Chương 33: Sự thật hé lộ (2)
"Anh trai!!!"
Ngay khi Bruno nhìn thấy đầu của Veron bị cắt đứt, hắn ta phản ứng ngay lập tức. Vô số côn trùng chui ra từ các kẽ hở trên quần áo của hắn ta. Bruno vội lắc đầu.
'Tên đó điều khiển được sóng âm thanh, thậm chí cả kim loại.'
Các thuộc tính nguyên tố được chia thành tổng cộng mười loại.
[Kim] [Mộc] [Thuỷ] [Hoả] [Thổ]
[Lôi] [Quang] [Băng] [Ám] [Phong]
Đương nhiên cũng có những nguyên tố chưa được khám phá.
Ma thuật âm thanh sử dụng các rung động trong không khí thường được coi là một dẫn xuất của nguyên tố Phong, khi Rudger đối phó với súng điện từ, hắn đã sử dụng ma thuật thuộc tính Kim. Nguyên tố Kim có nguồn gốc từ mặt đất. Các ma pháp nguyên tố có thể sử dụng được thường gồm các loại tương tự nhau.
Bruno đoán Rudger có thể sử dụng ba ma pháp nguyên tố: và . Các ma pháp sư thông thường chỉ có thể sử dụng hai hoặc ba thuộc tính nguyên tố.
Bất kể họ có bao nhiêu năng lực, tối đa là bốn. Từ năm trở đi thì chỉ có thiên tài hoặc kẻ có thiên phú bẩm sinh.
'Nếu là nguyên tố Phong, côn trùng của mình sẽ bị khắc chế. Nếu như vậy, mình phải dùng đến nó rồi.'
Bruno không loại trừ khả năng Rudger có thể sử dụng được nguyên tố thứ tư.
Nhô ra từ tay áo của Bruno là một con rết khổng lồ với vảy dày. Đó là một loài sâu không được tìm thấy trong hệ sinh thái chung, nhưng được tạo ra thông qua ma thuật hắc ám và sự lai tạo giữa các loài với một vật thể đặc biệt được đánh bắt trong khu rừng phía Nam.
Tuy nhiên, đầu của con rết mà Bruno lôi ra đã bị chặt đứt ngay lập tức, chỉ mất chưa đầy một giây.
"?!"
Xoay người, Bruno làm chệch hướng lưỡi kiếm của Rudger và chặn nó lại. Những con bọ hung cứng quấn quanh cơ thể hắn ta, ẩn dưới lớp quần áo, giống như áo giáp sắt.
'Cận chiến? Một pháp sư chiến đấu?'
Bruno ngay lập tức cố gắng giữ khoảng cách với Rudger, nhưng ngay lúc này, một công thức ma thuật đã được khắc hoàn thành trên khuôn mặt của Rudger. Bruno mở to mắt.
[Chớp Hoả]
Ma thuật nguyên tố lửa cấp ba thổi ra ngọn lửa dữ dội trong chưa đầy một giây và nhấn chìm Bruno.
"Áaaaaa!"
Với tiếng hét của Bruno, ngọn l·ửa b·ùng l·ên và xung quanh trở nên sáng hơn. Những kẻ khác bên ngoài trợn mắt khi nhìn chằm chằm vào lối vào.
"Kẻ xâm nhập ở bên trong!"
"Hắn vào đấy bằng cách nào?!"
Bruno vặn vẹo cơ thể trong cái nóng như thiêu như đốt. Lửa là phép thuật khó chịu nhất đối với những kẻ điều khiển côn trùng như hắn. Kẻ kia đang sử dụng một nguyên tố hoàn toàn không liên quan đến ba nguyên tố hắn đã dùng trước đó.
Thật không thể tin được!
"C·hết tiệt, làm sao ngươi có thể?"
Tất cả các côn trùng đều đ·ã c·hết hết, tình trạng của Bruno cũng không được tốt lắm. Một nửa khuôn mặt hắn ta chảy ra vì vết bỏng toàn thân, hắn ta ngồi phịch xuống, nhìn chằm chằm vào Rudger.
"Mày rốt cuộc là ai?"
"......."
Thay vì trả lời, Rudger rút khẩu súng lục và thổi bay đầu Bruno. Đồng thời, nguồn điện dự trữ được kích hoạt và ánh sáng trở lại bên trong phòng thí nghiệm.
"Chuyện gì vừa xảy ra?"
" đ·ã c·hết."
Những kẻ phụ trách an ninh vào được bên trong thất thần khi nhìn thấy t·hi t·hể của Bruno và Veron. Chúng không thể chiến đấu với một con quái vật như vậy. Mọi người sợ hãi lùi lại khỏi Rudger, nhưng một sự thay đổi đã diễn ra trong xác c·hết của Veron, kẻ đã gục xuống sau khi cổ hắn ta bị cắt đứt.
"......!"
Rudger phản ứng ngay lập tức. Ngay khi hắn tránh người về phía trước, một bàn tay khổng lồ đã cào qua khoảng không mà Rudger đã ở đó một lúc trước. Đó là chi trước của một con côn trùng đầy gai nhọn trên bộ giáp trần trụi.
Những người khác đang xem cảnh đó đều sững sờ.
'Hắn ta không c·hết sao?'
Rudger tự hỏi khi nhìn cơ thể gã Veron đang di chuyển.
Bất chấp bị mất đầu, cơ thể của Veron vẫn có thể đứng lên. Điều gây ấn tượng với Rudger một lúc trước là bàn tay phải bị biến dạng một cách kỳ lạ của kẻ này. Veron đưa bàn tay trái vẫn còn ở dạng người ra. Trên lòng bàn tay có một cái miệng.
"Tự biến bản thân thành một con côn trùng à?"
"Ngạc nhiên chứ?"
Veron là một thuật sĩ có cơ thể có thể tự biến đổi thành một loại côn trùng. Vì một cơ thể như vậy không thể thay đổi một cách tùy ý, nên hắn ta đã sử dụng cơ thể của mình như một vật thí nghiệm dung hợp cùng ma thuật hắc ám.
Tại sao thuật sĩ lại bị gọi là những kẻ điên, Veron đã đưa ra một ví dụ rõ ràng về điều đó.
"Mặc dù đầu của ngươi đã bị cắt, nhưng ngươi trông vẫn ổn đấy nhỉ?"
"Cơ thể ta không còn giống người bình thường nữa."
Cùng lúc với những lời đó, cơ thể của Veron biến đổi với âm thanh kinh hoàng.
Kudduk
Chiếc áo choàng đen bao quanh cơ thể hắn ta phồng lên và sau đó vô số gai mọc ra.
Rudger lùi lại. Tuy nhiên, Veron khổng lồ thậm chí còn trở nên to lớn hơn và nhìn xuống Rudger. Hắn ta hiện tại trông giống một con quái vật hỗn hợp với nhiều loài côn trùng. Tại thời điểm này, Rudger không thể phân biệt hắn ta là người hay một con côn trùng nữa.
"Ngươi đã g·iết anh trai ta. Ta không buồn nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm về điều đó."
Cánh tay của Veron kéo ra sau, rồi bắn về phía Rudger như một mũi tên. Rudger ngay lập tức bay lên trên bằng máy phóng dây. Đòn đâm của Veron gần như xuyên qua chân Rudger, thay vào đó, những kẻ phía sau Rudger đã bị xuyên thủng.
"Ôi trời!"
"Chạy mau!"
Mặc cho người của mình la hét và c·hết, Veron không quan tâm. Veron ngẩng đầu lên nhìn Rudger.
Kugugung!
Đúng lúc đó, các kết cấu thép trên trần nhà sập xuống và rơi xuống đầu Veron.
Mặc dù một lượng đáng kể các thanh gia cố đã bị đổ nhưng Veron vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ có một vài vết trầy xước trên áo giáp của hắn ta, nhưng không có v·ết t·hương nặng nào.
"Ngươi định thu hút sự chú ý của ta bằng những thứ như thế này?"
Veron quay cái đầu khổng lồ của mình và nhìn Rudger khi thấy đối phương treo mình trên một sợi dây và đáp xuống đất. Hắn ta rõ ràng đang khiêu khích, nhưng Rudger không thể hiện nhiều phản ứng.
'Thật phiền phức.'
Cơ thể của Veron đã vượt ra ngoài phạm vi của những con bọ bình thường. Với thân hình khổng lồ như vậy, lớp giáp bao quanh nó cũng rất cứng nên không có gì lạ khi nó thực sự được gọi là quái vật vượt qua cả thuật sĩ.
'Đó là lý do tại sao mình ghét những tên thuật sĩ.'
Rudger ngừng bắn và thu lại tất cả v·ũ k·hí của mình. Hắn nhận ra rằng dù có bắn trăm viên đạn cũng vô dụng.
"Ngươi từ bỏ?"
Veron cười nhạo hành vi của Rudger, nhưng ngược lại, Rudger đưa tay về phía gã.
"Ngươi đang cố làm gì vậy?"
Rudger giơ cánh tay về phía trước, động tác không chỉ kích thích Veron tò mò, ngược lại còn sinh ra khó chịu.
Tên kia đang cố sử dụng phép thuật?
Tuy nhiên, hầu như không thể gây sát thương cho Veron trừ khi đó là phép thuật cấp bốn trở lên và hắn ta đánh giá rằng Rudger là một pháp sư cấp ba.
Tốc độ của phép thuật mở ra nhanh một cách kỳ lạ, nhưng chỉ có vậy thôi. Gã không nghĩ rằng một kẻ như Rudger lại có thể giáng một đòn mạnh nào vào hắn ta.
Veron quyết định chờ xem kẻ đột nhập sẽ làm gì.
"Ta không muốn sử dụng thứ đó trong tình huống này."
"Hửm?"
Một ánh sáng trắng tinh khiết tràn ngập bên trong phòng thí nghiệm.
* * *
"Trời lạnh quá!"
Hans đang đợi Rudger bên ngoài nhà máy bỏ hoang, run rẩy khi đút tay vào túi trong không khí đêm vẫn còn se lạnh.
Ba mươi phút đã trôi qua kể từ khi Rudger vào trong.
'Chắc sắp xong rồi.'
Nhìn Rudger tự mình ra tay lần này, Hans nhận ra rằng anh trai đang rất tức giận.
Những kẻ kia đã b·ắt c·óc một đứa trẻ bảy tuổi và cha mẹ của cậu bé để sử dụng họ làm vật thí nghiệm. Cho dù Rudger có là một tên l·ừa đ·ảo thì hắn vẫn có giới hạn đạo đức của mình. Và lũ người Shamsus lần này đã vượt qua ranh giới đó.
'Anh ấy về hơi trễ. Có phải vì có hai pháp sư không nhỉ?'
Đặc biệt nếu những pháp sư đó là có lẽ anh trai sẽ mất thêm chút thời gian. Nhưng Hans không nghĩ rằng Rudger không xử lý được. Cậu ta đã quen biết Rudger đủ lâu để hiểu trình độ của đối phương như thế nào.
Đơn giản chỉ vì Rudger là người đã săn con quái vật ở Jevaudan. Số hiệp sĩ mà con quái vật đó ăn không dưới năm nhưng Rudger vẫn có thể thành công hạ con quái vật một mình.
Rudger không chỉ là thợ săn với cái tên Abraham van Helsing, hắn ta còn là một thám tử tư, một tên trộm, chuyên gia tư vấn t·ội p·hạm, lính đánh thuê, nghệ sĩ... Rudger có nhiều khuôn mặt, những chiếc mặt nạ hắn ta đeo trong quá khứ luôn gây được ảnh hưởng lớn.
!!!
Đúng lúc này, một ánh sáng mạnh làm nhức mắt Hans phát ra từ nhà máy bỏ hoang. Cùng lúc đó, ánh sáng biến thành ngọn lửa, nhấn chìm khu nhà xưởng bỏ hoang trong biển lửa. Sức mạnh khủng kh·iếp nhanh chóng làm nổ tung cả một vùng đất.
Hans biết rất rõ đó là tác phẩm của ai.
Cậu ta đã từng hỏi Rudger đó là gì và câu trả lời kỳ lạ cậu nhận được là [Ma pháp thực sự].
'Nếu đó là ma pháp thì là ma pháp, [Ma pháp thực sự] là cái gì?'
Dù sao, việc Rudger phải sử dụng đến thứ này có nghĩa là đối thủ rất đáng gờm.
* * *
Rudger đi ra cùng với các tài liệu trong phòng thí nghiệm và các loại thuốc thử nghiệm được sử dụng cho các đối tượng được cất trong một chiếc vali. Hans đang đợi bên ngoài liền nhanh chóng ra đón hắn.
"Rời đi trước đã. Cảnh sát sẽ tới ngay thôi."
"Ừ. Mọi chuyện xong rồi."
Sau khi đánh bại Veron, Rudger đã kiểm tra phòng thí nghiệm. Hắn nhìn thấy những thí nghiệm khủng kh·iếp bị nhốt trong lồng sắt. Tất cả họ đều là những người bình thường có cuộc sống yên bình của riêng mình, tuy nhiên, cuộc sống của họ cuối cùng đã tan vỡ.
Những người đau khổ khi cơ thể biến đổi, mất lý trí và vượt qua ranh giới đạo đức. Lúc này, khó có thể gọi họ là người nữa. Lòng thương xót duy nhất mà Rudger có thể ban cho họ là để họ ra đi không đau đớn. Vì vậy, Rudger đã cho nổ tung toàn bộ nhà máy, g·iết c·hết các nhà khoa học và bỏ đi cùng với báo cáo nghiên cứu và kết quả thí nghiệm.
"Có phải thứ đó không?"
Hans hỏi, nhìn vào cái ống có chất lỏng màu đỏ bên trong chiếc vali mà cậu ta nhận được từ Rudger.
"Ừ."
"Thế giới thật đáng sợ. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng mấy tên khoa học và kẻ phát minh đó lại hợp tác với thuật sĩ."
"Không chỉ có vậy đâu."
"Anh tìm thấy gì khác à?"
"Cậu nghĩ làm thế nào họ có thể che giấu một phòng thí nghiệm bí mật lớn như vậy?"
"Cái đó......"
"Có ai đó đằng sau đã cấp cho chúng một số tiền tài trợ khổng lồ."
Chúng cần một số tiền lớn để xây dựng một phòng thí nghiệm như thế mà không ai biết.
"Đừng lo lắng. Vì tôi đã biết kẻ đó là ai rồi."
"Thật à?"
"Ừ."
Trước câu trả lời của Rudger, Hans cảm thấy khó chịu.
"Cầm lấy này."
Hans nhận lấy chiếc vali.
"Tôi sẽ đến nơi ẩn náu trước. Ghé qua đó sau khi xong việc nhé."
Hans bỏ đi mà không nghe câu trả lời của Rudger. Cậu ta biết tiếp theo anh trai sẽ đi đâu.
Rudger đứng yên một lúc. Phía xa, những ngọn lửa đỏ rực từ nhà xưởng đang b·ốc c·háy ngùn ngụt thắp sáng cả khu nhà xưởng bỏ hoang tối tăm. Nó giống như ngọn nến cháy rực rỡ nhất ngay trước khi tắt.
* * *
Bên trong một biệt thự lộng lẫy, Bellbot Rickson tức giận ném một đĩa thức ăn do người giúp việc mang đến. Cô hầu gái bị chiếc đĩa đập trúng vào trán, máu cảy xối xả. Thức ăn trên đĩa làm vấy bẩn quần áo và mặt của cô nhưng không ai tiến lên hỗ trợ hay giúp đỡ cô gái.
Ông lão ngoài sáu mươi tuổi với bộ râu bạc trắng, chán ngấy nhìn cô hầu gái một cách ghét bỏ.
"Ngươi mang lên cho ta thứ rác rưởi gì thế này? Ngươi gọi đó là thức ăn à?"
Bellbot Rickson đứng dậy và rời đi, ông ta là một nhà tư bản rất nổi tiếng. Trong thời đại chuyển biến kinh tế, Bellbot Rickson đã khôn khéo tận dụng nhiều cơ hội và cuối cùng trở thành một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn.
Nhưng khi đạt được thành công, ông ta đã là một ông già đầy những nếp nhăn. Cuối cùng, ông ta đã hy sinh tuổi trẻ của mình để có được vị trí này.
Bellbot Rickson muốn lấy lại tuổi trẻ của mình nên đã hỗ trợ các pháp sư tiến hành thí nghiệm. Gần đây, ông ta nghe nói rằng một số thí nghiệm đã trốn thoát và thí nghiệm đã bị gián đoạn.
'C·hết tiệt! Lũ khốn ngu ngốc! Đồ rác rưởi!'
Bellbot Rickson vô cùng tức giận và trở về phòng của mình.
Tuy nhiên, thí nghiệm không phải là vô nghĩa. Sớm hay muộn, kết quả phù hợp sẽ xuất hiện.
Một loại thuốc sẽ phục hồi cơ thể con người suy yếu về thời kỳ hoàng kim, thần dược của tuổi trẻ không còn xa nữa. Đó không chỉ là hồi xuân mà còn khiến cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn gấp bội.
Nghĩ vậy, Bellbot Rickson định bật đèn lên.
"Bellbot Rickson."
"Kẻ nào?"
Có ai đó ở giữa phòng. Bellbot Rickson cố gắng bật đèn ma thuật lên, nhưng đèn không sáng. Trong bóng tối mà ngay cả ánh trăng cũng không lọt vào được, Bellbot Rickson bị mắc kẹt trong căn phòng một mình với một kẻ đột nhập không xác định.
"Lính gác! Lính gác đâu?!"
"Chúng sẽ không nghe thấy đâu."
Đã có một rào cản âm thanh được dựng lên xung quanh căn phòng.
Rudger đang ngồi trên ghế bỗng đứng dậy và từ từ tiến lại gần Bellbot Rickson.
"Bellbot Rickson, ta muốn hỏi ngươi một điều."
"Cái gì? Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?"
"Một đứa trẻ bảy tuổi cố gắng sống sót trong thực tế khủng kh·iếp này một cách tuyệt vọng khi chứng kiến ​​bản thân và cha mẹ mình trở thành quái vật."
"Ồ!"
Rudger đưa tay ra, tóm lấy cổ áo Bellbot Rickson và kéo hắn ta lại gần mặt mình. Đôi mắt hắn phát ra ánh sáng xanh trong bóng tối.
"Ngươi nghĩ thế nào về một người không có lựa chọn nào khác ngoài việc thiêu c·hết họ mặc dù kẻ đó không muốn?"