Chương 310: Quỷ Basara (1)
Chất lỏng màu đen đổ xuống như thác nước từ từ giảm dần rồi dừng lại. Không còn gì chảy ra từ Cây Thế Giới đ·ã c·hết nữa, như thể toàn bộ những gì còn lại của nó đều đã bị vắt kiệt.
Tách.
Giọt nước màu đen cuối cùng rời khỏi Cây Thế Giới hòa vào vũng nước lớn trên mặt đất. Có một sinh vật đang lơ lửng phía trên vũng nước cách đó một khoảng không xa. Toàn bộ cơ thể của sinh vật này bị bao phủ bởi bóng tối. Những mạch máu màu đỏ nổi lên khắp cơ thể chi chít như những hình xăm kỳ quái. Sinh vật này có bốn cánh tay, trên lưng của nó là đôi cánh đen tuyền hình cánh dơi xòe rộng. Thứ nổi bật nhất là hai chiếc sừng đen mọc trên đỉnh đầu sinh vật này. Louispold đã hoàn toàn bị con quỷ chiếm lấy cơ thể, mất đi bản ngã của mình.
Sinh vật kỳ lạ cuối cùng cũng mở miệng.
"Thật tuyệt!"
Một giọng nói u ám và khàn khàn, tạo cho người nghe cảm giác lôi cuốn kỳ lạ. Có điều gì đó trong giọng nói này khiến những cảm xúc trái ngược dần khuấy động tâm trí Rudger.
"Hahaha. Ta đã bị mắc kẹt trong cái cây c·hết tiệt đó rất lâu rồi. Cuối cùng ta cũng đã được giải thoát."
Ác quỷ mỉm cười với Andrey Semov tỏ vẻ biết ơn. Khi nhìn thấy biểu cảm hoang mang của đối phương, con quỷ mới quay sang phía Rudger.
"Ồ! Vậy ra ngươi mới là người tỏa ra luồng khí tức khó chịu kia."
Rudger không trả lời. Hắn đang suy nghĩ xem thứ này đang âm mưu chuyện gì.
"Không cần cảnh giác như vậy. Ta không có ý định chiến đấu với ngươi."
"... ... Ngươi có ý gì?"
Biểu cảm gương mặt và phong cách nói chuyện của con quỷ khiến người ta cảm thấy nó còn có tính người hơn Louispold đ·ã c·hết.
"Có vẻ ngươi sở hữu sức mạnh khá lớn. Ta cũng chỉ vừa mới được tự do, ta không có tâm trạng đánh nhau bây giờ."
"Không ngờ ngươi còn biết nói giỡn cơ đấy."
Rudger không thể nói rõ được cảm xúc của mình lúc này, cuộc trò chuyện hiện tại không nằm trong dự tính của hắn. Hắn chẳng thể ngờ có ngày bản thân lại giao tiếp với một con quỷ như thế này. Con quỷ trước mặt không giống những gì miêu tả trong sách vở, nó không nổi điên hay đòi g·iết chóc mọi thứ, ngược lại, nó rất bình tĩnh đối thoại với kẻ vừa rồi còn định ra tay kết liễu thân xác của mình. Giọng điệu thản nhiên của nó tạo cho người ngoài cảm giác về một người đàn ông lịch thiệp, hòa nhã.
"Tại sao ta phải chiến đấu?"
"Không phải ngươi muốn sử dụng con người để hồi sinh sao?"
"Đó là giao dịch công bằng. Con người sử dụng sức mạnh của ta. Đổi lại, ta sẽ có được thứ giúp ta thoát khỏi nhà tù giam cầm bản thân."
Giải thích của đối phương rất có lý nhưng Rudger không hề lơ là cảnh giác. Hắn không chắc thái độ của thứ trước mặt có đột nhiên thay đổi và t·ấn c·ông mình hay không. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm nhiều năm của bản thân, có vẻ như con quỷ trước mặt thực sự không hề có ý định đánh nhau. Hắn không cảm nhận được bất kỳ sự thù địch hay ác ý nào.
"Vậy bây giờ ngươi định làm gì?"
"Ta vốn không nghĩ đến việc phải ra ngoài đột ngột như vậy, nhưng ta có một nhiệm vụ đã được giao từ lâu nên ta phải hoàn thành nó."
"Cái gì?"
"Mỗi 'tông đồ' đều có sứ mệnh riêng của mình."
Con quỷ nói xong liền chỉ ngón tay vào Casey Selmore đang nằm trên mặt đất. Hành động của nó rất nhẹ nhàng như thể chỉ đang dạo chơi.
Ngay sau đó, ma thuật hắc ám bắn ra từ đầu ngón tay con quỷ và nhấn chìm Casey Selmore. Ma lực tạo thành một quả cầu đen có đường kính khoảng hai mét rồi thu nhỏ lại. Mặt đất cũng bị khoét rỗng lộ ra một bề mặt cong nhọn.
Tuy nhiên, không có gì ở nơi quả cầu biến mất.
Andrey Semov giật mình. Sức mạnh của đòn t·ấn c·ông này lớn đến mức khó có thể tin rằng đó là đòn t·ấn c·ông được thực hiện chỉ bằng một động tác chỉ tay hời hợt.
Con quỷ sau đòn t·ấn c·ông lộ vẻ khó hiểu.
"Ngươi làm gì vậy?"
Đầu của nó quay lại đối mặt với Rudger. Trong tay Rudger lúc này đang ôm Casey Selmore bị t·ấn c·ông vừa nãy.
"Ta mới là người phải hỏi câu đó."
Giọng nói của Rudger xen lẫn tức giận, hắn nhẹ nhàng đặt Casey Selmore xuống.
"Không phải ngươi đã nói không muốn chiến đấu sao?"
Con quỷ nghiêng đầu sang như thể không hiểu lời Rudger nói, sau một lúc nó chợt vỗ tay như ngộ ra gì đó.
"Đúng là vậy, ta không có ý định đánh nhau với ngươi."
"Vậy sao ban nãy ngươi lại cố ý g·iết người của ta?"
Rudger nhận ra điều gì đó kỳ lạ trong lời nói của con quỷ.
"Ta đâu có nói sẽ không g·iết bọn chúng."
"Ngươi...."
"Hừm. Phản ứng thù địch của ngươi thật khó hiểu. Ngươi thừa biết là hai chúng ta chiến đấu cũng chẳng có lợi gì."
"Ngươi bảo ta phải đứng yên nhìn ngươi g·iết tất cả mọi người ở đây sao?"
"Có gì không được?"
Quaaaa!
Con quỷ vừa dứt lời, dưới chân nó liền có một cột lửa bốc lên. Khi sức nóng thổi qua và ngọn lửa tắt dần, hình dáng con quỷ xuất hiện trên không trung, nó không hề có chút tổn thương nào.
"Ta không hiểu."
Có vẻ như nó vẫn chưa hiểu được hành động của Rudger.
Rudger gằn giọng.
"Ta sẽ không để ngươi sống sót rời khỏi đây."
"Thật đáng tiếc!"
Con quỷ có vẻ khá tiếc nuối, nó không hề muốn đánh nhau với kẻ này.
"Ta vẫn còn một thắc mắc. Làm thế nào ngươi có thể bảo vệ con người đó khỏi đòn t·ấn c·ông vừa rồi?"
Thấy Rudger không có ý định trả lời, con quỷ vuốt cằm suy nghĩ. Nó mơ hồ nhớ lại cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy. Sau một lúc con quỷ đành bất lực, nó đoán không ra.
"Vậy thì ta sẽ kiểm tra lại."
Con quỷ nói xong liền dang rộng bốn cánh tay của mình. Có thứ gì đó giống như bông tuyết đen tuyền được tạo ra xung quanh con quỷ. Những bông tuyết từ từ bay lơ lửng trong không trung và đáp xuống những người đang ngất xỉu.
Ngay trước khi bông tuyết đen chạm vào cơ thể bọn họ, Rudger đã hành động. Cơ thể hắn đột nhiên bị bao phủ bởi bóng đen. Chiếc áo choàng cùng mặt nạ mỏ quạ quen thuộc xuất hiện.
Sreuk.
Tất cả những người ngất đi đều bị bóng tối của Rudger nuốt chửng. Bọn họ xuất hiện lại ở một nơi cách xa chiến trường. Những bông tuyết chầm chậm rơi xuống mặt đất trống và p·hát n·ổ.
Con quỷ chẳng có vẻ gì là tức giận vì không thể g·iết được ai. Nó nhìn chằm chằm vào Rudger với ánh mắt đầy thích thú.
"Đó là một phép thuật di chuyển không gian xuyên qua bóng tối. Pháp sư hiện tại có khả năng làm được điều đó sao? Ngạc nhiên thật. Phép thuật đó không hề tồn tại trong ký ức của cơ thể này."
Thay vì trả lời, Rudger bước tới chỗ Belaruna và lục lọi chiếc túi nhét bên hông cô ấy. Hắn hơi do dự khi nhìn thấy những mẩu thịt mẫu thử nghiệm chứa trong túi, cuối cùng hắn lấy ra thứ mình muốn.
Đó là một mảnh giấy được gấp gọn gàng. Khi Rudger mở tờ giấy ra, bên trong toàn là dược liệu khô. Rudger nhét các loại thảo mộc khô vào tẩu thuốc của mình và châm lửa.
Con quỷ im lặng quan sát hành động của Rudger một cách thích thú.
Rudger nhanh chóng phả ra một làn khói màu tím. Khác hẳn với làn khói trắng trước đó, làn khói lần này mang lại cho người khác cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Đây là dược phẩm tăng cường sức mạnh có tác dụng mạnh hơn nhiều so với các loại thảo mộc được sử dụng khi đối phó với Quasimodo. Rudger đã đặc biệt yêu cầu Belaruna chế tạo thứ này cho mình. Hiệu quả của nó là phóng đại lượng ma lực trong cơ thể hắn lên gấp mười lần.
Ma thuật xanh bắt đầu chảy quanh cơ thể Rudger . Sương mù ma thuật mới gia tăng phạm vi bao phủ của màn sương cũ lên vài lần. Hắn cần thêm nhiều ma lực hơn nữa.
"Đừng."
Đúng lúc này, giọng nói của Casey Selmore chợt vang lên.
* * *
Casey Selmore đã rơi vào bóng tối vô tận. Khoảnh khắc cô ấy rớt xuống vực thẳm của tâm trí, trước mắt Casey Selmore đột ngột hiện lên hình ảnh hai bóng người rơi xuống khỏi thác nước.
Hình ảnh một người đàn ông yên lặng giữ chặt lấy cô ấy và kéo bọn họ lên khiến Casey Selmore chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy.
Người đàn ông đó sẽ không bao giờ đổ lỗi cho người khác. Tên ngốc đó chắc chắn thà tự mình gánh chịu mọi buồn phiền, đau đớn còn hơn nói ra cho người thứ hai biết.
Tên ngốc đó chính là mục tiêu cô ấy theo đuổi, cô ấy sao có thể để bản thân bị mắc kẹt trong những ảo giác này được?
Casey Selmore cuối cùng cũng nhìn thấu thế giới giả tạo trong tâm trí, khoảnh khắc cô ấy nhận ra mọi thứ đều là giả cũng là lúc Casey Selmore tỉnh lại.
* * *
Rudger nhìn Casey Selmore với ánh mắt bất ngờ. Hắn cẩn thận kiểm tra tình trạng của đối phương. Dù đã tỉnh lại nhưng tình huống của Casey Selmore vẫn không được tốt lắm. Cú sốc tinh thần quá lớn khiến cô ấy chưa thể hoạt động lại bình thường.
"Tôi cần phải chiến đấu... ... ."
Casey Selmore lẩm bẩm một cách tuyệt vọng, bàn tay vô thức nắm lấy gấu quần của Rudger. Cô ấy không thể cứ mãi thế này được. Cô ấy muốn chiến đấu cùng người đàn ông này.
Rudger lặng lẽ nhìn vào đôi mắt xanh đang ngước lên với b·iểu t·ình nghiêm túc.
"Tôi cũng vậy... ... ."
Casey Selmore đang định nói gì đó chợt khựng lại, không thể nói hết câu.
Bởi vì Rudger đã cúi xuống và đặt ngón trỏ lên môi cô ấy ra hiệu cô ấy không cần nói gì cả. Sau đó, hắn nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nắm lấy chân mình ra.
Casey Selmore ngạc nhiên. Những hành động này của Rudger khác hoàn toàn so với người thường ngày cô ấy biết. Không hề có lời chỉ trích hay châm chọc nào, ngược lại, động tác của đối phương rất dịu dàng.
Casey Selmore thở dài. Cô ấy hiểu ý của đối phương.
"Nghỉ ngơi đi. Chuyện ở đây giao cho tôi."
Rudger nói xong liền giơ tay lên. Casey Selmore và những người khác ngay lập tức được bao quanh bởi bóng đen vây chặt như một cái kén. Bọn họ nhanh chóng được di chuyển đến một địa điểm an toàn khác cách xa chiến trường.
Hành động truyền tống người khác bằng ma thuật không gian sẽ tiêu tốn một lượng lớn ma lực của Rudger. Tuy nhiên, màn sương màu xanh lắc lư xung quanh Rudger dường như không hề giảm kích thước đi chút nào. Thậm chí, màn sương còn nuốt chửng cả làn khói tím mà Rudger thở ra từ chiếc tẩu trong miệng và trở nên lớn hơn trước.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, con quỷ cảm thấy nguy hiểm lạ thường, nó ngay lập tức bắn một đòn t·ấn c·ông tinh thần về phía đối phương. Làn sóng công kích này mạnh hơn đòn t·ấn c·ông của Louispold không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, Rudger vẫn đứng yên sau đòn t·ấn c·ông đó. Hắn thậm chí còn không di chuyển một bước nào, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào con quỷ phía xa.
"... ... Làm sao.....?"
Con quỷ không thể hiểu được. Tinh thần của kẻ này mạnh đến thế sao?
Hơn nữa, nó cảm nhận được có một sức mạnh khó chịu đang xoay quanh Rudger. Thứ đó tương tự như sức mạnh của thần thánh, nhưng lại có một chút khác biệt.
Con quỷ nhớ lại thứ sức mạnh đã nghiền nát cơ thể Louispold.
"Phép thuật không có bất kỳ động tác hay lời niệm chú nào. Tại sao nó có thể hoạt động được?"
Ký ức của nó đã sớm dung hợp với ký ức của Louispold. Nhưng ngay cả sau khi đã xem qua tất cả, con quỷ vẫn không thể nào hiểu được thứ phép thuật kinh khủng kia sinh ra kiểu gì.
"Thứ đó thực sự là phép thuật sao?"
Lần đầu tiên Rudger phản ứng trước câu hỏi của con quỷ. Hắn yên lặng gật đầu coi như thừa nhận. Điều này càng khiến con quỷ thêm hoài nghi.
"Làm sao mà ngươi có thể sử dụng phép thuật như vậy được?"
"Rất đơn giản. Là lòng tin."
"Cái gì? Ngươi có thể sử dụng nhiều sức mạnh như vậy chỉ với thứ như thế sao?"
"Tại sao ngươi lại nghĩ ta không thể làm được?"
Con quỷ nhất thời không biết phản bác lại ra sao. Nếu nói vô lý thì không đúng, rõ ràng đối phương hoàn toàn có thể làm được. Nhưng nếu bảo nó thừa nhận thứ kia có lý thì nó không làm được.
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?
"Ngươi có phải là con quỷ xuất hiện trong những tài liệu ghi chép không?"
"Ta không phải ác quỷ, tên ta là Basara. Chính con người các ngươi mới là những kẻ tùy tiện gọi chúng ta bằng cái tên kỳ quái kia."
"Sao cũng được, điều đó lúc này đã không còn quan trọng nữa."
Rudger không giấu được sự thất vọng trong giọng nói.
Thứ gọi là 'Phép thuật' khái niệm mà hắn đã từng nghĩ là không tồn tại đã trở thành hiện thực. Nếu những thứ được cho là bất khả thi đã trở thành khả thi thì chẳng có gì là không thể xảy ra kể cả việc tạo ra phép thuật mà không cần niệm chú hay công thức.
Rudger đã tiến xa hơn khi tạo ra phép thuật mà không cần đến công thức thi triển, niệm chú hay thủ ấn mà chỉ cần có lòng tin của bản thân.
Một phép lạ có thể bẻ cong quy luật của thực tế.
Một trải nghiệm kỳ diệu.
"Đến đây đi, ác quỷ."
Phép thuật thực sự mà Rudger thực hiện chính là lòng tin của hắn vào sự vô tận của ma pháp.