Chương 336: Dấu vết của Thánh quốc (1)
"Trên đời này không thiếu người giống người."
Lemria chỉ mỉm cười khi Rudger nói vậy.
"Giáo sư Rudger, anh đã từng đến thăm đất nước của chúng tôi chưa?"
"......."
Với việc cô ta nói thẳng thừng như vậy, Rudger không thể thay đổi chủ đề được nữa.
'Cô ta đã phát hiện ra điều gì sao?'
Rudger có thể chắc chắn hắn chưa bao giờ gặp qua đối phương trước đây. Trong ký ức của hắn, đảo quốc xa xôi kia chỉ toàn là những kỷ niệm đau buồn, hắc ám. Chỉ có duy nhất một người đem lại cho hắn cái cảm giác ấm áp trong suốt thời thơ ấu tại cái nơi tình người lạnh lẽo đó.
Thấy vẻ mặt của Rudger dần trở nên nặng nề, người phụ nữ có phần e dè.
"Thật xin lỗi. Có phải tôi đã vô tình khiến anh nhớ đến chuyện không vui không?"
"Không có gì."
"Anh có thể tâm sự với tôi bất cứ điều gì."
Rudger vốn không định để ý đến đối phương, nhưng không hiểu sao hắn lại chợt nhớ đến người linh mục từng xuất hiện ở Leathervelk. Với những kẻ sùng đạo như bọn họ, việc cố phủ nhận sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Có lẽ hắn có thể cung cấp cho cô ta một ít thông tin nửa vời, như vậy cô ta sẽ không dây dưa làm phiền hắn nữa.
Thế là Rudger quyết định kể cho Lemria về cuộc gặp gỡ giữa hắn và người linh mục kia. Hắn khéo léo lồng ghép tin tức thật giả lẫn lộn cốt để đánh lạc hướng sự phán đoán của đối phương.
Người phụ nữ sau khi nghe xong câu chuyện không khỏi cảm thán.
"Thì ra cũng đã có người có cùng cảm nhận giống tôi."
"Tôi không thấy bản thân có gì đặc biệt cả."
Lemria cố gắng nghĩ thêm điều gì đó nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc vì không nghĩ ra được câu trả lời.
"Tôi sẽ hỏi lại các chị em của mình khi trở về."
Sự việc hình như có chút đi hơi quá so với dự tính của hắn. Rudger cố gắng giữ vẻ mặt trấn định, hỏi lại một cách tự nhiên.
"Cô có chị em sao?"
"Đúng vậy. Bọn họ đối với tôi rất quan trọng. Dù không phải máu mủ, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi."
"Ý cô bọn họ đều là linh mục?"
"Phải."
Lemria gật đầu.
Đoàn người tháp tùng phía sau vô cùng sửng sốt khi người dẫn đầu của họ lại có thể tùy ý tiết lộ một chuyện quan trọng như vậy.
"Linh mục đại nhân!"
Người phụ nữ tỏ ra không quan tâm đến thái độ của mọi người. Cô ta chỉ nhỏ giọng như thể đang áy náy với Rudger.
"Vô cùng xin lỗi giáo sư, tôi có lẽ nhất thời cũng không thể giải đáp được thắc mắc của anh."
Thái độ này.....
Rudger nheo mắt suy nghĩ. Hắn dường như đang nghĩ đến khả năng đáng sợ kia. Đoàn người sứ giả Bretus, bao gồm cả người phụ nữ Lemria này dường như không hề nghi ngờ phản ứng và thái độ của linh mục này với hắn có phần bất thường.
Rudger lờ mờ đoán ra được nguyên nhân. Người phụ nữ này hoàn toàn đang hành động theo bản năng được huấn luyện từ nhỏ. Thứ cô ta phản ứng lại chính là huyết thống Hoàng tộc chảy trong người hắn.
Các linh mục giống như người phụ nữ này đều là những kẻ được nuôi dưỡng để duy trì vị trí linh mục hầu cận mới trong Thánh quốc. Việc tẩy não trong quá trình dạy dỗ là không thể tránh khỏi. Hắn có thể đoán ra trên người vị linh mục này đã bị ếm không dưới vài loại bùa chú mạnh mẽ và ám thị nhằm khiến cô ta không thể nói dối những nhân vật thuộc dòng dõi trực hệ hoàng thất.
Đó có lẽ là lý do tại sao hai kẻ linh mục này lại có thể cảm nhận được điều gì đó và chú ý đến hắn.
Đó không phải là một tình huống tốt.
Nếu người phụ nữ này ngày càng có những biểu hiện thái quá thì Rudger dám chắc sẽ có người bên trong đoàn sứ giả nảy sinh nghi ngờ. Tệ hơn nữa là người phụ nữ này rất có thể sẽ tiết lộ tin tức về hắn với những kẻ khác khi cô ta trở lại Thánh quốc.
Nên làm thế nào mới tốt đây?
Tẩy não.
Ám thị.
!!!
Đúng vậy, hắn có thể lợi dụng điều này.
Rudger ngay lập tức biến những suy nghĩ trong đầu thành hành động.
"Tôi hiểu ý tốt của cô."
"Thật sao?"
Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi Lemria, như thể cô ta nghĩ rằng mình đã nhận được lời khen từ Rudger.
"Nhưng rất tiếc, tôi không có hứng thú với việc tin vào Chúa."
"Thật đáng tiếc. Không hiểu vì lý do gì nhưng tôi thấy anh rất phù hợp với giáo hội của chúng tôi."
"Tôi hiện tại có chuyện cần xử lý. Không phải cô cũng vậy sao?"
"....À.... đúng thế. Nếu anh không nhắc chắc tôi cũng quên mất."
"Cả hai chúng ta đều bận vậy nên tôi sẽ rời đi trước. À, còn chuyện này....."
Rudger thì thầm nhỏ đến mức chỉ Lemria mới có thể nghe thấy.
"Tôi hy vọng cô có thể bỏ qua những gì đã xảy ra ngày hôm nay."
Hắn híp mắt yêu cầu đối phương xác nhận.
"Cô không nghĩ thế sao?"
Một câu hỏi như thể đang gợi ý. Tuy nhiên, lời gợi ý này khi truyền đến tai người phụ nữ lại không khác gì một mệnh lệnh.
"Vâng, tôi hiểu."
Lemria gật đầu trong vô thức. Có lẽ ngay cả bản thân cô ta thậm chí còn không nhận ra mình đang làm gì.
Rudger sau khi xác nhận rằng suy đoán của mình là chính xác. Hắn không khỏi cảm thấy ghê tởm với những kẻ đã làm điều này.
Cả trong quá khứ lẫn hiện tại, bọn chúng vẫn không hề có chút thay đổi. Những kẻ đốn mạt và đáng khinh đó. Nhưng điều khiến Rudger còn đau khổ hơn là thực tế hiện tại, hắn chẳng thể làm gì được.
* * *
"Linh mục đại nhân, ngài vẫn ổn chứ ạ?"
Sau khi Rudger rời đi, một người truyền đạo đến gần Lemria vẫn còn đang đứng ngơ ngác nãy giờ lên tiếng hỏi thăm. Theo quan sát ​​​​của bọn họ, hành vi của ngài linh mục hôm nay thật bất thường. Nếu có chuyện gì xảy ra với một linh mục cấp cao, những người theo hầu như bọn họ khó tránh khỏi sẽ bị khiển trách.
"Ta ổn."
"Thần mừng vì ngài không sao. Nhưng tại sao ngài lại để ý đến một tên pháp sư như vậy? Hắn ta có gì kỳ lạ sao?"
"Không có gì."
"Hả?"
"Chỉ là hứng thú nhất thời thôi. Ngươi nghĩ sao?"
"À, không, thần không có ý....."
Người tùy tùng nhanh chóng lên tiếng định giải thích nhưng Lemria có vẻ không mấy để tâm, người phụ nữ dường như đang chìm đắm vào trong thế giới riêng của bản thân.
"Ta biết. Hành vi hôm nay của ta có chút khác thường."
Bản thân Lemria cũng cảm nhận được sự khác biệt tinh tế đó. Cô ta sẽ không tự dưng đột ngột thay đổi lộ trình hay ngay lập tức đuổi người hầu đã đi cùng mình. Có lẽ điểm mấu chốt chính là người đàn ông đó.
Anh ta nói rằng bản thân là giáo sư của Theon. Ngay khi nhìn thấy người đàn ông đó, Lemria đột nhiên bị thu hút một cách kỳ lạ đến mức cô ta cũng không thể giải thích được. Như thể sự chú ý đó là một bản năng ăn sâu vào tiềm thức vậy.
"... ... Người đàn ông ban nãy nói mình là Rudger Chelici phải không?"
"Vâng, đúng vậy."
Nụ cười trên môi Lemria biến mất ngay lập tức.
"Điều tra về người đó cho ta. Làm mọi việc một cách bí mật, không được tiết lộ cho mọi người ở bên trong giáo hội, đặc biệt là chị cả."
"Thần tuân lệnh!"
Lemria mỉm cười trước phản ứng của đối phương. Tuy nhiên, thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, người tùy tùng thậm chí còn cảm thấy kỳ quái hơn.
Khi vị linh mục cúi đầu và lùi lại, người phụ nữ đứng yên, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau, cô ta mới tiếp tục bước về phía trước. Đoàn người tự nhiên đi theo phía sau.
Lemria ngắm nhìn khung cảnh bên trong lâu đài hoàng gia, tâm trí không tự chủ nhớ lại cuộc gặp gỡ ban nãy.
Người tên Rudger Chelici đó chắc chắn có gì đó kỳ lạ. Cô ta thừa hiểu bản thân đã hành xử khá kỳ lạ trước một người lạ mặt mới gặp lần đầu. Nhưng càng kỳ lạ hơn là bản thân người phụ nữ lại cảm thấy mọi chuyện như vậy hoàn toàn bình thường.
Đáng lẽ cô ta phải báo cáo lại cho những người cấp cao ở Thánh quốc nhưng dường như có một ý nghĩ nào đó khiến cô ta không muốn làm như vậy.
Điều đặc biệt hơn chính là 'mảnh vỡ' bên trong cô ta đã có phản ứng.
Việc 'thứ đó' phản ứng với người đàn ông kia có nghĩa là nguồn gốc của nó có liên quan đến anh ta.
'Chị cả.'
Trong số các linh mục, có một người sở hữu sức mạnh tâm linh mạnh mẽ nhất. Đó là người được Thánh quốc vô cùng chú trọng bồi dưỡng.
Đại tư tế Catherine.
Cô ấy chính là chủ nhân của 'mảnh vỡ'.
* * *
Rudger sau khi đã bình phục hoàn toàn liền ra khỏi hoàng cung dưới sự cho phép của Đại Công chúa Eileen.
Hắn chậm rãi đi dạo dọc đường phố thủ đô. Con phố vốn bị đổ nát cách đây không lâu đã được khôi phục gần như toàn bộ trong vài ngày. Những con đường lộn xộn được dọn dẹp gọn gàng, những ngôi nhà đổ nát đang được xây dựng lại. Ai nấy đều nỗ lực góp một phần nhỏ tái thiết lại thủ đô Lindebrugne. Khuôn mặt của những người đang làm việc trông tràn đầy năng lượng. Rudger cũng vô hình chung bị ảnh hưởng bởi bầu không khí tích cực đó.
Rudger đi đến nơi ở của Sư phụ hắn. Hans và Belaruna tạm thời cũng ở chỗ này. Ngay khi Rudger mở cửa, một bóng đen khổng lồ từ bên trong bước ra.
"Hans?"
"Anh trai!!!"
Hans vừa nhận ra Rudger liền òa khóc, túm lấy ống quần hắn không buông.
"Sao anh đến muộn thế?!"
"Không phải tôi đã nhờ Sedina báo tin lại rồi sao... ... ."
Rudger cẩn thận kiểm tra tình trạng của Hans. Ngoại hình của cậu chàng có phần khác biệt so với hình dạng quái thú mà cậu ta thường biến thành. Nhìn chung, Hans lúc này giống người sói nhưng lại có gai trên lưng và có hai cái đuôi.
Rudger cảm thấy cảnh tượng này khá quen thuộc.
"Chimera? Cậu bị răng của nó quẹt trúng sao?"
"Phải."
Hans sụt sịt trả lời.
"Belaruna làm à?"
"Không. Lần này không phải cô ta... ... ."
"Là ta làm đấy."
Giọng nói của một bé gái đột nhiên vang lên cắt ngang lời Hans.
Hans ngay lập tức trốn sau lưng Rudger, tóc tai dựng đứng như thể gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
"Cứu tôi với!"
"Được rồi, đóng cửa lại trước đi. Nếu có ai khác nhìn thấy thì phiền phức lắm."
Dù Rudger đã trấn an nhưng trông Hans vẫn rất sợ hãi.
Rudger thở dài, sau đó sải bước vào bên trong phòng khách.
"Tên nhóc nhà mi lúc nào cũng khiến người Sư phụ như ta đây phải chờ đợi đến phát ngán."
Grander đang nằm ườn trên ghế sofa, liếc nhìn người vừa xuất hiện, vẻ mặt trở nên vô cùng bất mãn.