Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 191: Ảo mộng (1)




Chương 191: Ảo mộng (1)

Khi Rudger tự giới thiệu mình là một hoàng tộc, lúc đầu mọi người đều ngạc nhiên nhưng rồi sau đó rất nhanh đều chấp nhận sự thật này.

"Ra là vậy."

"Hừm. Cũng không quá bất ngờ."

"Tôi cũng nghĩ thế."

"Tôi không quá ngạc nhiên."

Alex nhận xét.

"Nếu chỉ nhìn qua vẻ ngoài và khí chất của thủ lĩnh thì anh rất giống một quý tộc."

"Ngay từ đầu tôi đã nghĩ anh là một quý tộc nào đó không muốn tiết lộ thân phận mà thôi. Việc anh là một người trong hoàng gia cũng không phải quá khó tin."

"Tôi đồng ý với Alex. Nhưng dù sao thì thân phận thật sự của anh cũng hơi vượt quá phạm vi suy xét của tôi."

"Nếu mọi người đều nghĩ vậy thì tốt. Dù sao thì sự có mặt của tôi trong gia đình cũng là một sự hiện diện không được chào đón."

Một từ lướt qua tâm trí mọi người khi họ nghe Rudger nói rằng bản thân không được chào đón.

Con ngoài giá thú.

"Nếu chỉ là một đứa con ngoài giá thú bình thường thì tôi vẫn có thể sống một cuộc sống bình thường. Sai lầm duy nhất là thể chất của tôi có chút đặc thù khiến những kẻ khác muốn diệt trừ."

Phương pháp trực tiếp và đơn giản nhất để g·iết một người chính là đầu độc.

Beraluna lẩm bẩm điều gì đó trong sự bối rối.

"Chà, vậy lý do tại sao anh lại có khả năng kháng độc và thông thạo c·hất đ·ộc như vậy... ... ."

"Từ nhỏ tôi đã bị đầu độc quá nhiều nên bây giờ cơ thể tôi có thể nói là miễn nhiễm với hầu hết mọi c·hất đ·ộc."

Rudger vẫn sống sót và không c·hết sau những lần hạ độc phần lớn đến từ thứ sức mạnh bên trong cơ thể.

Những tồn tại kia không muốn hắn c·hết.

Vì vậy chúng đã ban phước lành và đồng thời nguyền rủa hắn khiến bất kỳ loại độc tố nào tiến vào cơ thể của hắn đều sẽ bị loại bỏ.

"Sau này, khi nhận thấy hạ độc không còn tác dụng, bọn họ bắt đầu tìm đủ mọi cách để g·iết tôi. Vì thế tôi đã bỏ trốn."

"Vậy ra đó là lý do tại sao anh luôn sống dưới nhiều thân phận khác nhau."

"Đúng vậy. Cho đến tận bây giờ, những kẻ đó vẫn đang không ngừng tìm kiếm tung tích của tôi, nếu không liên tục thay đổi thân phận, tôi sẽ gặp nguy hiểm."

Lý do tại sao những người ở vị trí cao vẫn luôn giữ được vị trí của mình rất đơn giản. Đó là do bọn họ không bao giờ để lại bất kỳ mối nguy hiểm nào cho bản thân.

Nếu có thứ gì đó khiến những người đó cảm thấy nguy hiểm, họ sẽ làm mọi cách để loại bỏ thứ đó.

Rudger cảm thấy được an ủi khi thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt lo lắng.

Ít nhất thì trên đời này cũng có người thực sự quan tâm đến hắn.

"Hãy để tôi giới thiệu lại về bản thân."

"Tên thật của tôi là Heathcliff Van Bretus."

Mọi người đều kinh ngạc khi Rudger nói ra tên của mình.

Đó là vì trên phiến đại lục này chỉ có một nơi duy nhất sử dụng cái tên đó.

Nơi thờ phụng giáo hội Lumensis, Thánh quốc Bretus.



* * *

Rene mở mắt.

Những gì cô nhìn thấy là trần của ký túc xá.

Rene vén chăn lên và nhớ lại giấc mơ vừa rồi.

Một giấc mơ về thời thơ ấu.

Trong giấc mơ, Rene chạy nhảy và chơi đùa trên đồng cỏ xanh tươi.

Những ngôi sao, gió và những cụm ánh sáng xẹt ngang trên đường chân trời vô tận, nơi giao nhau giữa bầu trời và mặt đất.

Rene đã sống ở đó một thời gian dài.

Mỗi khi nhìn lên bầu trời đêm đầy sao vô tận, tuy chỉ có một mình nhưng Rene lại không hề cảm thấy cô đơn.

Tại sao?

'Hình như mình đã từng có một gia đình."

Trong giấc mơ, Rene đã có một gia đình.

Tuy nhiên cô lại không thể nhớ ra những người trong gia đình là ai. Cô không có bất kỳ ký ức gì về bố mẹ mình.

Trong giấc mơ, Rene là một đứa trẻ bình thường, cười và khóc nhiều hơn bây giờ.

Đôi khi bị ngã, những lúc cô rơi nước mắt sẽ có một cậu bé trạc tuổi đưa tay về phía cô.

Rene không thể nhớ rõ hình ảnh của cậu bé đó. Gương mặt của cậu luôn mờ ảo như bị sương mù bao phủ.

Nhưng có vẻ bọn họ đã chơi cùng nhau rất vui.

Cuối cùng, cô nhớ mình còn có một người anh trai.

Rene không biết người đó có phải là anh trai ruột hay không. Cô cũng không thể nhớ rõ khuôn mặt của người đó.

Nhưng Rene vẫn nhớ được nụ cười nhẹ nhàng mà anh ấy dành cho mình hay bàn tay xoa đầu cô thật sự rất ấm áp.

Mỗi khi nghĩ đến người đó, tim cô như thắt lại.

Tại sao điều này lại xảy ra?

Bản thân Rene cũng không biết.

'Đó chỉ là một giấc mơ, nhưng tại sao nó lại chân thật đến vậy?'

Rene có cảm giác bản thân đang lẫn lộn giữa mộng ảo và thực tại.

Có lẽ đây không chỉ là một giấc mơ bình thường phản ánh thứ mà cô hằng mong đợi.

Nếu tất cả là sự thật thì sao?

Rene không biết.

Đến tận bây giờ cô vẫn không thể phân biệt được đó là mơ hay thực.

Rene siết chặt tay.

Cảm giác trên tay khá mơ hồ, như thể bản thân cô đang lơ lửng trong không trung.

Chẳng lẽ đây là một giấc mộng trong một giấc mộng khác sao?



Khi Rene đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng một giọng nói vang lên.

"Ồ! Tôi đến đây vì cảm thấy có một nguồn năng lượng kỳ lạ, nhưng trường hợp này thú vị đây."

Rene từ từ quay đầu nhìn về phía giọng nói.

Tầm nhìn của cô có hơi mơ hồ.

"Ai ở đó vậy?"

Đây rõ ràng là ký túc xá riêng, lẽ ra không thể có ai ở đây, nhưng lúc này lại có một người đang đứng ở đó.

Một cô gái tóc trắng với nụ cười khiến người ta khó có thể hình dung.

Từ vẻ ngoài đó, chỉ có một người mà Rene có thể nghĩ đến lúc này.

'Người đó tên là gì nhỉ? Julia... ... .'

"Julia Plumheart."

'Đúng rồi. Là cái tên đó.'

Cô ấy hình như là bạn học cùng lớp bùa chú của giáo sư Rudger.

"Sao cậu đến được đây... ... ."

"À, cũng không có gì. Tôi bị thu hút bởi giấc mơ của cậu."

"Hả?"

"Là giấc mơ."

'Cô ấy được dẫn đường bởi một giấc mơ sao?'

Điều này thật khó hiểu. Tuy nhiên, Rene mơ hồ nhớ mình đã nhìn thấy thứ gì đó tương tự như thế này trong những cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc trước đây.

"Ma pháp giấc mơ sao?"

"Cậu biết về nó? Thú vị thật đấy. Những học sinh bình thường không biết nhiều về thứ ma pháp đó đâu."

"Tôi đã đọc nó ở đâu đó... Nhưng tại sao cậu lại đến đây?"

"Tôi đã nói rồi, tôi đến vì giấc mơ của cậu."

"Của tôi?"

"Đúng vậy. Cậu có một giấc mơ hơi bất thường."

"Tôi cũng nghĩ vậy... ... ."

"Thân phận của tôi khá ít người biết, nhưng vì cậu có một thứ thu hút tôi, tôi sẽ cho cậu thấy nó."

Julia nói vậy và ngồi xuống cạnh Rene.

Tuy nhiên, Rene không có cảm giác giường bị sức nặng đè lên.

Rene nhận ra rằng Julia Plumheart mà cô nhìn thấy trước mặt không có thật mà là một loại ảo ảnh nào đó.

Cô cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

"Bây giờ cậu đang ở giữa ranh giới giữa mộng và thực. Có lẽ là vì giấc mơ của cậu rất chân thật."

Julia Plumheart nói nhỏ nhẹ, hình ảnh này khác xa với hình tượng mà cô ấy thể hiện trên lớp học.



"Sao cậu lại nhìn tôi như thế?"

"Mặc dù người bình thường cũng có những giấc mơ nhưng chúng thông thường rất xa rời thực tế. Nhưng giấc mơ của cậu thì khác. Nói đúng hơn thì nó gần như là một đoạn hình ảnh phản chiếu lại những gì trong quá khứ của cậu."

Đó là lý do tại sao Julia xuất hiện trước mặt Rene. Là một người xuất thân từ trường Dream, bản thân Julia luôn bị thu hút bởi những giấc mơ của người khác.

Cô ấy tỏ ra thích thú vì giấc mơ của Rene khá độc đáo và rất hiếm gặp.

"Nhưng tôi thực sự không nhớ rõ lắm."

"Hừm. Để tôi xem nào."

Julia đưa tay lên trán Rene.

Rene nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra khi Julia nói 'Đủ rồi.'

"Thật kỳ lạ."

"Cái gì?"

"Tôi hoàn toàn không nhìn rõ cảnh tượng trong giấc mơ của cậu. Nó cực kỳ mờ ảo như thể có ai đó đã che khuất đi vậy."

Rene thầm đồng ý với những gì Julia nói. Đúng là cô ấy vẫn còn ý thức về những gì mình đã mơ thấy, nhưng khi suy nghĩ hồi tưởng kỹ hơn về những chuyện đã xảy ra trong giấc mơ thì Rene hoàn toàn không nhớ được gì.

"Những Kẻ du hành như chúng tôi thường có thể đọc được giấc mơ của người khác khi người đó vừa tỉnh lại, nhưng nếu tôi không nhìn thấy được thì chỉ có một trường hợp thôi."

"Đó là gì?"

"Có ai đó đã cố tình xóa giấc mơ của cậu đi. Không, chính xác mà nói thì có ai đó đã xoá đi những đoạn ký ức mà giấc mơ của cậu đã tái hiện lại."

"..........."

"Tôi cũng không rõ lắm, có lẽ là thế thật. Chỉ là dạo gần đây những ký ức này mới bắt đầu xuất hiện thôi."

Rene khá sốc khi nghe lời giải thích của Julia.

Ai đó đã xóa trí nhớ của cô ấy? Tại sao?

Nhưng giải thích như vậy cũng không phải không có lý.

Cô ấy không có bất kỳ chút ký ức nào trước năm mười tuổi. Nghĩ lại thì điều đó có chút kỳ lạ.

'Những ký ức này chỉ mới xuất hiện từ sau trận Bão ký ức lần đó... ... .'

"Chà. Tôi nghĩ đó là một ký ức bị phong ấn."

"Cậu có thể mở nó ra không?"

"Không thể. Tôi vẫn chưa làm được chuyện đó."

Julia phủ định một cách dứt khoát.

Nghe những lời đó, Rene cảm thấy có phần thất vọng.

"Không cần phải chán nản thế đâu. Có thể cậu không thể tìm lại được những ký ức bị phong ấn ngay lập tức, nhưng biết được việc chúng đã từng tồn tại cũng đủ rồi, thậm chí tôi thấy có vẻ như chúng vẫn còn ở đó, chưa hề mất đi."

"Vậy làm sao......."

"Bên trong giấc mơ cậu sẽ tìm thấy chìa khóa niêm phong ký ức của bản thân. Nghĩ thử xem. Có điều gì đó trong giấc mơ mà cậu có thể nhớ rõ ràng không?"

Rene suy nghĩ một chút rồi mở miệng.

"Bây giờ nghĩ lại, tôi không thể nhớ được khuôn mặt người đó, nhưng có một cái tên vẫn luôn hiện lên trong đầu tôi."

"Là gì vậy?"

Rene ngập ngừng một lát rồi nói ra một cái tên.

"Heathcliff."