Chương 390: Sụp đổ (1)
Sự rung chuyển của dinh thự dường như đang cảnh báo những người ở bên trong về một thứ gì đó nguy hiểm sắp xảy đến.
"Chúng ta nên làm gì?"
"Trước tiên ra khỏi chỗ này đã."
Rudger dưới sự hỗ trợ của Arfa đã hội họp cùng Royna Pavlini và Sempas. Có lẽ vì chấn động quá lớn nên hai người này đã kịp thời tỉnh lại.
"C-chuyện gì đang xảy ra thế?"
Rudger giải thích ngắn gọn những gì vừa xảy ra cho Royna Pavlini đang bối rối. Sự phản bội của Rimray và tình hình trong dinh thự đã thay đổi kể từ cuộc chiến giữa hai người.
Sempas nghe xong câu chuyện, thở dài và mở miệng.
"Ông ta sao rồi?"
"Tạm thời thì ông ta đã bỏ trốn."
"Thật ngạc nhiên!"
Những lời nói của Sempas chứa đầy sự ngưỡng mộ, khâm phục. Sempas đương nhiên không cho rằng cấp bậc là yếu tố quyết định trong một trận chiến. Nhưng về tổng thể mà nói, cấp bậc giúp pháp sư giành được lợi thế.
Rimray là một Lexorer dày dặn kinh nghiệm. Sự đáng sợ của ông ta không chỉ nằm ở lượng tri thức khổng lồ mà còn nằm ở những trải nghiệm và hiểu biết trong nghiên cứu ma pháp cả đời của người này.
Sempas dù có ngông cuồng đến đâu cũng biết bản thân không phải đối thủ của Rimray. Đó là lý do tại sao anh ta lại cảm thán khi một người ở độ tuổi trẻ như Rudger có thể đánh ngang tay với Rimray và bất ngờ hơn là có thể khiến ông ta chủ động rút lui.
Tất nhiên, Rudger không giải thích chi tiết diễn biến của cuộc chiến. Hắn chỉ nói rằng đối thủ đã bỏ chạy vì tình huống bất thường ở dinh thự.
Royna Pavlini vẫn chưa thể thoát khỏi cú sốc.
"Không thể tin được. Tại sao ông ấy lại làm như vậy chứ?"
"Đó không phải là điều quan trọng lúc này. Nhìn ra ngoài kia đi."
Sempas hất cằm ra về phía cửa sổ. Ánh mắt của mọi người đồng loạt quay về hướng Sempas ra hiệu.
Cả ba người không khỏi ngạc nhiên.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đáng lẽ phải bị bao phủ bởi sương mù, lúc này đã hiện rõ mồn một. Bọn họ có thể nhìn rõ tất cả những thứ bên ngoài kể cả khu vườn độc dược hay những hành lang nối dài.
Lúc này cả nhóm mới nhận ra sự thay đổi trong căn dinh thự.
"Các hiện tượng bí ẩn... ... đang biến mất?"
Nghe Royna Pavlini lẩm bẩm hoài nghi, Rudger chợt có một suy nghĩ.
Có lẽ tất cả chuyện này là kết quả của cuộc chiến giữa hắn và Rimray?
Giả thiết đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Cơ chế tự động phục hồi của dinh thự có lẽ đã bị phá hủy trong dư chấn của đòn t·ấn c·ông cuối cùng. Cốt lõi của hệ thống bên trong dinh thự chính là vòng tròn ma pháp dưới chiến trường giữa Rudger và Rimray. Rất có thể dòng chảy liên kết bên dưới đã bị phá hủy khiến dinh thự không còn nhận được nguồn cung ma thuật nữa. Từ đó dẫn đến việc các hiện tượng kỳ bí bên trong cũng biến mất.
Nhưng một vấn đề nữa đã nảy sinh.
Nếu liên kết ma thuật bị cắt đứt, vậy thì số năng lượng ma thuật bên dưới sẽ đi đâu? Chúng có thể gây ảnh hưởng gì xấu không?
Như để chứng minh suy đoán của Rudger, toàn bộ dinh thự rung chuyển dữ dội và những vết nứt nhỏ trên tường bắt đầu xuất hiện.
"Mau chóng ra khỏi đây!"
Rudger nhanh chóng ra hiệu cho mọi người.
Đột nhiên, hắn nhớ ra một chuyện quan trọng. Hắn vẫn chưa đọc được nội dung bên trong quyển sách ở mật thất.
Thế là Rudger cúi xuống dặn dò Arfa hãy dẫn đường cho Royna Pavlini và Sempas ra ngoài trước. Hắn cần quay lại thư phòng.
Arfa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Thủ lĩnh, anh cần cẩn thận."
Rudger làm một động tác yên tâm cho cậu bé rồi nói với hai người còn lại.
"Tôi vẫn còn chuyện cần giải quyết. Hai người hãy ra ngoài cùng Arfa trước. Tôi sẽ trở ra sau."
Nói xong, Rudger đứng thẳng dậy. Thể lực của hắn đã khôi phục tương đối. Tuy đầu óc vẫn đau như búa bổ nhưng hắn có thể chịu được.
Rudger quay đầu chạy ngược lại hướng hành lang, đầu không ngoảnh lại bất chấp tiếng hét của Royna Pavlini.
Hắn cần lấy được cuốn sách đó càng nhanh càng tốt.
Rung chấn ngày càng trở nên mạnh hơn. Các vết nứt liên tiếp xuất hiện trên tường và bụi rơi xuống t·ừ t·rần nhà.
Ngôi dinh thự từng được bảo vệ bởi những dòng chảy ma thuật giờ đang sụp đổ do chính sức mạnh của chúng.
Rudger chạy xuống hành lang và dừng lại. Trước mặt hắn là cánh cửa thư phòng đang mở và một nhóm người xuất hiện.
"Mọi người, di chuyển nhanh lên! Mang theo mọi thứ chúng ta cần."
"Thứ sức mạnh bảo vệ dinh thự đã biến mất. Chúng ta có thể mang những cuốn sách này đi."
"Hãy bảo quản tốt những cuốn sách quan trọng."
Họ là những pháp sư của Học viện Truth. Mỗi người lúc này đều đang mang theo một đống sách đã được đóng gói gọn gàng.
Trong số đó, có một người khiến Rudger chú ý.
Đó là Tortei, đại diện của Học viện Truth. Trên tay ông ta cầm một cuốn sách, nó chính là thứ Rudger cần.
Các pháp sư Học viện Truth cũng đã phát hiện ra sự hiện diện Rudger.
"Cái gì? Tên này chưa c·hết à?"
Tortei nhận ra Rudger và lên tiếng chất vấn.
Bọn họ đều trốn bên trong thư phòng trong khi các rung chấn bên ngoài xảy ra. Không ai biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi đám người đột nhiên phát hiện các quy tắc và những hiện tượng của dinh thự đột nhiên biến mất. Ai nấy đều vui mừng lấy tất cả những tài liệu quý giá bên trong hòng đem đi.
Rudger không để ý đến thái độ của đối phương.
Thay vào đó, đôi mắt hắn lặng lẽ nhìn vào cuốn sách Tortei đang cầm.
Tortei không ngu ngốc. Ông ta nhận ra Rudger đang muốn quyển sách trên tay mình. Tortei bật cười.
"Ngươi muốn thứ này?"
"......."
"Nhìn phản ứng của ngươi thì có vẻ như ngươi đã phát hiện ra mật thất từ trước."
Tortei đã may mắn. Khi dinh thự rung chuyển, ngay cả thư phòng cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng.
Lúc đó, một số giá sách đã bị sập và ông ta đã tình cờ phát hiện ra một mật thất được giấu đằng sau.
Lòng tham của Tortei không bỏ lỡ cơ hội. Ông ta ngay lập tức quét sạch mọi vật dụng bên trong.
"Rất tiếc, thứ này hiện tại đã thuộc về ta. Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội."
Rudger không trả lời. Thay vào đó, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Tortei với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tortei định nói thêm gì đó nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra có điều kỳ lạ.
Đối phương dường như đang không nhìn ông ta. Chính xác hơn là phía sau?
"Thứ gì ... ."
Khoảnh khắc Tortei quay lại định xem thứ phía sau là gì, một v·ụ n·ổ lớn ập đến.
Căn dinh thự đang rung chuyển lại rung chuyển dữ dội hơn. Tortei bị ảnh hưởng bởi cú sốc của v·ụ n·ổ ngã xuống sàn.
Nếu không phải nhờ phép thuật phòng thủ trong lúc khẩn cấp được kích hoạt, ông ta chắc chắn đã bị thổi bay thành từng mảnh ngay tại chỗ.
Một số pháp sư của Học viện Truth cũng bị cuốn vào v·ụ n·ổ, nhiều người ngã xuống với những v·ết t·hương nghiêm trọng trên người.
Tortei chưa kịp hoàn hồn sau v·ụ n·ổ thì nhận ra tay mình trống rỗng.
Cuốn sách ông ta cầm trước đó đã bị ném thẳng về phía trước. Lúc này nó đang nằm dưới chân Rudger Chelici.
"Giờ thì nó là của tôi rồi."
Rudger nói xong liền cúi đầu nhặt cuốn sách rơi trên sàn lên. Hắn dùng tay nhẹ nhàng phủi bụi bám trên cuốn sách.
"Sao ngươi dám? Nhanh trả nó lại cho ta! Nó là của ta!"
Tortei giận dữ hét lên. Khuôn mặt của ông ta méo mó vì giận giữ, những nếp nhăn hiện lên đầy vẻ tham lam.
"Bây giờ nó đã ở trong tay tôi, tại sao tôi phải giao nó ra?"
"Đúng là một kẻ không biết xấu hổ. Thứ đó vốn dĩ là của ta."
"Vậy sao? Tôi thì nghĩ ông lúc này nên chú ý đến an nguy của bản thân hơn đấy."
Tortei nghe xong mới muộn màng nhận ra chuyện gì vừa phát sinh, ông ta quay lại xem kẻ nào dám t·ấn c·ông mình.
Khuôn mặt giận dữ của Tortei chợt khựng lại khi nhìn thấy người mới xuất hiện.
"... ... Rimray? Ông làm gì ở đây?"
"Ông vẫn chẳng có gì thay đổi, Tortei."
"Chuyện quái gì thế này? Ông bị điên à, Rimray?"
Tortei không thể hiểu tại sao Rimray đột nhiên lại t·ấn c·ông bản thân. Ông ta hét lên giận dữ.
"Sao ông có thể t·ấn c·ông đồng nghiệp...."
"Chúng ta chưa bao giờ là đồng nghiệp. Chỉ có ông mới nghĩ vậy thôi."
Rimray khịt mũi khinh bỉ.
"Tortei, ông vẫn như vậy. Không từ thủ đoạn miễn là có thể đạt được mục đích, bất chấp cả tính mạng của người khác."
"Cái gì?"
"Tôi tự hỏi rằng có khi nào ông từng cảm thấy hối lỗi vì hành vi của bản thân chưa?"
"Ông đang nói cái quái gì thế?"
"Về đứa con gái của tôi."
"......."
Tortei sửng sốt, ông ta vội vàng ngậm miệng lại.
"... ... Chuyện đó là một t·ai n·ạn. Sao ông có thể nói như thể đó là trách nhiệm của tôi vậy? Ông bị lú lẫn rồi, Rimray."
"Tai nạn? Nực cười!"
Rimray nhấc cây trượng đá lên với nụ cười khinh bỉ và nhắm nó vào Tortei.
"Nếu ông không cùng những tên đệ tử khốn kiếp của mình bỏ chạy thì đã không có ai phải c·hết."
"......."
"Ông tưởng tôi không biết à? Hay ông nghĩ người đ·ã c·hết rồi thì không còn ai đối chất?"
Rimray nói xong liền lấy ra thứ gì đó từ thắt lưng của mình.
Đó là một cái chuông.
Leng keng.
Khi Rimray lắc nó, những linh hồn xám xuất hiện từ khắp nơi trong dinh thự và bay lượn xung quanh ông ta.
"Tortei, ông biết gì không? Ngôi dinh thự này chứa đầy linh hồn của n·gười c·hết. Điều tương tự cũng xảy ra với toàn bộ lưu vực Kasar. Những ai đã ngã xuống ở đây sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt bên trong."
Rimray cười lạnh nhìn đối phương.
"Nơi này giống như một cái lồng chim khổng lồ. Một cái lồng khủng kh·iếp ngăn cản linh hồn con người được siêu thoát."
"Không thể nào... ... ."
"Con gái tôi đ·ã c·hết ở đây. Vùng đất này không có sự bình yên nào. Linh hồn của nó không thể yên nghỉ. Nó chỉ có thể vất vưởng lang thang bên trong nhà tù tối tăm này."
Leng keng. Leng keng.
Rimray tiếp tục rung chuông.
"Một trăm ba mươi hai vị pháp sư kia cũng vậy. Cảm nhận được không?"
"......."
"Bọn họ đã làm gì sai? Tại sao bọn họ lại phải chịu cảnh tù đày ở một nơi như thế này ngay cả khi đ·ã c·hết?"
"Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?"
"Không liên quan? Ông còn không biết xấu hổ thốt ra những lời đó à? Tất cả bọn họ c·hết đều là do các người."
"......."
Các pháp sư của Học viện Truth phía sau rụt rè cúi đầu xuống đất. Phản ứng này đã đủ để chứng minh cho những gì Rimray nói là đúng.
Tortei trừng mắt nhìn đối phương.
"Nhảm nhí! Vậy ra ông muốn g·iết tất cả mọi người ở đây để trả thù phải không?"
Rimray không đáp, ông ta quay sang nhìn Rudger.
"Cậu hẳn đã đoán ra được mục đích của ta. Ta không thể trơ mắt nhìn đứa con gái của mình mắc kẹt ở nơi này được. Ta không quan tâm kết cục của những kẻ khác, ta chỉ muốn linh hồn con gái ta được yên nghỉ."
Ngay cả khi kết cục sau khi thoát ra khỏi đây là đau khổ. Như vậy vẫn tốt hơn là bị mắc kẹt ở một nơi như thế này mãi mãi.
Đó thực sự là một lý do ích kỷ. Nhưng Rudger không thể nói ra bất cứ lời ngăn cản nào. Hắn lặng lẽ hỏi.
"Tất cả mọi chuyện lúc trước đều là kế hoạch của ông sao? Kể cả trận chiến của chúng ta, mục đích là để phá hủy dinh thự này?"
Rimray nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Nơi đây sẽ sớm sụp đổ. Dòng chảy của những mạch ma thuật đã bị xoắn, nó không thể hứng chịu được dòng năng lượng đang ngày càng đổ xuống. Ngay cả ta cũng không thể dự đoán được lúc nào nơi này sẽ biến mất. Nếu cậu muốn rời đi thì tốt nhất nên rời đi ngay lúc này."
"......."
Người đã chiến đấu và có ý định g·iết Rudger lúc này lại khuyên hắn nên rời đi.
Rốt cuộc con người thật của Rimray là gì?
KHÔNG.
Có lẽ ông ta chưa từng nói dối. Chỉ là ngay từ đầu hắn đã không thể thấy hết câu chuyện của đối phương mà thôi.
Tortei bất ngờ bị kẹt giữa Rudger và Rimray, lúc này đã nổi giận. Ông ta không ngu ngốc đến mức không hiểu được cuộc trò chuyện giữa hai người này.
"Rimray! Ông điên rồi! Ông muốn tất cả chúng ta cùng c·hết ở nơi này à?"
"Vậy thì đã sao?"
"Cái gì?"
Rimray thờ ơ lên tiếng.
"Tất cả chúng ta đều điên rồ. Điên vì kiến ​​thức, điên vì ham muốn, điên vì trả thù. Chúng ta mới là những kẻ không nên tồn tại trên thế giới này."
Rimray lẩm bẩm như thể đang tự chế nhạo chính mình.
"Chẳng phải những kẻ điên như chúng ta nên biến mất vì lợi ích của thế giới này hay sao?"
"Tên điên... ... !"
Tortei hét lên nhưng lời vừa đến miệng ông ta liền bị cắt ngang. Đòn t·ấn c·ông của Rimray đã phóng đến trước mặt đối phương.
"Chúng ta không có nhiều thời gian, cuộc tán gẫu tầm thường nên dừng tại đây."
"... ... C·hết tiệt!"
Khi Tortei nói điều đó, các pháp sư của Học viện Truth xung quanh ông ta lần lượt rút đũa phép ra.
Sức mạnh ma thuật đáng sợ chảy ra từ cơ thể họ đè lên Rimray.
Tuy nhiên, Rimray vẫn giữ được thăng bằng ngay cả khi bị cuốn vào giữa dòng chảy ma thuật mạnh mẽ của đối thủ.
Ông ta nhàn nhã mở miệng.
"Chàng trai trẻ, đi đi."
Hành động của Rimray trông có vẻ thoải mái, nhưng Rudger biết tình trạng của đối phương lúc này không tốt chút nào.
Những v·ết t·hương trong trận chiến có thể được chữa trị nhanh chóng, nhưng ma thuật đã sử dụng thì không thể phục hồi nhanh chóng như vậy.
Tuy nhiên, ông ta vẫn lựa chọn ở trong ngôi dinh thự đang sụp đổ này.
Rudger trong khoảnh khắc có ảo giác như thể đang nhìn thấy Rimray đứng trong ngọn lửa rực cháy của chính mình. Nhưng lần này, ông ấy không còn đơn độc nữa. Bởi vì những người ông ấy muốn cứu rỗi đều đang tập trung ở đây.
"Đi đâu? Ngươi cũng không thể rời đi!"
Tortei trừng mắt nhìn Rudger với đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ.
Ông ta sao có thể để kẻ này cầm cuốn sách quý giá kia rời đi được?
"Tortei, lúc này ông không có tư cách để bận tâm đến người khác."
Rimray liên tiếp phóng ra hàng loạt đòn t·ấn c·ông khiến các pháp sư Học viện Truth bắt buộc phải tập trung vào bản thân.
"Đi khỏi đây mau."
"......."
Rudger nhìn Rimray lần cuối trước khi rời đi. Ánh mắt hai người chạm nhau trên không.
'Ông định kết thúc bản thân ở đây sao?'
Rudger thực sự muốn hỏi Rimray rằng liệu ông ấy có biết rằng thứ hắn nhìn thấy trong khung tranh trong suốt chính là chân dung của bản thân ông ấy không?
Nhưng Rudger không nói ra thành lời. Bởi vì hắn đã nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt đối phương. Đó là nụ cười của một ông lão hiền từ chỉ dành cho Arfa.
Câu trả lời rất rõ ràng.
Ông ấy biết tất cả mọi thứ.
Rudger gật đầu, cúi chào Rimray rồi quay lưng rời đi.
'Vĩnh biệt!'
Rudger có ảo giác rằng giọng nói của Rimray đã vang lên sau lưng khi hắn rời đi.