Chương 324: Bạch Kính Điện (2)
Lễ trao huy chương kết thúc suôn sẻ. Khá nhiều người tụ tập trong hội trường nhưng tất cả đều hướng sự chú ý về Pacius. Lý do rất đơn giản, Hoàng gia đã tuyên bố với bên ngoài rằng vụ khủng bố lần này kết thúc nhanh chóng như vậy đều là công lao to lớn của Vệ binh Hoàng gia Pacius trong việc tổng chỉ huy trận chiến bên dưới lòng thủ đô.
Tất nhiên, Hoàng gia không thể che đậy toàn bộ sự thật bởi vì đã có quá nhiều nhân chứng chứng kiến tận mắt cơn bão đen do Basara tạo ra khi trốn chạy lên mặt đất. May mắn là không có t·hương v·ong về người quá lớn và những n·ạn n·hân bị cuốn vào đợt t·ấn c·ông của cơn bão đều không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
Dù vậy vẫn có vài học sinh biết toàn bộ câu chuyện là ba người Flora Lumos, Rene và Aidan. Nhưng Flora Lumos và Rene đều đã được Rudger dặn giữ bí mật, còn Aidan thì cũng được Mandelina đánh tiếng trước nên cuối cùng không có tin đồn nào liên quan đến Rudger bị truyền ra.
Rudger đang sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu thì đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang hướng về phía hắn. Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy một người đang chăm chú theo dõi mình.
Là Nhị Hoàng tử Yvellon.
Ban đầu Rudger cũng chỉ nghĩ đó là sự trùng hợp nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, hắn đã thay đổi suy nghĩ ngay lập tức.
Theo lời đồn đại, Nhị Hoàng tử là người mềm lòng và không có tài chính trị xuất sắc. Thay vào đó, người này lại bộc lộ tài năng vượt trội trong các lĩnh vực nghệ thuật như hội họa, âm nhạc đến mức thậm chí anh ta đã từ bỏ quyền kế vị ngai vàng.
Tuy nhiên, Nhị Hoàng tử mà Rudger diện kiến hôm nay không có chút nào giống như lời đồn miêu tả. Trực giác của hắn cho biết người đàn ông kia cũng là một kẻ ngụy trang giống mình.
Có lẽ những người bản chất tương đồng sẽ dễ dàng nhận ra nhau hơn. Rõ ràng Nhị Hoàng tử Yvellon cũng cảm thấy giống hắn. Trong mắt anh ta lóe lên sự hứng thú khi nhìn về phía Rudger.
Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Lễ trao thưởng đã kết thúc.
Pacius là người đại diện nhận được sự quan tâm cũng như tràng pháo tay của mọi người, anh ta nhẹ nhàng cúi đầu cảm tạ.
"Pacius! Pacius!"
Người dân reo hò, tung hoa dành cho các vị anh hùng.
Rudger cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi chuyện cuối cùng cũng hạ màn êm xuôi. Tuy nhiên, hắn vẫn bí mật quan sát người kia trong suốt thời gian còn lại của buổi lễ.
* * *
Sau buổi lễ, Rudger và Chris Bennimore hội họp cùng các giáo sư khác.
"Giáo sư Rudger! Anh vẫn ổn chứ?"
Nhiều giáo sư lên tiếng hỏi thăm hai người Rudger và Chris Bennimore. Vì hai người này đều sống sót trở về và nhận được huy chương nên đương nhiên mọi sự chú ý đều đổ dồn vào họ.
Rudger khẽ gật đầu chào Selina.
"Không có gì nguy hiểm xảy ra cả. Chúng tôi đều được các vị hiệp sĩ bảo vệ cẩn thận."
Trên thực tế, cả Rudger và Chris Bennimore đều đã trải qua khá nhiều nguy hiểm nhưng bọn họ không cần thiết phải nói ra chuyện đó.
"Tôi rất vui vì anh vẫn an toàn. Mọi người đều rất lo lắng cho anh đấy."
Lúc này, giáo sư Merylda đi tới bên cạnh Selina tinh nghịch nói.
"Chắc chắn rồi. Anh có biết là Selina đã cầu nguyện cho anh nhiều như thế nào không?"
"Merylda!"
"Hì hì! Có gì phải xấu hổ chứ? Tôi chỉ nói đúng sự thật thôi mà!"
"Cái đó... ... ."
Selina đỏ mặt và liếc nhìn Rudger.
Rudger vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc như thường lệ, gật đầu nói.
"Cảm ơn cô Selina vì đã lo lắng cho tôi."
Khi Rudger nói vậy, khuôn mặt Selina sáng lên vì vui mừng.
Merylda cười khúc khích, sau khi bị người đồng nghiệp trừng mắt nhìn mới hắng giọng kiềm chế vẻ biểu cảm trên mặt.
Cô ấy mỉm cười và nói với Rudger.
"Dù sao thì cũng mừng vì giáo sư Rudger đã trở về an toàn. Có vẻ như vị giáo sư đằng kia cũng an toàn không b·ị t·hương tổn gì."
Khi Merylda nói vậy, mắt cô hướng về phía Chris Bennimore đang được bao quanh bởi các giáo sư quý tộc. Lời nói từ miệng Merylda tràn đầy tiếc nuối như thể đang cảm thán tại sao tên kia lại không bị xây xát chút nào.
"Chà, cũng không hẳn."
"Hửm? Thật sao? Thành thật mà nói thì tôi cũng chỉ càu nhàu chút thôi chứ cũng không thực sự muốn thấy đồng nghiệp của mình b·ị t·hương gì đâu. Anh chàng đó bị làm sao thế?"
Merylda hỏi nhưng Rudger nói gì thêm.
"Vậy khi nào chúng ta sẽ quay trở lại Theon?"
"Chúng tôi vẫn chưa biết lịch trình cụ thể. Tôi nghĩ hiệu trưởng sẽ công bố chi tiết sau."
Selina nói với Rudger rằng Văn phòng Giáo vụ Theon hiện đang rất bận rộn vì những sự cố xảy ra trong chuyến đi thực tế lần này.
"Tôi hiểu rồi. Các học sinh cũng cần được nghỉ ngơi đầy đủ nên có thể chúng ta sẽ phải ở lại thủ đô lâu hơn một chút."
"Phải, tôi đoán chúng ta tạm thời sẽ phải chờ thông tin từ phía trên."
Lúc hai người đang trò chuyện, chợt một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Anh đây rồi, giáo sư Rudger!"
Rudger và Selina đều ngoảnh mặt về phía phát ra giọng nói. Người lên tiếng không ai khác chính là Pacius, anh chàng này từ xa vẫy tay, vừa mỉm cười vừa lại gần hai người. Mọi ánh nhìn trong đại sảnh đều đổ dồn về phía Pacius nhưng anh ta đều coi như không nhìn thấy. Pacius đến gần Rudger, nhẹ giọng.
"Công chúa muốn gặp mặt riêng giáo sư để ghi nhận những công sức của anh lần này."
Rudger gật đầu hiểu ý, quay sang Selina và Merylda.
"Vậy tôi xin phép rời đi một lát."
"À vâng."
Rudger ngay lập tức theo sau Pacius rời khỏi đại sảnh.
Cuối cùng, hai người đến một căn phòng tiếp khách lộng lẫy.
"Anh đến rồi!"
Eileen đang đợi ở đó, quay sang mỉm cười chào Rudger.
Ánh nắng tinh khiết xuyên qua cửa sổ chiếu sáng mái tóc bạc của Đại Công chúa. Eileen lúc này trông giống như một viên ngọc tỏa sáng rực rỡ. Từ hành động cho đến từng biểu cảm trên khuôn mặt đều nổi bật lên thần thái và phẩm chất của một người cầm quyền.
"Ta không quá thích việc phải chờ đợi lâu như vậy."
"Tôi cứ nghĩ là cô sẽ sắp xếp nơi gặp mặt giống như lần trước."
"Không cần thiết phải thu hút sự chú ý của mọi người. Ta không ngại bị nhìn thấy, nhưng anh thì chưa chắc, không phải sao?"
Ý tứ ám chỉ của Đại Công chúa rất rõ ràng. Cô ta tỏ vẻ bản thân đã dành cho đối phương sự chiếu cố cao nhất.
"Cảm ơn vì cô đã suy xét."
"Ta sẽ thấy vui hơn nếu anh coi đó là một ân tình."
"Tôi sẽ biết ơn hơn nếu cô không nói thế."
"Nếu ta không nói, ta đoán anh sẽ định giả vờ như không biết gì đến cùng."
Không buồn trả lời đối phương, Rudger thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện.
Đôi mắt như ngọc của Eileen sáng lên, cô ta chụm tay lại và đặt chúng lên cằm.
"Được rồi, đến chuyện chính thôi. Hãy nói cho ta toàn bộ những gì đã xảy ra dưới lòng đất."