Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 253: Chân tướng (3)




Chương 253: Chân tướng (3)

Và thế là mấy nhà nghiên cứu đã tiết lộ cho James Moriarty mọi chuyện về những gì đang xảy ra ở đây.

Nhà nguyện Thép - Một dự án tạo ra những người máy như một loại v·ũ k·hí chiến lược đáng sợ có thể được sử dụng trong c·hiến t·ranh. Việc bọn họ cố gắng cấy ghép linh hồn người sống vào thân xác máy móc nhằm mục đích khiến những người máy này có thể tự hoạt động trơn tru và tự chủ hơn. Những cỗ máy này sẽ hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân một cách vô điều kiện.

Cũng có một vài kẻ từ chối lời đề nghị của James Moriarty vì lòng trung thành và tất nhiên kết cục của mấy kẻ đó là nằm lại dưới đòn t·ấn c·ông của [Ater Nocturnus].

Chứng kiến độ tàn bạo của người trước mặt, những kẻ còn lại đồng loạt khai ra hết những gì bản thân biết.

"Đó là tất cả?"

"Vâng vâng. Đúng vậy. Đó thực sự là tất cả những gì chúng tôi biết."

"Có vẻ như mọi thứ đều khớp với những gì đang diễn ra."

James Moriarty thờ ơ nói.

"Vậy thì chúng tôi... ... ."

"Các ngươi vẫn nhớ tên những đứa trẻ b·ị b·ắt làm thí nghiệm chứ?"

Trước câu hỏi bất ngờ đó, khuôn mặt của mấy nhà nghiên cứu dần dần cứng lại.

"Cái gì?"

"Sao có thể...."

Các nhà nghiên cứu im lặng không biết nên trả lời như thế nào.

Không ai trong số chúng thực sự nghĩ ra tên của bất kỳ đứa trẻ nào được dùng làm vật thí nghiệm.

Bởi vì ngay từ đầu bọn chúng đã không quan tâm đến những sinh mạng đó, bản thân những kẻ này cảm thấy điều đó là không cần thiết. Dù sao thì những đứa trẻ b·ị b·ắt đến đây cũng chỉ là những đứa trẻ xuất thân từ khu ổ chuột, những người như thế c·hết cũng chẳng có ai quan tâm.

Những kẻ này không ngờ James Moriarty sẽ hỏi bọn chúng vấn đề này.

"Chúng tôi thực sự không nhớ."

"Cái đó... ... ."

Sắc mặt của những nhà nghiên cứu trở nên tái nhợt khi nhận ra tình hình hiện tại. Bọn chúng đều nhìn về phía James Moriarty với ánh mắt đầy sợ hãi.

James Moriarty lúc này đang ngồi vắt chân trên ghế, thấy biểu cảm kinh hoàng của những kẻ đối diện, hắn chỉ cười lạnh.

"Thế à?"

Một nụ cười lạnh lùng đến mức khiến mọi người bên trong rùng mình.

Ngay sau đó, cái bóng đen khổng lồ không tiếng động trùm lên nhấn chìm toàn bộ những người có mặt trong phòng.

* * *

Một lúc sau, Hans mới chậm chạp bước vào phòng thí nghiệm đầy máu.

Cau mày nhìn những xác c·hết rải rác xung quanh mình, Hans cố gắng tiến về phía James Moriarty đồng thời tránh chạm vào những xác c·hết dưới chân.

"Mọi chuyện kết thúc chưa?"

"Cũng tạm rồi."

"Không phải anh nên giữ vài kẻ sống sót sao? Tôi nghĩ chúng ta vẫn cần bọn chúng để tiến hành thí nghiệm."

"Không cần."



James Moriarty quay lại nhìn Hans và nói.

"Tôi sẽ tự mình làm việc đó."

"... ... Anh chắc mình sẽ làm được chứ?"

"Tài liệu nghiên cứu vẫn còn ở đây."

James Moriarty mở những tài liệu lấy được từ các nhà nghiên cứu ra.

"Lý do mấy kẻ đó b·ắt c·óc t·rẻ e·m là vì linh hồn của những đứa trẻ sẽ dễ dàng cấy ghép vào máy móc hơn."

"Vậy đó là lý do tại sao người bên ngoài ban nãy....."

"Cơ thể của người trưởng thành gần như đã hoàn tất việc phát triển và định hình cấu trúc nên rất dễ dàng bị phá huỷ nếu có rạn nứt giữa linh hồn và thể xác. Trẻ con thì không giống vậy."

Ngoài ra, những kẻ thực hiện thí nghiệm còn cố gắng tạo ra một người máy có thể tuân theo vô điều kiện mệnh lệnh của người điều khiển bằng cách thực hiện một số xử lý trên linh hồn trong quá trình cấy ghép. Linh hồn của những đứa trẻ rất trong sáng và yếu ớt, rất phù hợp để tiến hành loại thí nghiệm này.

"Thí nghiệm mãi cho đến gần đây mới hoàn toàn thành công. Hôm nay bọn chúng triển khai một đợt b·ắt c·óc trên diện rộng cũng nhằm việc gia tăng số lượng người máy."

James Moriarty vừa xem tài liệu nghiên cứu vừa giải thích cho Hans.

Bên trong tài liệu này ghi chú chỉ có hai thí nghiệm thành công, tất cả những người máy đánh ký hiệu phía sau Beta đều bị gạch chéo đỏ đồng nghĩa với thất bại.

Có lẽ Sally cũng đã... ... .

James Moriarty lắc đầu.

Ưu tiên hàng đầu lúc này là cứu Arte.

James Moriarty đặt xác Arte vào ống nghiệm. Khi máy móc khởi động, chất lỏng màu xanh tràn vào ống thuỷ tinh.

Hans nhìn Arte dần chìm trong chất lỏng màu xanh lá cây.

"Làm vậy có tác dụng sao? Đứa trẻ này đ·ã c·hết rồi."

"Đúng là nó đ·ã c·hết. Nhưng linh hồn vẫn còn đó. Arte chưa c·hết hẳn."

"Ngay cả như vậy... ... ."

Hans băn khoăn không biết có nên nói điều này hay không, nhưng sau đó cậu ta cũng hạ quyết tâm mở miệng.

"... ... Đứa trẻ đó khi mở mắt ra sẽ không phải là đứa trẻ mà anh từng biết."

"Tôi biết."

James Moriarty cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho trường hợp này.

Linh hồn của Arte sẽ được cấy vào một cỗ người máy trống rỗng có tên là Alpha.

Mặc dù James Moriarty sẽ không cắt bỏ linh hồn, đẽo gọt hay xử lý như những thử nghiệm trước đó, nhưng kể cả như vậy, linh hồn của Arte cũng vẫn sẽ có thay đổi. Ngay khi linh hồn được cấy ghép thành công thì khả năng cao người máy tỉnh lại sẽ là thứ gì đó khác chứ không phải là Arte.

James Moriarty biết những gì có thể sẽ diễn ra nhưng hắn thực sự không muốn đưa ra câu trả lời cho điều đó. Lúc này, hắn chỉ hy vọng đứa trẻ trước mặt có thể sống tiếp bất kể cái giá phải trả là như thế nào.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Chỉ có thể chờ đợi thôi."

"Vậy thì tôi đoán mình sẽ phải rời đi trước."

"Tôi cũng nghĩ vậy. Chúng ta sẽ quay lại đây sau."



James Moriarty lấy ra tên của những người được liệt kê trong tài liệu nghiên cứu. Các tổ chức tài trợ cũng như địa điểm của các phòng thí nghiệm và nhà máy ẩn giấu khác.

Hans nhìn qua danh sách chủ mưu dài ngoằng, lắc đầu mệt mỏi.

"Đúng là những kẻ điên. Không thể tin được là tin đồn về việc khơi mào c·hiến t·ranh lại là sự thật."

Đây không phải là một thời đại hoàn toàn hòa bình. Các cường quốc luôn nhăm nhe chiếm đoạt càng nhiều đất đai và tài nguyên càng tốt.

Tuy nhiên, sức mạnh của những quốc gia này về cơ bản đều ngang nhau nên thế cục của bản đồ thế giới hiện tại vẫn đang ở trạng thái giằng co trong âm thầm.

Nhưng nếu có một bên bí mật tích trữ được một l·ực l·ượng c·hiến đấu khổng lồ như thế này thì câu chuyện sẽ hoàn toàn khác.

Sự cân bằng của thế giới sẽ bị phá vỡ.

Phòng thí nghiệm bí mật này hiện giờ đã rơi vào tay James Moriarty. Tất nhiên là bọn hắn sẽ không thể giấu bí mật này mãi được.

Nếu các báo cáo bổ sung không được đưa lên trên đúng hạn, những kẻ đó sẽ nhận ra điều gì đó bất thường và cử người đến, lúc đó mọi chuyện sẽ không thể ém nhẹm được.

"Hans. Chúng ta chỉ có nhiều nhất một tuần. Phải công bố thứ này càng nhanh càng tốt."

"Một tuần? Quá ngắn!"

"Chúng ta có thể kéo dài thời gian bằng việc gây ra chút náo động thu hút sự chú ý của công chúng, nhưng không được quá lâu."

Nếu một dự án được thực hiện bí mật bị gián đoạn, những người liên quan sẽ cố gắng che đậy nó bằng mọi cách. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu bọn chúng b·ị đ·ánh úp không kịp trở tay và tin tức bị truyền ra ngoài không kịp kiểm soát?

Khi đó, những kẻ liên quan sẽ không dám hành động bất cẩn.

"Tôi nghĩ tỷ lệ cược sẽ nghiêng về phía bọn chúng. Dù sao chiến trường này cũng là sân nhà của những kẻ đó."

"Nhưng chúng ta vẫn đang nắm tiên cơ. Và tôi cũng đã tìm được một người giúp sức không tồi."

Người mà James Moriarty nhắc đến đương nhiên là Casey Selmore.

"Vậy tiếp theo anh định làm gì?"

"Ngoài nơi này ra, còn có một khu mỏ bỏ hoang ở nơi khác."

"Một mỏ than khác sao?"

"Đó là một mỏ kim loại quý hiếm vẫn đang được khai thác."

Hans nhớ mang máng bản thân đã từng nghe thấy một tin tức gì đó tương tự.

"Mỏ khai thác kim loại quý hiếm? Nhưng tôi nghe nói nó đã bị đóng cửa vì kim loại quý hiếm không còn được sản xuất ở đó nữa."

"Tin tức đó chỉ nhằm che mắt người ngoài thôi. Kim loại hiếm vẫn đang được khai thác để sử dụng cho việc sản xuất người máy."

"Thật kỳ lạ! Sao những kẻ đó có thể giấu kín được tin tức về một khu mỏ có kim loại quý hiếm được?"

Để khai thác kim loại quý cần rất nhiều nhân lực và vật lực. Nhân số lớn như vậy không thể nào không thu hút sự chú ý của truyền thông.

"Bởi vì bọn chúng không sử dụng con người."

"Không thể nào! Đừng nói là...."

"Cậu nghĩ đúng rồi đấy."

James Moriarty nói ra những ý nghĩ vừa loé lên trong đầu Hans.

"Bọn chúng sử dụng những chủng tộc khác làm nô lệ khai thác."



* * *

Phía trước mỏ kim loại quý hiếm được coi là lớn nhất Vương quốc Delica, mặt Hans đanh lại sau khi nhận được thông tin từ con chuột mà mình vừa gửi đi thăm dò.

"... ... Tin xấu đấy. Tôi kiểm tra bên trong có rất nhiều người. Hầu hết là thú nhân và người lùn. Mấy kẻ này điên cả rồi. Chế độ nô lệ chủng tộc đã kết thúc gần nửa thế kỷ rồi, sao bọn chúng vẫn dám làm như vậy?"

"Nếu bọn chúng quan tâm đến điều đó thì đã không b·ắt c·óc cả đồng loại của mình để làm vật thí nghiệm."

"Cũng đúng. C·hết tiệt! Không thể tin được chính phủ nơi này lại có thể thực hiện một hành động điên rồ như vậy? Làm vậy có khác gì mấy tên Thuật sĩ chứ?"

Hans tỏ ra khó chịu vô cớ và đá vào một cái cây gần đó. Dù cậu ta đã từng chứng kiến nhiều thứ kinh khủng nhưng cậu ta vẫn cảm thấy ghê tởm với hành động b·ắt c·óc t·rẻ e·m và dùng chúng làm vật thí nghiệm.

"Vậy anh tính sẽ làm gì tiếp?"

"Chúng ta cần phá huỷ chỗ này."

"Tôi biết. Nhưng chỗ này không giống khu mỏ hoang vừa nãy, quân số bên này đông hơn nhiều."

"Hãy vào trong đã. Tôi cần xem xét tình hình trước."

Sau khi đưa ra quyết định, hai người lặng lẽ tiến vào khu mỏ khai thác. Con đường bí mật đã bị họ chặn lại để chắc chắn sẽ không có ai bên ngoài tình cờ nhìn thấy.

Sau một lúc mò mẫm khá lâu, cuối cùng con đường phía trước bị chia cắt và một vách đá lớn xuất hiện.

"Xuống dưới xem sao."

James Moriarty sử dụng ma pháp lơ lửng khiến hai người chầm chậm rơi xuống. Khi chân hai người chạm mặt đất, khung cảnh xung quanh hoàn toàn tối đen như mực.

Keng! Keng!

Một âm thanh yếu ớt bắt đầu dội lên từ phía xa.

Hai người im lặng bước về hướng phát ra âm thanh. Khi bọn họ đến càng gần nơi âm thanh, hai người bắt đầu nhìn thấy ánh sáng xuất hiện.

Bọn họ phát hiện ra trước mặt là một khu mỏ khổng lồ dưới lòng đất. Bên trong đầy ắp những nô lệ người ngợm bẩn thỉu đang khai thác mỏ dưới đòn roi của những cai ngục.

"Đông quá!"

Quy mô nhân số ở đây hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của Hans. Chỉ tính riêng số lượng lính gác đã lên đến gần trăm người.

"Không chỉ có lính canh đâu."

Ánh mắt sắc bén của James Moriarty liếc sang một bên.

Không giống như những người bảo vệ có súng, có một người mặc áo choàng tay cầm quyền trượng đang đứng theo dõi. Kẻ này không nghi ngờ gì chính là một pháp sư.

"Tôi nghĩ việc này sẽ hơi khó khăn đấy."

Trong khi Hans đang băn khoăn không biết phải làm gì thì James Moriarty lại nhìn đi chỗ khác.

'Gì vậy?'

Nhìn theo ánh mắt của James Moriarty, đập vào mắt Hans là một nô lệ có vóc dáng nhỏ bé khác thường, không giống như những nô lệ khác.

Cô ấy trông giống như một cô gái trẻ, nhưng nhìn thấy cô ấy ở một nơi như thế này có nghĩa cô ấy là một á nhân và xét theo kích thước của cô ấy thì rõ ràng người này là một người lùn.

Cô gái người lùn đang điên cuồng vung chiếc cuốc về phía trước và bí mật bỏ vào trong túi vài kim loại bị rơi ra.

Hành động đó bí mật đến mức ngay cả những binh lính theo dõi cũng không để ý đến, nhưng James Moriarty thì khác.

"Hans."

"Anh tính làm gì?"

"Có lẽ chúng ta tìm được người giúp đỡ rồi."

"Hả?"