Chương 34: Sự thật hé lộ (3)
Rudger vẫn nhớ khoảnh khắc đó. Đôi mắt trong veo vừa nhìn hắn vừa liếm láp người mẹ b·ị t·hương của cậu bé. Mặc dù hắn đã sử dụng phép thuật để g·iết họ, giây phút đó cậu bé vẫn không hề biểu lộ bất kỳ cái nhìn oán hận nào.
"Ta không biết! Làm sao ta biết được! Ngươi là ai?"
"Ngươi không biết?"
Rudger ném Bellbot Rickson xuống sàn. Bellbot Rickson đã già và ốm yếu, lão ta ngã xuống nhanh chóng ôm lấy eo mình.
"Ngươi có biết thứ này là gì không?"
Rudger lấy loại thuốc thử đóng gói sẵn từ trong túi và ném nó trước mặt Bellbot Rickson. Một chất lỏng màu đỏ trông giống như hồng ngọc tan chảy bên trong ống thủy tinh trong suốt.
Là kẻ tài trợ cho thí nghiệm, Bellbot Rickson không thể không biết thứ này.
"Cái này....."
"Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?"
"Ngươi muốn gì ở ta?"
Bellbot Rickson nhận ra đối thủ bắt được điểm yếu của mình. Một kẻ có khả năng lẻn vào phòng riêng mà không kinh động đến đám vệ sĩ, ông ta không biết làm thế nào mà kẻ này có được thứ thuốc đó.
Lẽ nào là Hiệp sĩ Bóng Đêm?
'C·hết tiệt! Mấy kẻ mình thuê làm ăn kiểu gì vậy?'
Bellbot Rickson đã đầu tư một số tiền rất lớn vào thí nghiệm và bây giờ một kẻ lạ mặt bước vào nơi ở của ông ta và thể hiện sự không hài lòng. Bellbot Rickson không biết kẻ trước mặt mình là ai nhưng kẻ này hiện đang đe doạ tính mạng của ông ta.
"Ta sẽ không quy trách nhiệm cho ngươi về việc lẻn vào nhưng chắc hẳn ngươi muốn gì đó vì đã quyết định bí mật gặp ta."
"Ta muốn gì ư?"
"Ngươi có muốn tiền không? Ta có rất nhiều tiền và ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn."
Nhưng câu trả lời từ Rudger lại vượt xa sự mong đợi của Bellbot Rickson.
"Trả lời."
"Cái gì?"
"Trả lời câu hỏi ban đầu của ta."
Bellbot Rickson lắc đầu hết mức có thể, cố nhớ lại câu hỏi của Rudger.
"Ngươi có phải là người loại bỏ thí nghiệm đã trốn thoát không?"
"......."
"Thì ra là ngươi! Ta nghĩ rằng đã có một sự hiểu lầm. Nhờ có ngươi, tình hình đã không trở nên tồi tệ."
"Trả lời câu hỏi của ta."
"Ờ được rồi! Thí nghiệm là đứa trẻ bảy tuổi phải không? Có gì sai với điều đó à? Nó đã trở thành một con quái vật và nó thà c·hết trước khi bị phát hiện."
"......."
"Không phải chúng là những kẻ hạ lưu mọi người thậm chí còn không biết đến sự tồn tại sao? Cho dù có bao nhiêu người trong số những kẻ đó c·hết thì có gì đáng buồn? Thay vào đó, những kẻ hạ lưu đã hy sinh mạng sống của mình cho khoa học, đấy là một sự hy sinh cao cả."
Bellbot Rickson nói bằng giọng như thể đang ban ơn.
Bình dân hay kẻ nghèo, dù có bao nhiêu người thuộc tầng lớp hạ lưu lăn lộn trong bùn nhơ của xã hội c·hết đi thì điều đó có liên quan gì đến ông ta?
Thay vào đó, nếu chúng trở thành nền tảng để hoàn thành một loại thuốc mang lại sự trẻ trung cho con người thì ít nhất chúng cũng đã đóng góp cho nhân loại.
"Ngay cả khi những kẻ bẩn thỉu đó làm việc trong nhà máy một trăm ngày, đổ mồ hôi đầm đìa, chúng thực sự có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
Sẽ hiệu quả hơn nhiều nếu sử dụng cuộc sống vô nghĩa đó cho một việc quan trọng hơn.
"Câu trả lời này đã đủ chưa?"
"Thế là đủ rồi."
"Sau đó......"
Rudger túm cổ Bellbot Rickson. Bellbot Rickson đảo mắt và nắm lấy cánh tay của Rudger bằng cả hai tay nhưng vô ích.
"Tại sao?"
Ông ta đã trả lời đúng!
Đôi mắt của Bellbot Rickson phản đối nhìn Rudger.
Rudger không trả lời, thay vào đó, hắn đặt chai thuốc đã mang đến trước mặt Bellbot Rickson và đổ nó vào miệng đối phương. Bellbot Rickson cố gắng chống cự một cách tuyệt vọng nhưng vô ích vì cổ của ông ta đã bị tóm lấy.
Dung dịch thuốc màu đỏ đi qua cổ họng của Bellbot Rickson. Đồng thời, những thay đổi bắt đầu diễn ra trong cơ thể kẻ này.
"Aaaaaaaaaaaaa!"
Cùng với cơn đau như thể bị xé toạc, cơ thể Bellbot Rickson bắt đầu từ từ sưng lên. Rudger thả lão ra, hắn lùi lại và quan sát cảnh tượng trước mắt.
Thời gian trôi qua, làn da nhăn nheo của Bellbot Rickson trở nên căng ra, cuối cùng bị chẻ đôi sang hai bên trái phải, tóc ông ta mọc lên rất nhiều. Nhưng những thay đổi không dừng lại ở đó. Những sợi tóc mọc ra đã rụng hết, để lộ làn da đỏ ửng và bắt đầu phồng lên như bong bóng.
Bellbot Rickson đã uống hết một chai thuốc trong khi các đối tượng thử nghiệm chỉ được uống một phần nhỏ. Lượng mà Bellbot Rickson uống đã vượt xa tiêu chuẩn.
"Ối! Tại sao? Tại sao?!!!"
Ngay cả khi cơ thể bị xé nát, vặn vẹo và thay đổi, Bellbot Rickson vẫn không thể kêu cứu Rudger. Khuôn mặt ông ta méo xệch một cách kỳ lạ, nửa giống người nửa giống thú và từ cổ họng ông ta phát ra tiếng kêu không giống người.
"Aaaaaa!!!"
"Ta nói cái gì ngươi thậm chí còn không hiểu huống chi là ăn năn."
"Ngươi không cần phải hiểu. Thay vào đó, hãy cảm nhận nỗi đau mà ngươi đã gây ra cho người khác đi."
Rudger hủy bỏ ma thuật chặn âm thanh đã rải ra.
Ringggggg!
Cùng lúc này, chuông báo động phản ứng với sức mạnh ma thuật vang lên. Sau đó, tiếng hét của Bellbot Rickson, lúc này đã trở thành một con quái vật, vang vọng khắp dinh thự.
"Kwaaaaaaaa!"
"Âm thanh gì vậy?!"
"Là kẻ đột nhập! Báo động đến từ chỗ của ngài Rickson!"
Thình thịch!
Một bảo vệ từ bên ngoài gõ cửa. Đột nhiên, cánh cửa bị khóa vỡ tung và những người đàn ông lực lưỡng lao vào trong. Trong số đó có một pháp sư tự do được thuê để bảo vệ Bellbot Rickson.
"Một con quái vật!"
"Con quái vật này đến từ đâu vậy?"
"Mọi người tránh ra!"
Pháp sư ngay lập tức thực hiện ma pháp hệ hoả đốt cháy con quái vật. Trái ngược với vẻ ngoài kỳ dị của nó, con quái vật b·ốc c·háy rất dễ dàng.
Nhờ sinh lực ngoan cường, cơ thể con quái tái sinh khi nó bị đốt cháy và quá trình t·hiêu r·ụi nó vẫn tiếp tục. Ngay cả pháp sư cũng cảm thấy khủng hoảng và dồn hết sức mạnh phép thuật của mình để phóng hỏa.
Một giờ trôi qua, cơ thể của con quái vật không còn khả năng tái sinh đã gục xuống.
"Ồ. Cuối cùng cũng kết thúc."
"Còn ngài Rickson thì sao?"
"Tìm đi."
Dù nóng tính đến đâu, lão già kia cũng là người trả lương cho họ nên mọi người ráo riết tìm Bellbot Rickson.
Tuy nhiên, dù họ có tìm kiếm xung quanh bao lâu, họ cũng không thể tìm thấy Bellbot Rickson, không có dấu vết nào của chủ nhân dinh thự. Cuối cùng, đám người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến kết luận rằng Bellbot Rickson đã bị con quái vật ăn thịt.
Đồng thời họ không biết rằng chiếc két sắt bí mật được cất giấu bên trong căn phòng của Bellbot Rickson chứa toàn bộ tài sản của ông ta đã b·ị đ·ánh cắp.
* * *
"Có ở đây không?"
Nơi ẩn náu mà Hans kể cho Rudger nghe là một ngôi nhà xập xệ nằm sâu trong các ngõ hẻm của khu thương mại Leathervelk.
Tuy nhiên bên ngoài trông khá tồi tàn, nhưng khi vào trong thì không có mùi và rất gọn gàng. Ngôi nhà trông giống như một quán rượu bình thường.
"Cậu đã chọn được một nơi khá tốt."
"Bên ngoài là khu thương mại liền kề với khu vực nhà máy."
"Còn khu vực xung quanh thì sao?"
"Vẫn chưa được xác nhận, nhưng chắc chắn rằng tình hình khu đường phố Leathervelk khá phức tạp. Chúng ta cần thêm thời gian."
"Phải."
Rudger nói xong liền đặt chiếc két sắt mang theo xuống sàn.
Đôi mắt của Hans mở to.
"Đó là gì? Hẳn phải mất rất nhiều công sức mới mang được nó đi."
"Không hẳn."
"Vậy đây là két sắt à?"
"Ừ. Nó có bảo mật ma pháp, nhưng tôi đã mở khóa trên đường đi."
Hans mở cửa két sắt để kiểm tra đồ bên trong rồi đóng ngay lại.
"......Nhiều quá."
"Dành một phần cho công việc và giấu phần còn lại vào một nơi thích hợp."
"Hiểu. Anh phải đi luôn à?"
"Ừ."
"Trông anh hơi mệt, nên đi nghỉ đi. Tôi có chuẩn bị một phòng riêng cho anh đấy."
"Tôi sẽ kiểm tra sau. Dù sao thì tôi cũng sẽ quay lại sớm thôi."
"Lần tới anh sẽ đến với thân phận gì?"
"Thứ phù hợp với cậu nhất khi hành động trong t·hế g·iới n·gầm."
Hans không hỏi thêm nữa vì Rudger hẳn đã khá mệt sau trận đấu ngày hôm nay.
"Hãy nghỉ ngơi thật tốt. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc của mình trong thời gian sớm nhất."
"Tôi cũng mong vậy."
Rudger ra khỏi nơi ẩn náu với những bước chân mệt mỏi. Không khí trong con hẻm vắng người qua lại tan ra dính vào da thịt như keo.
Khi đang đi, Rudger có thể cảm nhận được rằng có người đang theo dõi hắn từ bên ngoài bóng tối của một con hẻm sâu hơn. Những con linh cẩu ở con hẻm phía sau liếc nhìn Rudger nhưng sau đó rút lui vì nhận ra rằng chúng không phải là đối thủ của kẻ trước mặt.
Khi đã khuất hẳn trong con hẻm, Rudger cởi chiếc mũ trùm đầu và kéo tấm vải che miệng xuống. Hắn yên lặng nhìn chằm chằm vào sông Ramsey, trên mặt sông lác đác một số tàu hơi nước đang chở đồ, một tiếng chuông lớn vang lên từ tháp đồng hồ cao chót vót ở trung tâm Leathervelk.
Đang! Đang! Đang!
Đó là âm thanh báo hiệu đã nửa đêm.
Rudger không có phản ứng, chỉ đứng một chỗ nhìn chằm chằm vào dòng sông tối đen.
* * *
[Cái c·hết của tỷ phú Bellbot Rickson]
Đó là tiêu đề trang nhất của một tờ báo phát hành cho thành phố Leathervelk vào ngày hôm sau.
Cái c·hết của Bellbot Rickson, một doanh nhân nổi tiếng và là một trong những người giàu nhất Leathervelk, đủ để làm cả thành phố xôn xao. Thậm chí còn hơn thế khi nguyên nhân c·ái c·hết của người này là do cuộc t·ấn c·ông của người sói.
Con quái vật đã bị tiêu diệt bởi các pháp sư đang canh gác bên trong dinh thự, nhưng c·ái c·hết của Bellbot Rickson chính là một vấn đề khá lớn.
Một số cho rằng Bellbot Rickson đã bị trừng phạt, số khác lại cho rằng lão đã sử dụng ma thuật hắc ám và c·hết vì mất kiểm soát. Các phóng viên đã kêu gào nhiều ngày trước biệt thự của Bellbot Rickson để được vào trong.
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại phía sau các phóng viên.
"Gì vậy?"
Các phóng viên nhìn chằm chằm vào người vừa bước ra khỏi xe. Có tổng cộng ba người xuống xe, họ đều mặc trang phục giống nhau, đồng phục màu đen với cầu vai màu vàng.
Các phóng viên tròn mắt khi nhận ra trang phục mà chỉ những người có thẩm quyền mới được mặc.
"Cảnh sát trưởng!"
"Đó là các Hiệp sĩ Bóng Đêm."
Các phóng viên nuốt nước bọt. Nếu Cục An ninh nhúng tay vào thì câu chuyện chắc chắn không đơn giản.
Mái tóc bạch kim lạnh lùng tương phản hoàn hảo với chiếc áo khoác đen cùng những đường chỉ khâu vàng và đỏ hài hòa. Người phụ nữ có ấn tượng sắc nét là một người rất nổi tiếng.
Terina Lionhowl.
Cô ta là người đứng đầu gia tộc hầu tước Lionhowl, gia tộc phụ trách bảo vệ Đế quốc Exilion. Terina Lionhowl thuộc Cục An ninh, là chỉ huy trưởng của các Hiệp sĩ Bóng Đêm. Cô ta được biết đến rộng rãi với cái tên .
Các phóng viên nhanh chóng tránh đường khi họ nhìn thấy Terina Lionhowl đang đi về phía biệt thự. Thần thái sắc sảo, người này chính là thần tượng của tất cả các hiệp sĩ trong Đế quốc.
"Mở cửa."
Khi Cục An ninh bước vào, ngay cả những người bảo vệ canh giữ lối vào cũng đổ mồ hôi lo lắng.
"Chúng tôi được lệnh......"
"Mở cửa ra!"
Terina Lionhowl nói, chỉ tay về phía người bảo vệ.
"Vâng vâng!"
Người bảo vệ di chuyển ngay lập tức.
Cánh cổng biệt thự Rickson vốn đã đóng chặt giờ mở toang.