này sau. Giáo sư Rudger, hiện tại cảm phiền anh làm người hướng dẫn cho Nữ hoàng đi tham quan học viện."
Thấy Elisa Willow trực tiếp ra lệnh đuổi khách, Rudger và Ekaterina liếc nhau một cái rồi đồng loạt đứng dậy rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.
"Giờ anh sẽ làm người hướng dẫn cho ta đúng không?"
"Cô muốn đi xem nơi nào?"
"Tất cả. Ước mơ của ta là một ngày nào đó có thể xây dựng một cơ sở giáo dục như thế này ở vương quốc của mình."
"Được rồi."
Rudger tôn trọng ý tưởng của Ekaterina. Cơ sở giáo dục tốt là điều cần thiết cho tương lai của một đất nước.
Giả sử tất cả những người có tài năng phép thuật ở Utah đều đến Theon thì tỷ lệ những người trở về quê hương không thể là toàn bộ. Một số quý tộc sẽ bị ràng buộc bởi gia đình, vì vậy họ sẽ trở lại phục vụ gia tộc, nhưng người bình thường thì không.
Theo một cách nào đó, chuyện này không khác gì việc chảy máu chất xám. Vì vậy, nhiều quốc gia đã xây dựng trường đại học, học viện đào tạo ma thuật và học viện hiệp sĩ để thu hút nhân tài.
Theon là học viện ma thuật nổi tiếng và xuất sắc nhất, nó không phải là học viện duy nhất trên đại lục. Tuy nhiên, hầu như không có cơ sở giáo dục nào có quy mô được một phần của Theon ở Vương quốc Utah.
Đặc biệt là Utah hiện đang trong giai đoạn phục hồi sau n·ội c·hiến, cơ sở vật chất cho giáo dục gần như là con số không. Vì thế, Ekaterina quyết định sẽ tái thiết lại một nơi mô phỏng theo cấu trúc của học viện tốt nhất lục địa.
"Mọi chuyện không dễ dàng đâu."
"Sẽ ổn thôi."
Một số người sẽ nói rằng đây là một tuyên bố rất viển vông. Tuy nhiên, Ekaterina đã từng dẫn dắt cuộc n·ội c·hiến tưởng chừng như vô vọng đến thắng lợi. Cô ta có một tinh thần bất khuất cùng trái tim không bao giờ bỏ cuộc. Tất cả những gì Ekaterina tin tưởng, cô ấy sẽ không do dự bất chấp mọi thứ tiến về phía trước. Thứ tồn tại ở xứ sở lạnh giá Utah này chính là một trái tim cháy bỏng.
Ekaterina mỉm cười nhẹ nhàng.
"Nếu có một ngày nơi đó mở ra, ta sẽ gửi thiệp mời cho anh."
"Tôi rất mong chờ."
* * *
Sedina đang ở Leathervelk. Do sự cố lần trước nên Sedina mỗi khi ra ngoài đều sẽ có người đi cùng.
"Hwaaam."
Ở bên cạnh Sedina lúc này là một người đàn ông da nâu đang ngáp và khoanh tay sau gáy. Phong cách của Alex lúc này chẳng khác gì một gã lang thang vô công rồi nghề.
Hôm nay đến lượt cậu ta bảo vệ Sedina.
"Thực ra thì anh không cần phải đến đây đâu... ... ."
"Thủ lĩnh đã ra lệnh, tôi chỉ chấp hành thôi. Dù sao thì cũng không mất nhiều thời gian."
"Gần đây tôi có nghe nói mọi người bận huấn luyện. Anh đi cùng tôi như thế này liệu có ảnh hưởng gì không?"
"Không sao cả."
Sau trận chiến với Luthus Wardot, Alex đang rơi vào trạng thái lĩnh ngộ, hiện tại cậu ta vẫn chưa thể phá vỡ được bức tường ngăn cản mình. Vì vậy, Alex dứt khoát dành chút thời gian thư giãn.
"Chà, có vẻ có người đang theo dõi chúng ta."
Alex lẩm bẩm nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy. Sedina cố gắng nhìn xung quanh nhưng mãi vẫn không phát hiện ra có gì khả nghi.
"Cô không phát hiện ra à?"
"Có người thật sao? Lần này tôi không cảm thấy gì cả."
"Tôi chắc chắn đấy. Tuy nhiên, cô bảo lần trước có nhiều người theo dõi đúng không?"
"Đúng vậy."
"Nhưng hiện tại... Hừm... Tôi không biết có phải vì tôi có giác quan kỳ lạ hay không, nhưng đối phương đi theo chúng ta chỉ có một thôi."
Đôi mắt của Alex nheo lại.
"Nhưng kỹ năng của kẻ đó khá tốt. Nếu không tập trung thì có lẽ tôi cũng đã bỏ lỡ dấu vết đó rồi."
"... ... Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Khó bắt sống kẻ đó nếu chỉ có hai người chúng ta lắm. Có vẻ như mấy kẻ kia đã cử người có trình độ cao hơn đến."
Biểu cảm trên mặt Alex rất nghiêm túc. Sedina lo lắng nhìn.
"Anh muốn làm gì?"
"Nếu chúng ta đi cùng nhau, tên đó sẽ không ra tay. Nhưng cũng không thể để kẻ đó thoát đi được."
"... ... Vậy nếu chúng ta làm ngược lại thì sao?"
"Cô có ý tưởng gì?"
"Tôi sẽ tách ra. Nếu tôi đến một nơi vắng vẻ hẻo lánh một chút, chắc chắn kẻ bám đuôi sẽ ra tay."
"Cái bẫy này có lộ liễu quá không?"
"Dù sao thì đối phương chắc chắn nhận ra cơ hội ra tay không nhiều. Kẻ đó hẳn sẽ muốn thử một lần."
Alex cười khúc khích.
"Chà, tôi thích ý tưởng này."
"Vì thế... ... ."
"Rất tiếc là không được. Nhiệm vụ của tôi là giữ cho cô an toàn. Nếu cô mà bị xây xát chỗ nào, thủ lĩnh sẽ mắng tôi mất."
"Nhưng mà... ... ."
"Hình như cô vẫn chưa biết, người kia... ... đang sử dụng tinh linh."
"Cái gì?"
Đôi mắt của Sedina mở to vì kinh ngạc.
Alex gật đầu.
"Tôi không biết kẻ đó định làm gì. Nhưng nếu đối thủ là một kẻ biết sử dụng tinh linh thì mục đích của kẻ đó chắc chắn không đơn giản."
"... ... ."
"Trước tiên hãy tìm một chỗ đã."
Alex ngay lập tức đưa Sedina đến một nhà hàng gần đó.
"Giả bộ như cô đang dùng bữa nhé."
"Tiền bối Alex... ... ."
"Tôi sẽ bắt được kẻ đó."
Hai người cố ý chọn một bàn sát bên cửa sổ để người bên ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy. Alex tự nhiên đứng dậy và nói sẽ đi vệ sinh một lát. Sedina gật đầu, giả vờ cầm thực đơn và chọn món ăn.
Sedina không thể cảm nhận được ánh nhìn đang theo dõi mình nhưng nếu Alex đã chắc chắn như vậy thì hẳn là không sai. Việc cô ấy cần làm lúc này chính là tỏ ra bình thường, không để đối phương nghi ngờ.
Trong lúc đó, Alex đã hòa vào đám đông và đuổi theo dấu vết của kẻ truy đuổi. Cậu ta có thể tinh tế cảm nhận được một dòng năng lượng mỏng manh trôi nổi trong không khí, tuy rất nhạt nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Alex.
Những dấu vết bí mật như thế này trước đây cậu ta chắc chắn không thể nhận ra được. Tuy nhiên, sau khi chiến đấu với Luthus Wardot, Alex có thể cảm nhận được các giác quan của mình đã trở nên nhạy bén hơn.
Cuối cùng, Alex đã phát hiện ra một kẻ khả nghi mặc áo choàng bên trong con hẻm.