Chương 355: Tâm bệnh (1)
"Dinh thự đó có gì đặc biệt sao?"
"Ta cũng không có nhiều thông tin. Chỉ biết là dinh thự đó có lẽ đã từng được xây dựng cách đây hàng trăm năm. Chủ nhân của nó khả năng cao cũng là một vị pháp sư."
Nếu tính toán việc dinh thự Kasar chỉ mở cửa vỏn vẹn ba ngày hằng năm thì trong suốt bảy mươi ba kỳ tổ chức sự kiện [Đêm huyền bí] tổng số ngày con người bước chân vào bên trong còn chưa đầy một năm.
Theo những tài liệu các pháp sư ghi chép lại sau mỗi lần khám phá thì căn dinh thự kia cũng chứa đựng rất nhiều chuyện kỳ bí. Sương mù không chỉ bao phủ xung quanh thung lũng mà còn giăng kín hết tất cả những con đường dẫn tới dinh thự. Mọi người cũng kháo nhau rằng rất có thể bản thân không gian bên trong dinh thự cũng là một chiều không gian tách biệt với thung lũng Kasar.
Các pháp sư khám phá dinh thự đã tìm thấy những cuốn sách về nhiều loại phép thuật khác nhau. Rất khó đọc hiểu các cuốn sách này vì hầu hết chúng đều là ngôn ngữ cổ đã bị thất truyền từ lâu. Nhưng theo một số nguồn tin không chính thống thì những phép thuật ghi chép bên trong rất có thể là những phép thuật cổ đã biến mất trong dòng chảy lịch sử.
"Không phải cậu đã giải nghĩa được cổ ngữ Larsil sao? Nếu đến đó, không biết chừng cậu sẽ tìm ra được thông tin liên quan đến ma pháp phi thuộc tính."
"........"
Không thể phủ nhận tin tức này cực kỳ hữu ích.
"Ngài có chắc chắn rằng có thông tin về ma pháp phi thuộc tính ở đó không?"
"Giáo sư Rudger, cậu nghĩ có bao nhiêu người sở hữu loại ma thuật đặc biệt đó cho đến nay?"
"Trước mắt thì tôi chỉ biết có hai người."
"Ta thì biết nhiều hơn cậu vài người. Và bọn họ đều có một điểm chung."
"Nếu là vấn đề về thể chất thì tôi có biết."
Công tước Hayback gật đầu.
"Không chỉ vậy, tất cả những người sở hữu ma pháp phi thuộc tính ta biết đều đã từng tham gia [Đêm huyền bí]. Dường như bọn họ đang cố tìm kiếm thứ gì đó bên trong thung lũng Kasar."
"!!!"
Rudger suy nghĩ một lúc rồi mở miệng.
"Nếu ý ngài là có cách giải quyết vấn đề thể chất kia thì cũng chỉ là suy đoán của chúng ta. Vẫn chưa có gì đảm bảo rằng bên trong thung lũng Kasar có manh mối thực sự. Có thể những người này chỉ trùng hợp cùng đến đó nhằm tìm kiếm cơ may thì sao?"
"Haha. Nếu giáo sư đã nói vậy thì ta cũng chẳng có gì để phản bác cả."
Công tước Hayback nhìn Rudger với ánh mắt thâm thúy.
"Dù sao tìm kiếm một cơ may có khả năng tồn tại vẫn tốt hơn việc ngồi yên chờ đợi c·ái c·hết trong vô vọng."
"......."
"Nếu chỉ dựa vào trực giác mà mạo hiểm tính mạng đến một vùng đất xa lạ thì không đáng. Đã có nhiều người tới đó nhưng cho đến hiện tại cũng chưa có người nào từng thành công thoát khỏi lời nguyền."
"Quá mức lý trí cũng không phải một điều tốt. Thử nghĩ ngược lại xem, chính vì đó là vùng đất chưa được khám phá nên mới càng có khả năng xuất hiện những phương pháp hiệu quả. Chỉ là bọn họ không có ai đủ may mắn tìm thấy chúng trước khi sinh mệnh đi hết hồi kết mà thôi."
Lời nói của Công tước Hayback không phải không có lý.
Một dinh thự chứa đựng kiến ​​thức phép thuật đã bị thất lạc hàng trăm năm trước. Ít nhất thì nơi đó, so với những khu vực đã bị khám phá hết trên đại lục, hiện tại là nơi khả thi nhất có thể tìm ra được cách thức phá giải lời nguyền về thể chất của ma pháp phi thuộc tính.
Nói rằng có thứ gì đó bên trong dinh thự kia không phải là hoàn toàn không thể. Ngay cả bản thân Sư phụ Rudger cũng đã từng nói cô ta không biết hết phép thuật trên đời. Grander cũng chưa từng tiến vào thung lũng Kasar nên có thể mong chờ vào một cơ may nào đó sẽ xuất hiện.
Tính đi tính lại thì chuyến đi lần này không có gì bất lợi cho hắn. Thứ duy nhất hắn cần để ý chính là đối tượng ủy thác của Công tước Hayback. Theo như những gì ông ta tiết lộ thì khả năng cao người này chính là Đệ Nhất có biệt danh Lesley.
Công tước Hayback dường như cũng nhận ra vẻ mặt của Rudger có sự thay đổi, khóe mắt ông ta như có điều suy nghĩ.
"Có lẽ ta có thể yên tâm về ủy thác lần này rồi."
"Tôi chỉ đơn giản cảm thấy chuyến đi này không có hại gì đến mình."
"Haha. Vậy giao dịch của chúng ta chính thức thành lập. À, có một chuyện ta muốn hỏi cậu."
"Ngài muốn hỏi gì?"
"Lý do mà giáo sư Rudger lo lắng về ma pháp phi thuộc tính có lẽ là vì học sinh của mình phải không? Nhưng ta nghĩ điều đó có hơi bất thường."
Rudger cau mày.
"Có gì bất thường?"
"Hà hà, cậu biết đấy, khi một người già đi, trực giác của người đó sẽ trở nên n·hạy c·ảm hơn. Đôi khi ta có thể nhìn thấy vài điều mà mắt thường không quan sát được."
Công tước Hayback cười lớn, nhưng ánh mắt ông ta lại sắc bén như muốn đâm thủng trái tim Rudger.
"Theo như ta thấy, cậu còn một lý do khác nữa."
"......."
Rudger trở nên lo lắng. Chẳng lẽ Công tước Hayback biết sự việc ngày hôm đó?
Với vị trí của ông ta, rất có thể... ... .
"Đừng nói với ta là cậu thích học sinh của mình đấy nhé!"
"......."
Hắn nghĩ nhiều rồi!
Công tước Hayback nhìn Rudger bằng ánh mắt trêu chọc.
Vẻ mặt vốn có chút căng thẳng của Rudger lúc này đã trở lại vẻ lạnh lùng vốn có.
"Ủa, ta đoán sai rồi sao?"
"Tôi có cần nói thẳng ra không?"
Giọng nói của Rudger có chút bực bội.
"Con bé là học sinh, còn tôi là giáo sư. Sao tôi có thể phát sinh thứ tình cảm đó với học trò của mình được?"
"Ta tưởng chuyện tình lãng mạn giữa thầy và trò là một câu chuyện phổ biến. Không phải sao?"
"Phổ biến ở đâu chứ không phải ở đây."
Công tước Hayback có chút kinh ngạc.
"Lạ đấy! Ta vốn tưởng cậu hẳn phải có nhiều người theo đuổi lắm chứ. Cậu có tài, đẹp trai, phong thái không thua kém bất kỳ quý tộc nào..."
"Tôi không có hứng thú với trẻ con."
"Những đứa trẻ trong Theon về mặt pháp lý cũng đủ tuổi trưởng thành rồi. Không cần cứng nhắc thế! Cậu không có ý định kết hôn sao?"
"Tôi nghĩ chủ đề nói chuyện của chúng ta đang đi hơi xa."
Rudger sắp phát điên với vị Công tước trước mặt. Hắn dùng ngón tay ấn lên cái trán đang đau nhức của mình. Sao dạo này ai cũng khiến hắn đau đầu thế này?
"Dù sao thì tôi cũng không có hứng thú với chuyện đó."
"Chậc, đừng quả quyết như thế. Cậu có hứng thú gặp mặt cháu gái ta không? Con bé cũng xinh lắm đó."
Sao tự dưng người này lại chuyển sang mai mối luôn rồi?
Rudger bất lực. Cuối cùng, hắn dứt khoát kết thúc câu chuyện.
"... ... Dù sao thì tôi cũng sẽ chấp nhận ủy thác của ngài. Ngài có thể rời đi được rồi."
Rudger nói xong liền đuổi Công tước Hayback ra khỏi phòng. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sẽ không thể giữ được sự tỉnh táo nếu nói chuyện với đối phương.
* * *
Rudger trở lại Leathervelk. Hắn cần kiểm tra lại tình hình kinh doanh hiện tại.
Có lẽ vì đã được báo trước nên Hans chủ động ra đón Rudger.
"Tình huống thế nào?"
"Mọi chuyện đều thuận lợi cho chúng ta. Lanfaltz sắp không trụ nổi rồi."
"Đối phương chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ c·hết. Có động thái bất thường nào không?"
"Tôi vẫn đang theo dõi sát sao. Tạm thời không có gì nguy hiểm."
Hans tiếp tục báo cáo.
"Tuy nhiên, Drahen - chủ tịch của Lanfaltz đã đến tìm Công tước Lumos."
"Hiển nhiên rồi."
"Anh biết rồi sao?"
Hans ngạc nhiên lên tiếng. Đối với cậu ta, đó là một tin tức quan trọng.
"Công tước Lumos là người đứng sau chỉ đạo vụ việc lần này. Trong tình huống ngặt nghèo hiện tại, bên Lanfaltz đương nhiên sẽ phải cầu cứu ông ta."
"Hừm, không ngờ chủ mưu lại là gia tộc Lumos."
"À, anh trai, còn một chuyện nữa."
"Còn chuyện gì sao?"
"Anh còn nhớ gã pháp sư tên Albert Pablo không?"
"Hắn có hành động gì sao?"
"Gia tộc Pablo đã cử một số người đến để trả đũa. Nghe nói tên Albert kia đã hoàn toàn trở thành một tên ngốc."
"Vậy cậu đã làm gì?"
"Yên tâm đi. Địa bàn của chúng ta mà. Không có thiệt hại nào hết. Tôi đã bắt được tất cả mấy kẻ trà trộn vào trong khu ổ chuột."
Rudger hiểu ý nghĩa của những lời này, hắn gật đầu hài lòng.
"Làm tốt lắm. Cần cho những kẻ khác thấy chúng ta không phải nơi dễ chọc."
Nếu lần này không thành công, rõ ràng lần sau đối phương sẽ phái ra lực lượng mạnh hơn. Đặc biệt nếu có pháp sư can thiệp thì câu chuyện sẽ khác.
Rudger lặng lẽ cười.
"Tôi đoán là mọi người cũng đang chờ đối phương t·ấn c·ông."
Hans cũng bật cười.
"Không sai. Anh hiểu tính tình mấy tên đó mà."
"À, nhân tiện, có chuyện này anh cần biết."
"Sao thế?"
"Là về vị thám tử Casey Selmore. Anh chẳng bảo tôi lưu ý tình hình của cô ấy còn gì."
"À ừ, có chuyện gì sao?"
Rudger không nghĩ rằng Hans sẽ nhắc đến cái tên đó ở đây. Hắn quan sát biểu cảm của Hans, có chút bận tâm.
"Có vấn đề gì không?"
"Hừm. Kể từ khi vị thám tử đó trở về từ thủ đô, cô ấy đã nhốt mình trong phòng."
"Cái gì?"
"Tôi không rõ ràng tình hình cụ thể lắm, nhưng hình như cô ấy có vẻ không ổn."
"Thật sao?"
Nhìn sắc mặt Rudger không tốt, Hans đành lên tiếng.
"Có lẽ anh nên đến thăm cô ấy."