Chương 321: Cuộc gặp gỡ trong đêm (1)
Rudger vốn định từ chối, nhưng do dự một lúc, hắn khẽ thở dài lên tiếng.
"Vào đi."
Người ở phía sau cánh cửa có chút do dự rồi cẩn thận mở ra. Rudger ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường bệnh nhìn chằm chằm vào vị khách vừa tới.
Flora bước vào phòng, cẩn thận nhìn xung quanh và thấy Rudger đang ngồi ở một góc phòng. Ánh trăng dịu dàng đổ xuống qua khung cửa sổ rộng mở như thác nước trong đêm. Hình ảnh Rudger ngồi lặng lẽ trên ghế, phía sau là ngọn đèn xanh trông giống một bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ.
"Ngồi đi."
Giọng nói của Rudger đưa lý trí của Flora trở lại hiện thực. Cô có chút lúng túng ngồi xuống phía đối diện.
"... ... ."
Flora cố gắng nói điều gì đó nhưng không biết mở lời như thế nào cho phải. Trước khi đến đây, cô đã tưởng tượng ra vô số câu hỏi trong đầu, nhưng chỉ khi thực sự đối diện với vị giáo sư trước mặt, Flora mới phát hiện bản thân không có nhiều dũng khí như mình vẫn tưởng. Flora cúi đầu và ngọ nguậy ngón tay dưới gầm bàn.
Không muốn tình cảnh khó xử này kéo dài mãi, Rudger liền lên tiếng trước.
"Trò đã khỏe hơn chưa?"
Flora nghe vậy liền ngẩng đầu lên, khi chạm mắt với Rudger, cô do dự đáp.
"... ... E-Em không có việc gì."
"Có chỗ nào thấy không ổn không?"
"Dạ không. Các bác sĩ đã khám và kết luận em hoàn không gặp di chứng gì."
"Vậy thì tốt."
Rudger quan sát kỹ người trước mặt. Tuy ánh sáng trong phòng hơi mờ nhưng hắn hoàn toàn có thể nhìn rõ được mọi vật xung quanh.
"Màu tóc của trò đã thay đổi một chút."
"Dạ?"
Flora sau đó mới nhận ra Rudger đang nói đến điều gì, cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Vâng. Có lẽ là do ảnh hưởng của việc bị quỷ ám."
Màu tóc trước kia của Flora vốn có màu xanh nước biển hiện giờ đã trở nên đậm sắc hơn rõ rệt.
"Trông em có khác quá không ạ? Nếu quá khác thì em sẽ nhuộm lại tóc."
"Không cần. Tổng thể thì cũng không khác mấy so với trước."
Theo Rudger thấy, sự thay đổi màu tóc của Flora là bằng chứng cho thấy tài năng của cô bé đã phát triển hơn trước. Có lẽ nhờ Basara mà tiềm năng của Flora cuối cùng cũng thức tỉnh toàn diện.
"......"
Nghe những lời đó, Flora gần như không nén được nụ cười thở phào xuất hiện trên khuôn mặt mình. Thực ra cô đã suy nghĩ rất nhiều trước khi bước vào. Flora lo lắng rằng việc màu tóc trở nên đậm màu hơn trước là dấu hiệu của lời nguyền do bị quỷ ám. Nếu giáo sư đã nói không cần thì chắc chắn mọi chuyện không có vấn đề gì.
"Ta rất vui khi biết rằng trò hoàn toàn khỏe mạnh. Vậy có chuyện gì khiến trò phải đến gặp ta vào đêm khuya như thế này?"
Khi Rudger đi thẳng vào vấn đề, Flora hỏi với vẻ hơi xấu hổ.
"Em chỉ là muốn đến thăm giáo sư thôi."
"Flora Lumos, người bình thường sẽ không đến thăm bệnh vào lúc nửa đêm như trò. Nói đi, trò có chuyện gì cần hỏi ta sao?"
"... ... ."
Flora lúng túng không nghĩ ra bất kỳ lý do gì.
"Em không thể đến thăm giáo sư vào giờ này được sao?"
"Không thể!"
Rudger nói một cách kiên quyết.
Flora không ngờ giáo sư sẽ thẳng thừng như vậy, cô nhất thời không biết nói gì.
Sau sự cố vừa rồi, Flora cảm thấy gần gũi hơn với vị giáo sư nghiêm khắc này một chút. Cô bé theo bản năng coi Rudger thân thiết giống như Cheryl vậy.
"Thực ra em muốn nói lời cảm ơn giáo sư. Nếu không có giáo sư, em có lẽ đã không thể bình an đứng ở đây như hiện tại."
Flora nói xong liền cúi thấp đầu nói lời cảm tạ.
"Trò không cần để trong lòng. Ta cũng nói lúc trước rồi, đó là trách nhiệm công việc của ta."
"... ... Nhưng mọi chuyện lúc đó rất nguy hiểm....."
"Dù sao thì cuối cùng cả hai chúng ta đều đã an toàn, không phải sao?"
"Giáo sư nói đúng. Em cũng không muốn làm phiền giáo sư muộn như thế này, nhưng em biết bắt đầu từ ngày mai, giáo sư có lẽ sẽ rất bận rộn. Vì vậy nên em mới đến hôm nay."
"Trò nghĩ nhiều rồi."
Flora lắc đầu, khẳng định lời nói của mình.
"Giáo sư không nên xem nhẹ danh tiếng của bản thân. Giáo sư đóng vai trò rất lớn trong việc giải quyết t·ai n·ạn ở thủ đô lần này, e rằng ngày mai sẽ có rất nhiều người đến thăm giáo sư."
Rudger biết những điều Flora nói là đúng. Hắn cũng đang đau đầu nghĩ cách ứng phó với những người sắp đến thăm bệnh.
Những người ở bên dưới chiến đấu cùng Basara hầu hết đều hôn mê lúc hắn ra tay nên không cần quá lo lắng về việc thân phận bị nghi ngờ, chỉ trừ một người - Casey Selmore.
Rudger sau một hồi cân nhắc đủ thứ liền bỏ vấn đề này sang một bên. Hắn nghĩ bản thân có thể an tâm về việc Casey Selmore sẽ giữ bí mật giúp mình. Không hiểu sao Rudger lại có cảm giác chắc chắn tuyệt đối về chuyện cô nàng kia sẽ không gây khó dễ gì cho mình.
Ngoài Casey Selmore ra thì hình như cũng không có vấn đề nào khác quá lớn. Mọi việc lông gà vỏ tỏi khác hắn tin Eileen sẽ lo liệu được.
"Ta biết rồi. Vậy trò còn chuyện gì khác không?"
"Dạ?"
Khi Flora còn đang hoang mang, Rudger khoanh tay và giữ thái độ yêu cầu cô bé nói hết mọi chuyện cần nói, nếu không thì cuộc gặp mặt này nên kết thúc tại đây.
"Chà, giáo sư biết đấy... ... ."
"Nói vào ý chính!"
"Giáo sư đã cho em thấy thứ phép thuật bất thường đó."
"Đúng thế, trò có vấn đề gì với nó?"
"Thứ đó thực sự là phép thuật sao, thưa giáo sư?"
Rudger không hiểu ý Flora, hắn hỏi lại.
"Ta không biết trò đang nói về cái gì."
"Em đang nói về thứ mà giáo sư đã sử dụng lúc chiến đấu với con quỷ đó."
"Đúng thế. Nó là phép thuật."
"Sao có thể...?"
"Trò đang hỏi một câu hỏi kỳ lạ đấy, Flora Lumos. Thế trò nghĩ đó là gì nếu không phải phép thuật?"
Flora nhất thời không biết phản bác như thế nào.
"......."
Logic hoàn hảo đến mức khiến Flora cứng họng.
"Nhưng loại phép thuật đó... ... ."
"Ý trò là trò chưa bao giờ nghe nói về nó, ta nói có đúng không?"
Flora gật đầu.
"Hiển nhiên là trò chưa từng nghe nói về loại phép thuật đó. Bởi vì đấy là thứ ta tự tạo ra."
".......?!!!"
"Phép thuật ta sử dụng đơn giản không bị ảnh hưởng bởi cấp bậc, không cần đến công thức, niệm chú hay thủ ấn."
"Nhưng làm thế nào mà... ... ."
"Là niềm tin. Flora Lumos, trò hiểu ý ta chứ?"
Rudger nhìn thẳng vào Flora.
Khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt giống như ánh trăng xanh của Rudger, Flora cảm thấy như thể bản thân bị hút sâu vào trong đôi mắt đó.
Niềm tin.
Trong đầu Flora lúc này đã in hằn hai từ Rudger nói.
"Niềm tin vào phép thuật, một trái tim theo đuổi sự bí ẩn, một ý chí chân thành để thực hiện nó. Tất cả sẽ tạo nên phép thuật thực sự."
"Phép thuật thực sự sao? Đúng là nghe có vẻ nực cười, nhưng khi giáo sư nói vậy, không hiểu sao em lại thấy chuyện đó không quá khó tin như vậy nữa."
Ít nhất thì chính mắt Flora đã chứng kiến toàn bộ phép thuật giáo sư thể hiện trên cánh đồng hoa đỏ.
Dù cố gắng nói một cách bình tĩnh nhưng Flora vẫn cảm thấy đầu ngón tay mình run rẩy kỳ lạ. Đó không phải sợ hãi mà là sự phấn khích khi được chứng kiến một thứ sức mạnh hoàn toàn mới.
"Flora Lumos, trò nghĩ tại sao ta lại cho trò xem thứ đó?"
Khoảnh khắc Flora được hỏi câu hỏi này của Rudger, cô theo bản năng trở nên e dè.
"T-Tại sao ạ?"
"Ta biết giá trị phép thuật của mình. Thứ đó chắc chắn khó có thể được mọi người chấp nhận."
"... ... Sao có thể? Phép thuật đó gần như là một cuộc cách mạng."
"Đối với ta, tất cả đều như nhau."
"À vâng."
Flora cảm thấy sự phấn khích của mình nguội dần. Giáo sư vẫn vậy, mọi chuyện trong mắt giáo sư chẳng có gì to tát kể cả khi thứ phép thuật giáo sư phát hiện ra có vĩ đại đến cỡ nào.
Hiểu được điều này, Flora cũng trở nên bình tĩnh hơn.
"Hãy tiếp tục với câu hỏi lúc nãy. Trò biết tại sao ta lại cho trò xem phép thuật đó không?"
"... ... ."
Flora im lặng suy nghĩ.
Tại sao giáo sư lại thể hiện phép thuật tuyệt vời như vậy cho cô xem?
Một câu trả lời ngay lập tức xuất hiện trong đầu Flora, nhưng cô lại do dự không dám lên tiếng xác nhận.
Nếu những gì cô ấy nghĩ đều không đúng thì sao?
Flora thực sự không thích việc phải kỳ vọng vào một thứ gì đó. Từ bé đến giờ, cô đã sống một cuộc sống với đủ thứ thất vọng nhận lại từ những sự kỳ vọng ban đầu. Càng kỳ vọng nhiều thì sự đau đớn khi nhận lại sẽ càng lớn.
Tuy nhiên, lần này Flora quyết định sẽ thử mở rộng lòng mình một lần. Cô hít một hơi thật sâu rồi mở miệng.
"Bởi vì em sẽ có thể sử dụng phép thuật đó trong tương lai?"
"Đúng vậy."
"......!!!"
"Phép thuật ta sử dụng này không phải là thứ có thể dễ dàng sao chép. Ngay cả một Lexorer tài năng cũng chưa chắc đã có thể thi triển lại được."
"Nhưng tại sao ...... ."
"Bởi vì trò có tài năng vượt xa những khuôn mẫu tầm thường đó."
Đây không phải là trái với lẽ thường sao?
Flora đang định tranh luận chợt nhận ra bản thân lại không thể nói gì phản bác.
"Khi ta nghĩ về tài năng mà trò sở hữu và con đường trò sẽ phải đi trong tương lai... ... Đánh giá của ta là phép thuật thông thường sẽ không đủ với trò. Đó là lý do tại sao ta cho trò xem nó. Một chân trời mới huyền diệu. Trò có thể coi đó là một con đường khác để tham khảo."
"... ... "
"Ta không thể để một pháp sư có tài năng lại bị trói buộc và mai một năng lực của bản thân chỉ vì những kẻ không biết đánh giá đúng giá trị của người đó."
Flora gần như phải kìm nén niềm vui đang trào dâng dữ dội để không nhảy cẫng lên khi nghe những lời này. Điều này tương đương với việc giáo sư cuối cùng cũng đã công nhận khả năng của cô ấy.
"Ta đã cho trò đủ manh mối về thứ phép thuật đó. Việc của trò là hãy tự mày mò khám phá nó."
Rudger đánh giá cao tài năng của Flora.
Con bé là học sinh duy nhất có thể sử dụng [Kỹ thuật chỉ định tọa độ] chỉ thông qua việc quan sát hắn thi triển một lần. Bây giờ tiềm năng của Flora đã bị Basara nâng lên, con đường phát triển của con bé đã rộng mở hơn trước rất nhiều. Có lẽ Flora sẽ là người mở đường cho một giai thoại phép thuật mà hắn không nghĩ tới được. Hắn rất muốn chứng kiến ngày đó.
"... ... Được rồi. Nếu giáo sư nói vậy thì em sẽ cố gắng hơn nữa."
"Cố gắng thôi là chưa đủ. Trò sẽ phải làm hết sức mình đấy."
"Giáo sư không cần lo về chuyện đó. Ngay cả khi giáo sư không nói, em cũng sẽ làm như vậy."
Rudger gật đầu hài lòng trước câu trả lời này.
"Vậy trò còn chuyện gì nữa không?"
"... ... Thực ra em vẫn còn nhiều điều muốn hỏi, vết sẹo trên lưng giáo sư....."
"Đó là chuyện của gia đình ta."
"Xin lỗi giáo sư, có lẽ em đã hơi nhiều chuyện.........T-Thực ra em vẫn còn một câu muốn hỏi giáo sư."
"Chuyện gì?"
Flora hít một hơi thật sâu như thể đã hạ quyết định.