Chương 322: Cuộc gặp gỡ trong đêm (2)
Lạch cạch.
Flora nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại. Cô dựa lưng vào cửa phòng suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu vẫn văng vẳng dư âm cuộc đối thoại ban nãy.
"..........E-em.....em có thể hỏi quan hệ giữa giáo sư và nữ sinh tên Rene kia là gì không?"
Flora quyết định và hỏi điều mà cô ấy vẫn luôn tò mò nhất. Đương nhiên Flora biết câu hỏi này của bản thân thật không phải phép, nhưng cô ấy muốn thử một lần. Một mặt, cô đúng là rất muốn biết mối quan hệ giữa giáo sư và nữ sinh kia, mặt khác, Flora muốn thử thăm dò xem thái độ của giáo sư với mình hiện tại đang ở mức độ nào.
Đối với Flora, câu trả lời của Rudger kế tiếp nếu là đáp án của câu hỏi thì tốt hoặc giáo sư có nghiêm khắc trách phạt cô ấy cũng được, thứ cô ấy nhắm đến chính là thái độ của giáo sư.
Đối diện với cặp mắt đầy mong đợi của Flora, Rudger trầm ngâm một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Rất tiếc là ta không thể cho trò biết. Đây là chuyện cá nhân của ta."
Mắt Flora trong khoảnh khắc lóe lên ánh sáng vui mừng. Nếu là bình thường, giáo sư chắc chắn sẽ nghiêm mặt bảo cô trở về hoặc đưa ra một đáp án phủ định. Còn lần này, câu trả lời của giáo sư tuy không trực tiếp giải đáp thắc mắc của Flora nhưng giáo sư cũng đã ngầm thừa nhận quan hệ giữa hai người không bình thường. Chỉ nhiêu đó thôi, Flora có thể kết luận rằng thái độ của giáo sư đối với mình đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy rất vui vì điều đó.
"Nếu em đoán không sai thì hai người hẳn là đã quen biết trước khi Rene nhập học."
"Đó là chuyện của rất lâu về trước. Con bé hiện tại cũng không nhớ rõ ta là ai."
Rudger khẽ gật đầu.
Flora hiểu ý, không hỏi thêm nữa. Cô ấy có thể chắc chắn bản thân không nhìn nhầm, bởi vì trong khoảnh khắc nói những lời này, nét mặt của giáo sư lướt qua chút buồn bã. Đó là lần đầu tiên Flora chứng kiến biểu cảm đó trên gương mặt của vị giáo sư cô luôn tôn trọng.
Flora lúc này lại có chút tự trách bản thân vì đã khơi lại chuyện buồn của giáo sư. Không hiểu sao cô lại thấy có chút buồn khi nhìn thấy giáo sư như vậy mà bản thân lại chẳng thể giúp gì.
Giáo sư rốt cuộc đã phải trải qua những chuyện gì?
Flora đột nhiên lắc đầu, cưỡng ép bản thân không suy nghĩ về chuyện đó nữa. Hiện tại, cô vẫn nên tập trung vào học tập thì hơn. Cô sẽ không phụ sự kỳ vọng của giáo sư.
Sau khi ổn định tinh thần, Flora trở về phòng bệnh của mình.
***
"......."
Rudger cảm nhận được Flora đã rời đi, hắn vẫn yên lặng ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ.
Tình trạng của Flora có vẻ tốt hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ. Con bé đã mở lòng hơn trước, đây là một dấu hiệu tốt.
Sự việc xảy ra tại thủ đô lần này cũng khiến Rudger cảm thấy khá lo lắng về những gì sẽ phát triển trong tương lai.
Lúc cứu Rene khỏi Basara, hắn có thể nhận ra sức mạnh của con bé sắp sửa thức tỉnh. Ánh sáng tràn ngập trong đôi mắt Rene lúc đó chính là [Phán Quyết]. Tuy vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn nhưng chuyện này vẫn khiến Rudger phải suy nghĩ khá nhiều.
Không nghi ngờ gì nữa, con bé chính là mục tiêu Linh Cấp đang tìm kiếm. Hắn không đoán ra được mục đích của Linh Cấp khi tìm Rene là gì, nhưng hắn không dám mạo hiểm khiến Rene bị bại lộ. Hắn không chắc mình có thể bảo vệ đứa trẻ đó đến bao giờ, rồi sẽ có một ngày Linh Cấp nhận ra được sự tồn tại của con bé. Lúc đó, hắn liệu có thể ngăn cản mọi chuyện không?
Hắn chỉ muốn đứa trẻ đó được sống một cuộc sống bình thường.
Rudger nghĩ về điều đó rồi bật ra một tiếng cười tự giễu. Ngay từ đầu, hắn chính là kẻ phải chịu trách nhiệm cho mọi chuyện xảy ra với Rene, không phải sao?
Từ sau cái ngày hắn tự tay g·iết c·hết mẹ con bé, cuộc sống của con bé đã chú định là không thể bình thường được nữa rồi.
Theo một cách nào đó, việc hắn quan tâm đến Rene như hiện tại giống như lại phạm phải một sai lầm lớn hơn. Một hành động ích kỷ đơn giản chỉ là để giảm bớt cảm giác tội lỗi của bản thân.
'Mình đúng là một kẻ cặn bã.'
Rudger đưa tay lên che mắt, không ngừng tự trách.
Nhưng mọi chuyện rốt cuộc cũng đã xảy ra, hắn cũng không thể thay đổi được bất kỳ thứ gì.
Hơn nữa, giống như định mệnh đã sắp đặt mọi chuyện vậy, có một đứa trẻ ngoài dự đoán của hắn cũng xuất hiện ở Theon.
Freuden Ulburg.
Con sói nhỏ bé ngày đó nay đã trưởng thành. Sự thù địch của nó đối với Rudger cũng ngày càng tăng lên. Hắn biết thằng bé sẽ không tiết lộ cho Rene những chuyện trong quá khứ, nhưng cũng không thể không đề phòng những trường hợp ngoài ý muốn có thể xảy ra.
"Mong rằng ngươi sẽ không dẫm lên vết xe đổ của ta."
Không hiểu sao những lời cuối cùng của Andrey Selmov chợt vang lên trong đầu Rudger. Đó không phải là những lời cổ vũ, nhưng trong lúc này, hắn lại cảm thấy như được an ủi phần nào.
* * *
"Đáng lẽ chúng ta nên trò chuyện nhiều hơn. Tên đó quả là một người thú vị."
Helia càu nhàu, xoay chiếc dù đang cầm trên tay.
Linh Cấp không đáp lại lời Helia, hắn ta không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước. Những con đường tối tăm của thủ đô trong đêm vô cùng hoang vắng. Vẫn còn dấu vết của quân khủng bố và những mảnh vụn chưa được dọn dẹp nằm rải rác trên đường.
Helia thích cảnh tượng này. Khung cảnh này trông như thể thế giới đã bị phá hủy vậy.
Linh Cấp đang đi phía trước đột nhiên dừng lại. Helia phía sau cũng dừng bước. Helia ghé mắt qua vai Linh Cấp nhìn thẳng về phía trước. Ngay sau đó, vẻ mặt của cô ta nhanh chóng trở nên khó coi.
Trước mặt hai con quỷ là một bé gái nhỏ nhắn với mái tóc vàng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ rực nổi bật ngay cả trong đêm tối. Bé gái mặc một bộ đồ màu đỏ đứng từ xa trông như một con búp bê xinh đẹp, nhưng trong khung cảnh đêm khuya như thế này lại có chút rợn người.
"Haha, thật là trùng hợp. Ngươi cũng đi dạo à?"
Thấy Helia khó khăn lên tiếng, Grander mỉm cười mỉa mai.
"Đúng là một dịp hiếm có. Ta không nghĩ đến cùng một ngày lại xuất hiện đến ba kẻ như các ngươi bên trong cái thủ đô tồi tàn này đấy."
Đôi mắt đỏ rực của Grander tỏa ra một ánh sáng lung linh như thể mặt hồ tĩnh lặng gợn sóng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Helia vô thức dồn sức vào chiếc dù trên tay. Linh Cấp đối mặt với ánh mắt của Grander, bình tĩnh mở miệng, không hề tỏ ra kích động.
"Ngươi đến đây có chuyện gì?"
"Ta không thể đến đây sao?"
"Không phải ngươi vẫn luôn thích những nơi yên tĩnh sao? Ta không nhớ là ngươi lại thích xuất hiện ở một chỗ náo nhiệt như Lindebrugne."
"Đó là chuyện quá khứ rồi. Con người của ta ấy à, thay đổi là chuyện rất bình thường."
Grander mỉm cười.
"Bây giờ ta cảm thấy không được vui lắm. Ngươi nghĩ ta nên làm gì khi phải chạm mặt vài kẻ khó chịu?"
"Ngươi thừa biết là chúng ta cũng không muốn gặp ngươi. Ngươi định chiến đấu với hai chúng ta ở đây ngay lúc này sao?"
"Có gì không được?"
Năng lượng đỏ như máu bắt đầu khuấy động như một làn sương mù xung quanh Grander.
Không chịu thua kém trước đối phương, Helia cũng kích hoạt ma thuật hắc ám trên người, chuẩn bị sử dụng ảo ảnh.
Nhìn thấy động tác đó, Grander cong khóe miệng như thể đang nhìn thấy một trò cười.
"Ngươi lấy đâu ra tự tin dùng thứ ảo giác thô thiển đó đối đầu với ta vậy? Có vẻ như ngươi đã quên bài học lần trước rồi."
"Ít nhất chúng ta có thể câu giờ trốn thoát."
"Chậc. Không có chút thay đổi nào. Vẫn là vài con chuột nhắt chỉ thích cụp đuôi chạy trốn."
"Ít ra làm vậy vẫn tốt hơn là phải đối đầu với con quái vật như ngươi."
Lông mày của Grander nhướn lên như thể không hài lòng.
"Ngươi gọi ta là quái vật?"
"... ... Ngươi nghe nhầm, ta không có nói thế."
Helia ngay lập tức hạ giọng xuống.
Tất nhiên nói thì nói thế nhưng động tác của Helia không hề dừng lại. Ảo ảnh xung quanh cô ta dần dần hình thành. Những con quái vật to lớn trông giống như sự pha trộn của đủ loại quái thú và côn trùng lần lượt xuất hiện trong màn sương. Bọn chúng chỉ chực chờ mệnh lệnh của Helia là sẽ lao thẳng đến liều mạng t·ấn c·ông Grander.
Linh Cấp vẫn đang đứng im bên cạnh chợt lên tiếng.
"Chúng ta không có ý định đánh nhau."
"... ... Cái gì?"
Grander nhíu mày trừng mắt nhìn Linh Cấp. Linh Cấp không tránh né ánh nhìn của đối phương. Ánh mắt của hai bên v·a c·hạm trong không trung.
Cuối cùng, Grander xụ mặt lên tiếng.
"Hừ, thật không thú vị."
"Thật tốt khi ngươi đã suy nghĩ lại."
"Ngươi vẫn là con quỷ nhàm chán nhất ta từng gặp."
"Góc nhìn khác nhau mà thôi."
"Hẳn là vậy rồi. Một kẻ bất tử mong muốn được c·hết và một tông đồ không tìm kiếm vị thần của mình. Đúng là tổ hợp vô vị."
Helia sửng sốt khi sát ý tỏa ra từ Grander đột nhiên biến mất.
Không phải theo như bình thường là hai bên sẽ phải đánh nhau một trận sao?
Có thể giải quyết con quái vật này một cách dễ dàng thế à?
Biết vậy cô ta đã không cần tốn công tạo rào chắn ảo ảnh làm gì. Nếu là trước đây, hẳn hiện tại hai kẻ bọn họ đã phải chịu không ít đau khổ từ đối phương.
'Bà già đó mắc hội chứng người cao tuổi à, tự dưng lại dễ tính vậy? Mà khoan, bà ta có được tính là già không?'
Không giống như Helia, Linh Cấp dường như cũng đoán được phản ứng của Grander sẽ như vậy.
"Có vẻ như ngươi đã tìm thấy 'thứ đó'."
Grander đáp lại bằng một tiếng khịt mũi.
"Tìm cái gì? Ta chỉ trì hoãn mục tiêu của mình một thời gian thôi."
"Vậy sao?"
"Vậy ngươi đã tìm thấy thứ đó chưa?"
"Vẫn chưa. Nhưng đã có một vài dấu vết, ta đoán là không mất nhiều thời gian nữa."
"Nhanh hơn ta nghĩ đấy."
"Hai kẻ các ngươi đang nói chuyện quái gì thế?"
Helia đứng bên cạnh chẳng hiểu gì cả, nhưng Linh Cấp và Grander đều không trả lời cô ta. Helia bĩu môi khi bị đối xử như thể bản thân cô ta không tồn tại.
"Hứ! Làm như ta muốn biết lắm không bằng."
Helia càu nhàu rồi biến mất. Ảo ảnh về những con ma thú cũng tan vào không trung.
"Ta đi trước. Mong rằng ngươi sẽ tuân thủ lời thề của mình."
Linh Cấp nói xong cũng biến mất trong làn khói đen.
Khi hai con quỷ đã rời đi, chỉ còn lại một mình, Grander lẩm bẩm vài điều rồi hướng mắt về phía bệnh viện Rudger đang ở. Khi nghe tin đệ tử của mình b·ị t·hương phải vào viện, cô ta đã nghĩ đến việc trêu chọc thằng nhóc đó một chút.
"Thôi để hôm khác vậy."
Grander lắc đầu thất vọng rồi đi về nơi ở của mình. Chắc giờ cô ta chỉ có thể đi chọc tên nhóc Hans kia thôi.
"Ít nhất tên đệ tử của mình cũng nhặt được một thứ tốt về."
* * *
Rùng mình.
'Cái gì thế?'
Hans đang chăm sóc Belaruna ở ký túc xá, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Không phải mọi chuyện ở thủ đô đã kết thúc rồi à? Sao cậu ta vẫn thấy bất an quá?
Chắc chỉ là ảo giác thôi!