Chương 337: Dấu vết của Thánh quốc (2)
"Mi có vẻ đã trải qua khoảng thời gian khá thoải mái."
"Sư phụ đừng trêu con nữa."
Grander trông khá chán nản. Nếu là bình thường, chắc chắn cô ta sẽ quậy chanh bành vì buồn tẻ nhưng lúc này Grander lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. Điều này có nghĩa là đã có người phải hứng chịu cơn giận của Grander.
Rudger thở dài khi nhớ đến tình cảnh của Hans ban nãy.
"Sư phụ, đừng đùa quá trớn. Dù sao thì Hans cũng là đồng đội của con."
"Còn không phải do mi cứ bắt ta phải ở yên tại cái nơi khỉ ho cò gáy này à?"
"Vậy sao ban đầu Người lại tự theo đến đây?"
Grander trừng mắt nhìn tên đệ tử.
"... ... Được rồi. Con xin lỗi. Sư phụ đừng giận nữa."
"Ta không tức giận."
"Là lỗi của con."
"Ta đã bảo là ta không giận. Ta mà thèm giận mi à?"
"Vâng vâng. Người không tức giận, là con nói linh tinh."
Rudger cuối cùng phải xuống nước dỗ dành. Dù sao thì đối phương cũng là Sư phụ hắn, cúi đầu nhận lỗi cũng chẳng có gì mất mặt.
Nhìn thái độ thành khẩn của Rudger, Grander cũng dần nguôi ngoai. Cô ta lẩm bẩm giận dỗi nhưng giọng điệu đã bớt gay gắt hơn.
"Thằng nhóc kia không tệ. Ta không ngờ cái thể chất đó lại đặc thù như vậy. Nó rất có tiềm năng."
"Tâm lý của Hans không tốt lắm, Sư phụ đừng doạ cậu ấy quá."
Lời nói của Grander bộc lộ rõ sự hứng thú muốn nghiên cứu thể chất của Hans không kém gì Belaruna.
Nhưng bây giờ không phải là lúc lo lắng về những chuyện như vậy.
"Công việc hoàn thành rồi hả?"
"Vâng."
"Trông mi có vẻ đã ăn kha khá quả đắng."
"Nếu Người biết thì sao không chịu giúp con một tay?"
Grander bật cười.
"Giúp đỡ? Ta không có một tên đồ đệ yếu đuối đến mức còn không đối phó được với một con quỷ."
"Người có bao giờ dạy con diệt quỷ đâu."
"Hửm? Có ý kiến?"
"Không. Con chỉ nói thế thôi."
"Rồi mấy năm qua ta thả rông mi ở bên ngoài để làm gì? Cái đấy mà cũng cần ta phải đích thân dạy hả?"
".........."
"Nhóc con, mi quên phương châm dạy học của người Sư phụ này rồi sao? Cần ôn bài chút không?"
Rudger nghe vậy liền nhanh chóng đổi chủ đề.
"Được rồi. Lần này Sư phụ đã hài lòng chưa?"
"Nói nhảm gì vậy?"
"Không cần giả vờ. Người theo đến đây chẳng phải để kiểm tra con hay sao?"
Trên đời này không ai hiểu Sư phụ bằng hắn. Người sẽ chẳng bao giờ tự dưng chịu đựng ở yên một chỗ trong một khoảng thời gian dài như vậy mà không có lý do. Nguyên nhân chẳng cần động não Rudger cũng đoán ra được.
"Con nghĩ sự xuất hiện của Basara nằm ngoài dự đoán của Người."
"Mồm mép tép nhảy. Cái tốt không học toàn học mấy thứ vô bổ. Giờ mi đã lớn, đủ lông đủ cánh, bắt đầu biết cãi lại người Sư phụ này rồi đấy. Đúng là đáng buồn!"
Grander quyết định ăn vạ một cách không biết xấu hổ. Như thường lệ, mỗi khi cô ta áp dụng phương pháp đó, Rudger luôn luôn là người chịu thua. Nếu hắn mà cứng đối cứng, hai người chắc chắn sẽ xảy ra c·hiến t·ranh lạnh.
Rudger không muốn chuyện đó xảy ra bởi vì hắn đã từng học được một bài học trong quá khứ.
Cho đến hiện tại, mỗi khi nghĩ lại cảnh tượng Sư phụ hắn tức giận, Rudger vẫn còn rùng mình sợ hãi. Hắn không sợ bị Sư phụ lôi ra làm bao cát trút giận. Thứ đáng sợ nhất với Rudger chính là phải chứng kiến cảnh Sư phụ khóc lóc và tự nhốt mình trong phòng, không thèm nhìn mặt hắn.
Cách đây rất lâu, khi Rudger khoảng mười bảy tuổi. Có một ngày hắn không thể chịu được cái tính ngang ngược của Sư phụ mình. Và thế là hắn đã có một quyết định vô cùng sai lầm, Rudger đã xảy ra tranh cãi vô cùng gay gắt với Grander. Hắn lúc đó bị sự tức giận lấn át lý trí đến mức không thèm nghe mọi lời nói của Sư phụ mình.
Rudger lúc đó vẫn tưởng cuộc cãi vã của hai người cuối cùng cũng sẽ kết thúc bằng việc bị Sư phụ lôi ra tẩn cho một trận.
Nhưng không, phản ứng của Grander lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Biểu cảm của Sư phụ hắn lúc đó vô cùng sững sờ, tay Người nắm chặt lại như thể đang cố kiềm chế cảm xúc của bản thân. Khoảnh khắc Rudger tưởng Sư phụ sẽ cho hắn một trận, Grander bỗng dưng òa khóc và lao vào phòng, khóa chặt cửa nhốt bản thân bên trong.
Đó là tình huống Rudger không lường tới.
Chuyện gì đây? Chiến tranh lạnh sao?
Dù hành vi đó thật vô lý nhưng Rudger vẫn cảm thấy may mắn. Ít nhất thì trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không bị Sư phụ quấy rầy.
Rudger đã nghĩ vậy. Cho đến khi tình trạng này kéo dài suốt một tháng.
Grander là một huyết tộc đã sống rất lâu, khả năng cảm nhận về thời gian của cô ta rất khác với con người. Đối với người bình thường sẽ mất ít nhất nửa ngày hoặc nhiều nhất là vài ba ngày để giải tỏa cảm xúc của bản thân. Nhưng đối với Grander, chuyện này đã kéo dài đến hơn một tháng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Rudger cũng biết trong vài ngày đầu Sư phụ sẽ chưa thể nguôi giận. Tuy nhiên, khi không có phản hồi sau một hoặc hai tuần, hắn bắt đầu lo lắng. Hắn e ngại Sư phụ có thể gặp vấn đề tâm lý nghiêm trọng nào đó.
Sư phụ vẫn dùng đồ ăn Rudger chuẩn bị nhưng Người không chịu gặp hay nói với hắn một lời. Sau khi dùng bữa xong, Sư phụ lại tiếp tục nhốt mình trong phòng. Rudger tiếp tục trải qua cảm giác bị lo lắng dày vò thêm một tháng nữa.
Cuối cùng, sau hai tháng hai mươi mốt ngày, Grander mới hài lòng nguôi giận và chịu nói chuyện với Rudger như thường lệ.
Mất gần ba tháng.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Rudger chọc giận Sư phụ mình.
"Nhìn ta như vậy làm gì?"
"... ... Không có gì ạ."
"Biểu cảm của mi không khác gì nói ta đang cố tình gây sự."
".......Sư phụ nghĩ nhiều rồi."
Quả thực, việc chung sống cùng nhau hơn mười năm cũng khiến Grander hiểu rất rõ tên đồ đệ của mình, cô ta không khó nhận ra Rudger đang nghĩ gì qua khuôn mặt vô cảm của hắn.
Khi Rudger không phủ nhận, mắt Grander hơi cong lên. Đó là một biểu cảm hài lòng vì đã nắm thóp được tên đồ đệ cứng đầu.
Rudger bình tĩnh chuyển chủ đề.
"Giáo hội Lumensis đã hành động."
"Cũng không bất ngờ. Mấy tên đó chắc chắn sẽ lảng vảng quanh đây vài ngày tìm chứng cứ."
"Lần này có chút khác biệt, bọn chúng đã cử người từ đảo quốc đến."
"Hửm? Mấy kẻ đó trở lại rồi à? Chui rúc sau hơn hai mươi năm giờ mới chịu ló mặt ra cơ đấy."
"Vâng. Con đã chạm mặt một linh mục của bên đó."
"Linh mục sao?"
Grander không biết rõ địa vị phân cấp của những người trong giáo hội Lumensis. Nhưng cô ta cũng không quá quan tâm, với Grander, đối phương cũng chỉ là những kẻ cặn bã cuồng tín.
"Linh mục giữ chức vụ rất cao trong giáo hội Lumensis. Bọn họ được đồn thổi là những người trung gian liên lạc được với Chúa."
"Hừ! Cũng chỉ là những danh hiệu tự phong mà thôi."
Grander nhìn chằm chằm vào Rudger.
"Chưa bị lộ hả?"
"Vâng. Con đã lợi dụng việc ám thị tránh được một lần bắt gặp. Nhưng có lẽ vẫn sẽ có chút rắc rối với những tùy tùng của linh mục."
"Không thể ám thị toàn bộ bọn chúng sao?"
"Có vẻ như thứ đó chỉ có tác dụng với linh mục. Không thể tránh khỏi sẽ có những tin đồn bị rò rỉ ra ngoài."
"Tốt nhất là g·iết người diệt khẩu."
Rudger lắc đầu.
"Người đừng đùa nữa. Con sao có thể ra tay với tất cả người bên trong Hoàng cung được?"
"Chậc! Đứa nhóc tội nghiệp. Mi yếu đến thế sao?"
Rudger nhíu mày, không phản ứng với trò đùa dai của Sư phụ mình.
"Con đã ám thị linh mục đó không được tiết lộ thông tin của con với đảo quốc. Có lẽ sẽ có chút tác dụng nhưng đối phương chắc chắn cũng đã chú ý đến con rồi."
Grander hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Mi đánh giá đối thủ có cao quá không?"
"Cô ta là người được Thánh quốc chú trọng bồi dưỡng, chắc chắn khả năng của cô ta đủ để nhận ra điều bất thường."
"Cũng đúng. Dù sao bọn chúng cũng làm không thiếu những việc mờ ám."
Nhà thờ của giáo hội Lumensis được coi là nơi điên rồ nhất ở Thánh quốc Bretus. Nơi này lấy danh nghĩa nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi từ khắp nơi trên đại lục và bí mật bồi dưỡng, huấn luyện chúng.
Tùy thuộc vào khả năng của những đứa trẻ mà giáo hội sẽ bố trí cho chúng những vị trí phù hợp.
Những đứa trẻ thiếu năng lực sẽ trở thành người hầu giúp việc hoặc chân chạy vặt. Một số đứa trẻ có tài năng hơn có thể trở thành nữ tu hoặc người truyền đạo. Những đứa trẻ tài năng có cơ hội trở thành linh mục, thậm chí là hiệp sĩ hoặc người điều tra sinh vật dị giáo.
Không hiểu sao hình ảnh về một cô bé chợt hiện lên trong đầu Rudger. Đó là một bé gái có khuôn mặt vô cảm, mặc bộ quần áo trắng im lặng đi theo người linh mục dẫn đường.
Trong số những đứa trẻ được mang đến Thánh quốc, cô bé ấy là một đứa trẻ bình thường không có gì đặc biệt. Cô bé không đủ thông minh, tính tình hướng nội nên thường xuyên bị những linh mục đ·ánh đ·ập d·ã m·an. Rudger khi đó là người duy nhất trong lâu đài có thể trò chuyện thoải mái với cô bé.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ đó.
Có lẽ cô ấy hiện tại đã trở thành một người truyền đạo hoặc một nữ tu bình thường.
Tên của cô bé là Catherine.