Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giáo Sư Gián Điệp

Chương 159: Những đứa trẻ & Người trưởng thành (1)




Chương 159: Những đứa trẻ & Người trưởng thành (1)

Khi Rudger hỏi ngược lại, Casey Selmore chợt chìm đắm trong hồi ức của chính mình. Trong khoảnh khắc, Rudger có cảm giác đôi mắt cô ta đang nhìn một thứ khác chứ không phải hắn.

Hắn lặng lẽ quan sát.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì chỉ lãng phí thời gian của hắn.

Casey Selmore phải mất một lúc để tỉnh táo lại.

Sau đó, cô mỉm cười nói lời xin lỗi.

"Rất xin lỗi vì đã làm lãng phí thời gian của anh."

"Không có gì."

"Ồ!"

Lúc này, từ xa vang lên tiếng hoan hô.

Giọng nói của người chủ trì được khuếch đại bằng loa vang lên từ phía sân vận động.

Cùng lúc đó, một cô gái tóc vàng xinh đẹp như búp bê chạy về phía họ.

"Casey! Chị đang làm gì ở đó vậy hả? Trận đấu sắp bắt đầu rồi!"

"Đến ngay đây, Betty."

Rudger liếc nhìn người vừa đến.

Nhìn cô gái hay cằn nhằn Casey Selmore, mối quan hệ giữa hai người này có vẻ khá tốt.

Biểu cảm của cô ta dường như phong phú hơn nhiều so với Arfa.

Dù sao đi nữa, Rudger vẫn rất vui vì nhờ có sự xuất hiện của Betty, hắn mới có thể thoát khỏi mối phiền phức mang tên Casey Selmore này.

Khi hắn đang cảm thấy nhẹ nhõm thì một giọt nước nhỏ bay đến trước mặt hắn.

Póc!

Giọt nước vỡ ra, biến thành một tấm danh th·iếp nhỏ và rơi vào tay Rudger.

Ánh mắt hắn tự nhiên hướng về Casey Selmore đang bị Betty kéo đi.

Casey Selmore ngoái nhìn, miệng mấp máy.

"Anh có thể liên hệ với tôi nếu cần giúp đỡ."

Rudger quan sát tấm danh th·iếp trong tay, cẩn thận phân tích nó.

Cùng lúc, Hans từ phía xa cũng tiến lại gần.

"Chuyện gì lúc nãy thế, anh trai? Mảnh giấy này là gì vậy?"

"Một tấm danh th·iếp. Cô ta đã để nó lại trước khi rời đi."

"Danh th·iếp? Chà, không phải cứ vứt nó đi là xong sao?"

"Đây không phải là một tấm danh th·iếp thông thường. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh ma thuật ẩn trong nó, nó có vẻ hoạt động như một loại tín hiệu. Nếu tôi vứt nó đi, cô ta sẽ nhận ra ngay."

"Có loại phép thuật như vậy sao?"

"Nó giống như một loại ma pháp chuyên dụng của mỗi pháp sư vậy."

Hans gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Dù sao thì tôi không nghĩ Casey Selmore biết thân phận thực sự của tôi. Hành động này của cô ta có ý muốn kết giao hơn là nghi ngờ. Tuy nhiên, tôi có hơi lo lắng bản thân có thể đã thu hút sự chú ý của cô ta."

"Cô ta có thấy nghi ngờ điều gì về anh không?"

"Không cần phải lo lắng về điều đó. Tôi đã xóa bỏ tất cả những thói quen đã sử dụng trước đây."

"?"

"Đó là kiến thức cơ bản khi cải trang thành người khác."

Rudger đã sống cả đời với nhiều thân phận khác nhau.

Hắn không cần thiết phải lo lắng về việc bị nhận ra vì những thói quen thường ngày.

Nhưng không phải hoàn toàn không có mối lo ngại.

Vì hình ảnh James Moriarty hồi đó với hắn của hiện tại đều sử dụng mặt thật, không thông qua cải trang.

Điều duy nhất thực sự thay đổi so với lúc đó là mái tóc và trang phục của hắn.



Lúc đó, hắn thay vì cải trang đã sử dụng ma pháp ánh sáng ở nhiều góc độ khác nhau nhằm tạo ấn tượng với người đối diện. Chỉ riêng điều này thôi cũng có thể thay đổi ấn tượng của mọi người về hình tượng giáo sư James Moriarty đến mức hầu hết sẽ không thể nhận ra giáo sư Rudger Chelici hiện tại chính là cố vấn t·ội p·hạm James Moriarty khét tiếng hồi đó.

Nhìn phản ứng của Casey Selmore, có vẻ như cô ta không nhận ra.

Nếu ngay cả Casey Selmore, người có kỹ năng quan sát xuất sắc cũng không thể nhận ra, Rudger cũng không phải lo lắng về việc bị người khác bắt gặp.

"Hans. Đúng hơn thì chính cậu mới là người phải lo lắng đấy."

Hans dùng ngón trỏ chỉ vào bản thân hỏi.

"Tôi á?"

"Nếu tôi là Casey Selmore, tôi sẽ chú ý đến trang phục và cách cư xử của cậu. Giả sử sau này cậu và cô ta gặp lại nhau thì sẽ khó khăn cho cậu đấy."

"Nếu tôi không nói tên mình ra và bỏ đi luôn thì cô ta có nhớ mặt tôi không?"

"Đừng đánh giá thấp Casey Selmore. Cô ta là người quan sát rất tỉ mỉ. Tôi chắc chắn cô ta đã nhìn thấy chúng ta nói chuyện lúc nãy, có lẽ cô ta lúc này đã bắt đầu ghi nhớ các đặc điểm của cậu rồi."

"Vậy tôi nên làm gì bây giờ?"

"Tôi khuyên cậu vẫn là không nên mặc lại bộ quần áo này. Nên cố ý mang theo vài thứ mỗi khi ra ngoài. Tốt nhất là những thứ đặc trưng của các ngành nghề khác nhau."

Casey Selmore không ghi nhớ người khác chỉ thông qua khuôn mặt.

Giọng nói, giọng điệu, bước đi, hành động nhỏ, ánh mắt, v.v. của một người.

Những mảnh ghép cô sử dụng rất đa dạng.

Ngược lại, nếu có thể cố ý loại bỏ một vài mảnh ghép trong số này thì có thể tránh được sự nghi ngờ là cùng một người.

Tất nhiên, càng gặp nhau nhiều thì sẽ càng bị ghi nhớ rõ hơn, nhưng nếu chỉ là một người đi đường thoáng qua như lần này thì cũng không sao.

Khi nghe những lời khuyên đó xong, Hans đã rất ngạc nhiên, cậu ta tự hỏi liệu có đến mức phải làm như vậy không trong khi cậu và người tên Casey Selmore đó còn không tính là gặp mặt một lần.

"Hans. Cậu có thói quen hơi nhăn sống mũi, đặc biệt là khi nói. Nếu khó khắc phục điểm đó thì hãy cố ý run rẩy miệng hoặc nhắm chặt mắt lại. Những thói quen nhỏ cũng giống như đặc điểm nhận dạng của một người. Nếu không thể xóa bỏ nó thì ít nhất cậu phải thay đổi nó."

"Tôi thà lẻn đi để không b·ị b·ắt gặp còn hơn."

"Chủ ý đó cũng không tệ."

"Quý ngài! Nhìn này!"

Đúng lúc đó, Sheridan sau khi xem xong mô hình Golem, liền chạy về phía hai người.

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Sheridan, dường như cô ấy đã có đủ niềm vui.

Nhưng Sheridan không phải là người duy nhất đến đây.

"Giáo sư Bruno?"

"Ủa? Là giáo sư Rudger à?"

Sheridan đi cùng với giáo sư Bruno, nhân vật chính của buổi lễ khởi công Golem này.

Giáo sư Bruno cũng rất ngạc nhiên khi thấy Rudger ở đây, ông ấy mỉm cười ấm áp.

"Thật vui khi gặp cậu ở đây. Đứa trẻ này có vẻ rất yêu thích Golem, chúng tôi có trao đổi vài lời, hóa ra cô ấy hiểu biết về Golem và kỹ thuật cơ khí nhiều hơn tôi nghĩ. Vì vậy tôi đến để xem người giám hộ của cô ấy là ai, hoá ra là cậu."

"Chúng tôi có quen biết, nhưng tôi không phải người giám hộ của cô ấy. Sheridan là một người lùn, cô ấy trưởng thành hơn nhiều so với ngoại hình của mình."

"Ồ, ra là vậy! Nếu cô ấy là người lùn thì lại là một câu chuyện khác."

"Quý ngài! Tôi đã nói điều này rồi mà! Tôi không phải là một đứa trẻ!"

Sheridan đã không ngừng cố gắng thuyết phục Bruno rằng mình không phải là một đứa trẻ. Tuy nhiên, vì bề ngoài của cô ấy nên Bruno có lẽ chỉ cười trừ, cho rằng cô ấy chỉ là một đứa trẻ đang giả vờ làm người lớn.

Bruno nhận ra sai lầm của mình nên cúi đầu xin lỗi Sheridan.

"Xin lỗi, cô Sheridan. Là tôi không suy nghĩ cẩn thận."

Sheridan cười tinh nghịch khi thấy Bruno xin lỗi mình.

"Vậy thì hãy cho tôi biết thiết kế của con Golem đó đi!"

"À, chuyện đó có hơi... ... ."

Dù sao đi nữa, việc hỏi một nhà chế tạo bản thiết kế của mô hình Golem không khác gì việc hỏi công thức ma pháp của một pháp sư cả.

Nhưng Bruno không hề tức giận.

Rudger thay mặt Sheridan xin lỗi Bruno.

"Xin lỗi, giáo sư Bruno! Sheridan vẫn chưa quen với phép xã giao của con người."



"Haha. Tôi hiểu. Mọi người đều nói người lùn rất bướng bỉnh. Tôi đã từng gặp họ trước đây, quý cô Sheridan có vẻ khá trầm tính nên tôi đã quên mất tính cách đấy của họ."

Khi Bruno nói Sheridan là người trầm tính, Hans ở bên cạnh khó hiểu.

"Nếu kẻ đ·ánh b·om điên khùng đó được coi là trầm tính, vậy những người lùn khác còn kinh khủng cỡ nào?"

Sheridan nghe thấy những gì Hans nói, ngay lập tức thúc khuỷu tay vào bụng Hans.

Cô ấy lẩm bẩm điều gì đó với ánh mắt lạnh lùng khi nhìn Hans đang ôm bụng kêu oai oái.

"Giáo sư Rudger, cậu cũng đến xem lễ khởi công ban nãy phải không?"

"Đúng vậy."

"Thật ngạc nhiên. Tôi còn tưởng cậu sẽ không hứng thú với những chuyện này."

Bruno vừa nói xong liền nhận ra sai lầm của mình, ông liền xua tay xin lỗi.

"À, tôi không có ý gì đâu. Ý tôi chỉ là... ... ."

"Tôi hiểu. Các pháp sư nói chung không nhìn Golem theo hướng tích cực như vậy. Tuy nhiên, lập trường của tôi không phân biệt đối xử như vậy. Ngược lại, tôi thấy Golem cũng khá thú vị."

"Thật sao?"

Mắt giáo sư Bruno sáng lên trước lời nói của Rudger.

"Cậu có thể cho tôi vài lời nhận xét về buổi lễ hôm nay không? Tôi muốn nhận được vài lời khuyên từ đồng nghiệp."

"Ừm. Trước hết, con Golem DT-3000 được trình diễn hôm nay khá thú vị. So với các mô hình Golem hiện tại có hình dạng cố định, nó có thể biến đổi. Chỉ với điều đó thôi, công dụng của nó sẽ được linh động rất nhiều."

"Cậu nói đúng!"

"Điều duy nhất tôi lo lắng là nếu ngài biến đổi nó theo những cách đó có thể sẽ gây ra rất nhiều áp lực lên các khớp nối, điều này sẽ gây khó khăn cho việc sử dụng kim loại dùng để chế tạo Golem truyền thống. Ngài có phát triển ra một tỷ lệ hợp kim mới nào để thay thế không?"

Mắt giáo sư Bruno mở to.

"Đúng vậy. Trời đất ơi. Làm thế nào cậu có thể nhận ra vấn đề đó ngay lập tức vậy?"

"Tôi nghĩ rằng nếu mục đích không chỉ đơn thuần là biến hình và quyết định cách sử dụng cho từng hình dạng thì kim loại thông thường sẽ không thể hoạt động trơn tru. Một kim loại có độ dẫn ma thuật cao, có khả năng chịu nhiệt và áp suất, đồng thời phải có độ dẻo tuyệt vời. Những cái hiện có chắc chắn không đáp ứng được."

"Đúng vậy. Các thí nghiệm cũng đã chỉ ra rằng nếu chỉ sử dụng thép thông thường là không đủ."

"Có vẻ như ngài đã trộn thêm crom và cố gắng giảm nhu cầu bảo trì bằng cách trộn kim loại có khả năng chống ăn mòn tốt."

Đó là thép không gỉ.

Bruno gật đầu.

"Tôi nghĩ đó là một con Golem tuyệt vời."

Rudger không có điều gì đặc biệt để chỉ ra.

Ngay cả khi không cần chỉ ra vấn đề, hắn cũng có thể nhận ra tài năng của giáo sư Bruno.

Tất cả những gì Rudger có thể làm chỉ là cổ vũ ông ấy.

"Haha. Nghe điều đó từ cậu khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ."

"Ngài hoàn toàn có thể tự hào về thành quả nghiên cứu của mình, tôi chỉ đang nói sự thật thôi."

Không giống như người đi theo con đường có sẵn như Rudger, giáo sư Bruno có thể nói là người tiên phong mở ra một con đường mới.

Từ 'Thiên tài' mới là từ phù hợp với người như thế, không phải hắn.

"Dù sao thì đó cũng là một trải nghiệm thú vị. Giáo sư, có vẻ có rất nhiều người muốn nói chuyện với ngài đấy, bọn họ đã đứng đó nhìn chúng ta một lúc rồi."

"Ôi trời. Tôi sơ suất quá! Cảm ơn ý kiến ​​của cậu ngày hôm nay nhé, giáo sư Rudger."

"Không có gì."

Nói xong, giáo sư Bruno đi đến chỗ các học sinh đang đợi ông.

Rudger im lặng quan sát các học sinh đang háo hức đặt câu hỏi về con Golem cho giáo sư Bruno.

Không biết nó bắt đầu từ khi nào, nhưng Sheridan cũng tự nhiên hòa nhập vào đó.

Học điều gì đó và dạy điều gì đó.

Thật tuyệt khi thấy điều đó.

"Đối với một người phải ép mình trở thành một giáo sư, có vẻ như hiện tại anh cũng khá hài lòng với vị trí này."

"Trông tôi giống vậy sao?"



"Hiển nhiên rồi. Vẻ ngoài sắc sảo, tinh tế vốn dĩ của anh đều đã biến mất. Tôi thấy anh thậm chí còn cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy bọn trẻ."

Rudger gật đầu trước nhận xét của Hans.

"Ít nhất đây là một nơi khác với thế giới chúng ta từng sống. Cậu không nghĩ thế à?"

"Chà, tôi không phủ nhận rằng nơi này trông rất yên bình và tốt đẹp. Nhưng tôi cảm thấy hơi khó chịu khi ở đây."

Khi Rudger quay lại nhìn với ánh mắt dò hỏi, Hans thở dài, vẻ mặt phức tạp.

"Thành thật mà nói, tôi khá ghen tị với những đứa trẻ này vì tôi không được lớn lên trong một môi trường may mắn như vậy. Quả là đáng xấu hổ."

Được lựa chọn dựa trên tài năng.

Lớn lên trong một môi trường tốt.

Sống không thiếu thứ gì.

Đối với Hans, cảnh tượng đó khiến cậu ta cảm thấy khó chịu đến mức nổi da gà khắp người.

"Thật khác biệt."

Giọng nói của cậu ta nghe trống rỗng.

Do thể chất của mình, Hans không thể sống như một người bình thường.

"Khi bằng tuổi chúng, tôi vẫn còn đang lang thang nay đây mai đó. Những đứa trẻ ở đây hẳn đã sống rất hạnh phúc, được tận hưởng tuổi trẻ của mình. Trong khi tôi đang vật lộn với cái đói, cái rét ngoài kia, có lẽ những đứa trẻ ở đây vẫn đang trò chuyện với bạn cùng phòng trong ký túc xá ấm áp."

Hans tức giận trước sự bất công của thế giới này.

Đã lâu lắm rồi nhưng cậu ta vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó. Cậu ta đã từng nhìn thấy một tòa nhà cao đến mức tưởng chừng sắp chạm đến bầu trời khi cậu đang trên xe buýt.

Thành thật mà nói, Hans đã bị choáng ngợp khi nhìn thấy những gì trước mắt.

Nơi này được trang bị mọi thứ mà một người cần, đắt đỏ đến mức Hans không thể tưởng tượng được rằng bản thân cậu có thể được bước chân vào nơi đó.

Lúc đó, Hans đã nhìn thấy một gia đình đang đi ra từ lối vào căn hộ.

Đáng chú ý nhất trong số đó có lẽ là hình ảnh một cậu bé mười tuổi đang nắm tay cha của mình.

Đứa trẻ có một người cha và một ngôi nhà tuyệt vời mà nhiều người mơ ước.

Nhưng khuôn mặt của đứa bé lại tràn ngập đau khổ, như thể nó rất bất mãn và khó chịu.

Lúc đó trong Hans có một cảm giác hoang vắng khó tả.

Đứa trẻ đó có thực sự bỏ công sức để được sống trong một ngôi nhà như vậy không?

Đứa trẻ đó đơn giản được sinh ra bởi người cha người mẹ tốt.

Điều mà một số người cả đời cũng không thể đạt được. Nhưng đối với một số người, đó lại là thứ họ đã có sẵn trong tay ngay từ khi sinh ra.

Lúc đó Hans bỗng nhận ra.

Thế giới này quả là một nơi không công bằng.

Vẫn còn rất nhiều trẻ em dù có muốn cũng không được học hành, hàng ngày phải đến những khu nhà máy vắt kiệt sức mình, phải chịu cảnh lao động khắc nghiệt.

Những đứa trẻ không biết làm gì khác ngoài việc nhìn những gia đình giàu có và những đứa trẻ khác hạnh phúc với niềm khao khát.

Có lẽ chúng thậm chí còn không được phép nhìn thấy điều đó.

Các học sinh của Theon cũng làm việc chăm chỉ. Học tập ma pháp dù rất khó nhưng việc đó có thực sự được gọi là nỗi bất hạnh của cuộc sống không?

So với nỗi đau khổ của những đứa trẻ vẫn bị bóc lột sức lao động, không được trả lương xứng đáng hằng ngày thì sự bất mãn của những học sinh ở đây chẳng là gì cả.

Họ là những người có thể vươn lên vị trí đáng ngưỡng mộ chỉ vì họ được sinh ra với khả năng sử dụng phép thuật.

Thật không công bằng.

"Hans. Đối với những người như chúng ta, hầu hết mọi người trên thế giới này đều có cuộc sống yên bình."

Rudger hoàn toàn hiểu cảm giác của Hans.

Bản thân hắn cũng đã từng có lúc cảm thấy như vậy.

"Tuy nhiên, chúng ta không thể đổ lỗi cho bọn trẻ."

Lý do rất đơn giản.

Trẻ con vô tội.

Một người đã trưởng thành thì phải hành động như một người trưởng thành.

"Chẳng phải trẻ em vốn dĩ nên tươi cười hay sao?"

Tất cả những gì người lớn có thể làm là ngăn chặn những đứa trẻ tiếp theo sẽ phải sống một cuộc sống khổ cực như họ đã từng phải trải qua.

Tất cả những gì họ có thể làm là chỉ cho chúng một con đường tốt hơn.