Chương 187: Ông chủ (2)
Rudger dù đang ngủ nhưng các giác quan của hắn vẫn nhạy bén hơn bình thường rất nhiều.
Việc tiếp xúc với những 'tồn tại kia' cũng có tác dụng nhất định đối với hắn.
Hắn có thể nhìn thấy những năng lượng lớn nhỏ mà con người sở hữu.
Sự hiện diện, kích thước của linh hồn hay độ mạnh yếu của sức mạnh sở hữu.
Những hình ảnh này trong mắt Rudger giống như những ngọn lửa trắng tinh rực cháy trong bóng tối.
Dù thân xác đang ngủ say nhưng tâm trí của Rudger vẫn dõi theo những đốm sáng linh hồn.
Ngọn lửa của người bình thường sẽ giống như một ngọn nến nhỏ.
Với những kẻ được gọi là thiên tài thì kích thước ngọn lửa sẽ bằng kích thước của một ngọn đuốc.
Còn với những kẻ đã vượt lên trên hai chữ thiên tài, ngọn lửa linh hồn của họ to lớn và cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Rudger có thể nhìn thấy từ xa có một ngọn lửa to lớn như vậy đang tiến đến khu ổ chuột.
Theo sau ngọn lửa to lớn đó là bốn ngọn đuốc cũng không kém phần sáng chói.
* * *
Lúc đầu, mọi người không hiểu gì khi Rudger nói rằng có khách sắp đến.
Tuy nhiên, khi Rudger thúc giục lần nữa, bọn họ mới bắt đầu di chuyển.
Rudger ngay lập tức cải trang.
Hans vẫn chưa hiểu rõ tình hình, sau khi nhận thông tin từ một con chuột mới hốt hoảng.
"Anh trai, anh biết Hiệp sĩ Bóng đêm sẽ đến?"
"Tôi cũng chỉ vừa mới biết."
"Chúng ta có nên trốn đi không? Nếu anh b·ị b·ắt thì nguy hiểm lắm."
"Hiện tại bọn họ chỉ biết tôi là 'ông chủ' của khu ổ chuột. Nếu chúng ta chạy trốn sẽ khiến bọn họ càng thêm nghi ngờ."
"Nhưng....."
"Không có chuyện gì. Bảo mọi người hành xử như bình thường là được."
"Được."
Rudger ngay lập tức lấy áo khoác và mặc vào.
* * *
"Đây là khu ổ chuột à?"
Một trong những hiệp sĩ nhìn khung cảnh xung quanh lẩm bẩm với vẻ hoài nghi.
Những người khác, bao gồm cả Terina LionHowl, cũng cảm thấy như vậy.
"Nó hoàn toàn khác với lần cuối tôi nhìn thấy. Tôi thậm chí hoài nghi rằng chúng ta có phải đi nhầm chỗ rồi hay không."
Trong ký ức của Enya Joynus, khu ổ chuột khắp nơi đều là rác rưởi và những kẻ lang thang ngồi xổm ăn xin bất lực.
Nhưng khung cảnh hiện tại là đường trải nhựa tốt, những ngôi nhà mới xây dựng sạch sẽ.
Từ mùi thức ăn thơm ngon thoang thoảng khắp nơi cho đến hình ảnh trẻ em vui đùa vui vẻ.
Nói thật, nơi này còn sang trọng hơn nhiều so với một vài khu trung tâm thương mại.
"Nơi này đã thay đổi rất nhiều."
"Tất cả những điều này điều do một người mang lại sao?"
"Đúng vậy."
Lúc này Terina LionHowl càng muốn gặp mặt người tên 'ông chủ' kia.
Đó là một loại linh cảm.
Không có gì nguy hiểm cho Đế quốc hơn một kẻ có tài năng lớn lại là một t·ội p·hạm.
Hiệp sĩ Bóng đêm tồn tại để ngăn chặn những thứ như vậy.
Khi đang đi trên phố, bỗng ai đó xuất hiện chặn đường bọn họ
Các hiệp sĩ dừng lại.
"Thật vinh dự khi được gặp các Hiệp sĩ Hoàng gia. Tôi là Violetta, có một người muốn gặp các vị. Xin mời đi theo tôi."
Violetta ăn mặc chỉnh tề chào đón khách một cách lịch sự.
Terina nhìn Violetta với vẻ thích thú.
"Cô biết chúng tôi."
"'Ông chủ' dặn tôi phải đối xử với các người bằng sự tôn trọng tối đa."
Ông chủ?
Khi cái tên đó được nhắc đến, các hiệp sĩ trao đổi ánh mắt với nhau.
Enya cẩn thận thì thầm với Terina.
"Đội trưởng. Có thể là một cái bẫy. Tôi nghĩ họ biết chúng ta sẽ đến."
"Không thể nào."
Terina trả lời chắc nịch.
Nếu ngay từ đầu đây đã là một cái bẫy thì người này sẽ không xuất hiện như vậy.
Đúng hơn, đây giống như một thách thức hơn. Người đứng đằng sau không có gì phải sợ hãi trước đội Hiệp sĩ của Đế quốc.
"Được. Xin hãy dẫn đường."
Với sự cho phép của Terina, Violetta dẫn đầu, theo sau là các hiệp sĩ.
Các hiệp sĩ lúc đầu vẫn tỏ ra nghi ngờ, nhưng khi đội trưởng của họ không nói gì, họ cũng nhanh chóng nới lỏng cảnh giác.
Terina không khỏi ngạc nhiên khi nhìn con phố mới được cải tạo.
Cô ta không nhịn được mở miệng.
"Ông chủ của cô có vẻ là một người rất tài năng."
"Đúng vậy."
Violetta mỉm cười trả lời.
"Sở dĩ chúng tôi có thể thay đổi được như thế này đều là nhờ ngài ấy."
Lời này giống như gián tiếp nói: 'Các người bỏ rơi chúng tôi, nhưng anh ấy thì không.'
Ở một khía cạnh nào đó, lời này khá là xúc phạm, nhưng Terina không tức giận.
Khi lên đến chức vị như hiện tại, những hành động khiêu khích như thế này cô ta gặp không thiếu.
"Chúng tôi đến đây để bắt một kẻ tình nghi."
Lời vừa dứt, Violetta đang dẫn đường bỗng dừng lại.
Cô từ từ quay đầu lại.
"Tôi biết. Các hiệp sĩ không đến đây mà không có lý do. Tôi chỉ muốn các vị biết điều này."
Violetta vẫn mỉm cười, nhưng đôi mắt cô ấy sáng lên u ám.
"Nếu các người muốn động vào ông chủ, chúng tôi chắc chắn sẽ khiến các người phải trả giá."
Đó không chỉ là một lời cảnh báo xuông.
Im lặng.
Sự im lặng bao trùm con phố vừa ồn ào cách đây một lúc.
"Đội trưởng."
".........."
Một người chủ cửa hàng chuẩn bị khai trương, một người phụ nữ đang phơi chăn ngoài cửa sổ và những đứa trẻ đang chơi đồ chơi.
Mọi người xung quanh đều nhìn về hướng này với một cái nhìn cảnh giác, thậm chí là thù địch.
Terina quyết định nhường một bước.
"Tôi biết rồi."
Nếu đó là một hiệp sĩ bình thường với lòng kiêu hãnh mạnh mẽ, anh ta nhất định sẽ rất tức giận và rút kiếm ra, nhưng Terina thì khác.
Ngược lại, cô ta thậm chí còn có chút tôn trọng đối với người đã hồi sinh khu vực bị bỏ hoang này.
"Tôi vui vì cô hiểu."
Violetta nói xong liền tiếp tục bước về phía trước.
Những người đang theo dõi tình hình cũng quay trở lại tiếp tục công việc của họ.
Như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Các hiệp sĩ cảm thấy hơi nổi da gà trước thái độ chênh lệch này.
"Chúng ta đến rồi."
Nơi họ đến là một biệt thự ba tầng bình thường, không khác mấy so với những ngôi nhà khác.
Violetta gõ cửa phòng tiếp tân ở tầng một.
"Tôi đã dẫn các vị khách tới."
"Vào đi."
Violetta mở cửa và đi vào trong.
Terina theo sau và ngay lập tức quan sát cấu trúc của căn phòng.
'Không có người nào ẩn náu hay bất cứ chỗ mai phục bí mật nào. Thực sự chỉ là chào đón khách đơn thuần thôi sao?'
Ánh mắt của Terina cuối cùng cũng quay sang người đang đợi họ ở giữa phòng.
Người đàn ông được gọi là ông chủ đang ngồi trên ghế sofa.
Anh ta mặc một bộ vest trông không đắt tiền nhưng cũng không hề rẻ, trên đầu đội một chiếc mũ lớn.
Điểm khác biệt lớn nhất chính là chiếc mặt nạ trắng tinh đeo trên mặt.
"Thật hân hạnh được gặp các Hiệp sĩ cao quý."
"Tôi là Terina LionHowl."
"Mời ngồi."
Terina không từ chối mà lập tức ngồi xuống phía đối diện.
Bốn hiệp sĩ còn lại đứng phía sau Terina.
"Violetta."
"Có tôi."
"Cảm ơn cô đã dẫn các vị khách đến đây. Cô ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Khi Violetta rời đi, sự im lặng bao trùm khắp căn phòng.
Người lên tiếng đầu tiên là Terina.
"Anh có vẻ tự tin khi để người của mình rời đi?"
"Người của tôi rất bận rộn. Khu ổ chuột dù đã thay đổi rất nhiều so với trước đây nhưng vẫn còn nhiều việc cần phải sửa đổi. Tôi không thể lãng phí thời gian của họ vào việc này."
'Có đúng không?'
Người đàn ông này rất khác so với những người Terina từng gặp.
Kể cả cách nói chuyện của anh ta cũng rất lịch sự và tinh tế.
Terina ngay lập tức nâng cao đánh giá của mình về người đàn ông được gọi là 'ông chủ' này lên một chút.
"Các cậu cũng ra ngoài đi."
"Thủ lĩnh... ... ."
"Không cần lo lắng cho tôi."
Thấy Terina đã nói một cách kiên quyết như vậy, các thành viên đành theo lệnh đi ra ngoài.
Khi các thành viên rời khỏi phòng nhưng Enya vẫn kiên định ở lại.
"Enya."
"Đội trưởng. Tôi xin lỗi nhưng tôi sẽ không ra ngoài."
"Được rồi. Anh không phiền khi tôi để lại một người chứ?"
Người đối diện gật đầu
"Không thành vấn đề."
"Tôi có một thắc mắc là tại sao anh lại đeo mặt nạ?"
Ánh mắt của Terina sắc bén như thể đang cố gắng nhận ra khuôn mặt ẩn đằng sau.
"Lý do gì khiến anh phải che giấu thân phận của mình?"
"Chắc hẳn cô cảm thấy không thoải mái khi thấy tôi đeo mặt nạ."
"Đó không phải là thái độ tiếp đãi khách thân thiện."
"Chà, lý do thực sự chính là vì thứ này."
Rudger nói xong liền nhấc chiếc mặt nạ lên một chút. Bên trong hiện ra những vết bỏng xấu xí.
Hắn ngay lập tức che mặt nạ lại, nhưng Enya và Terina là những người có thị lực tốt lại hoàn toàn nhìn thấy.
"Tôi hy vọng cô hiểu."
Tất nhiên, lớp da mặt bị bỏng này chỉ là đồ giả do Sheridan chế tạo.
Nó phức tạp và giống thật đến mức người khác sẽ không thể phân biệt được nếu không chạm trực tiếp vào.
Terina cảm thấy có chút áy náy liền không nói gì thêm về chiếc mặt nạ nữa.
"Tôi có thể hỏi tên của anh là gì không?"
Rudger tự nhiên đọc ra cái tên đã chuẩn bị từ trước.
"Tên tôi là Oliver, một người từng sống tại đây."
"Điều gì có thể chứng minh danh tính của anh là thật?"
"Rất tiếc là không có. Một kẻ lớn lên ở khu ổ chuột không cần những thứ như vậy."
"Anh lớn lên ở đây?"
"Mẹ tôi mất ngay sau khi sinh tôi, tôi đã lớn lên trong trại tế bần. Sau khi lớn, tôi ra bên ngoài kiếm tiền. Do công việc kinh doanh đã thành công phần nào nên tôi quyết định trở về quê hương. Dù có chút khó khăn nhưng hiện tại mọi thứ đều ổn. Sự tò mò của cô đã được thỏa mãn chưa?"
"Chưa."
Terina nghiêm túc.
"Hãy vào vấn đề chính trước."
"Rất vui lòng."
"Mặt Trời Bạc đã biến mất vào đêm qua."
Terina nói, quan sát phản ứng của Rudger.
Rudger đoán được nguyên nhân liền trả lời một cách tự nhiên.
"Đúng. Chúng tôi cũng đã nghe về tin tức. Các người đến đây vì nghi ngờ tôi đã làm việc đó?"
"Tôi nghe nói Mặt Trời Bạc gần đây đang giở trò trong khu của anh."
"Phải. Rất nhiều người đã b·ị t·hương và thiệt hại khá lớn."
Vì đối phương cũng biết nên không cần phải giấu diếm tin tức này.
"Đừng nói với tôi là cô nghĩ chúng tôi đã làm điều đó đấy nhé? Những người đến từ khu ổ chuột như chúng tôi sao? Cô nghiêm túc?"
"Trực giác của tôi mách bảo khu vực của anh chắc chắn có liên quan đến vụ án."
"Trực giác cũng chỉ là một phương thức tham khảo. Cô không có bằng chứng nào, đúng chứ? Nếu cô nói với tôi Đội Hiệp sĩ Hoàng gia chỉ giải quyết các vụ án thông qua trực giác thì tôi thực sự thấy rất thất vọng."
Trên thực tế, trực giác của Terina LionHowl là đúng.
Tuy nhiên, Rudger tự tin rằng mình sẽ không bị phát hiện.
Terina cũng biết rằng không thể lấy thêm thông tin gì nếu cứ như vậy.
Nhưng cô ta không hiểu sao lại có niềm tin vô căn cứ rằng có điều gì đó kỳ lạ ở đối phương mà cô ta đã bỏ qua.
Rudger nhận ra Terina đang nghi ngờ mình.
Nghi ngờ là điều đương nhiên vì một khu phố đang c·hết đã được cải tạo hoàn toàn. Thế lực ra tay với con phố được cải tạo đứng đầu là một người thần bí đột nhiên xuất hiện, ngay lập tức bốc hơi trong một đêm. Không nghi ngờ mới là kỳ lạ.
Nhưng Terina LionHowl ngoại trừ việc nghi ngờ thì cũng không thể làm gì hơn.
"Dù sao thì những kẻ như Mặt Trời Bạc cũng chẳng tốt lành gì. Tôi ước gì chúng có thể biến mất, nhưng đó cũng không thể trở thành lý do các người đến đây hỏi tội một công dân không biết gì cả như vậy."
Những lời của Rudger chọc trúng chỗ đau của Terina.
Bọn họ, những Hiệp sĩ của Bóng đêm tuy được gọi là cơn ác mộng đối với bọn t·ội p·hạm, nhưng dù sao căn nguyên mọi hành động của họ vẫn luôn là niềm tin vào việc thực thi công lý.
Câu nói của đối phương như chất vấn bọn họ tại sao lại đang bảo vệ cho kẻ ác vậy.
Điều đó động chạm đến tự tôn của Terina LionHowl.
"Anh nói đúng. Tôi không phủ nhận điều đó."
Đáng ngạc nhiên là Terina không bác bỏ lời nói của Rudger, cô ta điềm nhiên thừa nhận hành động của mình.
"Nhưng anh cũng nên biết một điều, nếu chúng tôi muốn bắt anh thì hiện tại anh không thể ngồi trò chuyện như vậy đâu."
Lời vừa nói ra, bên trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc súng.
Rudger điềm nhiên như không thèm để ý khí thế bức người của đối phương.
"Vậy sao? Vậy thì tôi phải cảm ơn các người rồi."
Đôi mắt Terina hơi dao động trước câu nói đó.
Enya Joynus đứng đằng sau cũng sững người.