Chương 362: Plante (2)
Chỉ còn vài ngày nữa là [Đêm huyền bí] sẽ bắt đầu.
Sau khi kết thúc bài giảng đặc biệt về việc triệu hồi ma thú, Rudger trở lại văn phòng của mình.
Lớp triệu hồi hiện đã đi vào quỹ đạo. Việc phát triển theo phương hướng như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào các học sinh. Quá trình triệu hồi ma thú rất khó khăn, nhưng một khi đã triệu hồi được, từ đó về sau pháp sư sẽ không cần người hướng dẫn nữa.
Bây giờ tất cả những gì còn lại cần hắn quan tâm là sự kiện [Đêm huyền bí] sắp tới.
À, và chuyện của Sedina Rosen nữa.
"Cà phê của ngài."
Sedina vừa pha xong tách cà phê nóng liền đặt chiếc cốc trước mặt Rudger.
"Ngài cần báo cáo công việc gì không ạ?"
"Không cần. Mọi việc kinh doanh đều đang diễn ra tốt đẹp. Có Hans lo liệu tôi rất yên tâm."
"Vâng."
Rudger nhấp nhẹ một ngụm cà phê.
"Không tệ."
Sedina vội vàng đáp lại.
"Cảm ơn ngài."
"Cô đã thay hạt cà phê sao?"
"Vâng. Đây là những hạt cà phê Nesarien tôi trồng trong văn phòng trợ giảng."
"Nesarien? Giống cà phê này không phải là thứ có thể dễ dàng trồng trong văn phòng."
"Đúng vậy. Việc kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm cho giống cây này rất quan trọng vì nó dễ bị sâu bệnh t·ấn c·ông."
"Khéo tay lắm, Sedina. Có vẻ như cô mới trồng chúng không lâu."
Sedina lúng túng gãi má.
"À, có lẽ là do tôi có dòng máu yêu tinh nên những cây tôi trồng có vẻ phát triển tốt hơn bình thường."
"Hẳn là vậy rồi."
Rudger nhìn chằm chằm vào vị trợ lý của mình.
Sedina cảm thấy ánh mắt của giáo sư hôm nay có phần nặng nề một cách khác thường.
"Cũng tốt. Nhưng đừng quá hào hứng với việc trồng cà phê. Nhiệm vụ chính của cô vẫn là làm trợ lý cho tôi."
"Vâng. Tôi có thể đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ công việc."
"Được rồi."
Rudger dường như khá thích hương vị của tách cà phê mới này, hắn nhanh chóng uống cạn ly trên tay.
Rudger không khỏi suy nghĩ về khả năng của Sedina. Theo hắn thấy, Sedina có khả năng thúc đẩy sự phát triển của thực vật và khiến chúng phát triển ở trạng thái tốt nhất.
Vậy giới hạn của khả năng đó sẽ ở mức độ nào?
Sedina có khả năng điều khiển giấy thu thập và xử lý thông tin. Nếu mở rộng suy nghĩ ra thì việc có thể điều khiển giấy cũng giống như có thể điều khiển cây cối vậy vì giấy viết suy cho cùng cũng được làm ra từ gỗ.
Sedina là hậu duệ của một trong những gia tộc yêu tinh vĩ đại đã từng chăm sóc Cây Thế Giới. Cho dù huyết thống của cô ấy chỉ là hỗn huyết nhưng cũng không có gì bảo đảm được chủng tộc hỗn huyết sẽ yếu hơn thuần huyết.
Tuy nhiên, đó hiện tại cũng chỉ là suy đoán của bản thân Rudger. Để giải quyết nghi ngờ trong lĩnh vực này, hắn cần tìm kiếm lời khuyên từ một yêu tinh lớn tuổi hơn. Giáo sư Vierano Dentis là một đối tượng tốt. Nhưng không thể đảm bảo sau khi nghe câu chuyện này, vị giáo sư đó sẽ không nghi ngờ tại sao hắn lại biết chuyện về gia tộc Plante. Ngộ nhỡ tin tức lọt ra ngoài rất có thể tộc yêu tinh sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Sedina, lúc đấy sự tình sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Sau một hồi phân tích thiệt hơn, Rudger quyết định tạm thời sẽ không làm gì hết. Tình hình hiện tại của Sedina tương đối an toàn. Hắn sẽ cân nhắc xử lý chuyện này sau khi xong việc ở sự kiện [Đêm huyền bí].
"Sedina."
"Vâng, thưa giáo sư?"
Rudger lấy thứ gì đó ra khỏi túi và đưa cho người trợ lý.
"Cầm lấy."
"Thứ này là gì vậy?"
"Là nước hoa."
"Nước hoa?"
Thứ Rudger đưa cho Sedina là một chai nước hoa cao cấp. Chất lỏng trong suốt được chứa trong một chiếc bình thủy tinh đẹp mắt tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
"Tại sao giáo sư lại đưa cho tôi thứ này? Trên người tôi có mùi gì kỳ lạ sao?"
Sedina giật mình, luống cuống kiểm tra khắp cơ thể.
"Bình tĩnh đi. Cô không có mùi gì lạ cả. Đó chỉ là một món quà thôi."
"Thật sao?"
"Hãy coi đó là món quà tôi cảm ơn vì cô đã làm tốt công việc trợ lý. Tôi chưa có kinh nghiệm tặng quà cho người khác giới nên thứ này là lời khuyên của người khác."
Giáo sư chưa có kinh nghiệm tặng quà cho người khác giới?
Nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý. Dường như Sedina chỉ thấy người khác tặng quà cho giáo sư chứ chưa thấy giáo sư tự tay tặng quà cho người khác bao giờ.
Sedina nhếch môi. Cô rất vui vì mình là người đầu tiên nhận quà từ giáo sư.
Trong khi Sedina đang ngơ ngác, Rudger bèn hỏi.
"Trông cô không được vui lắm. Cô không thích thứ này sao?"
"À không!"
Sedina nhanh chóng giật lấy chai nước hoa trên tay Rudger. Cô nâng niu chai nước hoa trên tay như thể đang cầm một món đồ quý giá.
"Cái đó.... Tôi chỉ đang tự hỏi liệu mình có thể nhận một món quà đắt tiền như thế này không... ..."
"Không cần để ý đến giá cả. Mong rằng cô có thể sử dụng nó cho tốt, đừng vì nó quý mà không dám dùng."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
* * *
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ tán xạ ra không gian xung quanh như những mảnh thủy tinh lấp lánh, ánh sáng xanh dịu nhẹ chiếu sáng mọi ngóc ngách của căn phòng.
Rudger đang ngồi trên ghế sofa và nghỉ ngơi.
Có lẽ là do dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra, hắn có cảm giác như đã lâu lắm rồi mới được nghỉ ngơi như thế này.
Ding Dong-!
Đột nhiên, chuông ký túc xá vang lên.
Ánh mắt của Rudger tự nhiên hướng về phía cánh cửa trước đang đóng chặt.
Có khách? Khách nào sẽ đến giờ này?
Rudger đứng dậy. Khi mở cửa ra, hắn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Giáo sư Selina?"
"Xin chào, giáo sư Rudger."
Tại sao giáo sư Selina lại ở đây giờ này?
Mặc dù có nghi vấn, Rudger vẫn bình tĩnh điều chỉnh biểu cảm của mình.
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
Nếu là Selina thường ngày, cô ấy sẽ đỏ mặt hoặc tỏ ra bối rối. Nhưng lần này phản ứng của cô ấy rất khác so với thường lệ.
"Không có chuyện gì thì không thể tìm anh vào giờ này sao?"
"......."
Selina nghiêng đầu tự tin và hỏi.
Đúng như Selina đã nói, học viện không có quy định nào cấm giáo sư gặp nhau tại ký túc xá ngoài giờ dạy.
Rudger bình thản hỏi.
"Cô rốt cuộc là ai?"
"A? Bị phát hiện rồi? Hi hi."
Người kia mỉm cười rạng rỡ, xoay người trên ghế, như thể không có ý định che giấu thân phận. Sau khi thực hiện những động tác uyển chuyển như đang khiêu vũ, diện mạo của cô ta đã thay đổi khác hẳn.
Mái tóc đen tuyền và đôi mắt đỏ. Người này trông giống Selina nhưng không phải Selina.
"Esmeralda?"
Đôi mắt của Rudger ánh lên vẻ nghi hoặc. Người này chắc chắn đ·ã c·hết rồi.
Cô ta không thể nào xuất hiện lại lần nữa.
Trừ khi....
Sắc mặt của Rudger trầm xuống.
"Helia, đủ rồi đấy."
"Ế? Bị ngươi đoán đúng rồi."
'Esmeralda' lè lưỡi và gõ nhẹ gót giày xuống sàn. Sau đó, hình ảnh từ đầu đến chân cô ta tan biến và dung mạo thật hiện ra. Mái tóc hai màu đen trắng. Thời trang phóng khoáng với chiếc ô cầm trên tay.
"Ta nghe nói ngươi đang hoạt động ở đây nên tiện đường ghé thăm."
Đối với Helia, việc lẻn vào Theon không khó chút nào.
"Đừng tỏ ra thân thiết với ta. Ngươi đến đây làm gì?"
"Szzz. Đúng là một kẻ nhàm chán. Ngươi không thể tỏ thái độ hoan nghênh vị khách đến thăm mình một chút sao?"
"Với kẻ như ngươi thì không cần thiết. Chúng ta cũng không thân thiết gì."
"Chà, ta thì không nghĩ như vậy."
Helia mỉm cười quyến rũ và đặt tay lên cổ áo Rudger. Sự đụng chạm tự nhiên và huyền bí giống như một con rắn đang trườn bò.
"Chúng ta có thể bắt đầu trở nên thân thiết từ bây giờ cũng được."