Chương 206: Vương quốc Delica (2)
Đêm nay chú định sẽ là một đêm dài.
Sau khi rời Baltanung, Casey Selmore quay trở lại Leathervelk.
Ánh trăng xanh xuyên qua rèm chiếu sáng chiếc ghế sofa trong phòng.
Betty đang ngủ, cuộn tròn trên ghế như một con tôm. Có lẽ cô ấy ngủ quên. Đôi lúc Casey Selmore thắc mắc sao một người máy lại có thể ngủ được? Cô ta không biết trạng thái hiện tại của Betty là đang ngủ thật hay chỉ đang 'bắt chước' ngủ.
Casey Selmore đắp chăn cho Betty rồi trở về phòng.
Giường của cô ta chất đầy các loại tài liệu và đống hành lý đến mức dường như không còn chỗ để nằm.
Sau khi đẩy hành lý của mình ra xa để tạo khoảng trống, Casey Selmore nhảy lên giường. Cô ta lấy ra một tờ giấy có vết ố màu xanh chính là tờ giấy chứa ma pháp của Rudger.
Casey Selmore tập trung phép thuật vào đầu ngón tay. Dần dần, hai loại phép thuật đan xen vào nhau trên tờ giấy.
Casey Selmore từ từ nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, thứ trước mắt cô ta là một con sông chảy xiết. Đây là dòng chảy ký ức của người truyền ma pháp.
Casey Selmore chậm rãi lội ngược dòng con sông ký ức.
Trong dòng nước trong suốt, những hình ảnh của quá khứ lướt qua như những thước phim ngắn. Casey Selmore đều bỏ qua chúng. Cô ta đang cố gắng tìm kiếm một ký ức xưa cũ. Ký ức gắn liền với một người mà cô ta vẫn luôn theo đuổi.
Không bao lâu sau, Casey Selmore đã tìm thấy thứ mình cần. Cô ta dừng lại trước một đoạn ký ức. Tầm nhìn của Casey Selmore trở nên tối đen trong giây lát rồi nhanh chóng sáng trở lại.
'Đây là...?'
Khi Casey Selmore mở mắt ra, thứ cô ta nhìn thấy trước mặt là khung cảnh của Vương quốc Delica ba năm trước.
Trong khung cảnh quen thuộc đó, có một người đàn ông đang chậm rãi bước vào thành phố. Trong quá khứ, người này được gọi với cái tên James Moriarty. Ngoại hình của hắn ta hiện tại không thay đổi nhiều so với ba năm trước.
'Thật kỳ lạ!'
Casey Selmore chợt phát hiện ra bản thân đang xem những ký ức này ở một góc nhìn hoàn toàn không phải chủ nhân của chúng. Dù có chút nghi ngờ nhưng điều đó không ngăn cản cô ta tiếp tục xem đoạn ký ức. Casey Selmore không thể nói rõ được trạng thái lúc này của bản thân, nhưng cô ta có thể cảm nhận được một số suy nghĩ, tâm tình của đối phương.
Khi vừa đặt chân đến Vương quốc Delica, James Moriarty có chút phấn khích.
'Nghe nói nơi đây là nơi tụ tập của các nhà toán học và khoa học nổi tiếng.'
Đôi mắt hắn sáng lên như thể mong đợi điều gì đó.
Casey Selmore rất ngạc nhiên khi thấy đối phương lộ ra biểu cảm như vậy. Đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến một James Moriarty hoàn toàn khác.
Việc đầu tiên James Moriarty làm là du lịch đến nhiều vùng khác nhau của thủ đô và làm quen với địa lý nơi đây. Bất cứ khi nào hắn nhìn thấy một hiệu sách thu hút sự chú ý của bản thân, hắn đều sẽ ghé vào. James Moriarty mua vài cuốn sách hầu hết đều liên quan đến toán và khoa học.
Casey Selmore đoán có thể đối phương lúc này chưa phải là giáo sư. Cuộc gặp mặt đầu tiên của hai người xảy ra khi James Moriarty đã nhận chức vị giáo sư một thời gian. Mặc dù thân phận là g·iả m·ạo, nhưng Casey Selmore không thể phủ nhận kiến ​​thức và trình độ chuyên môn của đối phương rất uyên bác.
Mặt trời đã lặn và màn đêm dần buông xuống. James Moriarty chậm rãi bước xuống phố tìm chỗ ở tạm. Chợt một cái bóng nhỏ nhô ra từ con hẻm gần đó và va vào hắn ta.
"Hửm?"
"Ôi! Thật sự xin lỗi ngài!"
Người v·a c·hạm là một cậu bé tầm tuổi thiếu niên đội mũ lưỡi trai bán báo. Cậu bé nhìn người vừa bị mình va phải, cuống quít cúi đầu xin lỗi. Vẻ ngoài ăn mặc lịch sự của James Moriarty khiến bất cứ ai nhìn thấy hắn ta đều sẽ liên tưởng đến một quý tộc giàu có.
"Không sao. Cũng là do ta không chú ý."
"Có vết bẩn trên quần áo của ngài... ... ."
"Ý nhóc là thứ này?"
James Moriarty nhìn vết bẩn trên áo khoác và cười lớn.
"Không quan trọng. Quần áo đều có thể giặt được. Cậu nhóc, cậu có b·ị t·hương ở đâu không?"
Cậu bé há hốc mồm trước lời nói của đối phương. Trái ngược với ấn tượng nghiêm túc ban đầu, lời nói và hành động của quý ông này rất ôn hoà.
Casey Selmore xem cảnh này đầu đầy hoài nghi.
'Phản ứng gì đây? Tên này có thể lịch thiệp như vậy ư?'
Phản ứng như thế này hoàn toàn trái ngược so với cuộc gặp mặt đầu tiên giữa hai người. Dù Casey Selmore thừa nhận bản thân cô ta lúc đó đúng là đã nói một vài lời không hay, nhưng như thế này cũng quá trái ngược rồi. Bản thân Casey Selmore có thể cảm nhận được thái độ của James Moriarty lúc này hoàn toàn chân thành, không phải giả bộ.
'Chẳng lẽ đây vốn dĩ là tính cách của tên đó?'
Casey Selmore chợt cảm thấy những gì mà bản thân cô ta vẫn luôn cho rằng hiểu về đối phương lúc này có chút không chân thực.
"A, tôi ổn. Cảm ơn ngài!"
Cậu bé vội vàng nói lời cảm ơn và nhanh chóng bỏ đi. Khoảnh khắc James Moriarty đang bối rối trước phản ứng của đối phương, một tiếng hét vang lên từ con hẻm sau lưng bọn họ. Một người đàn ông bụng phệ xuất hiện.
"Cuối cùng tao cũng tìm thấy mày rồi! Tên trộm c·hết tiệt!"
"Trộm?"
Lúc này James Moriarty mới nhận ra cậu bé đang ôm một cuốn sách trên tay.
"Không đúng!"
Cậu bé giận dữ hét lên.
"Tôi không phải k·ẻ t·rộm. Tôi đã trả tiền rồi!"
"Cái gì?!"
"Chính ông mới là người lật lọng không muốn bán và lấy tiền của tôi!"
"Vớ vẩn! Tao chắc chắn đó là tiền mày đã ă·n c·ắp ở đâu đó! Làm sao một thằng nhóc bẩn thỉu như mày có được số tiền lớn như vậy?"
Đến lúc này, James Moriarty mới hiểu đại khái tình huống.
Người chủ hiệu sách giơ bàn tay hung ác về phía cậu bé bán báo. Cậu bé cứng đờ trước cảnh tượng đó và nhắm chặt mắt lại chuẩn bị chịu đòn.
"Dừng lại."
James Moriarty ra tay ngăn cản người đàn ông.
"Anh là ai?"
Người chủ hiệu sách nhìn trang phục của James Moriarty và thu tay lại.
"Ông là một người lớn sao có thể ra tay đánh trẻ con như vậy?"
"Anh cũng thấy rồi đó. Nó đã lấy trộm sách ở cửa hàng của tôi! Giờ anh tính bảo vệ nó hả?"
Thay vì trả lời, James Moriarty tung một đồng xu về phía người chủ hiệu sách. Người đàn ông theo phản xạ chộp lấy và mở to mắt khi nhìn thấy một đồng tiền vàng.
"Số tiền đó chắc chắn quá đủ để mua lại quyển sách này rồi chứ? Ông không cần thối lại tiền thừa."
"Quý ngài thật hào phóng! Nếu ngài đã nói vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho thằng nhóc kia lần này."
Người chủ hiệu sách nói xong liền vội vàng rời khỏi vì sợ James Moriarty sẽ đòi lại tiền.
Cậu bé run rẩy đứng một bên chứng kiến toàn bộ, một lúc sau mới hoàn hồn cúi đầu cảm ơn.
"Cảm ơn ngài đã giúp đỡ. Nhưng tôi rất xin lỗi, tôi không có tiền để trả lại cho ngài."
"Không quan trọng."
"Sao ạ?"
"Chỉ là tiện tay thôi. Cậu không cần để ý nhiều như vậy."
"... ... ."
Một tia cảnh giác hiện lên trong mắt cậu bé. Cậu không tin tưởng bất kỳ sự trợ giúp miễn phí nào.
"Ta hiểu. Nếu cậu vẫn còn nghi ngờ thì hãy làm giúp ta một việc. Hôm nay là lần đầu tiên ta đến thành phố này nên ta không rành đi lại cho lắm. Cậu có biết nhà trọ nào gần đây không? Nếu cậu chỉ giúp ta, ta sẽ không lấy tiền quyển sách kia."
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
Khuôn mặt của cậu bé sáng bừng lên khi nghe những lời đó.
"Tôi biết một chỗ! Xin hãy theo tôi!"
Casey Selmore đứng cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc.
'Đứa trẻ đó ... ... .'
Casey Selmore có cảm giác quen thuộc khó tả khi nhìn thấy cậu bé đang dẫn đường cho James Moriarty.
* * *
Chỗ ở mà cậu bé dẫn James Moriarty đến là một quán trọ ở vùng hẻo lánh. Tuy nhiên, bên trong khá sạch sẽ vì được quét dọn thường xuyên và giá thành ở đây rất rẻ.
"Đây là chỗ tôi đang ở."
"Cậu ở chỗ này sao?"
Đúng lúc đó, một cô bé dễ thương xuất hiện từ bên trong. Khi nhìn thấy vị khách lạ mặt phía sau, cô bé ngay lập tức trốn sau lưng anh trai mình.
"Anh trai! Người đó là ai vậy?"
"Không cần sợ, đây là một vị khách đã giúp anh. Ngài ấy là một người tốt."
Khi nghe anh trai nói vậy, cô bé liền bước đến gần James Moriarty và cúi đầu chào hắn.
"Xin chào ngài."
"Rất vui được gặp cô bé."
"Ngài có thể thuê phòng ở đây! Khó tìm được chỗ nào rẻ như thế này lắm! Chủ quán ở đây nấu ăn cũng ngon nữa!"
"Này, thằng nhóc Arte kia!"
Đúng lúc này, chủ quán trọ từ trong bếp xuất hiện với tiếng gầm gừ. Người đàn ông này có ngoại hình giống một t·ên c·ướp với bộ râu xù xì. Ấn tượng đầu tiên của James Moriarty về người này là ông ta hẳn đã phải trải qua đủ loại khó khăn trên đời.
"Chào ông chủ!"
"Mày đi đâu mà giờ mới về hả?"
"À, tôi chỉ đi dạo thôi."
"Thế thứ gì đằng sau lưng kia? Mày thực sự đến hiệu sách và mua đống giấy vô dụng đó à?"
"Ặc! Nó không vô dụng đâu!"
"Nghe này Arte! Những người như chúng ta không có thời gian để nhồi nhét bất cứ thứ gì vào đầu đâu. Chăm chỉ kiếm tiền để sống qua ngày đi."
"Được rồi! Tôi đã nghe câu chuyện đó của chú hơn trăm lần rồi! Hôm nay có khách đến đấy!"
Ông chủ đang định tiếp tục giáo huấn cậu bé thì chợt phát hiện ra James Moriarty đứng bên cạnh.
"Anh là ai?"
"Tôi là vị khách do cậu nhóc này dẫn tới. Tôi muốn thuê một phòng trọ."
Ông chủ nhìn chằm chằm vào Arte với vẻ hoài nghi khi nghe tin người cậu nhóc dẫn đến là khách.
"Đúng đó. Quý ngài đây muốn một chỗ dừng chân để nghỉ tạm, vì vậy tôi đã dẫn ngài ấy đến đây."
"Hahaha! Làm tốt lắm, Arte!"
Ông chủ ngay lập tức thay đổi thái độ, bật cười vui vẻ. Arte bĩu môi liếc nhìn người bên cạnh.
"Quý ngài có thể yên tâm. Tôi có thể tự tin đảm bảo rằng không có nơi nào quanh đây thoải mái như ở đây đâu!"
"Được rồi, Arte. Cậu có thể giới thiệu cho tôi một căn phòng không?"
"Tất nhiên rồi. Xin hãy theo tôi."
James Moriarty theo Arte lên tầng hai của quán trọ.
"Ngài có thể ở đây. Chúng tôi đều sẽ dọn dẹp hàng ngày nên không có bụi bẩn đâu."
"Nó thoải mái hơn ta tưởng."
"Hì hì. Tôi đã nói rồi mà."
James Moriarty gật gù, lập tức dỡ hành lý mang theo. Trong lúc hắn sắp xếp hành lý, Arte chợt phát hiện ra thứ gì đó.
"Ồ! Đây không phải là luận văn khoa học mới nhất sao?"
"Nó hả? Hôm nay khi đi thăm thành phố, ta có ghé qua một vài hiệu sách khác nhau rồi tình cờ thấy và mua nó."
"Tuyệt vời! Thứ này thực sự khó tìm lắm."
"Chắc vậy. Ta đoán mình đã gặp may."
Ánh mắt của Arte không rời khỏi cuốn sách mà James Moriarty đã mua.
"Nhóc có hứng thú với nó sao?"
"Dạ?"
"Cậu có vẻ quan tâm đến những tri thức này."
"À, cái đó... ... Đúng vậy. Ước mơ của tôi là trở thành một học giả vĩ đại."
"Rất tốt."
"Hả? Ngài nghĩ vậy sao? Những người khác luôn cười nhạo khi tôi nói vậy, họ luôn nói đó chỉ là giấc mộng viển vông."
"Không có giới hạn nào cho ước mơ cả."
James Moriarty đưa cuốn luận văn cho Arte.
"Nếu cậu đã quan tâm, vậy cậu có muốn theo ta học tập không?"
"Ngài.......Ngài nói thật sao? Tôi có thể sao?"
"Một đứa trẻ không bỏ bê việc học ngay cả trong môi trường khó khăn như vậy cần được đền bù xứng đáng."
Nghe những lời khích lệ đó, Arte ngay lập tức đồng ý.
"Có, tôi muốn học. Tôi muốn học!"
"Tốt!"
Đây là thành phố mà hắn sẽ ở lại lâu dài. Có một học trò sẽ không phải là một ý tưởng tệ.
"Từ giờ trở đi hãy gọi ta là giáo sư."
"Vâng, thưa giáo sư!"
* * *
Cứ thế hai tuần trôi qua.
James Moriarty ở lại phòng trọ và dành thời gian bận rộn cho nghiên cứu cá nhân và dạy học cho Arte.
"Giáo sư, em không hiểu vấn đề này lắm!"
Arte đam mê học hỏi và có một trí óc thông minh. Cậu bé là một đứa trẻ tài năng. James Moriarty cảm thấy rất vui khi dạy Arte.
"Vấn đề gì?"
"Đó là một vấn đề được hiệp hội học thuật đưa ra gần đây!"
"Nhóc đang nói đến vấn đề mà Đại học Ordo đã nêu ra gần đây hả?"
"Đúng vậy, thưa giáo sư! Bọn họ cũng có treo giải thưởng cho người đưa ra được giải pháp! Em nghĩ ngài có thể giải quyết được vấn đề đó."
"Tên nhóc này! Mục tiêu của nhóc là tiền thưởng chứ gì?"
"Hì hì. Có chút chút thôi ạ."
"Được rồi. Đưa ta xem."
Lắc đầu cười, James Moriarty liếc qua vấn đề mà Arte đưa cho hắn. Sau đó hắn nhanh chóng lấy bút ra và bắt đầu viết công thức giải ra giấy. Arte bên cạnh quan sát với sự ngưỡng mộ.
Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy trong phòng lúc này là tiếng bút viết loạt soạt.
Qua một lúc.
"Xong rồi đấy. Cầm lấy đi."
"Hả? Giáo sư đã xong rồi sao?"
Nghe những lời đó, Arte chợt giật mình nhận ra rằng bản thân đã nhìn chằm chằm vào lời giải của James Moriarty trong suốt một giờ.
"Chúa ơi! Cám ơn giáo sư! Em sẽ gửi nó đi ngay!"
Ba ngày sau đó.
Arte phấn khích đến gặp James Moriarty đang tập trung nghiên cứu trong phòng như thường lệ.
"Giáo sư, có tin vui ạ!"
"Chuyện gì vậy?"
Vẻ ngoài của Arte hôm nay khác với thường ngày. Khuôn mặt cậu bé đỏ bừng và thở dốc liên tục chứng tỏ đứa trẻ này vừa chạy vội vàng từ đâu đến.
"Ngài nhận được lời mời từ Đại học Ordo."
"Hửm?"
"Là vấn đề mà giáo sư đã giải quyết ba ngày trước! Hiệu trưởng muốn gặp mặt người đã giải quyết vấn đề đó."
Arte nắm chặt tay và nói một cách hào hứng.
"Viện Hoàng gia đệ nhất chính thức gửi lời mời cho giáo sư ạ!"
Nghe thấy tiếng hét đó, Casey Selmore vốn đã chán ngán việc đứng nhìn James Moriarty suốt ngày cắm đầu vào nghiên cứu, ngay lập tức vểnh tai lên.
Đại học Ordo, đó là nơi cô ta gặp James Moriarty lần đầu tiên.