Chương 252: Chân tướng (2)
Những tên cảnh sát lần lượt ngã xuống trong vũng máu.
Ánh mắt James Moriarty không có chút độ ấm nào. Đối với hắn, những kẻ này c·hết còn chưa hết tội. Hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Kể cả hắn có g·iết hết những tên t·ội p·hạm ở đây thì Arte cũng không thể sống lại. Đứa trẻ đáng yêu cùng mơ ước dang dở của thằng bé sẽ mãi mãi không thể tiếp tục.
James Moriarty tự trách bản thân sao không để ý đến vụ án này sớm hơn. Nếu hắn chú ý đến nó ngay từ đầu, kết quả có thể đã không tồi tệ như thế này. Sally sẽ không b·ị b·ắt cóc và Arte sẽ không vì thế mà m·ất m·ạng.
James Moriarty lúc này thề sẽ loại bỏ tất cả những kẻ liên quan đến vụ b·ắt c·óc.
Nếu có thể sử dụng một địa điểm bí mật như thế này, thậm chí còn mua chuộc được cả cảnh sát chứng tỏ chủ mưu đứng sau vụ việc không đơn giản. Theo những gì Hans thu thập được, rất có khả năng chuyện này còn liên đới đến những kẻ cầm quyền của vương quốc.
Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn hiện tại không đủ sức ảnh hưởng và khả năng điều tra sâu hơn. Quyền lực của những kẻ đó đủ sức nghiền ép c·hết James Moriarty chẳng có chút quyền thế nào.
Hắn cần một trợ giúp hoặc một thứ gì đó khác.
"James Moriarty!!!"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. James Moriarty từ từ quay đầu lại và thấy Casey Selmore đã ở đó từ lúc nào đang trừng mắt nhìn mình. Khuôn mặt méo mó của cô ta chứa đầy những cảm xúc phức tạp.
'Casey Selmore?!'
"Cái quái gì đây? Tại sao anh lại ở đây? Anh đã làm gì thế hả?"
Đôi mắt run rẩy của Casey nhìn qua v·ết m·áu đỏ trên găng tay trắng của James Moriarty và cuối cùng quay sang t·hi t·hể của Arte nằm phía dưới.
Sự xuất hiện của Casey Selmore ngay lập tức khiến James Moriarty nhớ đến danh tiếng của người này. Tác dụng của việc luôn được lên trang nhất của mọi tờ báo dù ở bất cứ nơi đâu.
Khuôn mặt thường ngày thoải mái của Casey Selmore lúc này đã biến mất.
"Anh không muốn giải thích gì sao?"
James Moriarty nhìn tình hình xung quanh. Một không gian tràn ngập xác c·hết, máu mẽ vương vãi khắp nơi. Còn hắn thì đứng một mình ở trung tâm. Dù nhìn kiểu gì thì hắn cũng là kẻ đáng nghi hơn cả.
"Nếu là hiểu lầm... ... ."
"Casey Selmore!"
James Moriarty ngắt lời. Hắn quyết định sẽ chơi một canh bạc lớn. Và hắn cần sự trợ giúp của Casey Selmore bất kẻ theo hướng tích cực hay tiêu cực.
"Tôi đã từng nghĩ cô rất thông minh, nhưng không ngờ cô lại có thể hỏi một câu ngu xuẩn như vậy."
Giọng nói phát ra lạnh lùng và khô khốc đến mức khó có thể tin rằng nó là do chính hắn thốt ra. Hắn không cần người khác hiểu, không cần người khác phải cảm thông.
Khoảnh khắc James Moriarty nói ra những lời đó, hắn đã hoàn toàn đặt lập trường của mình đối địch với Casey Selmore. Hắn lúc này không còn là giáo sư của Đại học Ordo nữa mà là cố vấn t·ội p·hạm James Moriarty.
Và cuộc trò chuyện ngày hôm đó một lần nữa lại tái diễn trước mắt 'Casey Selmore'.
James Moriarty đã thốt ra rất nhiều lời làm tổn thương Casey Selmore.
Casey Selmore khi nghe xong trông như sắp khóc. Nhưng cô ấy vẫn kiên cường rút đũa phép ra chiến đấu.
James Moriarty thấy vậy cuối cùng cũng mỉm cười, hắn gõ nhẹ quyền trượng xuống sàn. Ngay lập tức, một cơn lốc đột nhiên xuất hiện trên mặt đất cuốn phăng những tảng đá khiến chúng bay tứ tung.
Casey Selmore lùi lại một bước, một viên đá bất thình lình bay đến hất văng đũa phép của cô ta đi. Ngay lập tức, hơi nước đột nhiên ngưng tụ lại hình thành những chiếc roi dài trong không trung cuốn lấy đũa phép khiến nó quay trở lại tầm tay của Casey Selmore.
Đây chính là khả năng đặc biệt của những pháp sư đơn nguyên tố.
Thời điểm James Moriarty suy tính xem nên giả bộ chiến đấu rồi rút lui như thế nào cho ổn, một tiếng động lớn bất chợt vang lên.
Chiiik!
Những con ốc trên đường ống dày chạy phía trên trần nhà bị hất văng đi, hơi nước trắng xoá bên trong như l·ũ c·uốn bốc ra khắp xung quanh khu đất trống.
Hơi nước nóng và áp suất cao ngay lập tức hình thành sương mù che khuất tầm nhìn của hai người, các đường ống phía trên không chịu được nhiệt độ quá cao không lâu sau liền sập xuống.
"Đứng lại!!!"
Casey Selmore cố gắng đuổi theo James Moriarty trong làn hơi nước, nhưng cản đường cô ta là đ·ống đ·ổ n·át của những đường ống bị sập. Những mảnh đá vụn rơi không ngừng từ phía trên khiến tầm nhìn và phạm vi hoạt động của cô ta bị hạn chế.
"Anh trai!"
Giữa khung cảnh hỗn loạn, James Moriarty chợt nghe thấy tiếng hét của Hans từ xa.
"Lối này! Nhanh lên!"
James Moriarty ngay lập tức bế t·hi t·hể của Arte chạy đến nơi Hans ra hiệu. Ngay sau đó, trần nhà sụp xuống ngay dưới chân họ kèm theo những âm thanh ầm ầm.
"Anh trai. Đứa trẻ đó... ... "
"... ... ."
"... ...Được rồi. Tôi sẽ không hỏi. Nhưng có thứ này anh cần phải xem. Theo tôi!"
Hans dẫn đường cho James Moriarty vào sâu bên trong mỏ than. Khi hai người đi vào sâu hơn, khung cảnh hai bên không còn là mỏ than nữa mà thay vào đó là một phòng thí nghiệm bí mật đã được tân trang lại.
Cuối cùng, hai người bước chân vào một phòng thí nghiệm khổng lồ. Trông nó giống như một nhà máy hơn là phòng thí nghiệm.
Đâu đâu cũng chứa đầy những thiết bị cơ khí phức tạp, những hình nhân bằng kim loại có hình dạng giống con người đang được di chuyển trên thanh ray trần nhà.
"Anh thấy những thứ đó không?"
"Bọn chúng đang sản xuất người máy."
Tuy nhiên, những người máy này có phần không giống bình thường.
Tại sao phải lén lút sản xuất thứ này ở một khu mỏ hoang?
Tại sao lại phải b·ắt c·óc nhiều người như vậy?
Câu trả lời nhanh chóng được tiết lộ khi hai người bước vào sâu bên trong.
"Cái này... ... ."
Hans không thốt nên lời còn James Moriarty thì chỉ im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Thứ hai người nhìn thấy là một ống thủy tinh lớn.
Một người đàn ông trưởng thành được đặt trong một ống thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu xanh lá cây với đôi mắt nhắm nghiền. Các ống thủy tinh được nối với nhau bằng những sợi dây phức tạp và ở cuối sợi dây là một hộp làm bằng thép.
Bên trong ống thuỷ tinh là một người máy được mô phỏng theo hình dạng con người.
Bỗng có một sự thay đổi xảy ra trong ống thủy tinh màu xanh lá cây chứa người đàn ông.
!!!
Người đàn ông đang ngủ say như c·hết chợt mở mắt ra, ngay sau đó toàn thân người này bắt đầu vặn vẹo.
Những thay đổi không dừng lại ở đó.
Khuôn mặt của người đàn ông dần trở nên biến dạng nghiêm trọng và các bộ phận trên cơ thể anh ta bắt đầu sưng lên như những quả bóng bay.
"Chúa ơi... ... ."
Nhìn ống thủy tinh lúc này đã hoàn toàn nhuốm màu đỏ tươi, Hans khó khăn lắm mới nuốt xuống được tiếng chửi thề của mình.
"Anh trai. Cái này... ... ."
"Vậy ra đây là lý do những kẻ này lại phải b·ắt c·óc một số lượng lớn người."
Không khó đoán ra mục đích thực sự của các loại dây dẫn và ống thuỷ tinh. Những kẻ này đang tiến hành thí nghiệm cấy ghép linh hồn người sống vào cơ thể người máy.
"Tại sao bọn chúng lại làm điều này?"
Đôi mắt của James Moriarty híp lại, tập trung vào một nơi.
Việc thí nghiệm vẫn đang tiếp tục có nghĩa là vẫn còn người ở đây.
Hắn đã thề bất kể chủ mưu là ai, hắn chắc chắn chúng sẽ phải trả giá.
Nhưng đồng thời, James Moriarty cũng cảm thấy có chút hy vọng đang dấy lên. Hắn không biết liệu đó có phải là cách đúng đắn hay đó là một sai lầm khác không thể sửa chữa. Nhưng ít nhất thì hắn hy vọng Arte có thể được hồi sinh theo cách này.
"Hans, bảo vệ Arte giúp tôi."
"Anh tính làm gì?"
"Tôi sẽ vào trong điều tra."
James Moriarty giao Arte cho Hans.
Ngay sau đó, cơ thể hắn liền bị bao phủ bởi bóng tối.
* * *
"Aaaah! Chạy mau!"
"Quái vật, quái vật! Mấy gã ở lối vào đó làm cái quái gì vậy?"
Những người bảo vệ bên trong phòng thí nghiệm bí mật liên tiếp nã đạn vào con quái vật trước mặt. Nhưng con quái vật màu đen này không hề bị ảnh hưởng bởi súng đạn, nó nhanh chóng g·iết c·hết mọi thứ trong tầm mắt.
Máu và xác c·hết vương vãi khắp mọi nơi dọc theo đường đi của cái bóng. Một số kẻ cố gắng bỏ chạy, nhưng con quái vật không bỏ sót bất kể một ai trong số chúng.
Tiếng súng và tiếng la hét tưởng chừng như kéo dài vô tận bỗng dừng lại.
Cuối cùng, khi phần lớn người trong phòng thí nghiệm đ·ã c·hết hết, những kẻ sống sót còn lại tập trung ở trung tâm phòng thí nghiệm không ngừng run rẩy.
Thân ảnh của James Moriarty sau khi loại bỏ ma pháp, ngay lập tức xuất hiện trước mặt họ.
"Các ngươi là những kẻ cuối cùng."
"Làm ơn hãy tha mạng cho chúng tôi!"
Khi sinh vật trước mặt phát ra tiếng của con người, một trong những nhà nghiên cứu lập tức lên tiếng cầu xin.
Ngay sau đó, một cái bóng không chút do dự đâm vào ngực ông ta.
"Câm miệng! Ta có cho phép các ngươi nói sao?"
Thi thể của nhà nghiên cứu vừa lên tiếng bị bóng đen lôi đi và vứt sang một bên.
Làn da của những người còn lại đều trở nên tái nhợt trước lời cảnh báo của James Moriarty.
James Moriarty phớt lờ phản ứng của những kẻ này, hắn ngồi vào một chiếc ghế trống bên cạnh.
"Giờ thì......."
Đôi mắt của James Moriarty ánh lên vẻ nham hiểm.
".........nói cho ta biết tất cả những gì các ngươi đang làm ở đây."