Chương 371: Giao hữu (2)
Kinh ngạc, sửng sốt, tò mò, hoài nghi. Đó là những biểu cảm nổi bật trong tất cả ánh nhìn hướng về Rudger. Ngay cả khi nhìn thấy khả năng của Rudger sau trận đấu, nhiều pháp sư lại cho rằng chuyện này bất thường hơn là đáng ngạc nhiên. Hầu hết những người nghĩ như vậy đều là những pháp sư nằm trong danh sách của Hans.
Rudger có chút tiếc nuối khi vẫn không thể xác định được tung tích của vị Đệ Nhất tên Lesley kia. Trước khi nhận lời khiêu chiến, hắn đã bí mật dặn Arfa quan sát nhất cử nhất động của tất cả người xung quanh xem có ai đáng nghi không. Rất tiếc là Arfa vừa báo lại là không nhận thấy có dấu hiệu nào đáng ngờ.
Arfa lại gần Rudger và lặng lẽ hỏi.
"Chúng ta thu hút sự chú ý như thế này liệu có ổn không?"
"Không sao đâu."
"Tôi không nhìn thấy người khả nghi mà anh nhắc đến. Kế hoạch tiếp theo của chúng ta vẫn sẽ tiến hành chứ?"
"Khả năng chúng ta cần thay đổi một chút."
"Anh muốn làm gì?"
"Nếu cố gắng tìm kiếm không có hiệu quả, vậy thì hãy để mục tiêu tự mình tìm đến chúng ta."
"?"
Đây chính là mục đích của Rudger khi tiếp nhận lời khiêu chiến của anh chàng pháp sư Sempas. Hắn muốn chơi đòn tâm lý ngược. Thay vì bí mật tìm kiếm tung tích của đối phương, hắn sẽ khiến đối phương phát hiện ra sự hiện diện của bản thân trước. Rudger có suy đoán nếu kế hoạch lần này cực kỳ quan trọng với kẻ tên Lesley kia, hắn ta khả năng cao sẽ đến tìm hắn nhờ hỗ trợ.
Vì vậy, mục tiêu lúc này của Rudger chính là không ngừng gia tăng sự chú ý của bản thân.
Cùng lúc này, có một pháp sư chậm rãi lại gần Rudger. Rudger theo bản năng quay sang, hắn nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
"Giáo sư Rudger Chelici, lâu rồi không gặp anh."
Khuôn mặt của Royna Pavlini tràn đầy sự nhẹ nhõm khi gặp được một người quen ở một nơi lạ lẫm như thế này.
"Anh cũng tính tham gia vào chuyến thám hiểm dinh thự sao? Anh có phiền không nếu cho tôi đi cùng?"
"Quý cô Royna Pavlini... ... ."
"Xin cứ thoải mái gọi thẳng tên của tôi. Tôi không ngại đâu."
"... ... Không........ ý tôi là, không phải cô đã có nhóm rồi sao?"
Rudger vừa nói vừa liếc nhìn sang các pháp sư đang đi cùng Royna Pavlini.
"À chuyện đó.....Quả thực tôi đã có nhóm."
Royna Pavlini lắp bắp như thể lúc này mới nhận ra vấn đề.
".....T-thực ra thì tôi với những người cùng đoàn không thân thiết cho lắm."
"Không phải cô và bọn họ đều là thành viên của hiệp hội sao?"
"Chuyện khá phức tạp. Đúng là chúng tôi cùng thuộc về Hiệp hội các Trường học nhưng không có nghĩa là chúng tôi đều quen biết lẫn nhau. Những người đó cũng giống tôi đều được chỉ định lập thành đoàn trong chuyến đi lần này."
Lời nói của Royna Pavlini về cơ bản đã giải thích được nguyên do tại sao trông cô ta có vẻ mất tự nhiên như vậy.
"Tóm lại, làm việc chung với những người không quen khiến tôi cảm thấy không thoải mái."
". ... ...."
Chẳng lẽ hắn với quý cô pháp sư này thân quen lắm à?
"Rất xin lỗi nếu tôi có hơi khiếm nhã nhưng tôi có một việc khá tò mò."
"Vâng?"
"Tôi không nghĩ chúng ta đã thân quen đến mức như cô nói."
"......!!!"
Royna Pavlini có vẻ cực kỳ sửng sốt trước lời nói của Rudger.
"Cái này......Chẳng lẽ chúng ta chưa thể coi là bạn bè sao?"
".......?"
Trong giây lát, Rudger tự hỏi liệu hắn có bỏ qua mất chi tiết nào đó không. Biểu cảm của người trước mặt không có chút nào là nói dối.
Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người tốt đến mức hắn không nhận ra sao?
Không thể nào! Rudger có thể chắc chắn số lần gặp mặt của hắn và vị pháp sư này còn không quá ba lần.
"Sao cô lại nói như vậy?"
"Không phải sao? Giáo sư Rudger chính là người đã giải cứu tôi và các học sinh ở thủ đô ngày hôm đó."
Chỉ vì lý do đó thôi à?
Từ từ!
Việc hắn ra tay trợ giúp trong tình huống đó thuần túy xuất phát từ việc hắn là đồng minh tạm thời của Eileen và các học sinh do hắn phụ trách cũng đang lâm vào nguy hiểm. Vị pháp sư này có phải nhầm lẫn gì rồi không?
Lúc Rudger còn đang suy nghĩ, Royna Pavlini ngây thơ hỏi tiếp.
"Đúng vậy. Chính vì anh đã cứu mạng tôi, chẳng phải chúng ta đã trở thành bạn bè rồi sao?"
"......."
Rudger đúng là không thể theo kịp được mạch suy nghĩ của người trước mặt.
Hắn lúc này mới sâu sắc cảm nhận được sự kỳ quặc, khác người của những thiên tài Lexorer trẻ tuổi. Quả thực, nếu có thể đạt được trình độ pháp thuật cao ở độ tuổi quá trẻ như vậy, những Lexorer này đều phải sở hữu một tam quan không giống người thường. Rudger đã chứng kiến điều này ở hiệu trưởng Elisa Willow, và hiện tại, hắn lại một lần nữa thấy sự vặn vẹo trong nhận thức xuất hiện ở vị pháp sư tên Royna Pavlini này.
"Đúng là tôi đã giúp đỡ nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta đã trở thành bạn bè. Cô nhận được sự giúp đỡ từ cảnh sát hoặc cảnh vệ không có nghĩa cô cũng trở thành bạn bè với họ."
"Vậy sao? Nhưng trước đây khi từng làm nghiên cứu cùng một pháp sư, người đó cũng bảo quan hệ giữa chúng tôi đã là bạn."
"Tôi không hiểu ý cô."
"Trong quá trình hoàn thiện luận án nghiên cứu, người đó đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Vì vậy, khi tôi coi anh ấy là bạn, anh ấy không hề phản đối. Rất tiếc là về sau tôi chuyển nơi làm việc nên chúng tôi không còn liên lạc nữa."
"......."
Đó không phải là bạn bè, đó chỉ là một đồng sự thôi.
Rudger sau một hồi cân nhắc liền không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của người trước mặt. Cuối cùng, hắn đành im lặng coi như thừa nhận những gì Royna Pavlini nói là đúng.
"Được rồi. Nếu cô thấy thoải mái thì cô có thể đi cùng tôi và Arfa."
Khuôn mặt Royna Pavlini sáng bừng lên khi Rudger chấp nhận lời đề nghị gia nhập của bản thân.
"À, cô có cần giải thích với những người cùng đoàn của mình một tiếng không?"
"Không sao! Tôi sẽ nói rõ với bọn họ."
Royna Pavlini gật đầu và nhanh chóng quay lại nhóm người đang tập trung. Không giống như trước, bước chân của cô ta lúc này đã nhẹ nhàng hơn chứng tỏ tâm trạng của Royna Pavlini đang rất vui.
Rudger đứng nhìn bóng lưng của Royna Pavlini với ánh mắt lo ngại.
Không biết hắn làm vậy có thực sự ổn không?
* * *
Sự náo loạn do anh chàng Sempas gây ra nhanh chóng rơi vào quên lãng. Các pháp sư thường xuyên ghé thăm nơi này đều coi đấy là một sự kiện thường niên nên không để ý quá nhiều. Bọn họ còn nhiều thứ khác phải lưu tâm hơn.
"Khởi hành!"
Khi thời điểm đến, đoàn thám hiểm lên đường theo hiệu lệnh của người chỉ huy. Số lượng pháp sư tiến về dinh thự sương mù lên đến ba trăm người. Con số này đủ sức mạnh để giải quyết hầu hết các tình huống bất thường phát sinh.
"Chúng ta đi hướng này sao?"
Arfa hỏi Rudger khi nhìn khu rừng đang tiến gần hơn. Rudger không biết địa lý của nơi này nên không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Thay vào đó, Royna Pavlini là người trả lời.
"Phải. Ngôi biệt thự mà chúng ta sắp tới nằm phía sau khu rừng này."
"Cô có vẻ biết khá nhiều về nơi đây."
"Đương nhiên. Tính cả dịp này nữa thì tôi đã tiến vào Lưu vực Kasar lần thứ năm rồi đấy."
Royna Pavlini mỉm cười như thể rất tự hào về bản thân.
'Có vẻ như đồng hành cùng người phụ nữ này cũng không phải quyết định sai lầm.'
"Theo những gì tôi biết thì nghe nói rằng những động vật sống trong khu rừng này đã thích nghi với môi trường đặc thù của Lưu vực Kasar. Vậy đi đường này có nguy hiểm không?"
"Có."
Arfa hỏi.
"Nguy hiểm gì vậy?"
"Đương nhiên nguy hiểm đến từ những sinh vật đã tiến hóa để thích nghi với môi trường có nồng độ ma pháp dày đặc như thế này. Tuy chúng ta đều tụ tập thành đoàn tiến về dinh thự sương mù nhưng hằng năm số n·gười c·hết vẫn lên đến cả trăm người, trong đó nguyên nhân phần lớn đến từ sự t·ấn c·ông của các sinh vật đột biến."
Có tới cả trăm người?
Ngay cả khi số lượng pháp sư đi cùng nhau hùng hậu như vậy mà vẫn có một lượng lớn người t·hiệt m·ạng. Điều này chứng tỏ vùng đất này không yên bình như vẻ ngoài của nó.
"Thường thì có khoảng chục người t·hương v·ong mỗi năm do bị các sinh vật bên trong lưu vực t·ấn c·ông. Ít nhất thì khu vực cắm trại vẫn ổn vì nó được bao quanh bởi một rào chắn, nhưng khu vực đó cũng không an toàn tuyệt đối."
"Vậy chẳng phải đi sâu vào trong rừng sẽ nguy hiểm hơn sao?"
Nếu là một khu rừng rộng lớn thì sẽ có rất nhiều loài động vật sinh sống bên trong cộng thêm việc tầm nhìn bị hạn chế, mức độ nguy hiểm khi chọn lộ tuyến trong rừng không cần nói cũng biết.
"Không, ngược lại mới đúng. Chính vì khu rừng này có nguy hiểm nên ngay từ xa xưa, những đoàn thám hiểm trước đã xông vào dọn dẹp cho chúng ta một con đường an toàn. Lộ trình chúng ta đang đi tuy vẫn có động vật nguy hiểm nhưng về cơ bản, lực lượng hiện tại của chúng ta đều có thể đối phó được. Mặt khác, di chuyển trong rừng cũng đảm bảo tránh né được những t·hảm h·ọa phép thuật khác."
Rudger liếc nhìn nhóm pháp sư đang di chuyển chậm rãi và mở miệng.
"Vậy ra đó là lý do tại sao ở đây có nhiều pháp sư c·hiến t·ranh như vậy."
Royna Pavlini ngước nhìn Rudger với vẻ mặt ngạc nhiên. Cô ta đang tự hỏi sao Rudger có thể nhìn ra được chuyện đó.
Từ góc nhìn của Rudger, chỉ cần quan sát kỹ càng một chút, hắn có thể dễ dàng nhận ra đặc điểm của các pháp sư chuyên chiến đấu. Tất nhiên, thứ giúp ích nhiều nhất vẫn là chiếc kính độc nhãn trên mắt.
Rudger gật đầu như thể đã hiểu. Đây là một dạng trao đổi có lợi cho đôi bên. Các pháp sư chuyên chiến đấu sẽ phụ trách an toàn cho các học giả và nhà nghiên cứu. Đổi lại, bọn họ sẽ nhận được thông tin hữu ích từ những khám phá của pháp sư chuyên nghiên cứu.
Bíp bíp.
Kkkkkkkkk!
Tiếng kêu của động vật vọng ra từ bên ngoài khu rừng rậm rạp.
Arfa có vẻ tò mò không biết âm thanh đó phát ra từ loài động vật nào, nhưng Royna Pavlini lại lầm tưởng rằng Arfa hành động như vậy vì cậu bé sợ hãi. Cô ta lên tiếng trấn an.
"Không cần lo lắng. Ít nhất theo tôi được biết, quy mô đoàn thám hiểm năm nay đã đạt đến con số kỷ lục trong suốt hơn bảy mươi năm tổ chức sự kiện [Đêm huyền bí]. Sẽ không có chuyện nguy hiểm gì đâu."
"Vậy sao?"
Rudger liếc nhìn đội thám hiểm bằng ánh mắt sắc bén. Royna Pavlini càng nói như vậy, hắn lại càng cảm thấy số lượng người tăng lên đột biến như vậy bất thường.
"Dù sao thì nhiều người nhiều bảo đảm hơn mà. Ít nhất thì chúng ta có thể băng qua khu rừng này một cách an toàn."
Đúng lúc này.....
Rudger đột nhiên hướng mắt về phía xa. Hắn cảm thấy một thứ gì đó kỳ lạ.
"Giáo sư Rudger? Có chuyện gì sao?"
"Cô Royna Pavlini."
Rudger nói với vẻ mặt cứng đờ.
"Cô không cảm thấy xung quanh có hơi yên tĩnh sao? Tại sao lại không có chút tiếng động nào của động vật hay thậm chí là côn trùng?"