Chương 158: Vị khách không mời (4)
Ngay cả Rudger, người dường như không hề sợ hãi ai trên đời, cũng có những người mà hắn không muốn đối mặt.
Trong số đó, người đầu tiên chính là thầy của hắn, người giống như cha mẹ của Rudger, đã nuôi nấng và dạy dỗ hắn trưởng thành.
Nhưng mặt khác, thầy của hắn lại có tính cách quá lập dị và ngang ngược nên bọn họ không thể tránh khỏi việc thường xuyên bị vướng vào những sự cố phiền toái.
Vì vậy Rudger về sau đã tách khỏi thầy của mình.
Hắn đã mang theo một số vật phẩm yêu thích của thầy bỏ đi, gồm một cuốn sách ma thuật và vài nguyên liệu làm thuốc ma pháp.
Thành thật mà nói, với Rudger lúc này, việc đối mặt với thầy của mình không chỉ khiến cả hai bên cảm thấy khó xử mà việc đó còn gây ra rất nhiều rắc rối cho hắn.
Trừ thầy của hắn ra, một đối tượng khác Rudger cũng chẳng muốn gặp mặt chính là tên thám tử trước mặt, Casey Selmore.
'Tại sao cô ta lại ở đây? Cô ta đến vì lễ hội hay còn có mục đích khác?'
Rudger nhanh chóng mở miệng chỉ về phía sân vận động.
"Ở đằng kia."
Hắn nói rất ngắn gọn.
Dù sao thì Rudger cũng không muốn nói chuyện quá lâu với người phụ nữ trước mặt.
Cô nàng này thi thoảng hay có những suy luận kỳ quái, cô ta rất có thể sẽ đọc được điều gì đó từ những lời nói và hành động nhỏ nhặt nhất.
Hắn cần phải cẩn trọng trong mọi việc.
"Ồ. Ở chỗ kia sao? Cảm ơn anh đã cho tôi biết."
"Không có gì."
"À. Nhân tiện."
Casey hỏi, nhìn chằm chằm vào Rudger trước khi rời đi.
"Chúng ta có phải đã từng gặp nhau rồi không?"
"... ... ."
Rudger không trả lời.
Thay vào đó, hắn bình tĩnh nhướn mày ra vẻ không hiểu đối phương đang nói gì.
"Thật xin lỗi. Chỉ là tôi trông anh có chút giống với một người tôi quen."
"Người giống người cũng không phải chuyện hiếm."
Rudger lạnh nhạt đáp.
"Có lẽ tôi có chút nhầm lẫn. Rất xin lỗi anh. Tên tôi là Casey Selmore, một thám tử tự do. Xin hỏi anh là...?"
"Xin thứ lỗi, nhưng hiện tại tôi không muốn nói chuyện."
"A?"
Trái ngược với mong đợi của Casey Selmore, phản ứng của Rudger rất lạnh lùng.
Casey Selmore tự hỏi liệu mình có làm điều gì xúc phạm người đàn ông này không.
Nhưng dù có nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không thấy mình đã làm điều gì quá đáng khiến người kia tức giận.
Trong khi Casey Selmore đang xấu hổ thì Rudger tỏ ra muốn rời đi.
Casey Selmore vội vàng mở miệng.
"Anh là giáo sư ở đây đúng không?"
Rudger suy nghĩ không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Dù hắn đã nói rõ ràng là không muốn tiếp chuyện nhưng kẻ này dường như không hề có ý định buông bỏ.
Tuy nhiên, nếu cố tình lảng tránh một cách trắng trợn, hắn có thể sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Casey Selmore.
Rudger nghĩ ngợi một lúc và mở miệng.
"Tại sao cô lại nói vậy?"
"Tôi có thể đoán ra khi nhìn thấy anh."
"Vậy sao?"
"Trước hết là bộ quần áo anh đang mặc. Đó là một bộ quần áo rất sang trọng. Nó chi tiết đến mức không thể nhìn thấy một đường may hay đường chỉ nào. Hoa văn gợn sóng độc đáo trên vai có lẽ là chiếc áo khoác được bán ở tiệm may Perrylton."
Rudger gật đầu công nhận những lời này đúng.
"Một bộ đồ như thế là thứ mà người bình thường không thể dễ dàng mua được. Thật khó để mặc nó vào một ngày lễ hội như thế này trong một môi trường mà quần áo bị bẩn hoặc dễ có mùi thức ăn. Đó là một sự lãng phí. Hơn nữa, đây là buổi lễ khởi công của mô hình Golem. Trang phục trong những dịp như thế này rất dễ bị dính dầu."
Casey xòe một ngón tay ra.
"Vậy thì chỉ có một câu trả lời hợp lý trong trường hợp này. Anh là một người không quan tâm quá nhiều đến tiền bạc. Nhưng trông anh không giống một thương gia. Những thương gia luôn mang theo một túi tiền bên mình. Nhưng trong túi của anh chẳng có gì cả. Không có âm thanh nào của đồng xu. Những thương gia luôn chú trọng thời gian mọi lúc mọi nơi. Tuy nhiên, chiếc đồng hồ bỏ túi trên ngực anh có vẻ không được sử dụng nhiều. Điều đó chứng tỏ anh cũng không để tâm quá nhiều đến thời gian. Vì vậy, chắc hẳn thân phận của anh là một quý tộc."
"Ồ, suy luận thú vị đấy."
"Nhưng nếu là quý tộc, bên cạnh anh lại không có gia huy nào hay nhẫn tượng trưng cho gia tộc của mình. Vì thế tôi đoán anh không muốn hoặc không thể tiết lộ họ của mình. Vì vậy, anh hẳn thuộc về tầng lớp quý tộc sa sút. Tuy nhiên, không có lý do gì để một người như vậy đến thăm Theon với tư cách là khách cả, vì vậy anh phải là người sống hoặc làm việc ở đây."
Những manh mối chồng chất từng cái một.
Cuối cùng, bức tranh hoàn chỉnh được tạo ra bằng cách ghép tất cả các mảnh lại với nhau sẽ chỉ ra một kết quả.
"Khi loại bỏ đi hết những giả thiết không khả thi thì tôi chỉ có thể nghĩ đến một kết luận: anh là một giáo sư ở Theon. Nếu là một quý tộc sa ngã và có khí chất như anh, thì chỉ có một cái tên mà tôi biết thôi. Anh là giáo sư Rudger Chelici đúng không?"
"..........."
"Là tôi. Vậy tôi xin phép đi trước. Cáo từ!"
"Hả? Chờ đã!"
"Còn chuyện gì sao?"
Khi Rudger hỏi, Casey có vẻ sững sờ mất một lúc.
"Không phải cái đó... ... Ý tôi là, anh không ngạc nhiên sao?"
"Ý cô là gì?"
"Thông thường mọi người đều rất ấn tượng hoặc ngạc nhiên khi tôi suy đoán như vậy."
Casey luôn thấy những phản ứng tương tự.
Khi cô phân tích những người mới gặp lần đầu và cố đoán nghề nghiệp của họ, hầu hết mọi người đều sẽ ngạc nhiên.
Thành thật mà nói, cô ấy khá thích thú khi nhìn những phản ứng đó.
Đối với Casey Selmore, phân tích ai đó và tìm ra nghề nghiệp của họ là trò tiêu khiển nhỏ để cô ấy đỡ cảm thấy buồn chán.
Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt lại có phản ứng hoàn toàn không theo lẽ thường.
Anh ta bình tĩnh nghe cô suy luận, không có chút ngạc nhiên nào và chỉ chấp nhận kết luận sau cùng một cách tự nhiên.
"Điều đó đáng ngạc nhiên à?"
Câu trả lời của Rudger khiến Casey Selmore sửng sốt.
"Có rất nhiều người thoạt nhìn đều có thể đoán ra nghề nghiệp của người khác, không phải sao?"
Ngay từ đầu, hành vi tùy tiện phân tích công việc và cách nói chuyện của Casey Selmore là điều mà Rudger đã từng trải qua khi còn là James Moriarty.
Rudger cũng đã từng làm những việc như vậy khi còn là một 'thám tử tư'.
Biết đối thủ của mình sẽ làm gì và bị bất ngờ vì điều đó là hành vi mà chỉ có tay mơ mới mắc phải.
Nhưng Casey Selmore khi nghe câu trả lời của Rudger thì lại nghĩ khác.
'Người này là loại người giống mình.'
Casey Selmore đã nghe nói đến cái tên Rudger Chelici.
Mặc dù xuất thân từ một gia đình quý tộc sa sút nhưng người này có thể trở thành giáo sư tại Theon, mọi người đều đồn thổi về những ma pháp mà anh ta phát minh ra đáng kinh ngạc cỡ nào.
Đáng kinh ngạc hơn là anh ta lại dạy những ma pháp đó cho học sinh của mình.
Một pháp sư bình thường có thể làm được những điều đó sao?
Đánh giá của Rudger đã thay đổi trong suy nghĩ của Casey.
Người tên Rudger Chelici chắc chắn cùng một loại người với cô ấy.
Bọn họ đều là những cá thể 'khác biệt' so với phần còn lại, nhưng lại hoàn toàn 'bình thường' trong thế giới quan của nhau.
Trên thực tế, khi Casey Selmore bắt chuyện với Rudger, cô không chỉ đơn thuần muốn hỏi đường.
Khi Casey Selmore thoáng nhìn thấy Rudger khi đi ngang qua, cô đột nhiên có cảm giác mình đang nhìn thấy một người đã từng quen trong quá khứ.
James Moriarty.
'Lúc đó, hắn ta cũng là một người dường như tách biệt với thế giới, như thể mọi thứ xung quanh người đó đều vô nghĩa.'
Nhưng rồi mối quan hệ 'có thể gọi là tốt đẹp' theo như Casey Selmore nghĩ đã nhanh chóng kết thúc trong t·hảm h·ọa.
Ngày hôm đó.
Hình bóng người đàn ông lặng lẽ đứng trước t·hi t·hể đứa trẻ m·ất t·ích.
Dòng máu đỏ chảy xuống cả hai bàn tay chắc hẳn là của đứa trẻ và xác của các sĩ quan cảnh sát nằm xung quanh.
Casey Selmore lúc này mới nhận ra James Moriarty là loại người như thế nào.
Một kẻ ác nhàm chán đến mức lười phạm tội.
Nhưng một khi hắn ta đã muốn phạm tội.....
"Tại sao?"
Casey Selmore không thể nào hiểu được. Cô đã hy vọng có sự hiểu lầm nào đó.
"Tôi tưởng cô là một người thông minh nhưng không ngờ cô lại đi hỏi một câu ngu ngốc như vậy. Cô sống chung với người thường nên cũng tưởng mình là một trong số họ luôn rồi à?"
Tuy nhiên, người đàn ông đó đã tàn nhẫn đập tan sự mong đợi của cô bằng giọng nói lạnh lùng.
"Chúng ta sao có thể sống theo tiêu chuẩn của những kẻ thấp kém hơn mình được? Casey Selmore, chẳng lẽ cô lại không hiểu điều đó?"
"Thế giới này thật nhàm chán và những kẻ sống trong đó thật tầm thường...."
Bóng lưng của Jame Moriarty vẫn hướng về phía này, trong mắt hắn có ánh sáng nhàn nhạt.
Những lời nói của James Moriarty đã khuấy động bóng tối trong trái tim Casey Selmore.
Sự oán giận mà cô đã chất chứa và bỏ qua trong một thời gian dài.
Casey cúi đầu.
"Tôi đã hy vọng anh không phải là người xấu."
"... ... ."
"Tôi đã mong rằng tất cả những chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm nào đó. Bởi vì chúng ta giống nhau. Tôi đã tin rằng nếu chúng ta nói chuyện, chúng ta sẽ có thể hiểu nhau."
James Moriarty không đáp lại lời nói của cô.
Hắn không hề bị lay động bởi những lời đó mà chỉ nhìn Casey Selmore bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Được. Tôi hiểu rồi. Cuối cùng thì anh đã chọn con đường này."
Casey làm vẻ mặt buồn bã như sắp khóc, nhưng sau đó cô cắn môi, tỏ ra quyết tâm và rút đũa phép ra.
"James Moriarty. Tôi sẽ bắt giữ anh ngay tại đây!"
James Moriarty khi đối mặt với hành động đó của Casey Selmore.
"Cô có thể thử."
Hắn đang mỉm cười.