Chương 190: Lối thoát (2)
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên của Rudger và Alex.
"Alex, hoá ra anh cũng có một quá khứ thực sự không may mắn."
Hans là người đầu tiên mở miệng.
"Tôi hiểu cảm giác của anh. Vì thể chất c·hết tiệt này mà tôi cũng đã từng bị đối xử như một con quái vật, phải chạy trốn hết nơi này đến nơi khác."
"Tôi cũng vậy."
Sheridan khoanh tay gật đầu.
"Tôi bị đuổi khỏi làng người lùn vì bị coi như một kẻ lập dị. Đúng hơn thì chắc là do tôi đã gần như phá hủy nửa ngôi làng."
"Ặc! Tôi nghĩ họ đuổi cô đi là quyết định đúng đấy."
"Cậu nói gì hả?"
Tất cả những người tụ tập ở đây đều có quá khứ gần giống nhau.
Những người bị thế giới bỏ rơi.
Hoặc những người đã quay lưng lại với thế giới.
Trong quá khứ họ chưa từng quen biết nhau, nhưng hiện tại, họ đều đang ở đây.
Họ tập hợp lại cùng một chỗ, tất cả đều do một người.
Bỗng có một luồng ánh sáng phát ra từ ngực Rudger.
'Vật này....'
Rudger lấy vật sáng ngời đó ra.
Là mảnh thánh vật có được tại nhà đấu giá Kunst cách đây không lâu.
Nó đang phát sáng.
"Thứ này sao đột nhiên lại phát sáng vậy?"
"Tôi cũng không rõ."
Mọi người đều hướng mắt về phía ánh sáng.
Không ai biết rằng đó chính là món đồ mà Rudger muốn tìm kiếm tại nhà đấu giá Kunst ngày hôm đó.
Sau một lúc, ánh sáng biến mất và mảnh thánh vật trở lại hình dạng ban đầu.
"Thủ lĩnh, rốt cuộc nó là thứ gì thế?"
"Mảnh thánh vật đã có phản ứng."
"Phản ứng gì? Từ từ, cái gì cơ? Thứ này là thánh vật á?"
"Phải. Tôi chỉ khó hiểu sao nó lại có phản ứng vào lúc này?"
Alex tò mò.
"Anh đang nhắm đến việc thu thập các mảnh khác phải không?"
"Ừ. Đó cũng là lý do tôi đi chu du khắp thế giới."
"Nếu không phiền, tôi có thể hỏi tại sao anh lại tìm kiếm mấy thứ này không?"
Mọi người chờ đợi câu trả lời của Rudger.
"Cậu có bao giờ cảm thấy thế giới này thật nhàm chán chưa?"
"Hả?"
Alex cứ tưởng mình sẽ nhận được câu trả lời nhưng kết quả lại là một câu hỏi khác.
"Cậu đã bao giờ cảm thấy thế giới này giống như một cái lồng chim khổng lồ do ai đó tạo ra chưa?"
Những người khác liếc nhìn nhau trước câu hỏi của Rudger.
Họ chưa bao giờ nghe hay thậm chí nghĩ đến phương diện đó.
Rudger nhìn chằm chằm vào mảnh thánh vật trên lòng bàn tay mình.
"Thế giới này có lẽ là một cái lồng vững chắc do ai đó tạo ra, còn những người sống trong đó không hề biết rằng mình đang bị nhốt."
Rudger siết chặt thánh vật.
"Thứ này là chìa khóa để phá vỡ chiếc lồng đó."
Ban đầu, mọi người nghĩ đó chỉ là một câu chuyện vớ vẩn nhưng họ nhanh chóng nhận ra biểu cảm trên gương mặt của Rudger rất nghiêm túc, không hề có chút nào đùa cợt.
"Đợi chút, ý anh nói, thế giới này chỉ là một cái lồng, mà thánh vật kia chính là chìa khóa để phá bỏ chiếc lồng đó?"
"Chắc không phải loại thánh vật có thể phá huỷ thế giới đấy chứ?"
Ít nhất không có một người nào ở đây không biết thánh vật nguy hiểm đến mức nào.
Sức mạnh của chúng rất lớn và các tác dụng mà thánh vật có thể tạo ra thực sự rất khó đoán.
Có lẽ ý tưởng hủy diệt thế giới có thể không phải là những lời nói suông.
"Không cần phải lo lắng."
"Làm sao anh có thể chắc chắn điều đó?"
"Bởi vì bản thân người tạo ra thứ này không hề muốn nó tồn tại."
"Ý gì vậy?"
Thánh vật là một tạo tác cổ xưa.
Nếu có người chế tạo được ra nó thì người đó hẳn phải là một nhân vật cực kỳ xuất chúng trong lịch sử.
Nhưng không biết đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, làm sao Rudger có thể biết người làm ra nó không muốn thánh vật này tồn tại chứ?
Chắc chắn người đó đ·ã c·hết từ lâu rồi.
Nhưng vì là lời Rudger nói nên mọi người đều nghĩ rằng hắn đã thông qua một con đường nào đó lấy được tin tức này.
"Nhưng ngay cả khi thu thập được tất cả các mảnh vỡ, thánh vật cũng không thể khôi phục hoàn chỉnh ngay được."
"Tôi biết."
Tất nhiên, để khôi phục một thánh vật phải trải qua một quá trình rất phức tạp.
Bọn họ thậm chí không thể tưởng tượng được sẽ tốn bao nhiêu tiền để có thể khôi phục lại thứ mà thậm chí còn chưa thể hình dung ra được trông nó sẽ như thế nào.
Đó chính là lý do Rudger bôn ba khắp nơi, một mực tìm kiếm tung tích các mảnh thánh vật còn thiếu, mặt khác cũng đầu tư tích luỹ tài sản bằng nhiều thủ đoạn cả trong tối lẫn ngoài sáng.
Trong thời gian làm đạo chích Arsene Lupin, Rudger đã c·ướp kho bạc của rất nhiều quý tộc và thương nhân vô đạo đức.
Hắn tuyển dụng các nhà khảo cổ học nổi tiếng, thành lập một tổ chức chuyên nghiên cứu các thánh vật.
Mỗi khi đặt chân đến một vùng đất nào đó, hắn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội kinh doanh nào.
Cho đến hiện tại, ngay cả bản thân Rudger cũng khó có thể tính toán được khối tài sản mà hắn đang sở hữu. Tuy nhiên, chỉ có bản thân hắn biết, chừng đó thôi vẫn còn quá ít để tiến đến cái mục tiêu mà hắn mong muốn.
Hans vẫn không hiểu. Những người khác cũng vậy.
Rudger nói thế giới là một cái lồng khổng lồ. Bọn họ hiểu rằng hắn cảm thấy rất khó chịu khi biết sự thật đó.
Tuy nhiên, lang thang cả đời và giấu kín danh tính của bản thân chỉ để phá vỡ cái lồng đó lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Đấy là còn chưa tính đến trường hợp chưa chắc Rudger đã có thể phá vỡ được chiếc lồng còn không biết có tồn tại hay không đấy.
"Như vậy không phải là quá lãng phí sao?"
"Ý cậu là gì?"
"Không nói đến tất cả số tiền mà anh đã kiếm được cho đến hiện tại. Chỉ với một phần trong số đó thôi, anh đã có thể mua cả một căn biệt thự ở một vùng đất nào đó và sống sung sướng cho đến hết đời rồi."
Giấc mơ của Hans cũng tương tự.
Tận hưởng cuộc sống bình yên trong ngôi nhà khi ngắm nhìn vùng đất vô tận của riêng mình.
Đối với Hans, hành động của Rudger cực kỳ khó hiểu nhưng cũng cực kỳ phi thường.
"Ừ, tôi không phủ nhận điều đó. Tôi cũng giống như mọi người thôi. Tuy vậy, lý do thực sự cũng không có gì to tát cả. Thậm chí tôi còn thấy nó khá vớ vẩn."
"Là gì vậy?"
"Tôi chưa nói với mọi người sao? Bản thân tôi cũng là một kẻ bị ruồng bỏ. Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy một người nào đó rơi vào hoàn cảnh giống mình, tôi thực sự không thể chịu đựng được."
"Thực sự không có gì đặc biệt cả, chỉ là một lý do tầm thường thôi."
"... ... ."
Không ai mở miệng.
Mọi người ở đây đều cảm nhận được những cảm xúc tuyệt vọng trong vẻ ngoài mơ hồ lẩm bẩm của Rudger.
"Không. Nó không hề tầm thường."
Alex phủ nhận lời nói của Rudger.
"Nếu không có anh, chúng tôi đã không có được cuộc sống như ngày hôm nay."
Lúc này Pantos nãy giờ vẫn đang im lặng lắng nghe, mới mở miệng.
"Thật ngạc nhiên. Tôi tưởng người mạnh mẽ như anh sẽ có khát vọng cao cả hơn cơ."
"Điều này chưa đủ sao?"
"Việc thu thập thánh vật không có gì lạ cả. Chỉ là sự việc đơn giản hơn tôi tưởng thôi."
"Nó đơn giản quá phải không?"
Rudger mỉm cười.
"Có lẽ vậy nhưng có lẽ cũng không phải."
"Điều đó nghĩa là gì?"
"Chỉ là cảm giác của tôi thôi."
Từ lời nói của Rudger, Pantos cảm thấy vẫn còn nhiều điều Rudger chưa nói.
"À, tôi có một câu hỏi."
Belaruna giơ tay.
"Sao vậy?"
"Anh đều biết quá khứ của chúng tôi... ... Nhưng chúng tôi đều không biết gì về quá khứ của anh cả."
Mọi người xung quanh khi nghe vậy mới chợt giật mình.
"Nghĩ lại thì đúng thật."
"Bây giờ nghĩ lại, không biết ngày xưa anh đã trải qua những gì vậy?"
"Cậu có biết không, Hans?"
"Ờ, hả? Hỏi tôi hả?"
Hans đổ mồ hôi lạnh.
Cậu ta nhìn sang Rudger cầu cứu.
Khi Rudger không trả lời, Hans đành quay mặt đi chống chế.
"E hèm. Đó dù sao cũng là chuyện cá nhân. Nếu anh trai muốn nói thì anh ấy sẽ nói thôi, tôi không thể tự ý tiết lộ quá khứ của anh ấy."
"Thành thật mà nói, tôi rất tò mò đấy. Quý ngài, anh có thể nói cho chúng tôi biết được không?"
Sheridan cũng ủng hộ ý kiến ​​​​của Belaruna.
"Tôi đồng ý. Tôi cũng tò mò về những gì mà thủ lĩnh đã làm trong quá khứ."
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!"
Alex và Arfa cũng lên tiếng.
"Ừm."
Pantos gật gù đồng ý.
"Dù sao thì ông chủ cũng đã giúp đỡ chúng tôi... ... ."
Chỉ có Violetta tỏ ra do dự, cô không muốn làm Rudger khó xử.
"Quý cô, xin hãy thành thật với bản thân. Cô cũng tò mò mà. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì chúng ta không còn cơ hội nào nữa đâu."
"Hừm, được rồi, tôi thừa nhận là cũng có đôi chút... ... ."
Khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía Rudger, hắn cuối cùng cũng đầu hàng.
"Được rồi, dù sao thì chúng ta đã hợp tác cùng nhau lâu như vậy rồi. Nếu tôi vẫn giấu mọi người thì có vẻ không hay lắm."
"Anh trai, anh thực sự tính nói mọi thứ à?"
"Không sao đâu, Hans. Dù gì sớm hay muộn mọi người cũng sẽ biết thôi."
Trước những lời đó của Rudger, đôi mắt đang giả vờ của Violetta thay đổi hoàn toàn.
Pantos vốn đang không mấy hứng thú cũng vểnh tai lên.
Các thành viên đang chờ đợi những lời nói tiếp theo của Rudger.
Sau một lúc, Rudger mở miệng.
"Tôi vốn xuất thân từ hoàng tộc."
Mọi người đều nín thở khi nghe được những lời đó.