Chương 234: Cuộc gặp gỡ tình cờ (1)
Phải gần hai tiếng sau, Rudger mới từ tầng hai đi xuống. Hans khoanh tay chờ đợi bên dưới, càu nhàu khi nhìn thấy Rudger đang lê từng bước về phía mình.
"Sao anh xuống muộn thế? Tôi đợi từ nãy đến giờ rồi đấy."
"... ... Tôi không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa."
"Bộ đồ đẹp đấy chứ."
Hans nhìn nhanh bộ quần áo mà Rudger đang mặc. Quần áo làm từ chất liệu có tông màu đen và được trang trí lộng lẫy bằng bạc chế tác tinh xảo. Sự kết hợp chỉ có hai màu đen và bạc trông không hề nhàm chán mà tạo cảm giác cực kỳ cổ điển. Những sợi chỉ sang trọng và màu sắc rất phù hợp như thể chúng được thiết kế riêng cho Rudger vậy.
Những vị khách trong cửa hàng đều rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Rudger.
"Người đó là ai? Anh ta lấy bộ đồ đó ở đâu thế?"
"Đợi chút. Người đó có phải là Rudger Chelici không?"
"Rudger Chelici? Chính là người công bố luận án ma thuật gần đây sao?"
Khi mọi người bắt đầu nhận ra Rudger, Hans cảm thấy không ổn liền lên tiếng.
"Anh trai, tôi nghĩ chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Khi hai người định ra ngoài, bọn họ bỗng chạm mặt hai người khách đang muốn bước vào cửa hàng.
"Hả? Giáo sư Rudger?"
"Giáo sư Selina? Giáo sư Merylda?"
Selina và Merylda rất ngạc nhiên khi thấy Rudger xuất hiện ở đây.
"Anh làm gì ở đây vậy, giáo sư Rudger?"
"Tôi đến mua vài bộ đồ mới."
"À, tôi thấy rồi. Anh có vẻ rất quan tâm đến ngoại hình nên đến đây cũng không có gì lạ."
Giáo sư Merylda chợt dùng tay huých Selina đứng bên cạnh.
Khi Selina quay lại nhìn Merylda với ánh mắt hỏi chuyện gì đang xảy ra, Merylda nháy mắt ra hiệu.
'Ah.'
Selina lúc này mới nhận ra ý của đồng nghiệp, cô vội vàng định mở miệng nhưng lại chẳng biết nói gì. Cô ấy đành đưa mắt cầu cứu.
'Tôi nên làm gì đây?'
Merylda lắc đầu thở dài. Cô ấy mỉm cười rạng rỡ và nói chuyện với Rudger.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp anh ở đây đấy, giáo sư Rudger."
"À vâng."
"Hôm nay Selina và tôi định đi mua sắm. Nhưng tôi đột nhiên có hẹn mất rồi. Vậy anh có thể đi cùng cô ấy thay tôi không?"
"Hả?"
Không để cho Rudger kịp nói gì thêm, Merylda đã nhanh chóng bàn giao và rời đi.
"Vậy tôi đi nhé! Chúc hai người đi chơi vui vẻ!"
"Hả?!"
"Ơ!"
Chẳng bao lâu sau, thân hình của Merylda đã biến mất ở phía xa. Selina và Rudger thậm chí còn không có thời gian để nói gì thêm.
Bầu không khí giữa hai người trở nên khó xử khi ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn về hướng này. Rudger nghĩ rằng mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này mãi nên hắn nắm tay Selina bước ra khỏi của hàng.
"Đi thôi."
"Cái gì?"
Selina không nói được lời nào liền bị kéo ra ngoài. Cả hai hòa vào đám đông một cách tự nhiên và dừng lại khi đến một con phố khá yên tĩnh.
Rudger liếc nhìn phía sau, sau khi chắc chắn không còn ai theo dõi bọn họ nữa mới thả lỏng người. Lúc này hắn mới quay sang hỏi han người bên cạnh.
"Cô Selina. Cô vẫn ổn chứ?"
"... ... ."
Selina không trả lời. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào bàn tay Rudger đang nắm tay mình với khuôn mặt đỏ bừng. Selina nhanh chóng buông tay Rudger ra rồi dùng hai tay vỗ nhẹ vào má cho bớt nóng.
"Tôi thấy dạo này trời có vẻ nóng."
"Đúng vậy."
"Tôi xin lỗi. Có vẻ như anh đang dở việc ở cửa hàng."
"Không có gì! Tôi cũng vừa xong việc."
Selina siết chặt và thả lỏng tay. Cô ấy theo bản năng nghĩ rằng mình không nên bỏ lỡ cơ hội này.
"Giáo sư Rudger!"
"Sao thế?"
"Anh hiện tại có bận gì không?!"
Rudger suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
"Hôm nay tôi khá rảnh, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Khuôn mặt của Selina sáng lên.
"Vậy thì..... vậy... ... anh có muốn cùng dùng bữa không?"
"... ... ."
"Không thể sao?"
Nhìn Rudger đang suy nghĩ, Selina có vẻ lo lắng.
"Được. Tôi nghĩ đấy cũng là một ý kiến không tồi."
Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt Selina.
***
Merylda tự nhiên hòa vào đám đông lén đi theo Rudger và Selina.
Nhưng Merylda không biết phía sau cô ấy còn có một người nữa.
'Cô ta làm gì vậy?'
Hans ẩn mình vào trong đám người nghi ngờ nhìn Merylda đang lén theo dõi Rudger và Selina.
'Người này cũng là giáo sư ở Theon. Tại sao cô ta lại theo dõi anh trai?'
Khi Merylda gặp Rudger, người này đột nhiên nói rằng có hẹn và bỏ Selina lại. Hành vi đó rất không tự nhiên và đáng ngờ.
Hans đột nhiên có một ý nghĩ bất an.
'Đừng nói là cô ta đang nghi ngờ thân phận của anh trai đấy chứ?'
'Hơn nữa, còn cô gái tóc hồng đó. Cô ta chính là người ở lễ hội ngày hôm đó.'
Người tên Selina này nói rằng hầu như không nhớ những gì đã xảy ra ngày hôm đó, nhưng người tên Merylda này có vẻ không ngây thơ như thế.
'Có lẽ cô ta đang điều tra thứ gì đó từ anh trai.'
Nếu mọi việc tiếp tục như thế này, Rudger có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Hans rất lo lắng. Cậu ta ngay lập tức gọi một con chuột gần đó và nhét tờ giấy vào miệng nó.
"Đi đi."
Chụp!
Con chuột đáp lại lời Hans bằng cách kêu chít chít rồi biến mất vào trong con hẻm.
Sau khi đuổi con chuột đi, Hans hạ quyết tâm rồi cẩn thận đi theo Merylda.
Một cuộc rượt đuổi kỳ lạ bắt đầu.
* * *
"Giáo sư Rudger. Ở đây."
Nơi Selina dẫn Rudger đến là một nhà hàng trên một con phố đông đúc. Có lẽ vì khá nổi tiếng nên nơi này luôn trong tình trạng đông khách.
"Chúng tôi đã đặt chỗ trước. Vào trong thôi."
Nhưng Selina ngay lập tức phải đối mặt với một vấn đề khác phát sinh.
"Vâng, thưa quý cô? Xin hỏi cô có đặt chỗ trước không?"
......
"Ngày đặt chỗ của cô là hôm nay phải không?"
"Đúng vậy. Tôi có đặt bàn trưa hôm nay."
"Để tôi xem lại. Có phải là cô Merylda không ạ?"
"À... ... ."
Selina hơi xấu hổ vì khi đặt chỗ tại nhà hàng, cô ấy đã đặt bàn dưới tên của Merylda.
"À không, cô ấy hôm nay có việc bận đột xuất nên tôi đến thay."
"Tôi xin lỗi thưa cô. Theo quy định của nhà hàng, chúng tôi cần xác nhận của người đã đặt chỗ."
"Vậy sẽ mất bao lâu nếu tôi đợi tới lượt?"
"Hiện tại đang có hơn ba mươi lượt khách hàng đang đợi bên ngoài. Tôi nghĩ cô sẽ phải đợi ít nhất hai tiếng đồng hồ."
"Ôi trời! Cái này......."
Selina cảm thấy cực kỳ bối rối. Giữa lúc cô đang thấy rất xấu hổ thì Rudger tiến lên hỏi tình hình.
"Có vấn đề gì không?"
"A! Ngài Rudger."
Nhân viên cửa hàng nhận ra Rudger, anh ta ngay tức khắc thay đổi thái độ.
"Đợi chút, xin hai người vui lòng đợi một lát!"
Anh ta vội vã bước vào trong và nói chuyện với đầu bếp, sau đó anh ta nhanh chóng trở ra.
"Vâng, thưa hai vị. Rất may là bên trong hiện tại vừa khéo còn một bàn trống. Một nhóm khách vừa huỷ chỗ, xin mời hai người vào trong."
Selina khá sửng sốt khi nghe người phục vụ nói vậy, cô không ngờ là bản thân hôm nay lại may mắn đến thế.
Nhưng Rudger thì biết lý do thực sự. Tuy nhiên, vì điều đó khiến Selina vui vẻ nên hắn cũng không nói gì cả.
"Quý khách. Chúc hai người có một bữa ăn ngon miệng."
Rudger anh vỗ vai động viên người phục vụ khi đi qua ngụ ý anh ta đã làm rất tốt. Đôi mắt của người phục vụ kinh ngạc, sau đó anh ta ngay lập tức cúi đầu xuống chào hắn.