Chương 353: Vị khách thứ ba (2)
"Cậu không định mời ta một chén trà sao?"
"Ngài muốn dùng loại nào?"
"À không, trà không hợp khẩu vị của ta lắm."
"........"
"Vậy ngài có muốn uống chút cà phê không?"
"Cà phê à? Không được, nó khiến ta mất ngủ."
"Vậy sao? Ơn Chúa là tôi cũng không có cà phê ở đây."
Nghe những lời đó, Công tước Hayback cười ha hả.
"Giáo sư Rudger quả là một người thú vị."
"Ngài đến gặp tôi hôm nay có chuyện gì?"
Hayback nghiêng đầu suy nghĩ. Trông ông ta hiện tại giống như một cụ già đang ngồi trong công viên và cho chim bồ câu ăn. Khí chất và cách cư xử của Công tước Hayback tạo cho người ngoài cảm giác ông ta là một cụ già hiền lành, không có chút liên quan nào đến chính trị.
"Chà, hiện tại ta đã giao lại chức vụ và quyền lực cho con trai mình. Cậu không cần phải cảnh giác với một lão già như ta đâu."
"Ngài Công tước không cần khiêm tốn. Tôi sao dám coi thường một người đã về hưu nhưng vẫn có thể khiến Lanfaltz sụp đổ nhanh chóng được."
Công tước Hayback nheo mắt lại, lần này ông ta thực sự ngạc nhiên.
"Hóa ra là giáo sư đã biết chuyện đó rồi."
Ông ta cũng không hề có ý định che giấu việc mình đã làm.
"Ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện. Làm sao một giáo sư gần như chỉ hoạt động nội bộ bên trong Theon như cậu lại có thể linh thông tin tức đến vậy?"
"Tôi có con đường riêng của mình."
"À, có phải là anh chàng Oliver kia không?"
"......."
Rudger không lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào người đối diện như thể đang dò xét xem mục đích của đối phương khi nói điều này là gì.
Công tước Hayback mỉm cười tinh nghịch, biểu cảm của ông ta có phần thích thú khi trả đũa lại được Rudger.
"Cậu không thấy bận rộn sao?"
"Tôi không hiểu ngài đang nói gì."
"Ý ta là việc đồng thời làm giáo sư và quản lý khu phố kia không khiến cậu bị quá tải sao?"
!!!
Ông ta đã biết thân phận của hắn.
Rudger dường như hiểu được tại sao mọi người lại gặp khó khăn khi đối diện với Công tước Hayback. Mặc dù ông ta hành động như một người tách biệt, không có hứng thú với thế giới xung quanh. Nhưng thực tế, người này lại n·hạy c·ảm với mọi thứ hơn bất kỳ ai khác. Cả hành vi cố tình chọc ra bí mật của ai đó nữa. Công tước Hayback thực sự là mẫu người quỷ quyệt chuẩn mực.
"Cậu hẳn đang nghĩ ta là một kẻ thích điều tra người khác."
"Ngài Công tước có vẻ nhận thức rất rõ về bản thân."
"Trong những tình huống như thế này không phải nên khách khí một chút sao?"
"Chúng ta bắt đầu khách khí với nhau từ khi nào vậy?"
Hahaha.
Công tước Hayback cười lớn.
"Vậy giáo sư Rudger đã được hiệu trưởng cho phép đảm nhiệm các chức vụ kiêm nhiệm chưa?"
"Tôi đã được sự cho phép của hiệu trưởng. Vì vậy, ngài đến gặp tôi hôm nay chỉ để xác nhận thông tin này?"
"Không không. Đây chỉ là mục đích thứ yếu. Lý do ta đến gặp cậu là vì một chuyện khác."
"Vậy lý do chính là gì?"
"Ta muốn nói lời cảm ơn cậu."
Rudger cau mày không hiểu.
"Cậu đã giúp ta ngăn cản kế hoạch của ông bạn già Kayden Lumos. Hà hà."
"Chỉ vì chuyện đó thôi sao?"
Khi Rudger hỏi như vậy, Công tước Hayback có chút xấu hổ.
"Chậc, người trẻ tuổi thật không thú vị. Cậu không thể tỏ ra ngạc nhiên một chút cho ta vui sao?"
".........Có cần thiết không?"
"........."
"Tôi chỉ đưa ra giải pháp giúp đỡ tạm thời cho Theon trong hoàn cảnh hiện tại. Việc vô tình phá vỡ kế hoạch của Công tước Lumos hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn."
"Haha. Không sao. Miễn là cậu khiến tên đó cảm thấy khó chịu là ta vui rồi. Chắc chắn Kayden Lumos sẽ ghi nhớ mối thù này lên đầu cả cậu và ta đấy."
Hayback mỉm cười như thể chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy vui rồi.
"À, bỏ qua phần đó đi, dù sao thì đây cũng không phải lý do thực sự ta đến đây hôm nay."
"........Ngài không thể vào vấn đề chính luôn sao?"
"Ta nói này, người trẻ tuổi như cậu nên học được cách uyển chuyển. Đừng bao giờ nói chuyện thẳng thừng như thế. Cậu không thấy mấy câu chuyện mở màn của ta rất có sức hấp dẫn sao?"
".........."
Rudger chẳng buồn tranh cãi với đối phương.
Nhìn thái độ mất hứng của Rudger, Công tước Hayback biết đối phương đã hết kiên nhẫn. Ông ta chỉnh lại tư thế ngồi của mình, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn.
"Cậu có lẽ thắc mắc tại sao ta luôn luôn có thể nắm giữ nhiều tin tức như vậy. Thực chất đó không chỉ là thói quen mà còn là nghĩa vụ của ta."
".....?"
"Giáo sư Rudger, cậu đã từng nghe nói về gia tộc Kadushan chưa?"
Rudger nhẹ gật đầu. Ai có thể không biết đến danh tiếng của tam đại Công tước chứ?
"Vậy cậu có biết tại sao gia huy của gia tộc ta lại là hình một con dê núi không?"
"Tôi quả thực không biết rõ lắm."
"Đó là biểu trưng cho tầm nhìn rõ ràng về mọi thứ trong Đế quốc này hơn bất kỳ ai khác. Đơn giản vì gia tộc Kadushan chúng ta chuyên chịu trách nhiệm thu thập tình báo trên khắp lãnh thổ Đế quốc Exilion."
Công tước Hayback nở nụ cười, mắt ông ta ánh lên ánh sáng tự hào.
Rudger không hiểu sao lại có cảm giác bản thân nhìn thấy hình dáng một con dê núi với cặp sừng dài xuất hiện sau lưng Công tước Hayback. Nó toát lên khí chất của một vị ẩn sĩ đã nếm trải qua bao sương gió.
"Với tư cách là gia chủ đương nhiệm của nhà Kadushan, ta đương nhiên nắm giữ nhiều thông tin khác nhau bên trong Đế quốc này. Ví dụ như tin tức giáo sư mới của Theon chính là 'ông chủ' thần bí của khu ổ chuột gần đây nhanh chóng trở nên giàu có ở Leathervelk."
Bầu không khí nghiêm túc và nặng nề đè nặng lên vai Rudger.
Công tước Hayback không phải là pháp sư hay hiệp sĩ, ông ta hoàn toàn là một người bình thường. Nhưng không một ai dám coi thường nhân vật này. Sức ảnh hưởng của ông lão này trải dài khắp mọi nơi, tựa như một ngọn núi lớn vững chãi được bồi tụ dần theo năm tháng. Đó là một nhà cầm quyền đã kinh qua vô số giông bão trong cuộc đời để có thể vươn lên vị trí ngày hôm nay.
"... ... Ngài biết được cả nội tình xảy ra bên trong thủ đô sao?"
"Hahaha. Rất tiếc là không."
Hayback nhún vai, lắc đầu giải thích.
"Thủ đô là nơi duy nhất trong Đế quốc không thuộc thẩm quyền thu thập thông tin của gia tộc chúng ta. Lý do thì ta chắc cậu có thể đoán được."
"Là do ảnh hưởng của Hoàng gia?"
"Đúng vậy. Tất nhiên nếu muốn thì không có gì bên trong thủ đô chúng ta không lấy được thông tin. Nhưng gia tộc chúng ta đã định ra một hiệp ước với Hoàng gia, chúng ta sẽ không can thiệp vào những chuyện xảy ra bên trong Lindebrugne."
Công tước Hayback tiếp tục.
"Nhiệm vụ của gia tộc Kadushan chính là ngăn cản tất cả những nhân tố có thể gây nguy hiểm cho Đế quốc này. Và ta chính là cựu thủ lĩnh Cục tình báo Đế quốc Exilion, Kadushan Hayback."
"........"
"Nhân tố nguy hiểm? Ngài đang ám chỉ tôi sao?"
Rudger lặng lẽ nhìn đối phương. Thật khó để đọc được ý định đằng sau ánh mắt của vị Công tước này.
Hayback nhẹ nhàng nhún vai.
"Đâu chỉ có nghi ngờ bình thường? Những kết quả điều tra của cậu báo về đều khiến ta vô cùng kinh ngạc. Ngoại trừ dấu vết của Bình Minh Đen ra thì cậu chính là người khiến ta hứng thú nhất đấy."
Rudger đặt hai bàn tay đang siết chặt lên bàn. Nếu đối phương đủ tự tin để giới thiệu bản thân thì hắn cũng phải đối đãi thật nghiêm túc.
"Vậy ngài đến đây để bắt tôi sao? Vì sự ổn định của Đế quốc?"
"Bắt cậu?"
Công tước Hayback đột nhiên liếc nhìn Rudger.
Dù chỉ trong chốc lát thôi nhưng Rudger lại có cảm giác như bị một con dao đâm vào ngực. Cái nhìn này của đối phương khiến sống lưng hắn không khỏi lạnh toát. Kinh nghiệm sống của hắn quả thực không thể so với người trước mặt.
"Nếu ta muốn bắt cậu thì hiện tại xuất hiện bên trong văn phòng này không chỉ có một mình ta đâu."
Rudger im lặng, hắn không thể không thừa nhận đối phương nói đúng.
"Vậy thì hẳn là ngài đã kiểm tra xong rồi."
Rudger chỉ ra sự kỳ lạ trong thái độ của Hayback.
"Ngài không đến đây để bắt tôi, nhưng ngài vẫn tiết lộ thân phận của bản thân thì hẳn ngài cần tôi làm chuyện gì đó."
Khuôn mặt vô cảm của Công tước Hayback nhìn chằm chằm Rudger một lúc lâu. Mãi cho đến khi Rudger sắp không chịu nổi nữa, ông ta mới bật cười sảng khoái.
"Ha ha ha ha ha! Chính xác! Cậu đã đã vượt qua bài kiểm tra của ta rồi đó."
"........."
"Xuất sắc lắm chàng trai trẻ! Cậu đã không mất cảnh giác cho đến phút cuối cùng!"
"........."
Rudger nhíu mày, không hiểu vị Công tước này lại đang chơi trò gì.
"Có vẻ như cậu vẫn không tin lắm. Thử suy nghĩ kỹ hơn đi, cậu sẽ hiểu ra thôi."
"Ngài có thể vui lòng giải thích rõ ràng cho tôi không?"
Rudger day trán, trực tiếp lên tiếng hỏi vì hắn thực sự không muốn phải đoán mò nữa. Công tước Hayback thấy vậy có phần xấu hổ.
"Được rồi. Lý do lớn nhất ta không coi cậu là một mối nguy hiểm cho Đế quốc chính là mặc dù cậu có thân phận b·ất h·ợp p·háp, năng lực nổi bật và đã làm khá nhiều việc lén lút, nhưng về cơ bản, cậu không hề có ý định gây ra những chuyện gây hại đến người dân."
"Tôi có thể coi đó là một lời khen không?"
"Không cần lo lắng, ai chẳng có chút bí mật nho nhỏ. Việc cậu đồng thời phát triển kinh doanh ở khu ổ chuột và giảng dạy ở Theon cũng không phải chuyện gì quá mức bất thường. Ta có thể coi đó như là một công việc tay trái của cậu. Rất bình thường!"
"Tôi không chắc những người khác sẽ coi đó là việc bình thường hay không."
Trên đời này có loại giáo sư nào lại giấu kín thân phận và làm việc lén lút như hắn cơ chứ? Hành động đó cũng coi như bình thường được?
Rudger muốn cố gắng tranh luận, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng điều đó như thể hắn đang tự bôi nhọ bản thân. Thế là Rudger đành ngậm miệng lại.
"Từ góc độ của ta xem, cậu đã hồi sinh lại khu ổ chuột ở Leathervelk, quét sạch các băng đảng xã hội đen, dù chiếm được tiền bạc và quyền lực của chúng nhưng không sử dụng bừa bãi cho những mục đích cá nhân. Xu hướng phát triển của Khu Phố Hoàng Gia kia cũng giúp ích khá nhiều cho Đế quốc."
"........."
"Nghe nói gần đây cậu có đóng góp khá nhiều nghiên cứu cho giới ma pháp. À, sau vụ khủng bố ở thủ đô thì có vẻ như Hoàng gia cũng đang khá coi trọng cậu đấy."
"... ... ."
Đó đơn thuần chỉ là giao dịch giữa hắn và Eileen. Có lẽ vị Công tước này không rõ nội tình nên suy đoán như vậy. Nghĩ kỹ lại thì cũng không có hại gì cho hắn.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu mọi thứ tôi làm từ trước đến giờ chỉ là dối trá?"
"Đó là lý do hôm nay ta đích thân đến đây để kiểm tra. Nhưng sau khi nói chuyện với cậu, ta có thể ngừng lo lắng về điều đó."
"Nếu phán đoán của ngài là sai?"
"Vậy thì chứng tỏ ta đã quá già rồi, năng lực của ta đã không còn như xưa nữa."
Đó là một câu trả lời thực sự vô tư của Công tước Hayback, ông ấy tỏ vẻ không lo lắng chút nào khi để xổng một đối tượng có thể trở thành mối nguy hiểm cho Đế quốc trong tương lai.
"Được rồi. Vì ta đã tin tưởng cậu không phải mối đe dọa cho Đế quốc nên ta muốn nhờ cậu một việc."
"... ... Ngài muốn tôi làm gì?"
Hayback mỉm cười.
"Ta biết sắp tới cậu sẽ tham gia sự kiện [Đêm huyền bí]."
Rudger gật đầu.
"Ta muốn cậu thủ tiêu một người trong sự kiện đó."