Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 383: Quái vật trong bóng tối (1)




Chương 383: Quái vật trong bóng tối (1)

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Chuyện lâu rồi, lúc ta là thành viên không chính thức của Học viện Truth. Ta thậm chí còn không ghi tên mình vào danh sách mà chỉ cung cấp trợ giúp với tư cách là cố vấn bên ngoài."

"Có vẻ như ngài đã đảm nhận một vai trò khá quan trọng."

"Chính xác thì người đảm nhận vai trò đó là con gái của ta."

Royna Pavlini kinh ngạc.

"Ngài Rimray có con gái sao?"

"Ý của cô là gì? Cô nghĩ rằng ta không thể kết hôn?"

Rimray tức giận, muốn vung cây trượng của mình lên. Royna Pavlini thấy vậy sợ hãi trốn đằng sau Arfa.

Rudger yên lặng đứng bên cạnh. Thành thật mà nói, hắn cũng có suy nghĩ giống Royna Pavlini.

Rimray trừng mắt nhìn Royna Pavlini, sau một lúc mới hạ cây trượng của mình xuống.

"... ... Con bé là con gái duy nhất của ta. Đứa trẻ đó là một thành viên đầy triển vọng của Học viện Truth và siêng năng khám phá những bí ẩn hơn bất kỳ ai khác."

Rudger nhớ lại tình huống khi đến Lưu vực Kasar, thông qua cuộc trò chuyện giữa Rimray và Học viện Truth và qua những gì Rimray nói bây giờ. Tất cả các mảnh ghép đang dần dần khớp với nhau từng chút một. Tuy vẫn còn nhiều thiếu sót nhưng bức tranh về cơ bản đã được vẽ ra.

"Vậy hẳn là con gái của ngài đang ở đây... ... ."

Rimray gật đầu với vẻ mặt nặng nề.

"Con gái ta đã đến Lưu vực Kasar với tư cách là thành viên của Học viện Truth. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, Lưu vực Kasar chưa được biết đến nhiều như bây giờ. Lúc đó cũng chưa có những cảnh báo cần lưu ý cho mọi người."

"Chẳng lẽ cô ấy đã vướng vào một hiện tượng bí ẩn?"

"Phải. Đó là một t·hảm h·ọa tự nhiên. Mọi chuyện xảy ra trên đường trở về sau khi hoàn thành mọi việc suôn sẻ trong ba ngày. Một cơn bão ma thuật đã t·ấn c·ông đoàn người rời khỏi Lưu vực Kasar."

Thật đáng tiếc là trong sự kiện năm đó, vị pháp sư già đã không tham gia.

Ông ấy chỉ bình tĩnh trần thuật lại câu chuyện đã được nghe từ người khác.

Các pháp sư bị t·ấn c·ông vô cùng hoảng sợ và không thể nghĩ ra đối sách nào. Đúng lúc đó, con gái của pháp sư Rimray đã đứng ra kêu gọi mọi người hợp lực ngăn cản cơn bão. Những t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên như thế này thường chóng đến chóng đi, chỉ cần đoàn người hợp lực cầm cự cho đến khi bão tan thì bọn họ có khả năng sống sót.

Và thế là hàng trăm pháp sư đã đồng loạt thi triển ma thuật và chống lại cơn bão. Thời gian dần qua, sức mạnh của cơn bão giảm dần.

Nhưng biến cố vẫn luôn luôn xảy ra vào những giờ phút không ai ngờ đến. Đoàn thám hiểm không bao giờ tính đến thứ giáng cho họ một đòn nặng nề nhất không phải sức mạnh của tự nhiên mà là sự ích kỷ của đồng loại.

"Một số kẻ hèn nhát đã lợi dụng lúc đồng đội của mình đang liều cả tính mạng chống chọi lại cơn bão để t·ẩu t·hoát ra ngoài."

Khoảnh khắc sức mạnh bị rút đi, lá chắn ma thuật chung đã bị nứt vỡ và sụp đổ.

Những gì còn lại phía sau ai nấy đều đoán được.

"Một trăm năm mươi hai người. Đó là số người đã đốt cháy phép thuật của mình để ngăn chặn cơn bão ma thuật cho đến phút cuối cùng."

Và đó cũng là số người đã ngã xuống.

Không ai có thể nói được lời an ủi nào với vị pháp sư già khi nghe ông ấy kể lại mọi chuyện một cách bình tĩnh như vậy. Mọi người đều có thể nghe ra được trong giọng nói của Rimray chứa đựng sự bất lực và giận dữ.

"Vậy lý do thực sự ngài đến đây... ... ."

"Nói ra cũng thật hổ thẹn. Đây chỉ là sự cố chấp của một lão già là ta mà thôi."

Với tư cách là một pháp sư, Rimray không thể không thừa nhận c·ái c·hết của con gái mình, nhưng với tư cách là một người cha, ông ấy vẫn chưa thừa nhận điều đó.

Và thế là cứ đều đặn mỗi năm diễn ra sự kiện [Đêm huyền bí] vị pháp sư già lại tiến vào Lưu vực Kasar với hy vọng một ngày nào đó có thể tìm thấy đứa con gái của mình.

Đều đặn mỗi năm.

Cho đến hiện tại, nhiều thập kỷ đã trôi qua, ông ấy vẫn chưa hề từ bỏ.

"... ... Nếu tôi không đoán sai, các pháp sư Học viện Truth đằng kia chắc chắn là những người sống sót trong ngày hôm đó."

"Những kẻ đó đều là một lũ hèn nhát đáng khinh."



Rimray mím môi, tròng mắt của ông ấy ánh lên ngọn lửa giận dữ nhưng giọng điệu của ông ấy vẫn bình thản một cách lạ lùng.

"Nhiều năm đã trôi qua, những kẻ đó vẫn chẳng có gì thay đổi, thậm chí bọn chúng còn trở nên trơ tráo hơn cả trong trí nhớ của ta."

Rimray lẩm bẩm một hồi, sau đó chợt mỉm cười với Rudger.

"Nhưng nhờ có cậu mà trong lòng ta thấy sảng khoái đôi chút."

"Hả?"

"Không có gì."

"......."

"Được rồi. Hãy dừng nói chuyện ở đây và tiếp tục tìm kiếm thôi."

Rimray nói xong liền rời khỏi chỗ trước. Các thành viên khác trong nhóm không còn cách nào khác đành làm theo lời của ông ấy.

Rudger cũng rời khỏi chỗ, mang theo Arfa với lý do tìm kiếm một giá sách khác.

"Thủ lĩnh."

Arfa nhận ra xung quanh không có ai mới nhỏ giọng gọi Rudger.

"Tại sao chúng ta phải giữ bí mật về căn phòng ban nãy?"

Phản ứng của Arfa cho thấy cậu bé vẫn chưa hiểu mục đích của Rudger.

"Không phải sẽ là một chuyện tốt nếu nói cho mọi người biết sao?"

"Arfa, không nên dễ dàng tin tưởng người khác."

"Ai cơ?"

"Toàn bộ mọi người."

Rudger lấy ra một cuốn sách từ giá đỡ và lật từng trang.

Arfa nghiêng đầu sang một bên như thể cậu vẫn chưa hiểu lời Rudger nói.

"Arfa, một vụ án mạng đã xảy ra ở đây."

Rudger đóng cuốn sách lại.

"Số lượng kẻ s·át n·hân là khoảng mười người. Nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là trong dinh thự vẫn còn người của tổ chức."

"Tôi biết. Vì vậy, như thủ lĩnh dặn, tôi đã quan sát kỹ những người có vẻ khả nghi."

"Điều kỳ lạ là không có ai trong số bọn chúng liên lạc với tôi."

"Không phải do cạnh anh có quá nhiều tai mắt sao?"

"Có lẽ vậy. Tuy nhiên, bọn chúng vẫn có thể gửi tín hiệu. Điều bất thường là cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ dấu hiệu nào. Ngay cả trên đường quay lại thư phòng, chúng ta cũng không bị theo dõi."

Rudger lấy ra một cuốn sách mới.

"Cậu đoán là tại sao?"

"Cái đó... ... ."

Arfa yên lặng suy nghĩ. Việc Rudger hỏi câu hỏi này có nghĩa là anh ấy đã đưa ra đủ manh mối.

Rudger nói rằng không thể tin tưởng tất cả mọi người, không phải một đối tượng cụ thể nào đó.

Việc cần thiết giữ bí mật trong tình hình hiện tại, có lẽ .....

"Ý anh là trong chúng ta....."

Mắt Rudger sáng lên trước câu trả lời của Arfa. Tuy nhiên, hắn ra dấu Arfa không nên nói gì thêm.



Rudger trả cuốn sách vào giá.

"Gần đúng rồi đấy. Những kẻ đó không chủ động liên lạc không hẳn là chúng không thể mà có lẽ chúng có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào cần thiết. Hẳn là thời cơ chưa đến."

"Nhưng nhóm của chúng ta... ... ."

"Arfa, tin người là tốt nhưng đừng dành quá nhiều sự tín nhiệm cho ai đó."

Mặt Arfa trở nên ủ rũ trước lời nói của Rudger.

"Mọi người đều có lý do riêng của mình. Việc chúng ta có thể làm tốt nhất hiện tại là nâng cao cảnh giác."

"Vậy bây giờ anh định làm gì?"

"Tôi vẫn đang quan sát xem đối phương định làm gì tiếp theo. Nhưng việc quan trọng hiện tại vẫn là làm cách nào để thoát khỏi dinh thự này trước nửa đêm."

"Có manh mối nào trong mật thất không?"

Rudger gật đầu.

"Tôi đã tìm ra bí mật bên trong dinh thự. Có rất nhiều hiện tượng thần bí, cạm bẫy ma thuật và thậm chí cả cơ quan quản lý."

"Vậy bây giờ chúng ta có thể rời đi được chưa?"

"Không phải bây giờ. Lý do bọn chúng khóa cửa dinh thự có liên quan đến hệ thống động cơ, nhưng vấn đề là chúng ta vẫn chưa biết vị trí của hệ thống đó ở đâu. Tôi đoán chúng ta sẽ phải đi tìm và di chuyển nó. Nhưng làm sao chúng ta có thể giải thích chuyện mình biết với người khác đây?"

"Đó là một vấn đề mới."

Việc hạn chế năm người phải di chuyển cùng nhau khá bất tiện.

"Các pháp sư khác của Học viện Truth trong thư phòng này cũng nằm trong danh sách n·ghi p·hạm."

"Bình Minh Đen định làm gì ở đây vậy?"

"Tôi không chắc lắm, nhưng từ những gì trong nội dung cuốn sách ở mật thất...."

"Đó là gì?"

"Lưu vực Kasar này là vùng đất được tạo ra bởi nguồn năng lượng ma thuật lớn chảy qua và cuối cùng hội tụ tại một điểm. Nếu phải so sánh thì có thể coi nó như một con đập tự nhiên chứa một lượng nước khổng lồ. Điều gì sẽ xảy ra nếu con đập này sụp đổ?"

"Chà, sẽ có thiệt hại rất lớn? Khi nước được xả ra cùng một lúc, toàn bộ khu vực gần đó sẽ chìm... ... ."

Arfa mở to mắt.

"Không thể nào... ... ."

"Có vẻ là vậy. Bọn chúng đang cố gắng phá vỡ dòng chảy tồn tại trong Lưu vực Kasar."

Sự sụp đổ của các dòng chảy ma thuật.

Điều đó khả thi sao?

Arfa không hiểu lắm về những kiến ​​thức trong lĩnh vực này, cậu bé khá nghi ngờ âm mưu Rudger nhắc đến.

"Làm thế nào mà bọn họ có thể phá hủy các dòng chảy ma thuật?"

"Lưu vực Kasar bao gồm tổng cộng năm dòng chảy chính. Nếu cố tình hướng chúng vào cùng một điểm chính giữa thì các lực cân bằng sẽ vướng vào nhau và v·a c·hạm. Đó không phải là một phương pháp quá khó khăn."

Phản ứng dữ dội từ xung đột ma thuật sẽ gây ra t·hảm h·ọa khủng kh·iếp. Đây là cách có thể quét sạch tất cả các pháp sư bên trong cùng một lúc.

"Một trong những dòng chảy chính đó là vị trí của dinh thự này. Tôi đoán đó là lý do tại sao bọn chúng lại tiến vào bên trong."

"Nếu đúng như vậy thì chúng ta phải nhanh chóng ngăn đối phương lại."

"Vấn đề là làm sao thuyết phục được nhóm người kia di chuyển?"

Lúc Rudger đang suy nghĩ cách thuyết phục ba người đồng hành, bên trong biệt thự bắt đầu rung chuyển dữ dội.

"Thủ lĩnh! Dinh thự... ... !"

"Tôi biết."

Rudger đưa Arfa vào trung tâm thư phòng. Nơi này hiện tại có rất nhiều người tụ tập vì rung chấn đang xảy ra.



Royna Pavlini hét lên sau khi nhìn thấy Rudger.

"Giáo sư Rudger!"

"Mọi người ổn chứ?"

"Tiếng động này là gì... ... ."

"Tôi không biết. Nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì."

Rõ ràng là Bình Minh Đen đã nhúng tay vào việc này.

Chẳng lẽ bọn chúng đã bắt đầu động tay động chân đến dòng chảy ma thuật bên trong?

Sự rung chuyển tiếp tục xảy ra, sau một lúc cuối cùng cũng lắng xuống.

Nhưng không ai dám thả lỏng. Mọi người theo bản năng nhận ra rằng sự bình yên này giống như sự bình yên trước một cơn bão khủng kh·iếp.

Các pháp sư của Học viện Truth có những ý kiến ​​​​khác nhau.

"Chúng ta có nên ra ngoài không?"

"Quá mạo hiểm. Khả năng nên theo dõi tình hình bên trong thêm một lúc."

"Cửa ra vào có thể đang mở lúc này."

"Còn rất nhiều thời gian cho đến nửa đêm. Có lẽ sẽ ổn thôi."

Tortei cuối cùng ra quyết định.

"Tạm thời cứ ở yên một chỗ xem tình hình đã. Nếu hành động vội vàng, chúng ta sẽ có thể gặp nguy hiểm."

Tortei liếc nhìn Rimray.

Ánh mắt như muốn biết nhóm người Rimray sẽ làm gì tiếp theo.

Rimray không để ý đến đám người Tortei, ông ta quay sang nói với Rudger.

"Theo ta thấy, chúng ta nên rời đi. Cậu nghĩ sao?"

"Tôi nghĩ ra ngoài là một ý tưởng hay."

Rudger gật đầu, dẫn những người đồng hành của mình ra khỏi thư phòng.

Các pháp sư của Học viện Truth nhìn theo bóng lưng Rugder với vẻ bất thiện.

Rudger và những người khác bước ra hành lang trở nên lo lắng khi không khí trong dinh thự ngày càng trở nên yên tĩnh.

"Cẩn thận!"

Vào lúc mọi người chuẩn bị trả lời rằng họ đã hiểu, một tiếng hét vang lên từ bên kia hành lang.

"Aaaaaa!"

Đó là tiếng hét phát ra từ một người sống, không phải những âm thanh thường xuất hiện trên các hành lang.

Chẳng mấy chốc, bên kia hành lang, một pháp sư đang liều mạng lao về phía nhóm người Rudger như thể đang chạy trốn khỏi thứ gì đó.

"Cứu mạng! Quái vật! Có quái vật!"

Có quái vật?

Những người cùng đội với vị pháp sư này đâu?

Mọi người đều bối rối trước tình hình phía trước.

Đúng lúc này, có thứ gì đó đột ngột nhúc nhích trong bóng tối của hành lang phía xa.

Arfa ngay lập tức nhận ra động tĩnh đầu tiên, cậu lên tiếng.

"Đó là thứ gì vậy?"

Đằng sau chàng pháp sư đang chạy trốn là những con quái vật kỳ lạ đang đuổi theo.